Chương 67: Cậu phải có trách nhiệm với tôi

Lãnh Tâm Nhiên thấy Bắc Âu Hàn đến tìm mình, cũng đã đoán ra được đại khái có chuyện gì, cho nên không hề bất ngờ trước vẻ mặt tiều tụy và mệt mỏi của hắn.


Đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Tâm Nhiên, những lời muốn nói của Bắc Âu Hàn đều bị ngăn lại ở cổ họng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
"Mình muốn nói chuyện riêng với cậu."


Bắc Âu Hàn nhẹ giọng nói, hắn đã quen thói cao cao tại thượng, phải nhún nhường thế này vẫn là lần đầu tiên. Cho nên tuy lời nói nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại rất kiêu ngạo, ra vẻ đối phương không thể cự tuyệt.


Dung Thiếu Tuyệt nghe thế liền nổi giận. Sau khi biết Bắc Âu Hân cấu kết với Trần Phong làm ra chuyện hèn hạ đó, trong bụng anh ta đầy lửa giận. Hôm nay là ngày đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên trở lại trường học, người nhà Bắc Âu lại dám tìm tới cửa, thật là trời chiều theo ý người mà!


"Dựa vào đâu? Cậu cho rằng cậu là ai chứ? Cứ muốn nói chuyện riêng là nói chuyện riêng được sao? Nơi này cũng không phải là địa bàn nhà Bắc Âu, nghĩ muốn làm gì là làm sao!"


Từ trước đến giờ Dung Thiếu Tuyệt chưa bao giờ biết nói chuyện khách khí, nghĩ cái gì là nói cái đó. Chỉ là bộ dạng này của anh ta lại khiến cho đôi con ngươi lạnh lùng của Lãnh Tâm Nhiên hiện lên ý cười thản nhiên. Đứa nhóc Dung Thiếu Tuyệt này, thật đúng là càng ngày càng đáng yêu mà. Tuy nhiên, di động của anh ta bị trộm, đoán chừng là vì nguyên nhân này cả ngừơi đều sắp bốc cháy rồi!


available on google playdownload on app store


Tuy cô không thực sự muốn gặp lại Bắc Âu Hàn, nhưng nể tình cậu ta cứu mình một lần, cho cậu ta một cơ hội nữa đi!
"Muốn nói gì thì đứng đây nói đi, không nói thì tôi đi!"
Thái độ nói chuyện của Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ rõ ràng.


Bắc Âu Hàn tức đến mức cả người đều vặn vẹo rồi. Rốt cuộc là Lãnh Tâm Nhiên này đã xảy ra chuyện gì, trước kia thì đeo bám mình không rời, giờ là ra vẻ như một nữ vương, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt sao? Một người IQ cao như Bắc Âu Hàn, đối mặt với chuyện trọng sinh không thể tưởng tượng nổi kia, cũng chỉ có thể nghĩ ngợi lung tung mà thôi. Không thể không nói, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, tuy bình thường Bắc Âu Hàn coi như là người ổn trọng, nhưng khi gặp chuyện, sẽ phát hiện, kỳ thật bản chất cũng giống nhau cả thôi. Chẳng qua là bình thường Bắc Âu Hàn luôn che giấu rất kỹ, thích tỏ ra hoàn mỹ nên không dễ bị phát hiện thôi!


Hắn rất muốn chất vấn đối phương ngay tại chỗ tại sao lại như vậy, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia, lại do dự, sau cùng đành phải hạ giọng thương lượng: "Chuyện này thực sự rất quan trọng, mình không muốn cho người khác nghe được. Vậy nên......"


"Vậy thì không cần nói nữa. Luôn muốn người khác nịnh bợ, nghe lời mình, thật là tự luyến hết sức! Người một nhà các người, đều chỉ biết sống trong thế giới của mình, mặc kệ người khác, vừa ích kỉ vừa tự lợi!"
Dung Thiếu Tuyệt không khách khí trào phúng.


