Chương 41
Edit: Zinny
Mí mắt nặng trĩu không nhấc lên nổi, trí óc Chu Mộc chỉ nghĩ đến việc nằm lì trên chiếc giường lớn này ngủ thêm một lúc.
Toàn thân căng nhức và mềm nhũn, Chu Mộc khẽ duỗi đầu ngón chân, một cảm giác đau nhức lập tức ập tới như thủy triều, cảm giác này thật sự là quá mức rõ ràng, ngay cả tình cảnh cùng những mẩu ký ức chớp nhoáng đêm qua cũng ùn ùn kéo tới, khiến cho khuôn mặt Chu Mộc đỏ bừng, trong óc cũng như bị nghẽn máu.
Chu Mộc chưa bao giờ biết thì ra dục vọng của con người có thể mãnh liệt đến cỡ đó.
Triền miên đến dữ dội, đòi hỏi tới ác liệt, ký ức của cô dường như cũng phủ kín hương vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ, hồi ức mơ hồ không chân thật, nhưng cảm xúc tứ chi quấn quít kia lại khiến người ta khó quên đến thế.
Lâm Tu khi ấy áp sát như mê hoặc, anh giữ Chu Mộc trên tường, lòng bàn tay nóng rực siết chặt eo cô, Lâm Tu dễ dàng khống chế được toàn bộ hành động của Chu Mộc, cảm nhận từng cơn rùng mình và run rẩy của cô, anh dùng sức, vững vàng chân thực ấn vào cô.
“Không được trốn.” Lâm Tu phun ra hơi thở nhàn nhạt, phút chốc cắn lên dái tai mượt mà nhỏ xinh của Chu Mộc, một tay anh giữ cằm Chu Mộc, đầu lưỡi nhanh chóng mà linh hoạt lướt qua qua vành tai cô, nhiệt độ kia mạnh mẽ in dấu trong lòng Chu Mộc.
Một chút sức lực cuối cùng cũng như bị rút cạn, Chu Mộc khẽ run rẩy, bàn chân mềm nhũn, mắt thấy sẽ trượt khỏi vách tường ngã xuống đất.
Cánh tay dài hơi duỗi ra, một tay Lâm Tu đỡ Chu Mộc trên tường, phần eo bất giác húc về phía trước.
Nơi đó… Đã hưng phấn .
Nhận thức này khiến Chu Mộc đang rối loạn vô thức nuốt nước miếng, ai ngờ động tác kia lại khiến cho dục vọng trong mắt Lâm Tu nồng đậm hơn vài phần.
Lâm Tu cứng đến ch.ết người, ấy vậy mà người trước mắt này còn lộ ra ánh mắt mông lung dung nhan rối loạn, biểu hiện tự nhiên quyến rũ như vậy làm cho nội tâm anh không nén nổi “phụt —” một tiếng liền bắt lửa.
Càng áp sát hơi thở của hai người lại càng hỗn loạn, Chu Mộc thở hổn hển, cánh tay bám chặt bờ lưng Lâm Tu, nhận thấy đối phương đang như có như không nhẹ nhàng cọ xát hạ thân của mình, Chu Mộc vốn đang đầm đìa mồ hôi nhất thời căng cứng cả người.
Eo mềm nhũn, xương sống tê dại, tiếp tục như vậy Chu Mộc chỉ sợ chính mình ngay cả một giây cũng không chịu nổi nữa, như là cảm nhận được tình trạng của cô, hai tay Lâm Tu lập tức lần vào dưới vạt áo rộng thùng thình của cô, lòng bàn tay có vết chai hơi mỏng một đường hướng về phía trước, trong khoảnh khắc chạm đến nơi mềm mại kia, Lâm Tu cảm nhận được rõ ràng lớp mồ hôi mỏng thấm trên da Chu Mộc, mạnh mẽ mà không thiếu dịu dàng cởi sạch quần áo trên người Chu Mộc, ngay sau đó, cùng với một cơn rùng mình mãnh liệt của Chu Mộc, Lâm Tu dùng chính chóp mũi cao thẳng vùi vào giữa hai bầu ngực tròn ấm áp thơm ngát kia, môi mỏng khẽ nhếch, đưa toàn bộ những giọt mồ hôi li ti kia vào miệng mình.
Cảm giác như vậy quả thật quá mức mãnh liệt, cổ họng Chu Mộc ưm một tiếng, theo bản năng ôm lấy đầu người nọ.
Đôi tay siết chặt, Lâm Tu vững vàng dùng sức ôm ngang Chu Mộc lên, Chu Mộc không thể phản kháng tùy ý để anh bế như vậy, chỉ cảm thấy chính mình bị Lâm Tu ôm vài bước đã tới phòng ngủ của bọn họ.
Mục tiêu là chiếc giường đôi rộng lớn mềm mại mà thoải mái vô cùng kia.
