Chương 34
Ngoài Dương Thục Du, Hứa Mạt còn dẫn theo vệ sĩ A Tả và người giúp việc Lý Tinh Tinh cùng đi Toronto. Dù sao hiện tại cô là phụ nữ có thai, cần phải cẩn thận một chút.
Kỳ thật đối với Hứa Mạt mà nói, đây không phải là lần đầu cô mang thai, cũng không phải lần đầu hoài thai đứa nhỏ của Lục Tử Hoành. Đời trước, cô ngã xuống cầu thang khi mang thai đứa nhỏ của Lục Tử Hoành. Đêm hôm đó trong phòng nhỏ bên bờ biển điên cuồng, Lục Tử Hoành để lại trên người cô một tiểu sinh mệnh.
Hứa Mạt vuốt ve bụng, nhìn đám mây bông mềm mại ngoài cửa sổ, trong lòng cũng thoải mái. Làm cô nhớ tới hình ảnh chạng vạng ngày hè cô cùng anh ăn kẹo bông gòn trên đường dành cho người đi bộ. Hai người cùng ăn một cái, Lục Tử Hoành nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ lên môi cô. Anh cố ý.
Nhớ tới nụ hôn nhiệt liệt triền miên kia, mặt Hứa Mạt có chút nóng, chợt cảm nhận thấy đứa bé trong bụng đạp đạp, cười nói: "Đừng nóng vội, lập tức sẽ nhìn thấy ba ba." Hứa Mạt cúi đầu vuốt ve bụng.
Canada Airline, máy bay vươn cánh lượn qua đám mây, trên bầu trời xanh lam lưu lại một đường gợn sóng xinh đẹp, bay về phía thành phố đỏ* -- Canada.
(*) Biểu tượng của Canada là lá phong đỏ.
Lúc tới Toronto, Hứa Mạt lập tức liên hệ với Thẩm Gia Bích.
"Dì Bích, viên y học McGill ở chỗ nào? Tôi đã đến Toronto."
"Cái gì, sao?! Cô...... đã tới Toronto?" Thẩm Gia Bích vô cùng ngoài ý muốn, trong giọng nói không có kinh hỉ
(kinh ngạc và vui mừng)
mà như là kinh hách
(kinh ngạc và hoảng sợ
).
"Vâng, tôi lo lắng, muốn tận mắt trông thấy Tử Hoành. Viện y học ở đâu? Bây giờ tôi muốn đến đó."
"...... Cô đang ở chỗ nào? Tôi tới đón cô, cô ở đây không quen thuộc, tự mình tới đây sẽ không an toàn."
"Tôi vừa xuống máy bay, hiện vẫn đang ở sân bay."
Trong vườn hoa nhỏ khoa não tại trung tâm viện y học McGill, có hai tới ba người mặc áo blu trắng trao đổi với nhau bằng tiếng Anh hoặc tiếng Pháp gần đó. Thẩm Gia Bích tắt di động, nội tâm lo lắng.
"Mẹ nuôi, mẹ làm sao vậy?" Một cô gái dáng cao gầy thon thả, mặc chiếc áo bác sĩ, hai tay đút trong túi áo, mũi cao, đôi mi thanh tú, mang nét đẹp lai Tây tượng trưng.
"Nhã Nhã...... Cô ta đến." Thẩm Gia Bích dừng một chút lại bổ sung thêm: "Vợ của Tử Hoành đã đến sân bay Toronto."
Chu Tĩnh Nhã nhíu mi, nhìn thoáng qua cách đó không xa. Ánh mặt trời đầu thu chiếu lên sắc xanh trên mặt cỏ, vòi phun nước như mưa rơi, bọt tung lăn tăn toát ra những hạt kim cương lộng lẫy, bên kia bồn phun nước là một người đàn ông cao lớn, thấp thoáng ẩn hiện màu tóc đen, bờ vai rộng khoác lên chiếc áo màu xanh nhạt dành cho bệnh nhân.
Người đàn ông nhìn lên bầu trời, nhìn thấy một chiếc máy bay xẹt qua lưu lại sóng mây, một nỗi nhớ chậm rãi hình thành trong lòng. Anh đang nhớ, nhưng lại không biết đang nhớ tới ai.
"Thiên Dật, anh đang ở đây nhìn cái gì?" Chu Tĩnh Nhã trưng lên nụ cười thanh nhã quyến rũ, cũng hướng theo tầm mắt của Lục Tử Hoành nhìn về phía bầu trời trên cao chỉ còn lưu lại dấu vết kéo dài của tầng mây. Lục Tử Hành thu hồi tầm mắt đang nhìn lên bầu trời, nghiêng đầu liếc nhìn Chu Tĩnh Nhã một cái, ánh mắt lộ ra khí lạnh xa cách.
