Chương 1-2
Lịch Vũ trụ năm thứ 6, Liên minh ngân hà vũ trụ thống nhất được sáu năm.
Trại tập huấn “Kế hoạch Sparta”, căn phòng lớn lạnh như băng, giường ngủ xếp thành một hàng chỉnh tề, giống như cùng một khuôn đúc ra.
Mà binh lính ngồi trên giường, mặc đồng phục giống nhau, khoanh chân ngồi không nhúc nhích trên giường, tựa như nếu dùng thước đo vị trí cũng không mảy may sai lệch một li.
Từ khi bọn họ bắt đầu chiến đấu lúc 18 tuổi, trải qua mấy trăm chiến dịch lớn nhỏ, cho dù bọn họ có năng lực mạnh mẽ siêu việt hơn người bình thường, nhưng vẫn như cũ chỉ là thân thể máu thịt, trong chiến tranh vẫn sẽ bị thương hoặc tử vong. Cũng bởi trong kế hoạch Sparta không có binh lính dự bị, nên hai mươi năm sau, một trăm binh lính Sparta tiến vào chiến trường năm đó chỉ còn không đến hai mươi người.
Bọn họ không hiểu được giá trị những huân chương phần thưởng của Liên minh, chỉ có những vết sẹo trên mặt, trên người họ chứng kiến lại những công huân bất hủ, trong hồ sơ công dân của Liên minh càng sẽ không ghi lại danh tính của họ, mà chỉ có hình săm laser trên cánh tay cấp cho họ một cái tên mãi khắc sâu lưu giữ cùng với năm tháng.
Nhưng ngay cả như vậy, kinh nghiệm rèn luyện làm họ nhìn qua dù lưng hùm vai gấu cũng không có một tia lão hóa.
Khi không có nhiệm vụ chờ đợi phía trước, họ sẽ như vậy, giống như những cỗ chiến xa cơ giới im lặng bất động trong bãi đậu.
Bởi vì thời điểm kế hoạch Sparta bắt đầu là lúc nhân loại đối với việc nghiên cứu gene chưa đạt đến trình độ có thể lựa chọn chỉnh sửa gene, vì vậy lựa chọn những binh lính đều tồn tại nhân tố không thể khống chế, trong đội ngũ có người Celtic, người Inuit, người Negro, nhưng công cụ không đồng nhất khác.
Cửa doanh trại bị mở ra, ánh sáng bên ngoài nháy mắt tiến vào, nhưng bất cứ một binh lính nào ngồi ở đây tròng mắt đều không liếc một lần ── lòng hiếu kì chưa bao giờ là thứ một người lính nên có.
Phụ trách kế hoạch tập luyện lần này là một huấn luyện cũ ── huấn luyện viên Phillip Williams, nhưng hôm nay hắn cũng không có vẻ vênh váo tự đắc như bình thường, bởi vì đi phía sau hắn là một người cấp bậc so với hắn còn cao hơn rất nhiều ── Thượng tá quân Liên minh
“Tập hợp!”
Ra lệnh một tiếng, mười lăm tên binh lính lập tức giống máy móc đồng thời được khởi động, “Bộp!” một tiếng đồng thời đứng dậy xếp thành một hành nhận kiểm duyệt.
“Đây là binh lính mà Tư lệnh Vuitton khen ngợi sao?” Vị Thượng tá quân Liên minh này mang ánh măt khinh miệt đảo qua đám binh lính thân kinh bách chiến
Huấn luyện viên Phillip Williams hiển nhiên đối với binh lính hắn dạy dỗ ra kiêu ngạo vô cùng: “Đúng, bọn chúng là những người lính xứng đáng nhất.”
Hơn nữa chi phí tạo ra một binh lính Sparta, đủ để dây chuyền sản xuất làm ra mười binh lính cơ giới, thời gian lại càng không cần tiêu tốn đến mười mấy năm.”
Phillip Williams cũng không phải không có nghe nói qua, những hoạt động trong không gian, dù là lấy quặng hay khai phá tài nguyên năng lượng, tính bền lâu, độ mạnh mẽ cao, bài trừ phóng xạ vũ trụ, máy móc đã dần thay thế nhân loại trong các lĩnh vực, nhưng khi vận dụng trong chiến tranh, lại vẫn như cũ trong giai đoạn thử nghiệm.
