Chương 63
Rất nhanh bác sĩ liền chạy đến, nhưng chưa được sự đồng ý của mẹ, Bắc Âu Hàn không tự ý dẫn họ lên lầu.
Hồi lâu sau, cuối cùng Bắc Âu phu nhân cũng xuất hiện, ra hiệu bằng mắt bảo hắn lên, sau đó lập tức trở về phòng.
Đợi đến khi bác sĩ kiểm tr.a xong đưa ra kết luận, khuôn mặt Bắc Âu Hàn liền trở nên tái mét trong nháy mắt, giống như bị sét đánh, theo bản năng lùi về phía sau vài bước, lảo đảo suýt ngã ngồi trên sofa.
Sao có thể? Không thể nào? Hân Hân sao có thể....
Tuy sắc mặt của hai người bọn họ rất khó xem, nhưng tình hình hiện tại của Bắc Âu Hân quá mức nghiêm trọng, bác sĩ không còn cách nào khác đành phải nói rõ mọi chuyện: "Hân tiểu thư bị xâm phạm cực kỳ nghiêm trọng. Dựa theo tinh dịch lấy ra từ cơ thể của tiểu thư, người gây ra không chỉ có một. Hơn nữa, đầu lưỡi của tiểu thư còn bị cắt đứt, cho nên sau này...."
"Là ai làm?"
Bắc Âu Hân điên cuồng thét lớn.
Em gái của hắn, bảo bối được sủng ái từ nhỏ của nhà bọn họ, lại gặp phải loại chuyện này, hắn nhất định phải điều tr.a rõ ràng mọi chuyện, khiến cho hung thủ sống không bằng ch.ết, rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Bắc Âu Hân rúc người trong chăn, miệng bị băng gạc băng kín, nhìn mẹ và anh trai bên cạnh, đột nhiên không khống chế được gào thét: "A a a a a a a ............"
Tuy nói không ra lời, nhưng giọng điệu hung tợn, khiến cho mọi người ở đây nhất thời đều kinh ngạc.
Sắc mặt của Bắc Âu Hàn trở nên cực kỳ khó coi. Rốt cuộc là ai có thù hận với Hân Hân lớn đến mức làm ra loại chuyện này? Nếu chỉ cưỡng gian đơn thuần, sẽ không cắt đầu lưỡi, vậy thì, chỉ có một khả năng, hung thủ có thâm thù đại hận với Hân Hân, tới cùng là ai chứ?
Mối quan hệ của Hân Hân ở trường rất tốt, không có trở mặt với ai, chỉ có.... Đột nhiên, trong đầu hắn lóe lên một tia sáng, Lãnh Tâm Nhiên? Chẳng lẽ, chuyện này có liên quan đến Lãnh Tâm Nhiên? Lãnh Tâm Nhiên với Hân Hân luôn không hợp nhau, giờ tay của Hân Hân đã bị phế rồi, rất có khả năng Hân Hân sẽ tìm cô để trả thù, sau đó thì....
Nghĩ đến khả năng này, hắn liền không bình tĩnh được. Lúc ở trong bệnh viện hắn đã từng nghĩ, nếu Lãnh Tâm Nhiên và người nhà hắn xảy ra mâu thuẫn, hắn nên đứng về bên nào. Tình thân, tình yêu, hai thứ vốn nên chung sống hòa bình với nhau, đến lượt hắn liền trở thành hai đầu thái cực. Hắn biết, nếu lựa chọn người nhà, vậy thì hắn nhất định phải từ bỏ tình cảm dành cho Lãnh Tâm Nhiên. Nếu không thì, phải vì Lãnh Tâm Nhiên mà từ bỏ người nhà của mình. Hai lựa chọn, cho dù là cái nào, cũng đều là đả kích rất lớn với hắn.
Không quan tâm làm rõ mọi chuyện, Bắc Âu Hàn đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, gọi di động cho Lãnh Tâm Nhiên. Sau một hồi tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm thấy số của Lãnh Tâm Nhiên, chỉ là một dãy số vô cùng đơn giản, nhưng hắn lại thấy hồi hộp đến mức tim như ngừng đập.
