Chương 13
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, chỗ gieo trồng đón mùa thu hoạch khoai tây, từng khoang lá xanh mượt giờ bắt đầu chuyển sang trạng thái héo rũ, biểu hiện này chứng tỏ những củ khoai tây dưới mặt đấy đã có thể bắt đầu thu hoạch. Cơ hồ toàn bộ dân cư khu 28 đều tham gia thu hoạch khoai tây, ngoại trừ một số người vẫn thường làm việc ở nông trại, một đám choai choai cũng theo chân nữ tu sĩ Emma xuống hỗ trợ.
Cho dù trên đỉnh đầu là hai hằng tinh nóng cháy, những người làm việc ở nông trại dù làm đến mồ hôi toát ra như tắm, thấm ướt cả áo choàng phòng hộ, hơn nữa đào được đống đất lên cũng sức cùng lực kiệt, nhưng vì tài nguyên khuyết thiếu nên không thể lãng phí dù chỉ một củ, cho nên bọn họ cho dù phải quật ba thước đất cũng phải đảm bảo khoai tây đã được đào sạch sẽ, sau khi làm xong cơ hồ mọi người mệt đến than trời.
Nhưng thu hoạch thật tốt đẹp, đặc biệt khi đào được những củ khoai tây mập mạp, khuôn mặt sau kính bảo hộ đều ngập tràn vui sướng.
Lão đại khu 28 cũng không thể không làm gương cho lính tham gia lần thu hoạch này, chẳng qua cậu vừa làm vừa ngáp, hiệu suất công tác cực kì thấp, những cũng không thể trách cậu, gần đây thuyền vận chuyển đến hành tinh rác 243 không giống như lúc trước, có thể bởi vì gió lốc ngăn trên lộ tuyến, làm cho thuyền vận chuyển dời khỏi đường cũ, như vậy làm việc tranh đoạt tài nguyên càng thêm kịch liệt. Đặc biệt là đám ác ôn khu 5 kia, càng ngày càng không kiêng nể gì cả, nếu không phải vài lần Sachs thành công ngăn cản hành động của bọn họ, chỉ sợ bọn họ đã sớm vọt vào khu 28 dành sức mạnh đoạt lấy.
Đượng nhiên việc ngủ không tốt cũng có nguyên nhân khác, tỷ như các giấc mộng gần đây càng ngày càng trở nên kỳ quái, tỷ như sáng sớm dậy “luyện tập”…..
Ánh mắt màu lam sau kính bảo hộ không nhịn được mà lướt về phía bóng dáng bận rộn kia.
Dáng người khôi ngô cao lớn đem một sọt khoai tây đặt vào trong đường hầm, chiếu xạ cường liệt của hằng tinh dễ làm cho độc tố trong khoai tây tăng mạnh, bởi vậy bọn họ cần nhanh chóng đem khoai tây vào chỗ râm để bảo hộ, ngày xưa bởi vì thiếu sức lao động cường tráng nên quá trình vận chuyển luôn là việc không ai muốn làm nhất, nhưng đối với No.9 mà nói, một sọt khoai tây so ra thì nhẹ hơn nhiều so với một hòm đạn vật chất.
Lúc trước tạp chí *** đối với No.9 mà nói chẳng qua chỉ là một loại tài liệu tham khảo, dù sao xem qua bao nhiêu hình ảnh phân giải ba chiều của súng ống mà không tham gia thực chiến thì tuyệt đối không thể thực sự nắm được phương pháp sử dụng, lại càng không thể trở thành một kẻ tập kích xuất sắc. Vì vậy hầu như sáng nào bọn họ cũng đều dùng “chim” của nhau để “luyện tập”. Sachs tuyệt nhiên không cảm thấy có cái gì không ổn ở đây, dù sao so với tự mình làm thì thoải mái hơn nhiều, tuy nói kỹ xảo của No.9 có điểm cứng nhắc, nhưng qua một thời gian dài luyện tập thì hắn cũng đã dần sờ ra vài kỹ xảo khác, đương nhiên, những loại kỹ xảo này hoàn toàn là nhằm vào Sachs.
Khi Sachs đang ngáp cái thứ 18, sọt khoai tây cuối cùng cũng đã được xách vào trong hầm, khi cửa hầm được đóng lại, tất cả mọi người đều không nhịn được hoan hô ầm ĩ.
Hai hằng tinh lại một lần nữa đi đến phía bên kia tinh cầu, cũng là khi bắt đầu một buổi tiệc chúc mừng long trọng.
Cái gọi là tiệc tối, kỳ thật chỉ là tổ chức hoạt động chúc mừng trong một quảng trường nhỏ, cho dù sinh hoạt trên một hành tinh toàn rác rưởi, nhưng đối với cư dân khu 28 mà nói, bọn họ sống với nhau luôn tràn ngập nhiệt tình, có lẽ không giàu có, nhưng bọn họ có sự thỏa mãn tinh thần cùng cảm giác tự do.