Bởi vì so với binh lính nhân loại mà nói, binh lính cơ giới có giá trị chế tạo thực sự rất cao, quân đội cấp trên lại càng đưa ra nhiều đòi hỏi đối với việc nghiên cứu thiết kế binh lính cơ giới.
Cho nên hắn biết rõ, vị Thượng tá bộ nghiên cứu này muốn đến đây, mỹ danh thì nói là muốn thu thập số liệu tác chiến của binh lính nhân loại để bổ xung phương thức chiến đấu cho binh lính cơ giới, kì thật căn bản là đến để khiêu khích.
Đúng vậy, cách nhanh nhất để đả bại những binh lính Sparta từng được Tư lệnh quân Liên minh tán thưởng, chính là chứng minh sự ưu tú của binh lính cơ giới.
Thân là một lão binh có tiếng, hắn hiển nhiên không cho là đúng: “Thượng tá Raphael, tuy rằng binh lính cơ giới đúng là có thể năng cùng lực lượng vượt trội hơn nhân loại, nhưng trên chiến trường có nhiều điều không may, căn bản không thể đặt ra trình tự. Tôi tin tưởng binh lính của tôi vẫn là không thể thay thế được, bọn họ thân kinh bách chiến, xét về kinh nghiệm tác chiến, sức phán đoán cùng tính cơ động mà nói, bọn họ hiển nhiên càng thêm xuất sắc.
“Oh, thật vậy sao?”
Thượng tá Raphael khinh miệt cười một tiếng, liếc mắt nhìn những binh lính đứng đó thẳng tắp như mũi thương: “Ông đã kiên trì như vậy, sao chúng ta khồng cùng so tài một trận?”
Trên sân huấn luyện trại tập huấn, mười lăm binh lính xếp thành một hàng thẳng tắp, nhìn phía trước không chớp mắt.
“Giết, giết, giết,…..” Một binh lính cơ giới cả người tỏa ra ánh kim loại sáng bóng từ trên xe vận chuyển đi xuống, chiều cao phù hợp khiến nó nhìn qua cực kì tương tự hình dáng nhân loại.
Thượng tá Raphael gõ gõ lên lớp giáp ngoài được chế tạo từ nhiều loại kim loại nặng tinh khiết, chỉ vào vị trí ***g ngực:
“Binh lính cơ giới sử dụng hai nguồn động lực là năng lượng mặt trời cùng hạt β nạp vào pin phát điện, nó sẽ không biết mệt mỏi, không cần nghỉ ngơi cũng không cần bổ xung năng lượng, so về sức chịu đựng, nhân loại không ai có thể so sánh cùng máy móc.”
Phillip Williams nhíu nhíu mày, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng điều này quả thật là đúng.
“Đương nhiên, nếu là đấu chạy dài, cử tạ, v.v, tôi nghĩ máy móc đương nhiên có thể thắng?”
Thượng tá Raphael cười lạnh: “Như vậy ý của ông là, chúng ta so về chiến đấu sao?”
Phillip Williams đắc ý gật đầu: “No.9, bước ra khỏi hàng!”
Nghe được mệnh lệnh, một tên đàn ông khôi ngô một bước bước ra khỏi hàng.
No.9, thân hình cao lớn, làn da trắng nhợt, sống mũi cao thẳng, con ngươi lam nhạt cùng sắc vàng gần trắng, hiển nhiên là có huyết thống của giống người Aryan. Năm tháng đã khắc lên khóe miệng và khóe mắt hắn những dấu vết thâm thúy, mà trên mặt cùng trên cổ hắn đều có rất nhiều những vết sẹo nhỏ vụn, thậm chí còn có một vết sẹo kéo một đường đột ngột trên xương gò má, tuy kĩ thuật chỉnh sửa khuôn mặt bằng điện tử laser có thể sửa đổi khuôn mặt như ý muốn, nhưng bác sĩ trong trại tập huấn hiển nhiên cũng không phụ trách phục vụ phương pháp trị liệu này.
“Ông là muốn để No.9 này chiến đấu cùng binh lính cơ giới của ta? A, không không, không được.”
Đại khái là sợ lớp vỏ kim loại ánh vàng xinh đẹp kia bị đánh đến tan tác đi? Phillip Williams trong lòng đắc ý oán thầm.
