Chương 4-2
Editor: Huyền*Vũ
Nghĩ cũng biết mà! Cứ coi như trong lòng anh thừa nhận người phụ nữ này quả thật có mấy phần đáng xem, Bá tước Belle Dary anh cũng tuyệt đối không thể thừa nhận trước mặt cô là cô rất đẹp được.
"Trước hết cô hãy đứng lên."
Bị cô đè ép ở trên giường lớn không cách nào nhúc nhích, hơn nữa bản thân lại ở thế yếu, anh thật có chút không quen lắm.
"Không được!"
Tùy ý bĩu môi, Hồng Đỗ Quyên càng thêm lấn đến gần anh, cố chấp ép hỏi:
"Nếu anh không trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã, thì ngày hôm nay anh đừng mơ rời khỏi chiếc giường này."
Không được? Anh sao có thể cho cô nói một chữ không ở trước mặt mình chứ! Không nói hai lời, Belle Dary mặc kệ cô nổi nóng đến khóc lóc om sòm, lật người một cái liền khiến cô rơi xuống khỏi giường.
"Đây là do cô gieo gió gặt bão, không trách được bổn Tước gia."
Dứt lời, anh cũng không thèm quan tâm đến nét mặt cô đau đớn đến nhe răng trợn mắt, trực tiếp đứng dậy mặc quần áo gọn gàng.
Hồng Đỗ Quyên tuyệt đối không nghĩ tới người đàn ông này không hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc, càng giận cái cách anh đối xử bạc tình với cô hơn, không khỏi oán hận lớn tiếng chửi mắng anh:
"Uổng phí anh còn tự xưng mình là Tước gia, kết quả hành động của anh lại hoàn toàn không có một chút tác phong thân sĩ nào."
Đáng ghét! Thực là quá ghê tởm!
"Phương thức đối đãi với người ngoài của bổn Tước gia từ trước đến nay mỗi người khác nhau, đối với những người được xưng tụng là quý bà hiền thục, tự tôi nên lấy phong độ thân sĩ ra để tiếp đón, đụng phải những người phụ nữ vô sỉ lại to gan như cô, thế thì đó lại là chuyện khác, không phải sao?"
Không thể không nói chính là cho tới nay không có một người phụ nữ nào, có thể làm cho anh có cơ hội biểu hiện ra phong độ thân sĩ nho nhã lễ độ cả.
Sỉ nhục! Câu nói như thế này đối với cô mà nói tuyệt đối là một loại sỉ nhục!
Hồng Đỗ Quyên căm giận tới cực điểm, đột nhiên phóng người nhào về phía anh, vung lên một nắm đấm, bất chấp tất cả liều lĩnh đánh anh, còn một bên vừa đánh vừa mắng:
"Anh thanh cao, anh thần thánh, vậy vì sao còn nhìn trộm tôi? Lại vì sao không dám mở mắt ra nhìn thẳng vào tôi? Anh đừng tưởng rằng tất cả những gì anh làm không ai biết, Hồng Đỗ Quyên tôi rất là rõ ràng, tuyệt không để anh có cơ hội chối cãi."
Đột nhiên bị cô nói trúng, đã đủ để Belle Dary kinh ngạc không thôi, hơn nữa ngôn ngữ của cô công kích không thương tiếc, lại càng làm cho anh giật mình không ít, nhất thời không quan sát, anh không hề phòng bị, cứ như thế vô duyên vô cớ ăn vài đấm của cô.
Mãi mới chờ đến lúc anh lấy lại tinh thần, lúc này không khách khí đè lại cô dưới thân mình, dứt khoát bức cô không thể động đậy nổi cũng không có cách nào quấy phá nữa, anh mới nghiến răng nghiến lợi mắng cô:
"Cô đừng tưởng rằng bổn Tước gia thích xem dáng vẻ quần áo xốc xếch của cô, cô còn thật không biết xấu hổ, lại mặc mỗi cái áo mà còn chạy loạn khắp nơi..."
"Được! Được lắm!"
Hồng Đỗ Quyên thực sự chưa từng thấy một người đàn ông nào nói một đằng làm một nẻo như anh vậy, rõ ràng thích ngắm nhìn cho đã đời rồi lại thề thốt phủ nhận, nói gì cũng không chịu thừa nhận.
Vì ép anh hiện nguyên hình, cô dứt khoát thách đấu với anh.
"Anh có dám tiếp nhận sự khiêu khích của tôi không? Chỉ cần anh dám, mà còn có thể nói những lời thờ ơ như vậy, bổn tiểu thư mà tin tưởng anh thì đúng là một chuyện quá hoang đường."
"Tôi..."
Belle Dary thực sự là suýt chút nữa bị cô kích động mà đồng ý, nếu không phải đột nhiên nhớ tới một màn tuyệt đẹp mê hoặc người khác vừa mới tận mắt nhìn thấy kia, anh còn thực sự không biết lựa lời mà nói ra.