Trang trí trên quảng trường cũng không có cái gì đáng giá, chẳng qua là treo một chuỗi hạt xuyến lục được ra trong núi rác, nhưng khi nguồn sáng chiếu xuống, chúng lóe ra ánh sáng, chiếu trên khuôn mặt tươi cười của bọn họ, đó là vui sướng phát ra từ trong nội tâm.
Trên bàn tiệc lúc này chất đầy duy nhất một món chính, nào là khoai tây xào, khoai tây viên, còn có cả khoai tây nướng. Ngay cả lão già phụ trách ở nông trại cũng khác hẳn bình thường, đem cả rượu khoai tây mà mình vụng trộm ủ ra, đương nhiên thứ này tuyệt đối không phải rượu ngon gì, còn pha thêm không ít nước. Cho dù đã đột phá không gian vượt qua được cả vũ trụ, nhưng mấy trăm năm ngắn ngủi, làm sao có thể khiến thứ chất cồn kia biết mất được?
Mọi người vui hết mình, đã không còn hằng tinh chiếu xạ nên cũng không cần mặc áo choàng phòng hộ, bọn họ thay váy áo tốt nhất của mình, đi vào trong quảng trường, nắm tay nhau, vui sướng gân cổ ca hát, còn khoa chân múa tay nhảy nhót.
No.9 ngồi một góc chỉ yên lặng chăm chú nhìn hết thảy.
Nhìn bóng cậu lúc ẩn lúc hiện trước mắt, náo nhiệt đến không thể bình luận, trên mặt mỗi người đều là vẻ sung sướng dào dạt, nhưng mà loại không khí sung sướng này thủy chung khiến hắn cảm thấy mình như thể một kẻ bên lề, không thể hòa nhập vào được.
Cho dù hắn đã có một số nhận thức cơ bản đối với người ở đây, Jimmy nói không ngừng nghỉ, lão già luôn khoa chân múa tay, nữ tu sĩ Emma phụ trách nấu cơm, bọn họ không hề giống với những người hắn từng thấy trước đây, không hề do dự bắn ch.ết đối tượng, không hề nương tay bắn thêm vài người khi cần hoàn thành nhiệm vụ.
Những hắn vẫn không thể dung nhập. Hắn làm việc ở nông trại, nhưng cho dù nâng niu trong tay cây non nhưng hắn vẫn có thể bẻ gãy cổ người khác, dù hắn thu thập tài nguyên trên những núi rác rưởi nhưng ngón tay vẫn có thể bóp cò bắn người khác mà không hề do dự. Bởi vì từ khi sinh ra tới nay, hắn đã được báo trước rằng, hắn là một binh lính ưu tú, không cần bất cứ thứ cảm tình dư thừa nào, nhận nhiệm vụ, tiêu diệt kẻ thù. Có lẽ hắn đã trở thành một thứ phế phẩm bị đào thải, không ai còn thừa nhận hắn đã từng là một binh lính cực kì ưu tú, nhưng không cách nào loại trừ được bản năng chiến đấu cướp đoạt từ sâu trong xương máu hắn.
Hắn là một binh sĩ, đúng vậy, sẽ không thay đổi được.
Nhưng hiện tại, hắn tồn tại vì cái gì?
Không có nhiệm vụ, không có kẻ thù, như vậy có phải là hắn đã không cần thiết phải tồn tại nữa hay không?
Sachs bị một đám nhóc vây ở trung tâm, cho dù là lão đại khu 28, cũng vô pháp thoát khỏi đám trẻ tràn đầy tinh lực bám dai như đỉa này, nhưng ánh mắt sắc bén của cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng ông chú như tách hẳn khỏi đám người, hắn bị ngăn cách giữa bầu không khí vui mừng bên ngoài, ánh mắt mê mang chăm chú quan sát tất cả.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới lời nói của nữ tu sĩ Emma, “Tuy rằng thoạt nhìn hắn giống như bất cứ chỗ nào cũng có thể dễ dàng thích ứng, nhưng ta nghĩ cho tới bây giờ hắn cảm thấy mê man vì niềm tin vững chắc bị sự thật phủ định.”
Sachs muốn đi qua, nhưng bọn nhỏ vây cậu quá chặt chẽ, “Anh Sachs!! Anh Sachs, cho em cưỡi cổ đi!”, “Không! Cho tao cưỡi chứ!”, “Anh Sachs sẽ không thèm để ý đến bọn mày đâu!” Bị bọn nhỏ lay đông lay tây một hồi, chờ đến khi cậu ngẩng đầu lên được muốn đi tìm No.9, đã không thấy bóng dáng khôi ngô kia đâu nữa.
