Chương 3: Đường Môn ở đất Thục

Tám năm trước…


Đường Môn ở đất Thục nhờ ám khí và độc dược mà hùng cứ võ lâm mấy chục năm trước, danh tiếng lan xa, ngay cả Bạch Hiểu Sinh cũng phải sùng bái, xếp ám khí Khổng Tước Linh của Đường Môn vào vị trí thứ năm trong danh sách ghi chép về binh khí. Nhưng vì đệ tử của Đường Môn rất ít khi hành tẩu trên giang hồ, người ngoài cũng kiêng dè những cạm bẫy và ám khí trùng trùng trong Đường Gia Bảo nên không dám đến gần. Vì thế tiếng tăm của Đường Môn dần biến mất trong chốn giang hồ thay đổi từng ngày nay.


Hơn nữa người của Đường Môn am hiểu cách dùng ám khí và độc dược, làm việc gì cũng bí ẩn và âm thầm nên khiến người ta có cảm giác họ vừa chính vừa tà, không dám đến gần. Bởi vậy đến nay, uy danh của Đường Môn đã không còn như trước.


Nhưng vài năm gần đây, trong Đường Môn lại xuất hiện một nhân vật hết sức đặc biệt: Đường Kiệt – chủ nhân trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Đường Môn. Đường Kiệt tuy mới mười tám nhưng đã có trí tuệ và sự chín chắn vượt quá độ tuổi của mình. Khả năng hạ độc và giải độc càng xuất quỷ nhập thần, thường được người trong giang hồ đánh đồng với Quỷ Y nổi danh hơn hai mươi năm trước.


Có điều tính cách của Đường Kiệt và Quỷ Y lại khác xa nhau. Quỷ Y tính tình tàn nhẫn, hay giết bệnh nhân, ngay cả thê tử của mình cũng không tha. Bởi vậy cho dù tất cả mọi người đều biết Quỷ Y ở trong Đoạn Hồn Cốc, đều biết y thuật của ông ta rất cao nhưng không ai dám đến đó tìm ông ta nhờ chữa trị. Còn Đường Kiệt thì ngược lại. Tính tình hắn ôn hòa, chưa từng giết người, bất cứ ai đến Đường Môn xin chữa trị hắn đều không hỏi lai lịch mà tận tâm cứu chữa. Nhờ có hắn, nơi luôn bị người đời xa lánh, e dè như Đường Môn nay đông như trẩy hội, thanh danh trở nên lừng lẫy hơn trước kia rất nhiều.


Đêm hôm ấy, cuối cùng thì đất Thục cũng có được cơn mưa dài sau hơn nửa tháng trời hạn hán.
Đường Kiệt ngồi trong thư phòng, lật xem những chuyện giang hồ được ghi lại trong mấy hôm nay. Hắn bỗng ngẩng lên, nhìn về phía sư phụ Hứa Hạo Sơn đang ngồi đối diện.


available on google playdownload on app store


“Sư phụ, Kiếm Ma Tề Nghệ bị người ta giết thật rồi ư?”
“Không sai. Một kiếm lấy mạng, vết thương nhỏ hẹp, không đổ máu.”


“Vết thương nhỏ hẹp, không đổ máu? Nghe giang hồ đồn đại thời thượng cổ từng có một thanh kiếm được rèn từ sắt đen trên núi băng, cực kỳ lạnh lẽo, giết người không thấy máu, chỉ để lại một vết tím nhạt. Lẽ nào trên đời này thật sự có thanh kiếm như thế…” Xưa nay người của Đường Môn luôn cảm thấy hứng thú với các loại độc dược và ám khí nên sách về binh khí khác không nhiều lắm, bởi thế Đường Kiệt cũng chỉ nghe nói mà thôi.


“Đúng vậy, thanh kiếm này là có thật. Ba mươi năm trước nó tái xuất giang hồ, Tần Nghĩa Phiến tình cờ có được nó, đặt tên là Thanh Phong kiếm. Sau khi Kiếm Ma biết được chuyện này liền nghĩ đủ mọi cách đoạt nó. Sau đó vì muốn đoạt được kiếm mà Kiếm Ma đã giết ch.ết thê tử của Tần Nghĩa Phiến, cũng làm Tần Nghĩa Phiến bị trọng thương, còn Thanh Phong kiếm và con trai Tần Phong của Tần Nghĩa Phiến lại không rõ tung tích. Bây giờ Kiếm Ma bị Thanh Phong kiếm lấy mạng nên người ta đồn là con trai của Tần Nghĩa Phiến trở về báo thù xưa. Có điều, theo ta được biết, năm nay Tần Phong mới mười sáu tuổi, cho dù có bảo kiếm trong tay thì cũng không thể nào địch quá mười chiêu của Kiếm Ma, càng không thể giết được hắn ta.”


Đường Kiệt nhìn dòng chữ trên tay mình, trầm ngâm suy nghĩ. Bỗng ngoài sân vang lên tiếng động nhanh và có quy luật.


Mưa rền, gió giật đánh vào cánh cửa màu mun nhưng vẫn không thể át được tiếng gõ cửa dồn dập ấy. Ngay cả Đường Kiệt đang ngồi trong thư phòng cũng nghe rất rõ từng tiếng gõ cửa như đòi mạng kia.