Hít vào một hơi thật sâu, sau đó ấn phím gọi.
"Tu Tu.........." Điện thoại đã kết nối, trong thời gian chờ đối phương bắt máy, Bắc Âu Hàn cảm thấy mỗi giây trôi qua đều vô cùng lâu, ngay lúc hắn đang chuẩn bị tâm lý, điện thoại được kết nối. Nhưng mà, không phải là giọng của người kia như hắn nghĩ.
"Alo?"
Một giọng nam lạnh lùng nhưng dễ nghe từ đầu kia điện thoại truyền đến.
Phản ứng đầu tiên của Bắc Âu Hàn là gọi nhầm số, nhưng hắn vẫn ôm tia hy vọng cuối cùng nói: "Xin hỏi Lãnh Tâm Nhiên có ở đó không? Tôi là bạn học của cậu ấy, tìm cậu ấy có chút việc."
"Cô ấy bị bệnh, giờ đang ngủ. Khi nào cô ấy thức dậy tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại cho cậu, cậu họ gì?"
Ngữ khí của người đàn ông cực kỳ lạnh nhạt, khiến cho người nghe cảm thấy lạnh người.
"Tôi là Bắc Âu..."
"Cốp!"
Khi Bắc Âu Hàn vừa nói ra họ của mình, điện thoại trực tiếp bị cắt, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng, cầm điện thoại đứng ngây ngẩn một hồi. Người đàn ông khi nãy là ai? Khí thế cường đại như thế? Giọng nói đó, còn nữa, vì sao lại nhận điện thoại của Lãnh Tâm Nhiên? Bọn họ có quan hệ gì?..........Một loại các câu hỏi hiện lên trong đầu. Cô ấy bị bệnh rồi sao? Bệnh có nặng không? Vậy............
Lúc nghe được tin Lãnh Tâm Nhiên bị bệnh, Bắc Âu Hàn vốn cảm thấy lo lắng, sau đó mới thả lỏng người, nhẹ nhàng thở ra. Nếu cô bị bệnh, vậy thì, chuyện của Hân Hân chắc sẽ không liên quan đến cô rồi! Cái suy nghĩ này, không biết là tự an ủi bản thân hay là lừa mình dối người!
Nhưng mà, nhìn điện thoại hồi lâu, Bắc Âu Hàn vẫn nhịn không được gọi lại lần nữa.
Vẫn là người kia nhận điện thoại, nhưng không đợi hắn mở miệng đối phương đã nói: "Cậu là người nhà Bắc Âu?"
Bắc Âu Hàn gật đầu: "Đúng vậy, tôi là Bắc Âu Hàn."
Hắn không biết, vì sao đối với người đàn ông này, chỉ nghe giọng thôi, hắn liền không cách nào kháng cự được, ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ. Kẻ luôn cao ngạo như hắn, giờ lại nghe lời như vậy thật đúng là kỳ quái!
"Cậu tìm Nhiên có chuyện gì?" Người đàn ông kia tiếp tục hỏi.
Nghe được xưng hô vô cùng thân mật kia, tâm Bắc Âu Hàn liền đau đớn, nhưng mà, đột nhiên hắn nhớ tới, Lãnh Tâm Nhiên hình như sống chung với cha nuôi của cô. Chẳng lẽ, người đàn ông này là cha nuôi của cô? Chỉ là, không giống lắm, giọng nói này, nghe rất trẻ.
"Tôi muốn hỏi thăm, cô ấy bị bệnh lúc nào? Đêm qua, cô ấy có ở nhà hay không?"
Khéo léo diễn đạt ý tứ của mình, tay cầm điện thoại của Bắc Âu Hàn đã ra đầy mồ hôi lạnh rồi.
"Cốp!"
Lại một tiếng động không được báo trước, điện thoại bị cắt lần nữa.
