Chương 25: Âm mưu
Còn mười bốn phút nữa là trời sáng. Đêm dài yên tĩnh, trên đường vang lên tiếng còi xe cứu thương inh ỏi cắt qua màn đêm. Tại bệnh viện trung tâm thành phố.
"Bác sĩ! Bác sĩ mau cứu lấy con gái tôi...." Từ Thu Yến nước mắt rơi như mưa.
"Nhanh lên....--" Bác sĩ, y tá vội vã đẩy băng ca vọt vào phòng cấp cứu, trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi!
"Cẩn Cẩn...... Cẩn Cẩn......" Từ Thu Yến nước mắt giàn giụa, nắm lấy áo Giang Dịch Thần: "Đều là cậu làm hại! Đều là cậu làm hại! Tiểu Cẩn là đứa bé tốt, cậu đã không biết quý trọng, không nên bức ch.ết con bé a......"
Giang Dịch Thần ánh mắt ảm đạm, đau lòng, tự trách. Giang Dịch Thần cố gỡ tay Từ Thu Yến ra, thành tâm nói: "Cháu sẽ phụ trách...."
Giang Dịch Thần ngồi trên ghế ở hành lang, nhìn đèn đỏ nhấp nháy trên cửa phòng cứu thương, thống khổ ôm đầu.
Ngày đó, Giang Dịch Thần và Từ Tiểu Cẩn ở quán ăn Lan Đức dùng cơm với nhau, khi tỉnh lại thì thấy mình ở trong khách sạn thế kỷ Hoàng Anh. Cả căn phòng hỗn loạn, hắn thừa hiểu đã phát sinh chuyện gì. Cũng không ngờ tới, ngày thứ hai trên báo tầu điện ngầm, giật tít hắn cùng Tử Tiểu Cẩn giường - chiếu, liên lụy cô ấy bị sảy thai, thật giả nửa nọ nửa kia.
Công việc của Từ Tiểu Cẩn ở nhà trẻ không còn nữa, viện trưởng để cô tự giác viết đơn thôi việc, tránh cho bọn trẻ có những ảnh hưởng không tốt về lối sống, đạo đức. Từ Tiểu Cẩn không dám ra ngoài, Giang Dịch Thần lại chậm chạp không tỏ thái độ lấy Từ Tiểu Cẩn làm vợ.
Đêm nay, Giang Dịch Thần nhận được một tin nhắn, sợ tới mức hồn phi phách tán, một
đường lái xe như điên đến nhà Từ Tiểu Cẩn. Từ Tiểu Cẩn toàn thân đầy máu, đã hôn mê, trên cổ tay chi chít miệng vết thương.
Là hắn hại cô, hắn hại cô.....
Nếu Từ Tiểu Cẩn qua cơn nguy hiểm, cô còn sống, hắn liền cưới cô, mặc kệ cha mẹ có đồng ý hay không.
Hứa Minh Sơn cảm thấy Lưu Lạc Bằng có chút khác thường, nhưng cụ thể khác chỗ nào vẫn nhìn không ra, bởi mỗi lần hỏi tới vấn đề công ty thì hắn luôn viện các loại lý do để tránh né. Hứa Minh Sơn lại hỏi Hứa Mạt tình hình gần đây về hạng mục đầu tư, Hứa Mạt nói hết thảy đều thuận lợi. Cha và con gái không nghĩ đến, Lưu Lạc Bằng đã bị Từ Thu Yến nắm được nhược điểm, sai cho hắn đi hướng đông hắn cũng không dám đi hướng tây.
"Cô còn muốn tôi làm bao nhiêu chuyện nữa đây!" Vẫn là tiệm cà phê lần trước, Lưu Lạc Bằng ngồi trên sofa, chân bắt chéo, người tựa lưng vào ghế, không kiên nhẫn gãi gãi má. Con ả này nhiều lần kêu hắn lấy các tập tài liệu quan trọng của công ty, thiếu chút nữa bị người phát hiện, nhất là cháu gái Hứa Mạt của hắn, con bé vô cùng thận trọng! Phóng bút làm giả giấy tờ, các con số đều thay đổi vô cùng chuyên nghiệp nếu không đã sớm bị phát hiện rồi!