Những nụ hôn nóng rực dồn dập ấn xuống, Lâm Tu ʍút̼ mát nhay nhẹ, mỗi khi đánh chiếm một chỗ, da thịt trắng như tuyết kia liền lưu lại một mảng lớn đầy dấu vết từ hồng cho tới tím.
Như thể huân chương công trạng.
Cắn ʍút̼ đầy kỹ xảo như vậy, Chu Mộc chỉ cảm thấy toàn thân đều chao đảo và tê dại, lời rên rỉ bật ra khỏi miệng bắt đầu trở nên đứt quãng và yếu ớt.
Là cõi mộng cũng là hiện thực — Chu Mộc cảm thấy mình đang bốc cháy.
Nơi bí ẩn chầm chậm chảy chất dịch trắng mịn, cảm giác bứt rứt nói không nên lời.
Chu Mộc cảm thấy mình giống như bạch xà uống phải rượu Hùng Hoàng, cô không nhịn nổi bắt đầu chậm rãi cọ xát hai chân mình, nơi nào đó trong cơ thể khó chịu kinh khủng.
Muốn kiềm chế, lại muốn đòi hỏi, đứng trên ranh giới cuối cùng, Chu Mộc cảm thấy chính mình bị giày vò sắp phát điên lên mất.
Chi tiết này bị Lâm Tu trong nháy mắt phát hiện ra, anh vươn tay nắm cổ chân mảnh khảnh của Chu Mộc, hơi dùng sức một chút liền kéo người nọ xuống dưới cơ thể mình.
Nơi nào đó trên cơ thể trướng đau như muốn nổ tung, đồng tử trong mắt Lâm Tu thẫm lại, anh vừa rũ mắt nhìn Chu Mộc vừa vươn tay nắm bàn tay mềm mại của cô kéo tới bên hông mình.
“Như thế…” Bàn tay Lâm Tu nhẹ nhàng bao trùm bàn tay nhỏ nhắn của Chu Mộc, “Đúng, chính là như thế…”
Cảm nhận được thứ nóng rực trong tay trong nháy mắt trướng lên vài phần, sắc mặt Chu Mộc quả thực đã sắp chảy máu đến nơi, nhưng còn chưa đợi cô thoát ra khỏi cảm xúc đó, sau một khắc, cô đã lâm vào kích thích khó nhịn hơn nữa —
Nhụy hoa mềm mại chẳng biết bị bàn tay người nọ phủ lên từ bao giờ, ngón tay thon dài kia vừa tiến vào, cả người Chu Mộc liền cong lên, tiếng kêu nén nhịn trong cổ họng đã lâu cũng rốt cục vỡ òa ra.
Ngón tay dài linh hoạt hơi di chuyển, Lâm Tu ý đồ xấu xa hơi cong ngón tay, khiến cho cơ thể Chu Mộc không ngăn nổi mà run rẩy.
“Nơi này… Hay là nơi này? Hmm?” Đầu ngón tay Lâm Tu ấn vào nhè nhẹ, vừa làm vừa không quên để ý biểu cảm trên mặt Chu Mộc.
Trêu chọc như vậy thật sự là quá mức giày vò, Chu Mộc cọ cọ vào người Lâm Tu như con mèo nhỏ, da thịt bóng loáng mang theo nhiệt độ nóng rực không thể bỏ qua.
Trong họng cô dường như phát ra tiếng rên khe khẽ, Lâm Tu nghe thấy lập tức lửa cháy lan ra đồng cỏ, rốt cục hít vào một hơi thật sâu, lập tức chìm vào thân thể cô.
Hai tay Lâm Tu chống hai bên tóc mai Chu Mộc, anh tách chân cô ra, không cho cự tuyệt mà áp xuống cô.
Hai chân Chu Mộc quấn lấy vòng eo gầy rắn rỏi của Lâm Tu, cô mềm mại bao quanh anh cứng rắn, cô chặt khít trói buộc anh sung mãn, Chu Mộc dùng mỗi một sợi lông tơ trên cơ thể mình cảm nhận sự dịu dàng quyết liệt của Lâm Tu, anh vừa dịu dàng vừa thô bạo chiếm đoạt, anh va chạm mạnh mẽ đến cùng, cô bị anh xỏ xuyên, bị anh quấn siết, bị anh ôm hôn, bị anh mơn trớn… Bọn họ thật giống như nhánh cây từ nhỏ đã quấn cùng một chỗ, chung huyết mạch, chung cảm xúc.
Cho tới khi lên đến cao trào, anh vẫn chưa rút ra khỏi cơ thể cô.
Chất dịch nóng bỏng phun ra, cơ thể khẽ run rẩy, vô thức siết chặt lại lần nữa khiến cho người nọ hừ nhẹ một tiếng.