Nghe tiếng gõ cửa vô cùng cấp bách ấy, Đường Kiệt lập tức đặt quyển sách trên tay xuống, che ô ra ngoài để xem tình hình thế nào. Lúc ấy, người hầu đã ra mở cửa, một thiếu niên đang đứng bên ngoài, trên lưng còn cõng một thiếu niên khác đang bất tỉnh nhân sự, tay thì dắt một tiểu cô nương. Thoạt nhìn hắn chỉ vừa mười bảy, mười tám tuổi nhưng vóc dáng còn cao lớn, khỏe mạnh hơn người trưởng thành. Mặt mũi tuy không khôi ngô như đàn ông Giang Nam nhưng lại có vẻ hào sảng rất nam tính. Dường như hắn vừa thoát khỏi một trận chém giết tàn khốc, quần áo trên người rách nát thê thảm, ống tay áo cũng bị xé rách nhưng Đường Kiệt vẫn có thể nhận ra hoa văn được thêu trên ống tay áo của hắn là xuất phát từ phường thêu nổi tiếng nhất Tô Châu.


Thiếu niên đang định liều lĩnh xông vào thì Vương bá – tổng quản của Đường Môn – đã ngăn hắn lại. “Đợi đã, rốt cuộc thì cậu có chuyện gì, đến tìm ai?”


Thiếu niên vội vàng cúi người, một tay níu chặt tay áo Vương bá, miệng không ngừng cầu xin: “Xin các người hãy cứu người anh em của ta. Hắn trúng ám khí cực độc của Đường Môn các người nên chắc chắn các người có thể cứu được hắn, đúng không?”


Cô nương bên cạnh hắn thì lập tức quỳ phịch xuống đất. “Xin các ông hãy cứu lấy Tần đại ca, van xin các ông…”
Không đợi Vương bá trả lời, Đường Kiệt đã vứt chiếc ô trên tay xuống, bước nhanh tới trước.


“Hắn trúng độc? Để ta xem xem!” Nói xong, Đường Kiệt đưa tay đón lấy người hôn mê bất tỉnh kia. Gương mặt tím đen tuy nhăn nhó vì đau đớn nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ anh tuấn bất phàm.


Đường Kiệt xé rách vạt áo đẫm máu trước ngực y. Trên ngực có một cây ngân châm rất nhỏ. Cây ngân châm này đúng là ám khí Tế Vũ Mê Tung của Đường Môn. Da thịt xung quanh ngân châm đã biến thành màu đen. Hắn vội vàng bắt mạch cho thiếu niên, tâm mạch của y lúc có lúc không.


“Hắn không chỉ trúng độc của Tế Vũ Mê Tung mà còn trúng Đoạn Trường Thảo!” Đường Kiệt không khỏi thở dài. Đoạn Trường Thảo là một trong ba thứ kịch độc trong thiên hạ, không ai có thể giải được nó. Tuy hắn từng nghiên cứu về loại độc này nhưng đến nay vẫn chưa thử giải nó cho người sống, cho nên hắn không thể nắm chắc được.


“Đoạn Trường Thảo? Độc này có giải được không?” Chàng thiếu niên hỏi.
“Độc của Đoạn Trường Thảo này không có thuốc giải.”


“Không đâu…không đâu mà!” Thiếu niên đang nói thì đột nhiên hộc máu, sau đó ngất đi. Tuy đã bất tỉnh nhân sự nhưng tay hắn vẫn nắm lấy tay tiểu cô nương kia.
“Vũ Minh ca…” Tiểu cô nương cứ lay người hắn, khóc lóc. “Vũ Minh ca, huynh tỉnh lại đi, đừng bỏ Lam Lăng lại một mình!”


Lúc ấy Đường Kiệt mới phát hiện trên vai hắn cũng có một vết thương rất sâu do kiếm gây ra, may mà không có độc.


Hứa Hạo Sơn từ phía sau Đường Kiệt đi tới, nhìn chàng thiếu niên bị trúng độc với ánh mắt xót thương. Nhưng khi vô tình nhìn thấy thanh kiếm được nắm chặt trong tay chàng ta thì bước chân không khỏi khựng lại, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm sắt thoạt nhìn mộc mạc không có gì bắt mắt ấy.


Đường Kiệt thấy phản ứng của sư phụ hơi khác thường nên cũng nhìn kĩ thanh kiếm ấy. Bởi vì thanh kiếm này có màu xám đen, bên trên không có bất cứ đồ trang trí gì nên trong đêm mưa không trăng, không sao này, nó gần như lẫn trong bóng tối, lúc đầu Đường Kiệt không chú ý tới.


Bây giờ tập trung nhìn kĩ thì hắn mới phát hiện những hoa văn trên thanh kiếm đều là những hình vẽ cổ xưa, thân kiếm đang tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt. Đường Kiệt không khỏi cả kinh. “Đây là Thanh Phong kiếm?”


Hứa Hạo Sơn gật đầu với Đường Kiệt, sau đó lại cúi đầu nhìn kĩ diện mạo của chàng thiếu niên. “Diện mạo của hắn quả thật hơi giống Tần Nghĩa Phiến, lẽ nào hắn chính là con trai của Tần Nghĩa Phiến?”


“Nếu là hắn thì giá nào con cũng phải thử một phen. Vương bá, bá bảo người hầu đỡ bọn họ vào gian phòng phía sau đi, ta đi chuẩn bị dược liệu, sẽ qua đó ngay.”
Vương quản gia lập tức đáp lời: “Được!”


Đường Kiệt không hề có lòng tin là có thể giải được độc của Đoạn Trường Thảo. Hắn đành liều tới đâu hay tới đó, thử dùng Thiên Tàn – độc dược bí truyền của Đường Môn, cũng là một trong ba loại kỳ độc của thế gian - để cứu người. Thiên Tàn tuy là loại kịch độc nhưng may mà nó lại chứa một chất tương sinh tương khắc với Đoạn Trường Thảo. Hứa Hạo Sơn thấy hắn lấy Thiên Tàn ra mặt liền biến sắc. “Lấy độc trị độc tuy là một phương pháp hay nhưng độc tính của hai loại độc này quá mạnh, nhất là Thiên Tàn, nó là loại kịch động trí mạng, e là hắn vừa uống vào sẽ lập tức bị đứt hết huyết mạch, trào máu mà ch.ết.”