Hiện tại "người nhà" đang là cấm kỵ của Bắc Âu Hàn, công ty thì phá sản, em gái thì điên, ba xuất huyết não, tất cả đều sắp tan nát cả rồi. Vừa nghe có người nói xấu nhà mình, liền bùng nổ trực tiếp giơ quả đấm lên: "Câm miệng!"


Rất hiển nhiên, trong trận này hắn hoàn toàn không chiếm được lợi thế. Tuy hắn có một cái đầu thông minh, thành tích học tập luôn tốt, nhưng nếu so đánh nhau thì, tuyệt đối không phải đối thủ của Dung Thiếu Tuyệt. Đừng nói đến chuyện từ nhỏ Dung Thiếu Tuyệt đã được huấn luyện, từ trước đến nay anh ta luôn là trải qua đánh nhau mà lớn dần lên, trong mắt người bình thường là một tên côn đồ, người bình thường tuyệt đối không thể đánh lại.


Tay Bắc Âu Hàn vừa vung đến không trung, đã bị Dung Thiếu Tuyệt ngăn lại. Hai nam sinh mười bảy mười tám tuổi, cứ như thế mà đánh nhau trước cửa phòng học.


Bắc Âu Hàn tức giận, tức Dung Thiếu Tuyệt làm đảo lộn kế hoạch của mình, còn nhục mạ người nhà của mình, muốn cho anh ta một bài học. Dung Thiếu Tuyệt thì càng tức giận hơn, cả nhà Bắc Âu, không một người nào tốt lành. Em gái làm ra chuyện ngoan độc như thế, thế mà anh trai còn đến yêu cầu nói chuyện riêng, chẳng lẽ da mặt dùng để làm trang sức hay sao?


Trận đánh này từ lúc bắt đầu đã định ra kết cục bi thảm cho Bắc Âu Hàn. Cho nên chỉ có lúc đầu là hắn đụng được vào quần áo của Dung Thiếu Tuyệt một chút, còn về sau thì tình thế nghiêng hoàn toàn về một bên rồi.


Gương mặt thanh tú bị đánh đến sưng vù lên, mãi đến khi Lãnh Tâm Nhiên mở miệng, Dung Thiếu Tuyệt mới dừng động tác lại.


Bắc Âu Hàn lúc này, trông vô cùng chật vật. Cả khuôn mặt đều xanh xanh tím tím, quần áo hàng hiệu trên người cũng nhăn nhúm, giống như một người vừa mới bị cướp vậy. Trái ngược với vẻ chật vật của hắn, Dung Thiếu Tuyệt lại vô cùng bình thường. Cùng lắm chỉ là hai mắt tỏa sáng, khuôn mặt đỏ lên do kiềm chể lửa giận của mình mà thôi.


"Bắc Âu Hàn. rốt cuộc là cậu tìm tôi có chuyện gì? Không muốn nói thì thôi. Nói thật, tôi cũng không nghĩ muốn gặp lại cậu."
Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói.


Bắc Âu Hàn nghe thế thì chấn động, giống như sấm sét đánh thẳng vào người hắn, "Vì sao? Không phải cậu nói không hận mình sao? Nếu đã tha thứ cho mình, vì sao không muốn gặp lại mình?"


Vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên vẫn không chút thay đổi như cũ, nhìn Bắc Âu Hàn đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Nam sinh này, là người Lãnh Tâm Nhiên nhỏ yêu mến, nếu cô ấy nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cậu ta, khẳng định sẽ rất đau lòng. Đáng tiếc, người hiện tại đang chiếm giữ thân thể này, là Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên cô.


"Không có nguyên nhân gì hết, chỉ là không muốn thấy mặt thôi. Tôi cực kỳ chán ghét người nhà Bắc Âu, cho nên, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"


Cô nói lời này, thật ra là đã định để Dạ Mộc Thần tha cho cậu ta lần này rồi. Nhưng Bắc Âu Hàn lại không biết chuyện đó, chỉ thấy lòng đau như cắt, đầu căng ra, lửa giận xộc thẳng lên não: "Vì sao? Rõ ràng lúc đầu là cậu đeo bám tôi, vì sao giờ lại muốn ném tôi đi? Muốn đùa giỡn với tôi sao? Không dễ dàng như vậy đâu, tôi đã thích cậu, cậu phải có trách nhiệm với tôi!"