"Bổn Tước gia làm gì nhàm chán như vậy, chơi cái trò ấu trĩ ngu xuẩn này với cô? Muốn chơi, tự cô đi mà chơi, xin lỗi không tiếp được."
Lời vừa mới dừng, thân thể anh cứ như là bị lửa cháy tới nơi vậy, vội vàng từ trên người cô bò xuống, nghiêm túc duy trì ánh mắt thận trọng.
"Anh lại muốn chạy trốn đúng không?"
Phản ứng của anh không thoát khỏi hai mắt Hồng Đỗ Quyên, tin tưởng bản thân hiểu rõ đàn ông như lòng bàn tay, làm sao mà không nhìn ra được sự thực người đàn ông này trong lúc vô tình đã bị cô hấp dẫn?
"Láo xược!"
Cái từ chạy trốn này dù thế nào cũng không nên dùng trên người anh.
"Bổn Tước gia là lười đáp lại cô, cô còn tưởng là thật lại ngày càng làm càn. Cẩn thận! Cô nếu còn dám làm tôi tức giận, tôi sẽ cho cô nếm thử tư vị bị ngâm trong nước. Hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, anh xoay người một cái muốn rời đi, trước khi đi đột nhiên nhớ tới...
"Đúng rồi! Cô hiện tại hãy còn chưa có quần áo phù hợp để mặc, bổn Tước gia độ lượng quyết định cho cô nghỉ mấy ngày, chờ sau khi cô chuẩn bị được y phục phù hợp, thì lại tới hầu hạ tôi."
Suy nghĩ đến mệnh lệnh này thuần túy là vì bảo vệ sĩ khí của các binh sĩ, trung sĩ, tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩa dư thừa nào.
Trước khi Belle Dary đi, lại một lần nữa dặn dò ở trong lòng mình.
Nói gì anh cũng không thừa nhận, anh thực sự không thích người phụ nữ kia tùy ý bại lộ thân thể của mình cho những người đàn ông khác thưởng thức.
Nhìn anh thật là cứ như vậy trực tiếp bỏ rơi cô mà rời đi, Hồng Đỗ Quyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô xin thề, nhất định sẽ, cô nhất định sẽ chuẩn bị thật kỹ càng cho mình cái "y phục phù hợp" như trong miệng anh nói, nhất định có thể khiến anh cảm nhận được chấn động mạnh trước nay chưa từng thấy, để anh phải trợn mắt há mồm mà nhìn!
--- ------ ------ ------ ----- ta là đường phân cách tuyến --- ------ ------ ------ ------ ------ -------
Đây là một hội nghị cực kỳ nghiêm trang, người tham dự hội nghị ngoại trừ quan viên cao cấp trong và ngoài thành, còn lại toàn bộ binh lính bị giữ lại ở bên ngoài.
"Một năm trở lại đây, cây trồng ở chỗ này của chúng ta rất rõ ràng thu hoạch kém đi không ít, tôi nghĩ có liên quan đến khí hậu."
Không biết tại sao, mấy năm qua khí hậu biến đổi khác thường, nghe nói là do tầng khí quyển gặp ô nhiễm phá hoại gây nên, kỳ thực đến cùng là nguyên nhân gì thì lại không thể thăm dò được, tất cả còn phải đợi điều tr.a chứng thực.
"Vậy có đủ cung cấp cho dân chúng của ta một năm nữa không?" Đây mới thực sự là vấn đề nghiêm trọng.
Nếu thực sự không đủ, Belle Dary không thể không cân nhắc xem có nên mở kho, lấy hàng hóa, lương thực tích trữ ra để cứu trợ hay không.
"Xin Tước gia yên tâm, trước mắt mới chỉ thế, tình hình còn chưa nguy cấp đến mức độ đó."
"Thật sao?"
Nhíu mày, Belle Dary thầm nghĩ: anh có nên tìm mẹ của mình, thảo luận thật kỹ xu hướng của vấn đề nghiêm trọng này?
Dù sao không gian này là do bà tự mình làm phép mà thành, vấn đề hóc búa này tin rằng bà nên có thượng sách giải quyết mới đúng.
Trong giây phút Belle Dary vội vàng suy nghĩ phương pháp giải quyết, vốn các binh sĩ tham dự hội nghị mặt còn đang nghiêm túc thì đột nhiên trừng lớn hai mắt, miệng há to bằng một nắm đấm, tất cả ánh mắt của mọi người hoàn toàn tập trung về nơi nào đó ở phía sau Bá tước.
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai? Đây là nghi hoặc chung trong lòng mỗi người.
Dung mạo của cô rất đẹp, quả thực có thể coi là mỹ nữ mà binh sĩ bọn họ xưa nay chưa từng thấy, người phụ nữ này có thể sánh ngang với mỹ nhân Trung Quốc cổ đại Tây Thi, đẹp hơn Điêu Thuyền mấy phần.