“Sư phụ nói rất đúng, đây là cách hết sức mạo hiểm nhưng ngoại trừ cách này, con không còn cách nào khác. Lúc nãy con đã bắt mạch cho hắn, tuy hắn còn trẻ tuổi nhưng nội công lại hết sức thâm hậu, độc tính của Đoạn Trường Thảo có thể bị hắn áp chế đến bảy, tám canh giờ thì quả là hiếm thấy. Con muốn đánh cược một lần, hy vọng là hắn có thể chịu được.”


Hứa Hạo Sơn nhìn Tần Phong, thấy hơi thở của y càng lúc càng yếu thì khẽ thở dài. Tuy nói cách của Đường Kiệt quá mạo hiểm nhưng nếu trên đời này còn có thứ gì có thể khắc chế được độc tính của Đoạn Trường Thảo thì đó chỉ có thể là Thiên Tàn của Đường Môn bọn họ và U Minh của Quỷ Y. So với việc trơ mắt nhìn Tần Phong bị phát độc mà ch.ết thì chi bằng đánh cược một phen, biết đâu kỳ tích sẽ xuất hiện.


Mưa gió tầm tã kéo dài suốt cả đêm, mãi đến khi trời sáng mới tạnh hẳn.


Tuy Đường Kiệt đã rất mệt mỏi nhưng thấy hơi thở của Tần Phong dần mạnh hơn thì lòng ngập tràn sự chấn kinh, không dám tin. Tối qua, Tần Phong uống Thiên Tàn xong thì mạch máu phình lên, kinh mạch đập loạn xạ. Đường Kiệt cứ tưởng rằng y sẽ bị phát độc mà ch.ết ngay tức khắc, không ngờ y lại có thể dùng nội lực chống chọi với hai loại kịch độc tương sinh tương khắc này, cuối cùng có thể khắc chế được hai loại kỳ độc, không để chúng xâm nhập vào tâm mạch của mình. Chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi mà đã có được nội lực, sự nhẫn nại và ý chí như thế, quả thật khiến Đường Kiệt phải bất ngờ.


“Không ngờ hắn đã trúng hai loại kịch độc mà vẫn có thể sống sót, đúng là kỳ tích!” Hứa Hạo Sơn kinh ngạc.
‘Đúng vậy, bây giờ con đã tin hắn có thể đánh bại Kiếm Ma rồi.”


“Không ngờ hắn trẻ tuổi như thế mà đã có công lực kinh người như vậy. Nếu hắn có thể vượt qua kiếp nạn này thì tương lai chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn!”
“Đúng vậy, có điều không biết hắn trúng hai loại kịch độc này rồi thì còn tỉnh lại được không?”


Đường Kiệt bỗng có một dự cảm là chàng thiếu niên trước mắt tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, y chẳng những có thể sống lại mà sau này chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trên giang hồ.


Đóng cửa lại, Đường Kiệt đi ra khỏi phòng thì thấy tiểu cô nương tối qua vẫn đứng chờ ngoài cửa. Trên người tiểu cô nương khoác chiếc áo che mưa rộng thùng thình mà Vương quản gia đã đưa cho nên càng có vẻ gầy gò, mảnh mai. Nếu hắn nhớ không nhầm thì nàng tự xưng mình là Lam Lăng, có điều không biết Lam có phải là họ hàng của nàng không.


Lam Lăng vốn bị thị vệ ngăn lại, đợi ngoài bậc thềm. Vừa thấy Đường Kiệt đi ra, tiểu cô nương không màng đến sự ngăn cản của thị vệ mà chạy vội tới. “Vết thương của Tần đại ca đã được chữa trị chưa? Muội có thể gặp huynh ấy không?”


Đường Kiệt lắc đầu. “Độc trong người hắn đã được giải rồi nhưng hắn cần tĩnh dưỡng, không ai được quấy rầy.”
“Muội sẽ không quấy rầy huynh ấy, muội chỉ nhìn thôi!”


Nhìn vẻ mặt khẩn khoản của tiểu cô nương, hàng mi dài cong vút khẽ chớp chớp vẻ van nài thì Đường Kiệt không khỏi thấy mềm lòng. “Thế này vậy, muội về tắm rửa, ăn chút gì đó trước đã. Ăn sáng xong, ta sẽ dẫn muội đi thăm hắn.”


“Được, được!” Tiểu cô nương không dám chậm trễ một khắc, lập tức chạy đi tắm rửa. Đường Kiệt quên hỏi xem chàng thiếu niên còn lại đã tỉnh chưa. Có điều thấy tiểu cô nương không hỏi gì nhiều, chắc là thương thế của hắn cũng không đáng ngại.


Đường Kiệt vừa dùng bữa sáng xong thì Lam Lăng cũng tắm rửa, chải chuốt xong, chạy như bay vào nhà sau. Tiểu cô nương mặc chiếc váy dài màu xanh da trời, trên váy có thêu hình lông chim khổng tước nên vừa nhìn trông nàng rất giống một con chim khổng tước đang bay vào. Đầu tóc vốn rối bời đã được chải và búi lên gọn gàng, bấy giờ Đường Kiệt mới nhìn rõ dung mạo xinh xắn của nàng. Nàng rất đẹp, hơn nữa còn có vẻ hoạt bát, lanh lợi mà con gái Trung Nguyên ít có. Đôi mắt nàng vừa to vừa sâu, sống mũi cao thẳng, làn da tuy không trắng lắm nhưng lại hồng hào, khỏe mạnh. Vóc người của nàng cũng không hề gầy gò như Đường Kiệt đã tưởng tượng mà ngược lại nhìn cao ráo và nở nang, có thể ngang bằng với nữ tử đã thành niên ở Giang Nam.