Những lời này của hắn, đều lo do kích động nhất thời. Tuy quả thật cũng là lời nói trong lòng hắn, nhưng hắn muốn tìm một cơ hội thích hợp nói rõ với Lãnh Tâm Nhiên, không hề muốn thổ lộ trong hoàn cảnh thế này.


Nếu nói bây giờ thứ gì có thể khiến cho Lãnh Tâm Nhiên chấn kinh, thì nhất định là chuyện này rồi. Nam sinh lúc trước tránh cô như tránh rắn rết này, giờ lại muốn cô chịu trách nhiệm? Rõ là.......


Thật sự không biết nên khóc hay nên cười, Lãnh Tâm Nhiên chỉ có thể tiếp tục nghiêm mặt, lạnh nhạt nhìn Bắc Âu Hàn. Dung Thiếu Tuyệt thì sắp tức ch.ết rồi, từng gặp những kẻ không biết xẩu hổ, nhưng chưa từng gặp ai đê tiện đến mức này. Người này, không phải là nam sinh tài cao luôn được giáo viên ca tụng sao? Không phải ánh mắt luôn cao hơn trời không thấy ai thuận mắt sao? Sao lại biến thành cái dạng này rồi?


"Cậu............"
Dung Thiếu Tuyệt vừa chuẩn bị nói gì đó, đã bị Lãnh Tâm Nhiên ngăn lại. Tuy cô không thích Bắc Âu Hàn, nhưng cũng không muốn rước lấy phiền toái. Chuyện này vẫn nên nói rõ ràng là tốt nhất.


Nhưng mà, không đợi cô mở miệng, Bắc Âu Hàn lại hét lên: "Mình muốn cậu làm bạn gái của mình!"
"Đừng hòng!"
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên. Thanh âm đột ngột này, hấp dẫn ánh mắt của ba người.
Hả, sao Thần lại đến đây?


Nhìn Dạ Mộc Thần không biết xuất hiện từ lúc nào, Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, có chút mờ mịt. Bất quá, nhìn thấy khuôn mặt đầy hàn băng của Dạ Mộc Thần, trong lòng lại có chút chột dạ.


Thật là kỳ quái, rõ ràng là cô không làm gì, sao lại chột dạ thế này? Chẳng lẽ vì bị Thần bắt gặp người khác tỏ tình với mình sao? Nhưng mà....lúc này mình cũng không phải là Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên mà anh quen, sao anh lại nhìn mình bằng ánh măt này? Càng nghĩ càng thấy kỳ quái, cảm thấy chính mình không thể cứ bị áp chế như thế, cho nên liền trấn định ngẩng đầu lên, ra vẻ cực kỳ kiêu ngạo.


"Anh........"


Vừa nhìn thấy người đàn ông quen thuộc này, Bắc Âu Hàn liền nhớ đến tin tức mình nhận được kia. Thấy quan hệ thân thiết giữa anh ta và Lãnh Tâm Nhiên, tâm liền lạnh xuống. Nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, hắn đã sống lâu như vậy rồi, lần đầu tiên có tình cảm với một nữ sinh, lần đầu tiên tỏ tình, hắn không thể dễ dàng bõ cuộc như vậy, tuyệt đối không thể!


"Dựa vào đâu chứ, tôi hỏi Lãnh Tâm Nhiên chứ không hỏi anh!"
Cố gắng từ mặt đất đứng lên, khuôn mặt bị đánh xanh xanh tím tím của Bắc Âu Hàn đanh lại, không phục nói.