Cô không như người phụ nữ ôn thuần bình thường, cô sở hữu hương vị đặc biệt hoang dại khó thuần hóa, lại tựa như tính tình kiêu ngạo của ngựa hoang vậy, nếu như không có kỹ xảo thuần phục cao siêu, thực sự rất khó nắm trong tay.
Người con gái kiêu ngạo này khắp người tràn trề ý vị khiêu khích.
Trên người cô là trang phục to gan mà trước đây chưa có bao giờ, một đôi tay trắng như ngó sen cố tình phô bày trước mắt mọi người thì không nói, cặp đùi trắng nõn thon dài duyên dáng càng khiến người ta thèm thuồng, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện, khiến người ta không thể không dùng hai tay của mình mà quỳ lạy vẻ đẹp của cô.
Một đôi mắt như làn nước mùa thu, chỉ lim dim liếc mắt nhìn quanh khắp nơi cũng đủ phong tình gợi cảm, đôi môi hơi vểnh lên giống như mời người thưởng thức.
Người phụ nữ này dường như vừa sinh ra đã nhất định phải trở thành tiêu điểm trong mắt đàn ông, là tai vạ cướp đoạt lấy hô hấp của mọi người, chỉ có thể giương một đôi mắt đờ đẫn nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Khi Belle Dary cố gắng suy nghĩ phương pháp giải quyết công việc, ngẩng đầu nhìn lên mới biết hội trường một mảnh yên lặng như tờ, tầm mắt mọi người hoàn toàn tập trung ở trên người anh... Không! Không đúng! Phải nói là đối tượng mà họ chú ý tới đang đứng sau lưng anh mới đúng.
Đến cùng đằng sau anh có cái gì có thể làm cho những quan chức cấp cao, thường ngày vẫn một bộ nghiêm túc này, phải há mồm trợn mắt?
Không nhịn được lòng hiếu kỳ, Bá tước Belle Dary quay đầu nhìn lại, này vừa nhìn suýt chút nữa dọa anh sợ đến rớt cả mắt, hơn nữa suýt chút thì khiến anh phát điên tại chỗ.
"Cô..."
Thấy người phụ nữ này làm ra hành động điên cuồng như vậy, Belle Dary bị cô chọc giận đến nói không ra lời, một chữ cô, chỉ cô thật là lâu, mắt anh sắp nổ cả đom đóm muốn mắng cô, càng muốn mắng tất cả mọi người ở đây thật không biết xấu hổ, không hiểu được cái gì gọi là "Phi lễ chớ nhìn" sao.
"Hi! Chào mọi người, các anh đang bận chuyện gì vậy? Có thể cho tôi tham gia cùng được không?"
Hồng Đỗ Quyên hoàn toàn mặc kệ cái người đàn ông đã sớm bị mình làm cho tức giận đến thần trí hồ đồ kia, vội vàng phát huy sức hấp dẫn của mình, tha hồ quyến rũ tất cả đàn ông trong hội trường.
Thật thoải mái nha! Cô yêu thích hưởng thụ chính là loại cảm giác trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả đàn ông, tham lam giương đôi mắt to xem xét tìm cho mình mục tiêu mới, muốn từ bên trong tìm ra một người đàn ông có thể khiến cô chân thành thưởng thức.
Xem đi xem lại, tìm đi tìm lại, cô thật là có chút thất vọng.
Ngoại trừ Bá tước đại nhân mà cô có cho cũng không muốn động vào kia ra, đàn ông trong hội trường già lại già quá, nghiêm túc lại có vẻ nghiêm túc quá mức, không chịu nổi một cái lườm chứ đừng đề cập đến vấn đề khác.
Ôi, chỗ này thật đúng là không đáng yêu chút nào.
Cơ mà vì để cho người đàn ông kia càng thêm tức giận, tiểu thư cô đây dứt khoát hi sinh đến cùng, lắc mông nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi từng bước từng bước một lượn vòng quanh bên người các chàng trai, lại như nữ vương Anh quốc đi tuần tr.a vậy, thưởng thức loại cảm giác được người ta đặt trên cao mà tôn sùng.
"Cô tới đây cho tôi!"
Nhìn cô càng ngày càng quá đáng, Belle Dary cuối cùng cũng coi như đã tìm về được đầu lưỡi của mình, mở miệng quát lớn.
Giọng nói kinh người này ngay tại chỗ làm cho tất cả mọi người dời đi tầm mắt, họ vô cùng ngạc nhiên nhìn chủ nhân chưa bao giờ cất cao giọng như vậy.
Lúc bình thường, chỉ cần Bá tước đại nhân xụ mặt xuống, tiếng nói lạnh đi mấy phần, đủ để tất cả mọi người sợ đến chạy trối ch.ết, theo bản năng duy trì khoảng cách an toàn với anh.
Nhưng hôm nay...
Trời ạ!
Nghe thấy giọng nói này, lại nhìn lại vẻ mặt đáng sợ của Bá tước đại nhân kia một lần nữa, chỉ sợ chính mình sẽ trở thành đối tượng tiếp theo bị hi sinh.
Hết chương 4