Máy móc phế thải chất thành một bức lũy cao, No.9 ngồi xổm trong đó. Nơi đó là góc ch.ết, ở chỗ này có thể nhìn toàn bộ cảnh trong quảng trường, nhưng nếu không cố ý đi tìm, thì tuyệt đối sẽ không thể phát hiện ra hắn, đó cơ hồ đã thành một loại bản năng, là thứ bản năng không cần bất cứ ai nhắc nhở.
Tiếng cười sung sướng truyền tới màng nhĩ từ quảng trường nghe đặc biệt xa xôi, nhưng một thanh âm ở ngay bên cạnh vang lên: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
Nữ tu sĩ Emma ôm một rổ khoay tây vừa nướng, đứng chỗ đó mỉm cười nhìn hắn.
(*) Xà đầu long: là một loài bò sát biển sống khoảng trước kỉ Jura
“Cậu biết không? Lần đầu nhìn thấy cậu, ta đã thấy cậu giống như một con xà đầu long ch.ết đuối.”
Nữ tu sĩ Emma và No.9 đứng song song ở đó, nhìn đám người đang vui vẻ ở xa xa. Nữ tu sĩ cũng không hỏi vì sao No.9 lại tránh khỏi đám người đang ăn mừng mà ngồi ở đây, cũng không có ý định bảo hắn nhập bọn.
No.9 đương nhiên biết loài động vật này. Đương nhiên trong trại tập huấn Sparta sẽ không cung cấp bất cứ tư liệu nào khác ngoài tư liệu chiến đấu, tất cả đều vì một mục đích biến con người thành một cỗ máy giết người, tuyệt đối sẽ không có tư liệu văn kiện linh tinh về khủng long hay truyện thần thoại. Nhưng trong Sparta có lưu trữ văn liện, trừ tạp trí *** ra, còn có rất nhiều loại sách, tuy trên mặt ghi rằng đó là văn minh đã rất xa xưa, từ lâu đã cực kì lạc hậu so với khoa học kĩ thuật tiên tiến, nhưng luôn có một ít thứ, ngay cả khi thời gian đã trôi qua, vẫn vĩnh hằng như cũ.
Nhưng….. Hắn cũng không cảm thấy mình có gì giống với loại động vật to lớn cồng kềnh này.
Mà nữ tu sĩ Emma dường như nghĩ hắn đã thấy qua được cái gọi là bảo bối của Sachs, trên thực tế bà rất rõ ràng cậu là một đứa trẻ hay không được tự nhiên, một khi đã nhận định ai, sẽ hao hết tâm tư đối tốt với người kia, đương nhiên cũng sẽ nguyện ý chia sẽ bảo bối của mình cùng người kia.
“Cậu chắc chắn chưa biết bản thân có gì giống với xà đầu long phải không?” Nữ tu sĩ Emma cư nhiên có thể hìn ra tâm sự của No.9 từ vẻ mặt vạn năm không đổi của hắn, bà mỉm cười nhìn phía xa xa náo động ồn ào, “Xem đi, nơi đó là lục địa.” Bà lại quay đầu nhìn về phía No.9, “Mà nơi này, lại là đại dương.”
Lục địa cùng đại dương, tựa như hai thế giới hoàn toàn khác nhau, mà sinh vật trong hai thế giới khác nhau, cho dù là thực vật, nhưng hoạt động vẫn cần tới hoàn cảnh, thậm chí bản năng sinh tồn nguyên thủy nhất là hô hấp, chúng nó cũng hoàn toàn không thể lý giải được hết phương thức sinh tồn này.
“Xà đầu long sống trong đại dương chưa từng nghĩ tới một ngày đại dương có thể khô cạn, nhưng cũng không thể làm ngày đó không đến, đại dương từng ăm ắp dập dờn giờ cuối cùng không chứa được thân hình to lớn của nó nữa, không có dòng nước dịu dàng cùng tảo biển mềm mại, chỉ có lầy lội dần trở nên cứng rắn, trong giãy giụa thống khổ, nó cuối cùng chỉ có thể bước một bước lên đại lục. Ta tin tưởng, cậu cũng có thể bước một bước này.”
Cái này…. Rất khó hiểu.
Giống như hiểu ra cái gì đó, nhưng ngẫm lại chẳng hiểu gì, dù sao thì, không có biện pháp phải cứng rắn trả lời như lúc trước nhận nhiệm vụ, “Vâng, trưởng quan.”
May mắn là nữ tu sĩ Emma đương nhiên không có khả năng sẽ gào thét quát binh lính “Trả lời ta!” khi họ do dự như huấn luyện viên trong doanh trại Sparta.
Bà lấy trong rổ ra một cũ khoai tây to tròn béo múp, đặt trong tay No.9: “Đi thôi, cậu trai. Cậu xem, có một mãnh long hoạt bát đang đứng bên bờ chờ cậu, nếu cậu vẫn còn do dự ở trong nước, nó sẽ không nhịn được nhảy vào nước cùng cậu mất thôi!”