Từ Thu Yến nhìn tập hồ sơ văn kiện trên tay, hài lòng cất đi. Tên đàn ông này bản lãnh trộm đồ rất khá.
"Hoàn thành nốt lần này tôi sẽ không tìm anh nữa." Từ Thu Yến nói.
"Phải làm cái gì? Cô nói mau đi......" Lưu Lạc Bằng không kiên nhẫn, thầm nghĩ mau mau kết thúc.
Từ Thu Yến nhìn chung quanh, thấp đầu ghé tới, nhỏ giọng nói: "Giúp tôi lấy chìa khóa két sắt của Hứa Minh Sơn...."
"Cái gì!" Lưu Lạc Bằng cũng có thể đoán được, két sắt đó có bao nhiêu quan trọng!
"Không được, tuyệt đối không được." Lưu Lạc Bằng thẳng thừng từ chối. Hắn đã thẹn với Hứa Minh Sơn và cháu gái lắm rồi.
Từ Thu Yến hừ lạnh một tiếng, châm ngòi dụ dỗ nói: "Tiền thì tôi và anh mỗi người một nửa, thế nào? Lại nói, anh tốt chưa hẳn bọn họ đã muốn tốt với anh. Một kẻ phạm tội giết người thế nhưng còn quên mình vì người khác? Nếu Hứa Minh Sơn và con gái ông ta biết anh là tội phạm giết người, sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?"
Từ Thu Yến giả vờ giả vịt mang di động ra: "Anh muốn thử xem hay không? Tôi hiện tại liền gọi điện thoại cho Hứa Minh Sơn."
"Cô!" Lưu Lạc Bằng căm giận, không có biện pháp, cắn răng nói:" Được! Được! Tôi sẽ trộm đến...."
Hai ngày nay, Hứa Mạt thường xuyên ở tại nhà Tử Hoành, nói bóng nói gió hỏi Dương Thục Du chuyện mẹ đẻ của anh, nhưng bà có tâm lảng tránh, cô cũng không tiện trực tiếp truy hỏi.
Hôm nay, Hứa Mạt hẹn Dương Thục Du tại cửa hàng Color Bar cuối phố Thượng Tân.
"Bác Lục, con sắp trở thành con dâu của bác, bác không cần phải giấu diếm con làm gì. Dì Bích chính là mẹ đẻ của anh Hoành phải không bác?" Hứa Mạt không quanh co lòng vòng.
Dương Thục Du khó xử, ấp a ấp úng do dự, thở dài nói: "Aiz, đều là chuyện xưa rất nhiều năm về trước."
Hứa Mạt thong thả ngồi nghe bí mật đã chôn dấu hai mươi mấy năm qua lời kể của Dương Thục Du.
"Thời điểm khi bác còn trẻ chưa phải là giáo viên, lúc đó bác làm y tá khoa phụ sản tại bệnh viện gần thị trấn. Khi Tử Hoành mới sinh được hai ngày, bác sĩ nói với mẹ nó rằng đứa trẻ mắc bệnh bạch cầu, chữa trị không khỏi. Mẹ nó ghét bỏ đứa con mình sinh ra, đem thằng bé để lại bệnh viện, không nói một câu cứ thế bỏ đi...."
Hứa Mạt từng nghĩ tới rất nhiều tình huống xảy ra nhưng không ngờ lại thế này. Nỗi đau lan tràn trong lồng ngực.
"Tử Hoành mắc bệnh bạch cầu?" Hứa Mạt sốt ruột hỏi.