"Không nhìn gì cả......"
"Thân thể anh mới khôi phục không nên đứng lâu, để em dìu anh trở vào." Chu Tĩnh Nhã đỡ cánh tay Lục Tử Hoành đi về phía phòng bệnh trong tòa nhà: "Hôm nay cũng không thể tùy hứng không uống thuốc nha, Dật."
Lục Tử Hoành dừng lại cước bộ: "Không được gọi tôi Dật...... Tôi không thích cái tên này."
"Được rồi, tên anh chính là như vậy, Thiên Dật - Tiếu Thiên Dật." Chu Tĩnh Nhã có chút bi thương, đôi mắt đẹp lưu chuyển đượm buồn.
Lục Tử Hoành cảm thấy thái độ của mình có chút không tốt, cũng không nói thêm gì nữa.
Tiếu Thiên Dật, anh thật sự tên là Tiếu Thiên Dật sao? Phải không...... Vì sao, anh cảm thấy không phải cái tên này.
Trong đầu anh luôn hiện lên hình ảnh một cô gái, một vài chuyện xưa, anh hốt hoảng, nửa thật nửa giả, như mộng như ảo......
Trong đầu luôn nhớ nhung, vậy là vì sao?
Chu Tĩnh Nhã đưa Lục Tử Hoành trở về phòng bệnh, Thẩm Gia Bích đi đằng sau muốn nói lại thôi.
Chu Tĩnh Nhã chăm chú nhìn hộp đựng thuốc, đôi mắt thoáng hiện một chút ánh sáng nhạt.
"Dật, tới giờ uống thuốc rồi." Chu Tĩnh Nhã đổ ít nước ấm ra cốc, mở hộp thuốc ra.
"Không phải buổi sáng đã uống rồi sao?!" Lục Tử Hoành hồ nghi. Gần đây số lượng thuốc phải uống đã giảm xuống phân nửa, bây giờ chỉ còn uống thuốc an thần trấn tĩnh, thuốc hồi phục não bộ, những loại thuốc kỳ quái không tên đều không uống.
"Hôm nay Dr.Lee nói, cần uống thuốc thêm lần nữa, nào, đừng tùy hứng, ngoan a."
Chu Tĩnh Nhã dụ dỗ, bưng cái cốc và đưa thuốc qua, cổ tay lại bị Thẩm Gia Bích bắt lấy.
Thẩm Gia Bích cảm thấy nghi ngờ nhìn Chu Tĩnh Nhã. Hôm nay Dr.Lee căn bản còn chưa đến viện y học, sao con bé lại nói?
Chu Tĩnh Nhã mỉm cười, vỗ vỗ Thẩm Gia Bích ra hiệu – mẹ nuôi yên tâm. Thẩm Gia Bích không tình nguyện thả tay ra, có chút hối hận mấy tháng này mình đã phóng túng, khoanh tay đứng nhìn.
Lục Tử Hoành không chút nghi ngờ, đem thuốc uống vào.
"Mẹ nuôi, không phải mẹ phải đi đón cô ta sao, mau đi đi, đừng để cho người ta chờ tới nóng nảy." Chu Tĩnh Nhã nói.
"Đón ai?" Lục Tử Hoành hỏi.
Thẩm Gia Bích mở miệng tính nói "Hứa Mạt", Chu Tĩnh Nhã lại giành trước tiếp lời: "Anh không cần biết."
Chu Tĩnh Nhã chỉnh lại góc chăn: "Uống thuốc rồi thì hãy nằm xuống nghỉ ngơi, nếu không sẽ dễ dàng xuất hiện ảo giác."
Lục Tử Hành nhìn Chu Tĩnh Nhã liếc mắt một cái, nhắm mắt lại......
Thẩm Gia Bích không dám lưu lại lâu, lập tức lái xe tới sân bay đón Hứa Mạt.
Bên ngoài sân bay, Hứa Mạt nhìn máy bay cất cánh cách đó không xa, thân máy bay mang biểu tượng lá phong đỏ chói mắt. Hứa Mạt nhớ tới biệt thự trên núi, còn có anh Tiểu Tứ
(Cao Tĩnh),
trong lòng có chút chua xót. Nếu hôm đó cô có mặt tại đấy ngăn cản cuộc nói chuyện củabọn họ, anh Cao Tĩnh ắt hẳn sẽ không ch.ết?! Vận mệnh, thật sự có thể thay đổi được sao? Cô có thể thay đổi vận mệnh sẽ phải ch.ết đi của mọi người sao?