“Huynh ăn sáng xong chưa vậy? Muội đã đợi huynh cả buổi rồi.” Lam Lăng hỏi thẳng vào vấn đề.
Đường Kiệt mỉm cười. “Xong rồi đây.”
“Vậy chúng ta đi thôi!”


Lúc trò chuyện trên đường đi, Đường Kiệt mới biết tiểu cô nương này họ Lam, tên chỉ có một chữ Lăng. Chàng thiếu niên dẫn nàng ta đến đây tên là Lạc Vũ Minh, bọn họ cùng từ quan ngoại đến Trung Nguyên để tìm người thân. Trên đường đi tìm người thân bọn họ gặp được Tần Phong đang định lên Hoa Sơn. Ba người đi chung đường nên kết bạn đồng hành, không ngờ trên đường đi lại gặp phải một bọn cường đạo, trong lúc đánh nhau, bọn cường đạo kia đã phóng ám khí. Vì cứu Lam Lăng mà Tần Phong đã dùng thân mình ngăn ám khí nên bị trúng kịch độc. Về việc tại sao bọn cường đạo ấy lại muốn giết họ, Lam Lăng né tránh không kể, muốn nói nhưng lại thôi. Đường Kiệt cũng không hỏi gì thêm.


Đương nhiên hắn biết người bọn họ gặp phải không phải hạng cường đạo bình thường. Bởi vì bọn cường đạo bình thường sẽ không cố ra tay sát hại ba đứa trẻ, càng không tẩm loại độc dược hiếm có như Đoạn Trường Thảo lên ám khí đã đủ trí mạng như Tế Vũ Mê Tung. Bọn cường đạo chỉ vì tiền tài sẽ không bao giờ làm như thế. Hơn nữa, võ công của Tần Phong thâm sâu không thể lường được, võ công của Lạc Vũ Minh cũng không kém, cường đạo bình thường thì làm sao có thể khiến bọn họ bị trọng thương?


Nhưng nếu Lam Lăng đã không muốn nói thì tất có lý do của mình, hắn không muốn làm khó nàng ta.
Lam Lăng nhẹ nhàng theo Đường Kiệt bước vào phòng. Tần Phong vẫn chưa tỉnh lại. Tuy nhờ có Thiên Ma Hương làm giảm đi một phần đau đớn nhưng chân mày của y vẫn nhíu chặt.


Lam Lăng hỏi: “Khi nào thì huynh ấy mới tỉnh lại?”
Đường Kiệt không trả lời vì thực tế, hắn cũng không biết rốt cuộc thì khi nào Tần Phong mới tỉnh lại. Có lẽ là ngày mai, cũng có thể cả đời này sẽ không tình lại.


“Tần đại ca, rốt cuộc thì khi nào huynh mới tỉnh lại đây?” Lam Lăng quỳ xuống cạnh Tần Phong, nhẹ nhàng năm lấy tay y. “Chẳng phải huynh nói phải về Hoa Sơn sao? Chẳng phải huynh nói có hẹn với người ta sao? Nếu huynh không đi, người đó sẽ thất vọng lắm…”


Đường Kiệt không biết Tần Phong có thể nghe được những lời Lam Lăng nói hay không nhưng hắn thấy rõ chân mày của Tần Phong khẽ nhúc nhích, chân khí cũng vận hành nhanh hơn.
Hoa Sơn?
Người chờ đợi y trên Hoa Sơn có lẽ rất quan trọng với y?


Ba ngày sau, Tần Phong vẫn hôn mê chưa tỉnh. Đường Kiệt ngồi trong thư phòng nghe Hứa Hạo Sơn nói: “Người chúng ta phái đi Hoa Sơn thám thính tin tức đã về rồi. Tần Phong đúng là con trai duy nhất của Tần Nghĩa Phiến, năm nay mười sáu tuổi.”
“Hắn có quan hệ với Hoa Sơn ư?”


“Có. Chín năm trước, trước khi lâm chung, Tần Nghĩa Phiến đã truyền hết chân khí của mình cho hắn, còn giao phó hắn lại cho chưởng môn Ngụy Chính của phái Hoa Sơn chăm sóc. Không muốn người ta đến phái Hoa Sơn quấy rầy chỉ vì Thanh Phong Kiếm, Ngụy chưởng môn đã giấu Tần Phong trong cấm địa trên đỉnh Hoa Sơn. Chín năm qua, Tần Phong vẫn sống một mình trên vách núi cheo leo của Hoa Sơn, rất ít khi tiếp xúc với người ngoài nên không ai có được tin tức của hắn. Hai tháng trước, Tần Phong nghe được tin tức của Kiếm Ma – kẻ thù của mình – nên tự ý rời khỏi Hoa Sơn, tìm Kiếm Ma để báo thù. Ngụy Chính phái người của Hoa Sơn đi khắp nơi tìm hắn…”


“Ồ, thì ra là thế!” Đường Kiệt gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Phải rồi, sư phụ đã tr.a được lai lịch của Lạc Vũ Minh chưa?”