Dương Thục Du cười khổ lắc đầu: "Bác sĩ tại bệnh viện nhỏ kĩ năng không cao, đem trạng thái thiếu máu dẫn đến phát sốt nhầm thành bệnh bạch cầu. Đứa bé ngoan ấy là do một tay bác đỡ đẻ.....Vì thế bác cùng bác trai quyết định nhận nuôi Tử Hoành"
Dương Thục Du không thể mang thai, sự xuất hiện của Lục Tử Hoành như lễ vật quý giá trời cao ban cho gia đình Lục gia. Hứa Mạt bứt rứt khó tả, hoàn hảo Lục Tử Hoành gặp được cha mẹ tốt, nếu không sẽ không biết anh đi trên con đường như thế nào.....
"Vậy, người phụ nữ đó là ai?"
Dương Thục Du lắc đầu: "Bác cũng không biết, cô ta thay đổi thật nhanh. Trước đây cô ta cũng tới một lần, tính dẫn Tử Hoành rời đi, nhưng cô ta lại đổi ý vì cô ta đã có một người con trai khác."
"Thế người đó sao bây giờ lại xuất hiện, tới để làm gì?" Hứa Mạt tức giận, thật muốn tìm bà ta tranh cãi. Không có nhân tính. Thản nhiên vứt bỏ đứa con chính mình sinh ra!
"Bác cũng không biết......"
Dương Thục Du nắm hai tay Hứa Mạt, hai lọn tóc hoa râm đung đưa trên khuôn mặt u sầu: "Bác rất lo lắng, luôn cảm thấy cô ta tới với ý đồ không tốt, thời gian gần đây liên tiếp xuất hiện khẳng định là muốn mang Tử Hoành đi."
Hai vợ chồng dốc hết tâm huyết hai mươi mấy năm nuôi dạy Tử Hoành, chỉ có duy nhất một đứa con trai này, nếu bị chia cắt quả thực đau xé tâm. Hứa Mạt nắm chặt tay bác gái, an ủi nói: "Bác gái yên tâm, bây giờ không phải còn có con sao? Có con ở đây, ai cũng đừng hòng mang anh Hoành đi! Lại nói, anh ấy là người con hiếu thuận, chắc chắn sẽ không đi theo bà ta."
Dương Thục Du lộ mỉm cười: "Tử Hoành có thể lấy được con là phúc khí mấy đời của nó...."
Hứa Mạt nghe vậy trong lòng vui rạo rực. Không phải mấy đời, chỉ hơn mười năm ở đời trước thôi....
"Mẹ, Mạt. Hai người ở chỗ này tán gẫu những chuyện gì thế?" Lục Tử Hoành vừa vặn đi ngang qua, phát hiện sau cửa kính là Hứa Mạt cùng mẹ anh đang nắm tay trò chuyện.
Dương Thục Du đột nhiên hoảng hốt, Hứa Mạt vẫn bình thản ung dung: "Tán gẫu cái đầu anh? Mắt thấy em sắp gả cho anh, trong lòng lại càng ngày càng không an phận, anh gần đây biểu hiện không tốt....."
Trong lời nói có ý chỉ trích, dạo này anh luôn tranh thủ mọi cơ hội quấn quýt lấy cô thân mật. Tử Hoành nghe xong liền hiểu, ánh mắt lộ ra vài tia ý tứ hàm xúc, cười rộ lên.
"Anh đây đêm nay nhất định "Biểu hiện" thật tốt......"
Hứa Mạt vừa nghe, câu nói kia của cô bị anh lợi dụng triệt để, bóp méo không tha.
"Nằm mơ!"
Dương Thục Du ở một bên nghe không hiểu ra sao.
Buổi tối, Hứa Mạt ăn tối tại Lục gia.
"Tử Hoành, dùng sức!"
"Được...... Anh đến."
"A -- nhẹ chút a, đáng ghét, em sợ --"
"Sợ cũng chậm!"
"Ha ha......"