Hứa Mạt có chút phiền muộn.
"Hứa Mạt?"
Một âm thanh có chút quen tai. Hứa Mạt quay đầu, cách vài bước có một người phụ nữ mặc váy dài màu nâu trầm.
"Dì Bích."
Dương Thục Du nhìn thấy Thẩm Gia Bích, trong lòng luôn có ngăn cách khó chịu, thần sắc có chút mất tự nhiên. Thẩm Gia Bích tháo kính mát xuống, nhìn chằm chằm bụng Hứa Mạt đã hơi nhô lên, kinh hãi -- "Cô..... Mang thai?"
"Vâng, đã bốn tháng." Hứa Mạt hạnh phúc cười. Ba bốn tháng không gặp, Thẩm Gia Bích trắng trẻo béo tốt lên nhiều, càng thêm đầy đặn phúc hậu.
"Cả cô cũng tới?" Thẩm Gia Bích bây giờ mới phát hiện Dương Thục Du: "Cô không cần đến."
Hứa Mạt kéo cổ tay Dương Thục Du: "Mẹ chồng là người nuôi dưỡng anh Tử Hoành hai mươi mấy năm, đương nhiên nên đến."
Thẩm gia Bích không nhiều lời nữa, trong lòng đã có chút lo lắng tình hình khi Hứa Mạt gặp Lục Tử Hoành.
Dọc theo đường đi, mọi người đều thật trầm mặc, không khí có chút xấu hổ. Thẩm Gia Bích và Hứa Mạt hàn huyên chút chuyện phát sinh mấy tháng qua, hỏi tình hình tập đoàn của Hứa gia và sức khỏe của Hứa Minh Sơn thế nào rồi. Thẩm Gia Bích có thể tìm đề tài cùng cô tán gẫu, cô cảm thấy có chút quái dị.
"Dì Bích, có phải Tử Hoành xảy ra chuyện gì hay không?"
Hứa Mạt vừa hỏi, Dương Thục Du lập tức chăm chú lắng nghe câu trả lời. Bà cũng cảm thấy Thẩm Gia Bích có chút khác thường, nhất định là có chuyện gạt bọn họ.
Xe đã chạy đến gara viện y học nghiên cứu. Thẩm Gia Bích dừng xe.
"Đầu Tử Hoành bị thương, có khả năng...... Không nhớ được các người, nó ngay cả bản thân là ai cũng không nhớ rõ......"
"Bà nói cái gì!"
Hứa Mạt khiếp sợ, trong lòng dần dần dâng sự lạnh lẽo dâng lên......
Hứa Mạt nâng bụng tròn nho nhỏ, bước chân thật sự rất nhanh, thầm nghĩ muốn nhanh chóng được nhìn thấy anh. Cô không tin, cô không tin anh sẽ không nhớ ra. Lục Tử Hoành yêu cô như thế, làm sao có thể quên cô một cách dễ dàng như vậy....
Cô nhớ lại tình hình lúc anh bị thương, trong lòng càng thêm gấp gáp, lo lắng....
Trong phòng, rèm cửa sổ màu xanh nhạt hé ra một nửa, làm cho ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng. Hứa Mạt dừng ở trước cửa, nước mắt chảy xuống dưới. Người đàn ông trên giường kia đang yên tĩnh ngủ, cái mũi cao thẳng, đôi mi đậm màu, tóc ngắn đen mượt chỉnh tề. Lục Tử Hoành im lặng ngủ. Hứa Mạt còn chưa kịp mở miệng gọi Lục Tử Hoành, liền nghe thấy một giọng nói nhẹ vang lên--
"Cô chính là Hứa Mạt?" Thanh âm Chu Tĩnh Nhã nói chuyện rất nhẹ, đem rèm cửa sổ che đi ánh mặt trời, miễn làm ảnh hưởng tới người đang ngủ kia.
"Cô là......" Hứa Mạt đánh giá cô gái trước mặt, ước chừng cao 1m70, tóc màu nâu hạt dẻ để dài vắt sang một bên, mặc áo blu trắng, lộ ra đôi chân dài trắng nõn. Nhìn quần áo cô cho rằng cô gái này hẳn là người của viện y học.
"Tôi tên là Chu Tĩnh Nhã, là...... người phụ trách chăm sóc và quan sát cho Dật." Khi Chu Tĩnh Nhã nói chuyện mang theo một sức hút từ tính, giọng nói truyền cảm êm tai rất dễ nghe.