Vẫn là lần đầu tiên gặp được một người quái dị như vậy, khóe miệng Bắc Âu Hàn không nhịn được co rút. Chỉ là khi nghĩ đến tình hình hiện tại, liền không còn tâm tư vui đùa nữa. Nhìn điện thoại, hắn nhớ Trần Phong vẫn luôn đi theo bên cạnh em gái. Trần Phong cùng nhau lớn lên với bọn họ, hắn biết, Trần Phong vẫn luôn thích Hân Hân, bình thường đều như người hầu đi theo bên cạnh em ấy, chuyện tối qua, có lẽ cậu ta sẽ biết chút manh mối.
Nghĩ như vậy, lại khẩn trương gọi cho Trần Phong. Nhưng mà, điện thoại cậu ta lại tắt máy. Gọi điện đến nhà cậu ta, lại nghe được tin Trần Phong đi cả đêm qua chưa về, cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức. Manh mối dường như không chút liên quan này, lại khiến cho hai mắt Bắc Âu Hàn nheo lại.
"Hàn Hàn, tới đây, mau tới đây."
Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng kêu thê lương của Bắc Âu phu nhân.
Bắc Âu Hàn khẩn trương xông vào, nhìn thấy em gái Bắc Âu Hân của mình giống như người điên hung hăng cắn tay mẹ. Cánh tay trắng nõn trơn mềm bình thường luôn được bảo dưỡng kỹ càng của mẹ giờ đã trở nên máu thịt lẫn lộn, cảnh ấy thật khiến cho người ta kinh sợ.
Không cần hỏi gì, Bắc Âu Hàn bắt đầu lao tới giữ chặt em gái, lớn tiếng kêu lên.
Đợi đến khi bác sĩ tìm được cơ hội tiêm thuốc an thần cho Bắc Âu Hân xong, Bắc Âu Hân mới chìm vào hôn mê, không còn nổi điên nữa, nhìn gương mặt thanh thuần đang ngủ kia, lòng Bắc Âu Hàn đau đớn giống như bị kim châm.
"Mẹ, mẹ không sao chứ!"
Nhìn cánh tay đầy máu của mẹ, Bắc Âu Hàn lo lắng hỏi.
Bắc Âu phu nhân đau đến mức mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn lắc đầu: "Bác sĩ, Hân Hân rốt cuộc là thế nào?"
"Tiểu thư bị đả kích quá lớn, tinh thần trở nên không ổn định. Đề nghị của tôi là, tốt nhất nên đưa tiểu thư đến bệnh viện để tiếp nhận điều trị, nếu không, tình trạng sẽ ngày càng nghiêm trọng."
Kết luận này, khiến cho khuôn mặt của Bắc Âu Hàn và Bắc Âu phu nhân trở nên tái mét trong nháy mắt!
Ý là, Bắc Âu Hân, điên rồi!
"Mẹ............"
Bắc Âu phu nhân trong nháy mắt như già thêm gần mười tuổi, thần thái vô hồn, nhìn con gái đang ngủ trên giường, bộ dáng hồn nhiên ngọt ngào kia khiến cho bà gần như sụp đổ. Nhưng mà, lòng cao ngạo tự tôn khiến cho bà gắng gượng lại, không sụp đổ trước mặt người ngoài, nên vẫn cố trấn tĩnh: "Ông về trước đi. Có việc gì tôi sẽ gọi cho ông, chuyện này, hy vọng ông có thể giữ bí mật."
Vị bác sĩ vội vàng gật đầu. Ông là bác sĩ riêng của nhà Bắc Âu, thủ đoạn của gia đình này ông biết rất rõ. Ông biết, nếu tin tức ngày hôm nay mà bị truyền ra ngoài, vậy thì, công việc của ông cũng xem như vứt đi rồi, càng nghiêm trọng hơn là, có khả năng thứ mất đi không chỉ có công việc, mà có cả tính mạng! Trong trường hợp đó, ông đương nhiên chọn con đường an toàn nhất.
"Chuyện nằm viện tôi sẽ suy nghĩ kỹ, đến lúc đó sẽ thông báo cho ông. Được rồi, ông về trước đi!"
Khoát tay, Bắc Âu phu nhân vẫn quật cường hếch cằm, quyết không chịu lộ ra chút yếu ớt nào.