Hứa Mạt cười to, Lục Tử Hoành dùng sức đẩy, đem bàn đu dây đẩy lên cao. Hai tay Hứa Mạt nắm dây thừng hai bên bàn đu dây, thân mình ngửa ra sau, nhìn lên bầu trời đêm điểm sáng vô vàn vì sao, sông Ngân Hà vắt ngang bầu trời, trong sân đóm đóm lập lòe, gió đêm nhẹ nhàng như múa lướt qua làn da cô. Cuộc sống yên bình, ấm áp cô chưa từng được cảm nhận qua sau khi lấy chồng ở đời trước. Yêu một người, muốn tiến vào thế giới của anh. Đã từng, cô và Gia Dịch Thần liều mạng giãy dụa, đầu rơi máu chảy trong cái thế giới ấy. Lúc này, cô lựa chọn Lục Tử Hoành, thế giới của anh tràn ngập ôn nhu và tốt đẹp.
"Anh lại đẩy tiếp, cẩn thận!" Bàn đu hạ thấp, phía sau Tử Hoành lại đẩy cao lên. Hứa Mạt cười vui vẻ, hướng lục Tử Hành hô lớn tiếng: "Lục Tử Hoành! Anh yêu em không?"
Lục Tử Hoành cười, lớn tiếng đáp lại:"Yêu!"
"Lặp lại lần nữa!"
"Anh yêu em. Hứa Mạt!"
"Em không nghe thấy --"
"Anh yêu Hứa Mạt, anh yêu em, cả đời chỉ yêu mình em......."
Lục Tử Hoành thổ lộ vang tận mây xanh, Hứa Mạt ha ha cười to, nước mắt đều rơi. Hạnh
phúc, cô cảm giác được hương vị hạnh phúc......
Ngày mai hôn lễ được cử hành, buổi tối Hứa Mạt hưng phấn không ngủ được. Nhớ lại đời trước, cách đó 10 năm cô phủ áo cưới hoa lệ, nắm tay một người khác trước sự chứng kiến của nhiều người, nhận rất nhiều lời chúc phúc tốt đẹp.
Lục Tử Hoành cũng nằm trên giường ngủ không được, mắt trợn tròn tỉnh táo. Trừ bỏ ngày mai anh và Hứa Mạt làm lễ cưới ra còn có một chuyện làm anh băn khoăn. Dì Bích, người phụ nữ đó thật là dì của mình? Ngày hôm qua anh nghe thấy mẹ và dì Bích trò chuyện, hình như có tranh chấp. Anh hỏi mẹ làm sao vậy, mẹ vẫn nức nở cắn chặt răng, hỏi thế nào cũng không nói.
Trừ bỏ đôi vợ chồng son sắp cưới này còn có một người khác đêm nay không ngủ, tâm sự nặng nề.
"Ai! Làm sao mà lấy được đây........." Lưu Lạc Bằng tâm phiền ý loạn, ở trong phòng bước tới bước lui.
Chính lúc này, di động đột ngột vang lên. Lưu Lạc Bằng bấm nhận cuộc gọi --
"Là cô!" Lưu Lạc Bằng thô lỗ hạ giọng: "Này! Cô có phiền hay không, tôi đang tìm cách, đừng có dục tôi, lão......"
"A, tôi không muốn thúc dục anh, tôi sợ anh không có lá gan kia." Từ Thu Yến âm dương quái khí nói: "Buổi chiều Hứa Minh Sơn bị người chuốc rượu. Thời cơ tốt nhất là đêm nay. Số lần Hứa Minh Sơn uống say cũng không nhiều, anh không nắm chắc cơ hội này còn đợi tới bao giờ, ha ha......"
"......"
Lưu Lạc Bằng tắt di dộng, sắc mặt khó coi, các ngón tay nắm tới trắng bệch, hô hấp dần dần dồn dập trầm trọng.
Cũng tốt! Làm sớm một chút cũng tốt! Nếu lấy được chìa khóa tới tay, hắn liền mở tủ sắt vơ đồ cao chạy xa bay. Đúng rồi hắn có thể ra nước ngoài, ai cũng không tìm được hắn! Liều mạng! Đêm nay bất cứ giá nào cũng phải thành công.