Chương 5: Nhiệm vụ chính tuyến 2
Ting~ Nhiệm vụ tuyến chính 2: Ca ca điều giáo. Lưu ý: Nghe ca ca trong mọi lời nói. (Phần thưởng: Thưởng cho điểm phân phối 5 Thưởng cho điểm kinh nghiệm 200 Thưởng cho danh khí: nước non lênh láng. Thưởng cho độ bền: 20p) *Vì kí chủ đang ngất nên tự nhận nhiệm vụ* Doãn Y Ngưng dụi dụi mắt đôi mắt xanh biển vốn trong suốt nay chỉ toàn sương mù khiến gương mặt thiên thần trong điềm đạm đáng yêu khiến nhiều người muốn chà đạp. Doãn Mặc nghe tiếng động trong phòng nghỉ liền đẩy cửa tiến vào đập vào mắt là hình ảnh tiểu tinh linh đang lạc vào phàm trần, ánh mắt mơ hồ chưa có tia tiêu cự. Doãn Mặc khẽ cười rồi đi tới bên giường ẵm bảo bối vào lòng nhẹ dỗ. Một tay đỡ mông cô, tay còn lại đưa vào váy xoa xoa cái bụng nhỏ nhắn. "Đói?"
Doãn Y Ngưng tỉnh tỉnh mê mê gật đầu không hề hay biết bản thân đang bị xổ sàng. "Ngô~ ca ca thật ấm."
Tiểu Y Ngưng ánh mắt vô thần nói ra suy nghĩ của mình khiến tên nam nhân nào đó cười run cả người. Ấm sao~ Quả là bảo bối a~ Bàn tay xấu xa nào đó thuận thế đưa lên phía trên di chuyển đến khi chạm phải hạt đậu bé tí thì dùng lại khẽ vân vê nói. Doãn Mặc khẽ thổi khí nóng sau tai bé con rồi nhẹ hỏi "Thích không?"
Giọng nói trầm khàn khàn đầy ma lực khiến người ta muốn trầm mê trong nó mà không tự thoát ra được. "Ân~ thích.."
Tiểu Y Ngưng hít sâu rồi nói... Ô cô cảm thấy thật lạ. Có cái gì đó rất kỳ lạ đang tác quái trên người cô, cái cảm giác hít thở không thông vừa khiến người ta ghét lại vừa muốn trầm mê trong nó. "Ca.. ca ca~ thật nhột."
Thật sự rất nhột a~ cứ như có cả ngàn con kiến đang từng chút một cắn mút cả người cô. Vừa tê tê lại vừa nhột nhột. Thật khó chịu. Cả người cô như nhũn ra. Doãn Mặc cảm thấy mỹ mãn rồi mới đem tay lấy ra sau đó ẵm muội muội của mình đi rửa mặt. Đến khi Doãn Y Ngưng tỉnh táo lại thì cô nhận ra mình đang nhai những món ăn ma ma làm lúc trưa. Tiểu Y Ngưng ngước đầu nhỏ lên đánh giá cái người đang uy mình. Tóc hạt dẻ cắt tỉa một cách gọn gàng, lại bồng bềnh khi tia nắng chiếu vào. Ánh mắt màu trà khẽ cúp nhìn cô một cách sủng nịch, mày kiếm cánh môi bạc ánh lên nét nghiêm nghị. Rất đẹp trai~ "Bảo bối. Há mồm~"
cả giọng nói trầm ấm cũng rất lôi cuốn... Doãn Y Ngưng vừa ăn vừa YY cái người mình gọi là đại ca mà không hề hay biết một kế hoạch điều giáo đang dần dần hình thành. Doãn Mặc nhìn muội muội đang dùng ánh mắt mê gái nhìn mình khóe môi khẽ nhếch một cách đầy hứng thú. Anh khẽ cúi người hôn chụt vào má cô khiến Doãn Y Ngưng trợn tròn mắt nhìn.. sau đó đằng một cái mặt đỏ hồng. Tiểu Y Ngưng cúi đầu đầy xấu hổ sau đó giả vờ bình tĩnh nhắm mắt ăn tiếp. "Hàr..."
Doãn Mặc thấy hành động đáng yêu của cô thì phì cười một cách sung sướng. Bảo bối... thật đáng yêu. "Ca ca. Ngưng nhi buồn ngủ a~"
Doãn Y Ngưng vừa dụi mắt vừa nũng nịu sau đó ngửa người dựa vào ngực Doãn Mặc. Doãn Mặc điều chỉnh tư thế ngồi cho bảo bối sau đó dùng tay xoa đầu cô nhẹ dỗ "Ngủ ngon bảo bối."
..... "Doãn tổng. Kế hoạch của công ty....."
"Chỉ tiêu đề ra của ....."
"Đã ký được hợp đồng của...."
"Đã biết. Giải tán đi."
Doãn Mặc ẵm tiểu Y Ngưng ra khỏi phòng họp rồi ra thẳng bãi đậu xe để về nhà. Căn nhà của Doãn Mặc nằm ngay trung tâm thành phố, cách công ty nửa tiếng chạy xe. Căn phòng số 605 nằm ở tầng 6 của khu chung cư cao cấp Venus. Ting~ "Ca ca. Nhà ca ca có mấy phòng a?"
Doãn Y Ngưng vẻ mặt háo hức tò mò. Ở Huyền Vu đại lục không có trang thiết bị hiện đại như ở đây. Không có chung cư đồ sộ hay những tòa nhà cao tầng ngập trời. Người dân Huyền Vu đại lục cũng sống trong nhà nhưng chỉ là những căn nhà trệt. Căn nhà cao nhất cũng chỉ mười tầng trở xuống. Nghèo sao? Không đâu. Vì họ sử dụng ma pháp không gian nên dù cho chỉ là chiếc hộp bé nhỏ chỉ vài mét vuông thì bên trong không gian là những căn phòng xa hoa bậc nhất. Đó là cách khắc phục đất đai cho người dân. Vì Huyền Vu đại lục có số dân cư rất đông nên nếu xây nhà theo cách thông thường thì sẽ không có nơi sinh sống. Cả hai dừng lại trước cánh cửa màu trắng số 605. Doãn Mặc quét thẻ từ rồi cánh cửa bật mở, bên trong gian phòng là một không gian thoáng đãng trong lành. Giữa phòng là một bộ salon trắng bằng nệm, giữa phòng là một tấm vải nhung trắng tuyết. Doãn Y Ngưng hưng phấn chạy xung quanh đi thám hiểm. Thật thú vị a~ "Ca ca. Ngưng nhi phải ngủ ở đâu a~"
trong đây có một phòng ngủ, một toilet, một thư phòng và... một nhà kho? Đáng ghét. Đáng lý ra phải là 1 phòng ngủ và 1 phòng khách a~ Tiểu Y Ngưng mếu máo nhìn phía đại ca nhà mình. Nàng không muốn ngủ dưới đất đâu... Doãn Mặc bật cười nhìn phía tiểu cô nương sau đó ẵm cô thẳng vào phòng. "Tất nhiên muội sẽ ngủ chung với ta."
nếu không thì sao ta lại phải sai người dẹp phòng ngủ cho khách để sửa thành nhà kho chứ.