“Ta chỉ tr.a được một tháng trước bọn ho vào Nguyên từ Nhạn Môn Quan. Từ khi bọn họ nhập quan, luôn có người thuê sát thủ truy sát bọn họ. Ta cũng phái người ra quan ngoại thám thính rồi, chưa từng nghe có ai tên Lạc Vũ Minh. Có lẽ Lạc Vũ Minh vốn không phải là tên thật của hắn. Nếu con muốn biết nhiều hơn thì ta có thể điều tr.a từ phía bọn sát thủ…”


“Không cần đâu, con chỉ muốn biết bọn họ có gây bất lợi gì cho Đường Môn không mà thôi. Bây giờ xem ra bọn họ đến Đường Môn chỉ là vì xin được chữa trị.” Đường Kiệt sửa sang bộ y phục trắng rồi đứng dậy, nói: “Vậy cứ bảo Vương bá đối đãi với Lục Vũ Minh bình thường như khách đi!”


“Vậy Tần Phong…”
“Bây giờ con sẽ đi khám cho hắn.”


Nhìn bóng lưng vững vàng của Đường Kiệt, Hứa Hạo Sơn không khỏi nhớ lại hai năm trước, lúc bằng hữu chí thân Đường Hòe của mình sắp ra đi, Đường Kiệt quỳ quỳ bên giường của phụ thân, đau đớn nhưng kiên cường nói: “Xin phụ thân hãy yên tâm, Kiệt Nhi nhất định dốc hết sức để hoàn thành tâm nguyện của người, làm Đường Môn lớn mạnh, khiến Đường Môn trở thành bá chủ thực sự của võ lâm.”


Lúc ấy Đường Kiệt chỉ mới mười sáu tuổi, vốn ở tuổi không rành thế sự nhưng trên lưng lại mang nặng tâm nguyện của phụ thân, có dã tâm xưng bá võ lâm.


Đồng thời với việc vui mừng, Hứa Hạo Sơn cũng không khỏi cảm thấy âu lo, vì dù sao thì hắn vẫn còn quá trẻ. Kiếm càng sắc thì càng dễ gãy, người có dục vọng quá lớn thì rất dễ mất phương hướng.
*
* *


Hương thơm thoang thoảng lượn lờ quanh căn phòng ấm áp, Tần Phong đang nằm trên giường lại nhíu chặt mày trong cơn hôn mê, không ai biết được khi nào thì y sẽ tỉnh lại.
Thật ra y chỉ đang trong một giấc mộng rất dài, y luyến tiếc cảnh tượng trong mộng nên không muốn tỉnh lại.


Y mơ thấy mình trở về thời thơ ấu, mẫu thân nắm tay y, dùng những ngón tay mềm mại của mình để ấp bàn tay bị tuyết làm cho lạnh cóng. “Phong Nhi, tay của con đã lạnh cứng rồi, đừng tập luyện nữa, vào nhà nghỉ ngơi một chút đi!”


Tần Phong lắc đầu. Y vẫn chưa luyện thành thạo những chiêu thức mà phụ thân dạy. Phụ thân đã nói chiêu thức biến ảo khôn lường đều là nhờ một chữ “nhanh”. Mà muốn làm được “nhanh” thì cần phải luyện tập nhiều, hết lần này đến lần khác, luyện tập không ngừng nghỉ.


Mẫu thân y than thở: “Con còn nhỏ, luyện kiếm có ích gì chứ?”
“Cha nói con phải luyện kiếm cho thật giỏi thì mới bảo vệ được mẹ!”
Mẫu thân của y bật cười. Nụ cười của bà rất đẹp, còn rạng rỡ hơn cả ráng chiều ở phía chân trời…


Hằng ngày, y đều nỗ lực luyện kiếm. Y muốn khi trưởng thành có thể bảo vệ được mẫu thân. Nhưng đáng tiếc, cuối cùng y vẫn khiến phụ thân phải thất vọng, cuối cùng y vẫn phải trơ mắt nhìn kẻ khác hại ch.ết mẫu thân mà không đủ sức ngăn cản.


Hôm ấy, bầu trời xanh đến vô cùng, không có một gợn mây trắng, tuyết đêm qua đọng lại thành từng lớp thật dày, giống như mặc đồ đưa tang cho ngày hôm đó.


Mẫu thân bị người ta đâm một nhát xuyên qua ngực, dòng máu đỏ tươi chảy xuống đất, trong nháy mắt đã nhuộm thắm cả lớp tuyết. Ngón tay của bà dần lạnh đi, nụ cười xinh đẹp vĩnh viễn đọng lại trong khoảnh khắc đó, trong cái ngày đông tuyết phủ ngập trời…


Sau đó, tuyết dần tan. Mặt trời lặn trên đỉnh Hoa Sơn đỏ ối như máu, nhuộm rực nửa bầu trời. Trong ánh trời chiều còn sót lại, phụ thân y thân mang trọng thương nhưng vẫn cố ra đi. Trước khi đi, ông nói: “Phong Nhi, ta đi báo thù cho mẹ con, con hãy ở đây đợi ta, đợi ta báo thù xong sẽ về đón con.”


Y gật đầu thật mạnh nhưng thật ra trong lòng biết rất rõ phụ thân của y sẽ không trở về nữa. Ấy vậy mà ngày ngày y vẫn ở đó chờ đợi ông. Hy vọng dù có mong manh nhưng nó vẫn là hy vọng.


Mãi đến một ngày cuối thu hai năm trước, khi Ngụy chưởng môn dẫn y đi bái tế phụ mẫu thì y mới biết người cha mà y chờ đợi suốt chín năm đã ch.ết ngay trước mộ phần của mẫu thân sau khi rời khỏi Hoa Sơn không lâu. Y chưa từng rơi một giọt lệ vì luôn cảm thấy đó là lo phụ thân quá yêu mẫu thân, không nhẫn tâm để bà đi xuống suối vàng một mình nên đã đi theo làm bạn.