"Dật?"
"Ân, Dật, Tiếu Thiên Dật."
Hứa Mạt liếc nhìn Chu Tĩnh Nhã cao thấp đánh giá một lượt: "Anh ấy không phải tên Tiếu Thiên Dật, tên anh ấy là Lục Tử Hành. Phiền Chu tiểu thư đừng gọi sai tên chồng của tôi."
Trong lòng Chu Tĩnh Nhã không vui, nhưng trên mặt vẫn luôn mỉm cười, đang muốn nói "Tên chính là danh hiệu, gọi thế nào mà chả được", lại nhìn thấy phía bụng Hứa Mạt nho nhỏ nhô lên, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ! Cô ta mang thai?
Hứa Mạt đối với sóng điện phóng ra từ người Chu Tĩnh Nhã coi như không thấy, cũng chả thèm nhìn cô ta thêm lần nữa, lập tức đi đến bên giường. Nước mắt đảo quanh trong đôi mắt của Dương Thục Du, nhìn con trai mình yên bình nằm ngủ, che miệng không cho âm thanh khóc nức nở thoát ra.
"Tử Hoành......" Hứa Mạt nắm lấy bàn tay anh, xúc cảm quen thuộc và ấm áp: "Tử Hoành, anh mau tỉnh lại, nhìn em này......"
"Hứa tiểu thư, Dật đang nghỉ ngơi, không thể bị quấy rầy, các người hãy về nghỉ ngơi trước, nếu chút nữa anh ấy tỉnh lại tôi sẽ gọi mọi người." Chu Tĩnh Nhã sáp đến trước mặt Hứa Mạt, ý đuổi người rất rõ ràng.
Hứa Mạt lườm cô ta một cái: "Chu tiểu thư, cô đang chắn trước mặt tôi."
"Hứa tiểu thư, cô không thể quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi." Chu Tĩnh Nhã mỉm cười không giấu được ý giận. Cô ta đã gia tăng liều lượng thuốc ngủ cho Tử Hoành, có đến sáng mai may ra anh mới tỉnh lại.
"Anh ấy là chồng tôi, quấy rầy tới anh ấy hậu quả thế nào tôi sẽ tự mình gánh lấy. Phiền cô mau tránh ra." Hứa Mạt cảm thấy được trên người Chu Tĩnh Nhã có vài tia địch ý.
Chu Tĩnh Nhã luôn luôn ôn hòa có lễ, thấy Hứa Mạt trực tiếp yêu cầu, nhất thời không phản ứng đáp lại chỉ có thể tránh ra.
Hứa Mạt và Dương Thục Du canh giữ ở bên giường hơn hai giờ, Lục Tử Hoành vẫn nhắm chặt mắt ngủ say. Thẩm Gia Bích ở một bên an ủi, nói Lục Tử Hoành cái gì cũng không nhớ được, cũng không phải chỉ không nhớ được một mình bà ta, khuyên Hứa Mạt không cần đau lòng thương tâm, phải chấp nhận sự thật, ngày sau còn dài, từ từ rồi....
Trong lòng Hứa Mạt chua xót, chán nản mê man. Chờ đợi mấy tháng mới được gặp mặt, vội vàng bớt chút thời gian từ xa chạy tới, lại được thông báo, anh không nhớ ra cô.....
Cái gì cũng không nhớ được......
Tất cả ngọt ngào, tình yêu say đắm, tất cả những gì bọn họ đã trải qua......
Anh đều không nhớ được......
Đêm nay, cô phải đáp máy bay rời đi, rất nhiều việc trong tập đoàn cần cô xử lý, hạng mục bất động sản bên kia gần đây triển khai không thuận lợi, cô thật sự đi không được. Chẳng lẽ, ngay cả một câu chào nhau cũng không có sao......
Hứa Mạt vừa tức vừa khổ sở, cuối cùng nhịn không được khóc nức nở, nâng mặt Lục Tử Hoành đặt ở bên má mình, yên lặng khóc: "Lục Tử Hoành, sao anh không tỉnh lại nhìn em?! Tên xấu xa... Lục Tử Hoành........"
Hứa Mạt khổ sở đau lòng.
Do đang mang thai nên nước mắt mới rơi nhiều như vậy?! Chu Tĩnh Nhã không vui nói: "Hứa tiểu thư, Dật đang ngủ yên ổn, phải tới tận sáng mai mới may ra tỉnh lại, hơn nữa... cho dù anh ấy có tỉnh dậy cũng không nhận ra cô. Bởi vì anh ấy không nhớ ra ai bao gồm chính anh ấy..."