Ánh mắt của Dạ Mộc Thần rất lạnh, từ nhỏ sống trong thế giới hắc đạo nên Dung Thiếu Tuyệt rất quen thuộc với ánh mắt này. Trước mặt người đàn ông này, anh luôn có cảm giác dũng khí bị áp chế. Giờ cũng thế, nhìn thấy ánh mắt đầy hàn băng của người đàn ông này, cảm giác đầu tiên của anh chính là sợ hãi!


Nhưng rất nhanh, giống như xuân đến tuyết tan, Dạ Mộc Thần đi đến trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, giơ tay lên, trực tiếp kéo Lãnh Tâm Nhiên không chút phòng bị vào lòng mình: "Bởi vì cô ấy là cô gái của tôi!"
Nói xong, còn đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc Lãnh Tâm Nhiên giống như làm chứng.


Thanh âm của anh không lớn, nhưng lại trầm thấp, bá đạo, khí thế cường đại khiến cho Bắc Âu Hàn quên cả truy hỏi, chỉ biết ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, trong lòng truyền đến từng trận đau đớn.


Lãnh Tâm Nhiên cũng bị những lời này khiến cho kinh ngạc, những lời này rất quen, khi cô còn là Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên, mỗi lần đi chơi bị hỏi đến anh đều nói những lời này. Nhưng mà, những lời này của anh không phải nói với mình của kiếp trước sao? Sao giờ lại.....


Ngay khi Lãnh Tâm Nhiên đang đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào xen lẫn ghen tuông, bên tai liền truyền đến hơi thở ấm áp: "Diễn kịch, phối hợp với anh."
Những lời này, khiến cho Lãnh Tâm Nhiên bỏ xuống tất cả nghi hoặc, không nghĩ nhiều nữa.


Bắc Âu Hàn ngơ ngác nhìn một màn này, hắn cảm thấy, cả đời mình cũng sẽ không quên được cảm giác đau lòng này.
"Anh ta nói thật sao?"
Lãnh Tâm Nhiên bình tĩnh gật đầu, không để ý đến nụ cười giảo hoạt như hồ ly chợt lóe lên trên mặt của người đàn ông bên cạnh.


Nhưng hắn cũng không chịu bỏ cuộc, hắn không hiểu, rõ ràng cô ấy thích mình, sao lại dính líu đến người đàn ông khác rồi? Chẳng lẽ cô thật là là kẻ lẳng lơ sao?
"Hân Hân đã xảy ra chuyện, chuyện này có liên quan đến người đàn ông bên cạnh cậu, vậy thì, có liên quan đến cậu không?"


Hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác đau lòng lại, Bắc Âu Hàn hỏi vấn đề khiến hắn đến đây hôm nay.
Lãnh Tâm Nhiên đã sớm đoán được chuyện này, chỉ là không nghĩ tới lại còn có thêm khúc nhạc đệm xen vào giữa.
"Có."


Đối với những chuyện mình đã làm, dưới tình huống bình thường, cô đều không giấu diếm. Tính cách cô là thế, làm cũng đã làm, có gì không thể thừa nhận chứ? Một tiếng "Có" này, tuy thanh âm rất thấp, nhưng lại kích thích hơn bất kỳ ngôn ngữ nào. Bắc Âu Hàn bị dọa lui về phía sau vài bước mới đứng vững được.


"Vì sao? Vì sao lại tàn nhẫn như vậy? Hân Hân vẫn chỉ là một đứa trẻ, vì sao lại làm chuyện này với nó? Cho dù bình thường nó hơi tùy hứng không hiểu chuyện, nhưng cũng không cần ngoan độc như thế chứ!"


Hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng. Trước kia vẫn cố an ủi bản thân, thậm chí còn lừa dối chính mình theo bản năng. Nhưng mà lúc này đây, cho dù hắn muốn lừa dối chính mình cũng không được nữa.


Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười, không rực rỡ, nhưng lóa mắt hơn bao giờ hết: "Nhớ chuyện lần đó tôi bỏ thuốc cậu không?"
Bắc Âu Hàn không hiểu vì sao cô lại nói thế, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Tẩt cả nghiệt duyên, dường như đều bắt đầu từ đây.