Nhưng mà câu tiếp theo của Raphael khiến hắn ngây ngẩn cả người.
“Như thế này không công bằng.”
“Không công bằng?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt ngạo mạn của hắn lướt qua vô số những binh lính nhân loại đã dần già đi trong chiến đấu, “Một chọi một dù thắng cũng không biểu hiện được hết năng lực vĩ đại của binh lính cơ giới, tôi thấy nên để một đội ngũ đi, như vậy mới công bằng.”
Phillip Williams khóe miệng co rút, đối phương cuồng vọng khiến hắn cảm thấy chính mình bị vũ nhục nghiêm trọng, hắn mang phẫn nộ rống lớn truyền đạt mệnh lệnh: “No.5, No.7, No.15, No.36! Bước ra khỏi hàng!”
Những binh lính Sparta bị gọi tên tiến lên một bước bước ra khỏi hàng.
Bọn họ hiểu được ý định của huấn luyện viên, ăn ý đem binh lính cơ giới vây ở trung tâm.
“Đánh bại nó!”
Ngay khi huấn luyện viên ra lệnh một tiếng, năm tên binh lính đồng thời phát động công kích, quyền đầu đấm ra của bọn họ vô cùng mạnh mẽ, đủ để đánh xuyên qua một bức tường dày, những đối mặc với lớp giáp kim loại bao ngoài được trải qua cường hóa từ trường nên có độ chắc chắn cực cao thì ngay cả một vết lõm nhỏ cũng không lưu lại, mấy tên lính lại ý đồ công kích vào vị trí các đốt ngón tay tương đối yếu ớt hơn, nhưng sợi thủy tinh công nghiệp không phải là thứ mà sức mạnh người thường có thể vặn gãy, trì khi trên tay bọn họ có súng ngắm laser để cắt cơ, nếu không lấy lực lượng nhân loại mà nói căn bản ý đồ bẻ gãy sắt thép căn bản là phí công.
Mà khi bọn họ đã dùng hết kĩ xảo tiến hành một vòng công kích cực mạnh mẽ, Thượng tá Raphael mới thoải mái hạ một đạo lệnh: “Phản kích”
Binh lính cơ giới đang đứng bất động tại chỗ, nháy mắt liền phản ứng lại.
Nắm tay bằng thép một quyền đánh ra, tốc độ cực nhanh, căn bản không để đối thủ có cơ hội né tránh, No.15 đứng ngay phía trước liền bị một quyền đạp trúng ***g ngực mà văng ra ngoài, khi hắn rơi xuống cũng không còn đứng lên nữa, bởi vì dưới một đấm này trái tim của hắn hoàn toàn bị đánh vỡ nát.
Binh lính cơ giới dựa theo lệnh phát động công kích, kĩ xảo tấn công của nó đã qua những bước tính toán tinh vi, lựa chọn hình thức công kích nhanh nhất hữu hiệu nhất đối với kẻ thù, tay vừa quét ngang, No.5 cùng No.36 bị hung hăng đánh trúng, xương cổ bị bẻ gãy, cổ xoay thành một góc độ kì dị, nháy mắt đã bị đánh gục.
Còn lại No.7 cùng No.9 không hề mù quáng công kích, lực tấn công mạnh mẽ của đối thủ đủ cho họ nhận thấy độ chênh lệch về thực lực cách rất xa, nhưng bọn họ không hiểu được khái niệm lui bước, càng không nghĩ đến việc đầu hàng.
Chiến đấu đến ch.ết, là chức trách một người lính.
No.9 tránh thoát một đòn khuỷu tay của binh lính cơ giới, mược lực bắt lấy vị trí bả vai, cánh tay cường tráng xiết chặt phần cổ binh lính cơ giới, còn tay kia thì hướng đến đôi mắt của nó.
Binh lính cơ giới tựa hồ đối với loại công kích này không có dữ liệu cung cấp, nhưng mắt nó không giống với thủy tinh thể yếu ớt của nhân loại, chùy tử làm từ tinh thạch mật độ cao cực kì cứng rắn, cho dù bị No.9 moi ra một bên mắt có một mạch liên kết truyền dữ liệu, nó cũng sẽ không như nhân loại, bởi vì bị thương mà sức chiến đấu giảm xuống.
