Chương 22
“Bèo dạt mây trôi, chốn xa xôi
Em ơi anh vẫn đợi bèo dạt.
Mây... trôi chim ca tang tính tình, cá lội
Ngẫm một tin trông, hai tin đợi, ba bốn tin chờ
Sao chẳng thấy đâu”
Giọng hát trong trẻo của Jan ngân nga trong làn điệu dân ca ngọt ngào, truyền cảm trong làn dân ca quan họ Bắc Ninh.
“Một mình sang sông suốt đêm thâu,
Em ơi sông đã ngả ngang đầu.
Thương nhớ... ai sương rơi đêm sắp tàn, trăng tàn.
Cành tre đưa trước ngõ, làn gió la đà
Em vẫn mong chờ, sao
chẳng thấy đâu”
Từ trong cánh gà nó bước ra, tiếng hát khiến người xem nín thở cuốn hút lạ thường. 2 cô gái 2 bộ áo tứ thân. Giọng hát cao vút ngọt ngào làm ngưng đọng thời gian, cả sân trường im lặng lắng nge 2 cô hát.
Hết bài, 1’ rồi 2’ vẫn chưa có động tĩnh gì cứ ngỡ không hay bỗng
bộp bộp!!! mỉm cười nhìn nhau, cã 2 đã làm rất tốt bỗng rắc rắc có tiếng động lạ, chưa định thần được là gì thì
RẦM!!! Keng keng!!! Choang!!! hàng loạt tiếng động vang lên cộng tiếng hét. Trường trở nên náo loạn
Nó chỉ cảm thấy có cánh tay nào đó đẩy mình thấy có cái gì nặng đè lên tay mình tê tê đau rát. Mở mắt đã thấy hắn nằm cạnh nó, trên lưng có nhiều vụn vỡ của đèn trùm, trên trán máu đang túa ra nó hốt hoảng.
*Bệnh viện:
Kết quả của việc đỡ cho nó là hắn phải nhập viện vì mất máu quá nhiều.
Cô y tá gấp gáp chạy ra thông báo
-bệnh nhân mất máu nhiều bệnh viện lại không không đủ nhóm máu AB mời mọi người đi xét nghiệm máu
-tôi có nhóm máu O, lấy máu tôi đi_nó lên tiếng
-cô còn rất yếu_Khánh phản đối
-anh ta vì cứu tôi mới bị vậy, đừng cản
-mày vô đi_Jan cản Khánh gé tai “không ai cản được nó đâu”
-này cô cũng không sao chứ_Khánh nhìn vết thương trên tay Jan
-ùm, cũng không sao, anh yên tâm.
Ọt...ọt bụng Jan bỗng biểu tình, cô ôm bụng mặt đỏ bừng. Thấy dáng vẻ ngượng ngịu của Jan Khánh bật cười, kéo tay Jan đi xuống căn-tin
-không, tôi không đói
-bụng cô thành thật hơn cô đó, ăn đi
Bưng tô cháo tía tô nóng hổi để trước mặt Jan
-vậy tôi không khách sáo
Khánh trợn tròn mắt nhìn Jan sì sụp húp bát cháo như bị bỏ đói vài ngày
-cô có phải con gái không vậy
-xì, anh nhìn không biết hay sao còn hỏi
-ngồi trước con trai mà chẳng ý tứ gì hết
Dường như hiểu ra chuyện Jan im bặt, ăn chậm rãi Khánh đang uống nước nhìn thấy sự thay đổi của cô
Phì!!! nước phun thẳng vào mặt Jan
Lửa giận phừng phừng
-yaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ANH ĐIÊN HẢ
Đánh tới tấp vào người Khánh rồi đi vào nhà vs mở mãi không được, Jan tức lên lấy chân dùng sức đạp cửa
RẦM!!!
-hixx huhu òa, chân ơi_Jan sụt sùi
-cô không cần xả giận vào cửa nhà vs vậy chứ
-cút....cút ngay cho tôi, tránh ra
Khánh vẫn ôm bụng cười sặc sụa
-thôi không giỡn nữa, mà cô không đau nữa sao chân đang chảy máu kìa
Khánh chỉ xuống chân Jan
-mẹ ơi đau quá, hixxx
-đồ trẻ con, lên tôi cõng lên gặp bác sĩ, ở đây bác sĩ lẫn y tá quen chúng ta quá rồi (vô viện suốt mà bảo )
-không cần
-vậy thôi tôi đi trước
-đứng lại đồ vô lương tâm
Nằm trên bờ vai rộng rãi ấm áp Jan mỉm cười nhưng đâu biết rằng Khánh mặt đỏ dần mỉm cười ngờ nghệch
***
-mày không được tích sự gì hết_Linh Chi hét qua đt
-em xin lỗi, không ngờ thằng Duy lại đỡ cho nhỏ Nhi_ giọng nam bên kia trả lời
-dọn dẹp sạch sẽ vào, có người phát hiện coi như chấm hết, Devil bị thương sẽ đả động đến nhiều người
-em biết rồi, chị yên tâm
Chàng trai đó là aiiii Đó vẫn là 1 bí ẩn