Thế cũng tốt, có phụ thân bầu bạn, y không cần phải lo mẫu thân sẽ cô đơn, trơ trọi, không người bảo vệ dưới suối vàng…


Nhưng khi không còn hy vọng, không còn gì để mong đợi thì thế giới của y chỉ còn lại sự cô độc. Từ nay, trên đời này chỉ còn lại một mình y. Một mình y ngắm mặt trời mọc và lặn, một mình y nhìn mây tụ mây tan, cho dù là giữa ngày hè nóng bức thì y vẫn cảm thấy lạnh lẽo.


Cũng chính chiều tối hôm đó, y ngồi bên vách núi đánh đàn, gảy lại khúc nhạc mà mẫu thân yêu thích nhất. Dường như y lại được trở về bên cạnh phụ mẫu, lại cảm nhận được hơi thở ấm áp, dịu dàng của họ. Bỗng nhiên y phát hiện có một cô nương đang đứng dưới gốc cây hoa vàng phía sau lưng mình.


Thoạt nhìn, cô nương cũng gần bằng tuổi y. Nàng có mái tóc rất dài, giống như một dải lụa đen nhánh trải giữa vùng núi non cô quạnh này vậy. Y nhìn kĩ dung mạo của nàng thì thấy làn da nàng trắng trẻo, nõn nà như sứ, đôi mắt sáng long lanh làm xao động lòng người, đôi môi khẽ mím lại ẩn chứa vẻ đau thương. Y bỗng cảm thấy tim mình nhói lên, rất đau, đau lắm.


Rồi từ khóe mắt nàng, một giọt lệ dần chảy xuôi. Những chiếc lá vàng trên cây, cũng lìa cành buông rơi theo giọt lệ của nàng, trời đất như cũng trở nên ảm đạm vì nỗi buồn của nàng…
Hắn dừng tay, không gảy đàn nữa mà hỏi: “Sao cô nương lại khóc?”


Nàng lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết nữa, khi nghe tiếng đàn của huynh, ta cảm thấy rất buồn…”
Thì ra là vì y. Y không khỏi cảm thấy áy náy. “Vậy để ta đàn cho cô nương nghe một khúc nhạc vui vẻ hơn.”
“Không cần, ta thích khúc nhạc này, huynh có thể đàn tiếp không?”


Y lại đàn tiếp. Khi khúc nhạc kết thúc, y ngước lên nhìn tiểu cô nương trước mặt thì thấy tà váy của nàng đang tung bay nhưng nàng thì lại không hề nhúc nhích, ánh mắt mang chút lạnh lùng.
Nàng hỏi y: “Tên của khúc nhạc này là gì vậy?”
Y lắc đầu. “Ta không biết.”
“Là ai dạy cho huynh?”


“Mẫu thân của ta. Đây là khúc nhạc mà người thích nhất khi còn sống.”
“Bà ấy không nói cho huynh biết nó có tên là gì sao?”
“Bà cũng không biết. Bà nói người dạy bà khúc nhạc này bảo nó không có tên.”


Mặt trời lặn sau đỉnh Hoa Sơn, đất trời chìm trong bóng tối, nàng liền rời khỏi đó. Trước khi đi, nàng nói mình sẽ lại đến nghe đàn…


Năm sau, lúc cây hoa vàng nở rực rỡ nhất, nàng lại đến. Hôm đó trời đổ mưa, đỉnh Hoa Sơn bị bao phủ bởi những áng mây đen u ám. Nàng không nói một lời, chỉ đứng dưới gốc cây ngắm nhìn màn mưa lất phất phía chân trời, ngắm sông núi quạnh quẽ.
Còn y thì lại cứ đứng ngắm nàng.


Một năm không gặp, dung nhan của nàng càng xinh đẹp làm rung động lòng người, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn, trông cứ như một bức tượng tinh xảo nhưng không có linh hồn, đã đứng ở đây cả ngàn năm, chờ đợi suốt ngàn năm.


Bầu trời chỉ toàn một mảng u ám, nàng bỗng quay người đi. Tần Phong tưởng rằng nàng định rời khỏi đó thì nàng lại lên tiếng: “Ta muốn được nghe huynh gảy đàn, khúc nhạc năm ngoái ấy.”


Giọng nói trong trẻo, lãnh đạm của nàng mang vẻ ngượng ngập, có lẽ là do không thường xuyên giao tiếp với người khác.
Cho nên y gật đầu ngay mà không do dự, lấy đàn ra, gảy một khúc tặng nàng.


Đột nhiên, trên bầu trời u ám hiện lên một luồng ánh sáng màu vàng, lóe lên rồi tắt ngay. Nàng nhìn thấy luồng ánh sáng ấy, chần chừ một lúc rồi nói: “Ta phải đi đây.”
Y dừng gảy đàn, tiếng nhạc im bặt.


Nàng đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn y một cái. “Vào ngày này năm sau, ta sẽ lại đến.”
Y mỉm cười, khóe môi nhẹ nhàng cong lên. Đây là nụ cười đầu tiên của y từ sau khi phụ mẫu mất.


Sau đó, nàng cũng mỉm cười. Nụ cười của nàng còn đẹp hơn cả mây trên Hoa Sơn, còn rực rỡ hơn cả mặt trời lặn trên đỉnh Hoa Sơn.
Nhiều lần trong mộng, y đều mơ thấy nụ cười ấy.


Bây giờ chính là lúc cây hoa vàng đang nở rộ, không biết nàng có lên Hoa Sơn ngắm mặt trời lặn hay không? Không nhìn thấy y, không biết nàng có thất vọng hay không?
Giấc mơ có dài đến đâu thì cũng có lúc phải kết thúc. Hiện thực có tàn khốc đến đâu thì cũng phải đối diện.