Nó bắt được cổ No.5, “Crốp” một tiếng, bàn tay dễ dàng bẻ gãy cổ hắn. Sau đó nó vứt thi thể qua một bên, một tay kéo lấy chân No.9, dùng sức giật xuống, ý đồ muốn kéo hắn khỏi người nó. Nhưng No.9 ương ngạng dùng cánh tay ghì chặt cổ nó, hay bên đều xuất ra lực lượng mạnh mẽ, chân trái bị nắm lấy rõ ràng phát ra tiếng gân cốt bị kéo gãy.
Nhưng mà No.9 lại giống như không có cảm giác đau đớn, nhưng lực cánh tay của hắn hiển nhiên không thể bì kịp với binh lích cơ giới, cánh tay kìm ở cổ nó vì vỏ ngoài kim loại trơn trượt một chút, tạo thành sai lầm, khiến cả người hắn bị kéo xuống mạnh mẽ nện lên mặt đất, binh lích cơ giới bắt lấy cái chân đã biến dạng của hắn, giống như bắt được đuôi một con cá đem cả thân hình No.9 hất lên rồi nặng nề nên xuống mặt sàn cứng rắn.
No.9 không thể động, đôi mắt mở lớn, đồng tử bắt đầu phóng đại.
Nhìn năm cỗ thi thể lạnh lẽo, thân là huấn luyện viên Phillip Williams sắc mặt một trận phát xanh.
Hắn không dự đoán được binh lính của mình trước mặt binh lính cơ giới giống như không chịu nổi một đòn, không đến nửa phút toàn bộ đã bị xử lý hết.
Mà Thượng tá Raphael sau khi đạt được thắng lợi lại tức giận đến phát run, hắn hung ác trừng cỗ thi thể, bởi tên No.9 kia dù đã ch.ết nhưng trong tay vẫn còn siết chặt một con mắt. Hẵn vốn nghĩ binh lính cơ giới sẽ chấm dứt trận đấu mà không có lấy một vết trầy, không nghĩ tới tự nhiên lại bị một nhân loại làm hư hao một bên mắt.
Điều này đại diện cho cái gì? Đúng vậy, sơ hở!
Hắn thiết kế binh lính cơ giới cũng không hoàn mỹ, sơ hở này đủ để quân đội cấp cao cùng những đối thủ của hắn tìm ra một loạt những hành động chèn ép.
Tên sĩ quan bên người huấn luyện viên Phillip Williams có chút bất an nhìn năm binh lính tổn hại sau trận chiến:
“Huấn luyện viên…….mấy thi thể này xử lý sao đây?” Tuy nói thời kì không có chiến tranh này cơ hội dùng đến binh lính Sparta cũng không nhiều lắm, nhưng dù sao đây cũng là thành phẩm mà Liên minh mất hơn mười năm đào tạo ra.
Raphael hung tợn ra mệnh lệnh: “Ném đến chỗ nào chứa rác rưởi!”
Huấn luyện viên Phillip Williams nghẹn họng, tuy muốn phản bác, nhưng chính hắn cũng không thể không nhận thấy binh lính của mình quả thực giống như rác rưởi.
Hắn hướng sĩ quan gật gật đầu: “Coi như là việc ngoài ý muốn trong huấn luyện, đem thi thể ném xa một chút, không cần để bị phát hiện.“
Mệnh lệnh được chấp hành, vệ binh phụ trách dọn dẹp đem mấy thi thể binh lính tha ra ngoài doanh trại.
Nhìn No.9 bị tha đi cuối cùng, Phillip Williams nhịn không được phát ra thở dài tiếc nuối: “No.9 từng là binh lính giỏi nhất ở đây.”
Raphael dùng một loại ánh mắt ngốc không ai bằng nhìn hắn: “Phillip Williams, tôi thấy ông còn chưa rõ ràng.” Rồi dùng vẻ người thắng cuộc khinh miệt đảo qua những binh lính nhân loại vẫn đứng thành hàng thẳng tắp như cọc gỗ nhìn chiến hữu ch.ết đi vẫn bất động, “Những binh lính nhân loại này, đã là phế phẩm đáng bỏ đi rồi.”
__________________
– Đi Hội cả ngày nên giờ mới ngoi lên post bài được đây:”)