Đang nói, Chu Tĩnh Nhã đột nhiên dừng lại! Bởi vì cô thấy lông mi Lục Tử Hoành run run động đậy. Làm sao có thể...... Làm sao có thể?!
Hứa Mạt lại nâng bàn tay to của anh, cảm nhận thấy đầu ngón tay anh giật giật, đầu ngón tay ấm áp cố gắng vuốt ve khuôn mặt cô. "Tử Hoành......?"
Hai mắt Hứa Mạt đẫm lệ mông lung sương mù, trong lòng bắt đầu gợn sóng: "Tử Hoành... anh tỉnh?"
Người trên giường mới lúc trước còn đang ngủ yên, lúc này đôi mắt chuyển động làm hàng mi rung rung, giống như đang cố gắng mở to hai mắt.
Chu Tĩnh Nhã mấp máy môi, không tiếng động nói: "Không có khả năng, không có khả năng......" Tại sao có thể như vậy......
Hứa Mạt kích động, nước mắt một viên lại một viên rơi xuống drap giường, đôi tay mảnh khảnh vuốt ve hai má Lục Tử Hoành. Lục Tử Hoành như cảm nhận được đầu ngón tay ôn nhu mảnh khảnh của cô, lông mi càng rung mạnh hơn.
"Tử Hoành, anh tỉnh tỉnh......" Hứa Mạt ôm lấy Lục Tử Hoành, cảm nhận cái ôm quen thuộc xa cách đã lâu.
"Tử Hoành, là em a, em đến --"
Lông mi bỗng nhiên run rẩy mạnh mẽ, cố mở to đôi mắt, trong mắt nháy lên ánh sáng, đôi môi mấp máy gọi tên -- "Mạt."
Khoảng khắc yên tĩnh chỉ có một tiếng "Mạt" vang lên, ở trong không khí phiêu đãng ra một từ chất chứa nỗi nhớ tận sâu trong tim.
"Tử Hoành......" Hứa Mạt vừa khóc vừa cười. Đôi mắt anh dần quen với ánh sáng trong phòng bệnh, chớp chớp nhìn người con gái hiện ra trước mặt, nước mắt nhạt nhòa, cánh mũi phập phồng thể hiện sự vui mừng và kích động. Hứa Mạt khàn khàn giọng nói: "...... Anh nhớ ra em, anh nhớ được......"
Chu Tĩnh Nhã vô lực lui về phía sau một bước. Không có khả năng, không có khả năng! Vừa rồi cô ta đã cho Dật uống thuốc an thần có tác dụng ngủ say, không có khả năng tỉnh dậy vào lúc này. Hơn nữa chính bản thân mình còn không nhớ ra thì làm sao nhớ được người khác...
Lục Tử Hoành mới uống thuốc cách đây không lâu, tinh thần vẫn còn mơ màng chưa tỉnh táo hẳn, hỏi: "Tử Hoành, là ai?"
Dương Thục Du vội vàng cầm tay kia của con trai: "Hài tử ngốc, Tử Hoành chính là con a! Là mẹ đặt tên cho con, chẳng lẽ con không nhớ ra sao....."
Ánh mắt Tử Hoành như nhìn vào hư không, thấy mái tóc hoa râm của Dương Thục Du có chút mờ mịt lắc đầu: "Là tên...... tôi sao......"
Hứa Mạt sợ hãi trong lòng, cố gắng cầm chặt tay anh vồn vã hỏi: "Em đây tên gọi là gì, anh nói, em là ai?"
Lục Tử Hoành thấy Hứa Mạt khóc, giơ tay lau đi nước mắt: "Hứa Mạt...... Anh...... vợ yêu...."
Tôi không nhớ rõ mọi chuyện, không nhớ rõ chính mình, lại duy nhất nhớ được em......
Cảm động, khổ sở, nước mắt Hứa Mạt chảy càng nhiều, thật sự là không tốt a......
"Sao em cứ khóc?" Lục Tử Hoành cố gắng lau đi hết nước mắt cho Hứa Mạt: "Đừng khóc, lòng anh đau lắm......"
Chu Tĩnh Nhã trơ mắt nhìn Lục Tử Hoành an ủi Hứa Mạt, chân gần như không trụ vững. Dật lại yêu cô gái này sâu đậm thế sao? Không tin, cô ta không tin...... Ngay cả bản thân mình cũng không nhớ được, làm sao có thể nhớ rõ người khác! Không có khả năng!