"Tôi chỉ nghĩ như thế, nhưng không có làm, hoặc giả là chưa kịp làm. Biết tôi phải trả giá thế nào không? Những thứ thuốc đó, đều bị em gái cưng của cậu đỏ vào miệng tôi, sau đó, nhốt tôi trong một căn phòng cả đêm để tôi tự sinh tự diệt. Vào đêm đó, Lãnh Tâm Nhiên coi cậu như thần kia, đã ch.ết rồi!"


Giọng nói của Lãnh Tâm Nhiên vô cùng bình tĩnh, nhưng lại càng khiến Bắc Âu Hàn trở nên tuyệt vọng. Bởi vì, quyết định càng cẩn trọng thì giọng nói mới càng bình tĩnh.


"Giờ đây, tôi đã trọng sinh, là một tôi hoàn toàn mới. Không còn là cô gái nhỏ mê muội cậu như trước kia nữa, cho nên, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ nào rồi."


Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói, lúc nói đến hai từ "trọng sinh", không biết là do ảo giác hay thế nào, lại thấy tay Dạ Mộc Thần đang đặt trên vai mình nắm càng chặt.


"Không muốn tiếp tục suy sụp tinh thần như trước kia, không muốn tiếp tục chờ đợi một người không thích mình nữa, cho nên tôi rời khỏi lớp A. Mục đích chính là vì muốn tránh cậu, không muốn có bất cứ quan hệ nào với cậu nữa. Nhưng mà vô cùng đáng tiếc, tuy tôi rời khỏi nơi đó, nhưng vẫn không thế tránh được tất cả phiền toái.


"Cô em gái cậu vẫn xem là đứa trẻ kia, loan truyền chuyện tôi bỏ thuốc ra ngoài, trước mặt cả lớp vu oan cho tôi, những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, tôi chỉ xem đó như tính nết trẻ con. Nhưng mà, một đứa trẻ bình thường, sẽ kêu côn đồ đi cưỡng gian chính bạn học của mình sao?"


Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, nói ra bí mật khiến cho Bắc Âu Hàn sợ hãi.
"Cậu có ý gì? Không thể nào? Tuyệt đối không thể, Hân Hân ngoan như thế, sao có thể làm ra chuyện này? Huống chi, nó căn bản không biết cái gì là côn đồ!"


Bắc Âu Hân điên cuồng lắc đầu, không chịu tin tưởng những lời Lãnh Tâm Nhiên là sự thật.


"Phải không? Không tin cậu có thể đến nhà giam XX khu XX, mấy tên côn đồ vẫn còn đang ở đó đấy. Từ miệng bọn họ, cậu có thể biết được rất nhiều tin trước kia mình không biết. Đồng thời, cũng khiến cho cậu hiểu rõ, cái người cậu gọi là em gái ngoan kia, rốt cuộc đã làm những chuyện đê tiện gì!"


Lãnh Tâm Nhiên giận dữ mắng.
Cô rất ít khi dùng từ "đê tiện" để nói về phụ nữ, nhưng Bắc Âu Hân này thật sự là quá càng rỡ, ngoài chữ này ra, cô thật sự không nghĩ ra từ nào có thể xứng với cô ta nữa.


"Lúc tôi thiếu chùt nữa bị bạn học làm nhục lần đó, là cậu đã cứu tôi. Nhưng em gái cậu lại mướn côn đồ tới cường bạo tôi, cho nên, từ lúc đó, chúng ta đã thanh toán xong tất cả nợ nần rồi!"


"Nhưng mà, những thứ này cũng chưa phải là tất cả. Biết vì sao em gái ngoan của cậu trở thành bộ dáng hiện giờ không?"
Lãnh Tâm Nhiên chậm rãi nói, hồi tưởng lại tình huống đêm đó, trong con ngươi đen nhánh hiện lên sắc đỏ chói mắt.






Truyện liên quan