Tần Phong cố gắng mở mắt. Một luồng ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào mắt khiến y bị chói lòa.
Y nhắm mắt lại, đợi khi thích ứng được với ánh sáng mới mở mắt ra.
“Tần đại ca, huynh tỉnh rồi à?”


Y còn chưa nhìn rõ người bên cạnh mình thì đã nghe tiếng Lam Lăng mừng rỡ reo lên: “Tần đại ca, cuối cùng thì huynh cũng tỉnh rồi! Muội cứ tưởng là huynh sẽ không tỉnh lại nữa.”


Sau đó, y nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ: mặt mày nho nhã, nụ cười mỉm. Đó là một gương mặt khiến người ta cảm thấy rất gần gũi.


Không đợi y lên tiếng hỏi, người lạ mặt đã nói những gì y muốn biết: “Tần thiếu hiệp, nơi này là Đường Môn, ta tên là Đường Kiệt. Mấy ngày trước huynh trúng phải ám khí độc môn Tế Vũ Mê Tung của Đường Môn, bằng hữu Lạc Vũ Minh của huynh đã cõng huynh chạy suốt mấy chục dặm để tìm ta giải độc. Đáng tiếc y thuật của ta vẫn chưa tinh thông nên chỉ có thể giải hơn một nửa độc trong người huynh, bây giờ trong cơ thể huynh vẫn còn một ít độc. Nhưng huynh đừng lo, huynh đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ cần uống thuốc, hằng ngày điều tức là có thể từ từ loại bỏ chất độc ra khỏi cơ thể.”


“Đa tạ ơn tái sinh của Đường công tử, sau này nhất định Tần Phong sẽ báo đáp!”
Đường Kiệt mỉm cười gật đầu. “Tần thiếu hiệp không cần khách sáo. Nếu huynh không chê Đường Môn chật hẹp, đơn sơ thì cứ ở lại đây dưỡng thương.”


Có lẽ đã nghe giang hồ đồn đại nhiều về tấm lòng nhân đức của Đường Kiệt nên dù đây là lần đầu tiên Tần Phong gặp Đường Kiệt thì ngoại trừ sự cảm kích, y còn cảm thấy hết sức tin tưởng hắn.


Có lẽ là vì cảm kích cùng tin tưởng, cũng có thể là vì tuổi tác xấp xỉ nhau nên trong thời gian Tần Phong dưỡng thương ở Đường Môn, y và Đường Kiệt nhanh chóng kết thân. Cộng thêm Lạc Vũ Minh và Lam Lăng, những người trẻ tuổi này thường cùng nhau luyện võ công, bàn luận những tin tức mới mẻ trong giang hồ, tình cảm ngày một tốt đẹp.


*
* *
Một ngày nọ, Đường Kiệt đang định đến phòng Tần Phong tán gẫu thì đúng lúc gặp Lam Lăng đưa thuốc đến cho y. Tần Phong mời Lam Lăng vào phòng nhưng không hề đóng cửa lại, hình như là sợ khiến những người khác hiểu lầm không đáng có.


Đêm khuya thanh vắng, tiếng nói chuyện trong phòng dễ dàng lọt vào tai Đường Kiệt.
“Tần đại ca, Vũ Minh ca nói huynh ấy thích muội…” Lam Lăng nói.
“Thế à? Cuối cùng thì huynh ấy cũng thổ lộ rồi sao? Trước nay huynh ấy vẫn không dám nói.” Tần Phong mỉm cười, nụ cười dịu dàng, ấm áp.


“Huynh cũng biết à?”
“Huynh ấy đã nói với ta từ lâu rồi.” Tần Phong vừa ngửi mùi thuốc đắng vừa cười, nói: “Huynh ấy nói đời này ngoại trừ muội sẽ không cưới bất cứ cô nương nào khác, nhưng cứ vừa gặp muội là lại không thể nói nên lời.”
“Vậy huynh nói sao?”
“Ta?”


“Huynh vì muội mà không màng đến tính mạng của mình, lẽ nào huynh…”
“Ta cứu muội là vì ta từng hứa với Vũ Minh là sẽ bảo vệ muội.” Khi Tần Phong nhìn thấy một giọt lệ rơi khỏi khóe mắt Lam Lăng thì nụ cười đọng lại trên môi, cái bát trên tay nghiêng qua, suýt nữa làm đổ thuốc.


Không khí nhất thời trở nên gượng gạo, Tần Phong ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa. Đường Kiệt biết Tần Phong đã nhìn thấy hắn, đang đợi hắn vào để làm dịu bầu không khí. Đường Kiệt lắc đầu, thở dài một tiếng rồi gõ vào cánh cửa được mở một nửa.


Tần Phong nghe thấy tiếng gõ cửa thì lập tức đặt bát thuốc trên tay xuống, ra mở cửa cho Đường Kiệt.
Lam Lăng cũng không tiện nói thêm gì nữa nên khẽ nhún người, cúi đầu bước ra ngoài.


Đợi Lam Lăng đi xa, Đường Kiệt mới nói: “Có câu này ta định khuyên huynh. Giang hồ có một quy định bất thành văn là “không được đụng đến thê tử của bằng hữu”, không biết huynh đã nghe chưa?”
“Chưa, nhưng ta hiểu ý huynh, ta không hề có ý gì với Lam Lăng.”


“Huynh không có ý nhưng chưa chắc người khác đã hiểu được ý của huynh.”
Tần Phong nhìn bát thuốc trên tay, trầm ngâm không nói.
Đường Kiệt lại giải thích: “Tuy thời gian chúng ta quen biết nhau không lâu nhưng ta đã xem hai người là bằng hữu, cho nên mới nói với huynh những lời này.”
“Đa tạ huynh!”


Chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua. Đường Kiệt đang ngồi đọc sách, muội muội Đường Tâm của hắn bất ngờ đến thư phòng đọc sách với hắn. Hắn khéo léo thăm dò rất lâu mới biết nàng ta cũng có tình ý với Tần Phong, muốn nhờ hắn làm ông mai, thử thăm dò tâm ý của Tần Phong.


Cuối cùng, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của tiểu muội, Đường Kiệt đành phải đầu hàng, không còn cách nào khác là đi tìm Tần Phong. Vừa đến cửa phòng của Tần Phong thì thấy Lam Lăng mặt giàn giụa nước mắt, gõ cửa phòng y. Đường Kiệt lắc đầu. Mấy ngày nay, hắn đã hiểu một chút qua ánh mắt sáng lấp lánh của Đường Tâm, có điều quan hệ giữa Tần Phong và Lam Lăng vốn ám muội, không rõ ràng, cộng thêm những nha hoàn trong Đường phủ, người nào người nấy đều mặt ửng hồng, ngượng ngùng, e thẹn…


Nhìn sao thì hắn cũng cảm thấy mẫu đàn ông như Tần Phong không thích hợp để gửi gắm đời mình.
Một lát sau, Tần Phong mới ra mở cửa. Nhưng y đứng ngoài cửa, không cho Lam Lăng vào trong.
Lam Lăng vừa nhìn thấy y thì hỏi ngay: “Sao huynh cứ né tránh muội vậy?”
“Khuya lắm rồi, có gì để ngày mai hẵng nói.”


“Không, bây giờ huynh hãy trả lời cho muội biết, nếu Vũ Minh ca không thích muội thì huynh có thích muội không?”
“Vậy nếu không có ta thì muội có thích huynh ấy không?”
“Muội…” Lam Lăng bị hỏi lại nên ngẩn người, một lúc sau thì trấn tĩnh lại. “Nhưng bây giờ người muội thích là huynh.”


Tần Phong nhìn về phía cái cây đang bị gió thổi xào xạc phía xa xa, ánh mắt bộc lộ vẻ hơi khó xử. Đường Kiệt nhìn theo ánh mắt của y thì thấy Lạc Vũ Minh đang đứng dưới gốc cây, bóng của hắn gần như hòa vào bóng đêm.


Khi Lam Lăng nói: “Người muội thích là huynh, muội chưa bao giờ thích huynh ấy” thì hai nắm tay của Lạc Vũ Minh bỗng siết chặt, chân phải cất bước, do dự một chút rồi dừng lại, cuối cùng quay người đi.


Đêm khuya, gió lạnh, trăng tàn, Lạc Vũ Minh cảm thấy người lạnh đến nỗi không gì có thể sưởi ấm được mình. Bóng lưng cô độc dần dần bị bóng đêm nuốt chửng…


Thấy Lạc Vũ Minh đã đi xa, vẻ mặt của Tần Phong càng thể hiện sự khó xử. Y nói: “Lam Lăng, muội và huynh ấy nương tựa vào nhau bao nhiêu năm nay. Huynh ấy hiểu muội, trân trọng muội, muội ở bên huynh ấy mới được hạnh phúc.”
“”Muội chỉ muốn biết nếu huynh ấy không thích muội thì huynh có thích muội không?”


Tần Phong trả lời ngay mà không do dự: “Ta chưa từng thích muội, mãi mãi cũng sẽ không thích muội… Chuyện này không liên quan gì tới Lạc Vũ Minh.”
“Huynh nói dối! Huynh từng khen muội là một cô nương đáng yêu… Huynh từng nói là sẽ không bao giờ quên muội…”


“Xin lỗi vì ta đã có những hành vi khiến muội hiểu lầm, nhưng quả thật ta chưa từng có ý nghĩ gì khác với muội…”
Mặt Lam Lăng tái mét, nước mắt ào ạt tràn xuống hai má.


Tần Phong nhìn nàng ta, giọng nói vẫn bình thản, kiên định như thường ngày, cho dù là nói với một cô nương đang nát lòng vì y thì giọng nói vẫn không có thêm chút tình cảm, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng: “Trước đây chưa từng thích, sau này cũng sẽ không.”


Lam Lăng ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt từng long lanh như ánh nắng ấy giờ tràn ngập vẻ đau thương khiến ngay cả Đường Kiệt cũng thấy không đành lòng. Thế mà Tần Phong vẫn giữ vẻ lãnh đạm, giữ khoảng cách xa vạn dặm.


Cuối cùng, Lam Lăng lau nước mắt. “Mặc kệ huynh có ý gì với muội hay không, muội chỉ biết muội thích huynh, trước đây thích, sau này cũng sẽ thích.”
Nói xong, nàng ta không cho Tần Phong có cơ hội cự tuyệt mà quay đầu bỏ chạy.


Đêm ấy, Đường Kiệt không đi tìm Tần Phong nhưng Tần Phong lại đến tìm hắn để chào từ biệt.
Đường Kiệt không giữ y lại bởi hắn biết y cố tình trốn tránh Lam Lăng, hy vọng có thể tác hợp cho Lạc Vũ Minh và Lam Lăng.


Trước khi đi, Tần Phong nói: “Hy vọng lần tới gặp nhau sẽ là ngày Lạc Vũ Minh thành thân.”
Đường Kiệt cũng tưởng là lần hội ngộ tiếp theo sẽ là ngày Lạc Vũ Minh thành thân nhưng không ngờ, chưa tới ngày đó thì bọn họ đã gặp lại nhau.






Truyện liên quan