“Lâm Tu…” Tiếng gọi thì thào nhỏ tới mức tận cùng, nhận thấy sự biến đổi của thứ đang chôn trong cơ thể mình, Chu Mộc giơ tay ôm lấy cổ Lâm Tu, lại rướn người áp thân thể mềm như nước của mình tới.
Con ngươi đen tràn ngập sương mù chợt thẫm lại, Lâm Tu nặng nề thở dốc một tiếng, giờ phút này chỉ muốn hòa tan cốt nhục cùng người trước mắt.
…
“Xác định không cần anh lên thật hả?” Trong khoảnh khắc nghiêng người tháo dây an toàn cho Chu Mộc, Lâm Tu chậm rãi giương mắt.
“Ừm.” Chu Mộc gật đầu trả lời anh, một tay đã vươn ra mở cửa xe. “Bao giờ gần về em sẽ gọi điện cho anh.”
“Ừ.” Lâm Tu giơ tay khẽ xoa đầu cô, “Nhớ chuyển lời cho bố mẹ vợ giùm anh… Bảo là con rể hôm khác sẽ tới nhà chào hỏi.”
“Vô liêm sỉ!” Chu Mộc nhanh chóng hôn chụt lên mặt Lâm Tu một cái, vài ba bước chân đã xuống xe chạy vào hành lang.
Cũng như những lần về nhà trước đây, có thể thấy mẹ Chu rất tốn tâm tư với bữa cơm trưa này. Dựa theo mục tiêu cùng tôn chỉ không phụ tay nghề của mẹ, Chu Mộc phá lệ ăn thêm vài gắp, mẹ Chu vui vẻ ra mặt không nói, ngay cả người có biểu cảm trên mặt luôn trong tình trạng thiếu hụt cực độ là Chu Vĩ Bình bố Chu cũng nhìn con gái thêm mấy lần.
Sau khi ăn xong, Chu Mộc vẫn như trước đây xắn tay áo định thu dọn bát đũa cùng mẹ Chu, ai ngờ còn chưa nhấc tay lên đã bị mẹ Chu ngăn cản —
“Mộc Mộc, ra nói chuyện với bố con đi.”
Từ trước khi tới đã sớm lường trước được tình thế này, Chu Mộc không ngạc nhiên cũng không phản bác, chỉ lẳng lặng gật đầu vào phòng vệ sinh rửa sạch tay.
Từ lúc cô xảy ra chuyện ở tòa soạn FAMOUS, hai bố con vốn đã tồn tại khoảng cách rất lớn giờ quả thực đã gần tới mức người dưng nước lã, như nước với lửa.
Tuy nói “thù mới hận cũ” thì có vẻ hơi quá, nhưng những việc không vừa ý nhau quả thật quá nhiều, từ sau lần về nhà ầm ĩ với Chu Vĩ Bình trước đó, Chu Mộc chưa từng bước vào cửa nhà một bước.
Bây giờ, cô sắp lập gia đình, nếu không về nhà mẹ đẻ thì thật sự không thể chấp nhận được.
Huống chi, sau khi gặp Giang Nghi, trong lòng Chu Mộc cũng cảm thấy chính mình nhất thiết phải nói chuyện rõ ràng với bố.
Khẽ gõ cửa, sau khi người trong phòng đáp lại, Chu Mộc lại một lần nữa bước vào thư phòng của Chu Vĩ Bình.
Trong nháy mắt kéo cửa phòng, Chu Mộc nghe thấy giọng nói của bố từ không xa rõ ràng thoảng qua đây —
“Xin lỗi.”
Chu Mộc vẫn giữ nguyên tư thế đóng cửa còn chưa kịp xoay người lại, trong thoáng chốc cô còn cho rằng mình mắc chứng ảo giác thính giác, cho đến khi cô xoay người lần thứ hai nghe được hai chữ kia từ miệng người nọ, lời thoại không chân thực này mới được cô khẳng định trong lòng.
Khi những từ ngữ đó được nói ra từ miệng Giang Nghi, Chu Mộc chỉ cảm thấy bi thương và đồng tình sâu sắc, nhưng cùng là hai chữ đó hôm nay lại từ miệng bố mình nói ra, giờ khắc này, đáy lòng Chu Mộc dấy lên cảm giác chua xót cùng bi ai khó nói thành lời.
Chu Mộc cũng không phải một người ít khóc, nhưng từ nhỏ đến lớn, hễ ở trước mặt bố, nước mắt liền trở nên cứng ngắc, nhưng vào giờ khắc này, trong khoảnh khắc ngước mắt lên nhìn Chu Vĩ Bình, nước mắt rốt cục chan chứa đầy vành mắt cô.
“Con muốn hỏi bố một câu.” Chu Mộc mắt đỏ hoe nhìn thẳng bố Chu Vĩ Bình mà nói: “Những lời này bố đã nói với mẹ con chưa?”