Chương 54
Nhưng không chỉ mình Khánh nghe thấy cuộc đối thoại “vui vẻ” này mà còn có cả hắn, “suỵt” hắn ra hiệu cho Khánh im lặng, đợi cho 2 cô đi khuất mới chui ra ( chàng trai thân hình vạm vỡ cao to trên 1m mà chui vào góc chỗ mái thấp nhất không mỏi cũng lạ) vươn tay vươn chân.
-mày tính sao_hắn cất tiếng hỏi
-phải ngăn lại, Quỳnh rất mưu mô lại lôi cả NH vào chuyện này rắc rối rồi
-xem họ sẽ làm gì rồi giải quyết, tốt nhất nên đi theo giám sát Quỳnh và NH
&^&^&*(*)(&&^*&
Trong khi 2 chàng nhà ta đang bàn mưu tính kế thì ở 1 nơi khác 2 nàng Jan và nó cũng đang mất ngủ
-ngủ chưa_nó nằm mãi không ngủ được lay người Jan
-chưa, haizz_Jan thở dài
-mai có đi học không, cả tuần nay nghỉ rồi
-ùm, thì đi dù sao cũng còn có 1 tuần nữa học ở TK
Nghĩ đến việc ra Mĩ nhập học 2 cô trỗi lên 1 nỗi buồn. Im lặng là những gì đang diễn ra cứ ngỡ là 2 cô đã ngủ không ngờ là mắt vẫn mở nhưng mỗi người lại theo đuổi 1 dòng suy nghĩ riêng...
Nó vẫn thường mất ngủ và suy nghĩ mông lung như vậy không nghĩ về chuyện của Jan thì nhớ về hắn, lấy tay sờ lên miếng gạc trắng băng bó vết thương trên trán lại nhớ về thái độ hôm nay của hắn tim lại nhói đau...ghét nó sao, ùm cũng phải thôi giờ hắn đã có Nhật hạ rồi mà...Nó cười buồn rồi nhắm mắt
Cũng như nó, Jan nhớ tới Khánh, cậu vẫn thường ôm cô mỗi khi buồn mang hạnh phúc và niềm vui tới cho cô nhưng bậy giờ đã khác, cậu chỉ mang nỗi buồn và nước mắt. Vết thương ở tim trước đã rất sâu hôm nay lại gặp cảnh Khánh chủ động ôm Quỳnh cô đã không còn đau nữa cũng không khóc jan đã cạn nước mắt vì cậu rồi. Jan đã từng muốn đợi lời giải thích từ Khánh nhưng giờ chắc không cần nữa, chưa ai nói chia tay nhưng hành động của cậu cũng làm cô đủ hiểu rồi...
Hôm sau, tỉnh giậy sau đêm thức trắng 2 cô uể oải bước ra khỏi giường vscn vào bàn trang điểm đánh phấn nhẹ che phần thâm quầng nhàn nhạt. Vì mặc váy nên không thể tự lái mô tô được nó lôi đt ra định gọi bác tài xế đến thì Jan ngăn lại
-đi xe bus không_Jan cười nhẹ nhìn nó, nó gật đầu
Đợi ở bến xe bao nhiêu cặp mắt nhìn 2 đứa nó, nó rất ghét bị người khác nhìn soi mói nhưng vì Jan nó mới chịu đi xe bus nhìn thấy sự khổ sở của nó, Jan bật cười.
Nó nhéo tay Jan miệng vẫn cười nhưng trong lòng đang rất muốn giết nhỏ, 2 đưa đấu mắt nhau trong sự ngỡ ngàng của nhiều người vì biểu cảm phong phú trên gương mặt tụi nó nhìn góc độ nào sắc thái nào cũng thật đẹp.
Nhận thấy có điều gì không ổn nó với Jan im bặt ngừng cười, quên cả xe bus đang bóp còi đợi 2 cô nãy giờ
- cô kia có lên không_bác tài nổi giận quát tụi nó
-ơ à có_lật đật trèo lên xe, xe chật níc mãi tụi nó mới xuống hàng ghế cuối không ngờ lại chạm mặt Khánh, Duy, Quỳnh và cả NH, chẳng hiểu trời đất hôm nay làm sao mà lại tụ họp hết mĩ nam mĩ nữ trên chiếc xe buýt chật hẹp này.
6 đôi mắt nhìn nhau, “đứng hình” đúng là như vậy.
-đúng là oan gia ngõ hẹp_Jan lẩm bẩm
Khánh và hắn vẫn không khỏi bất ngờ tình thế bây giờ rất là éo le, vì không đủ chỗ nên 2 cậu đành để Quỳnh và NH ngồi lên đùi mình còn nó với jan đứng trước mặt. Quỳnh đang rất đắc ý đưa mắt nhìn Jan như thách thức, NH ngần ngại đứng lên nhưng bị cặp mắt sắc nhon của Quỳnh nhìn đành ngậm ngùi ngồi xuống, nó và Jan vẫn thản nhiên koi như không khí đến nơi chậm rãi bước xuống không ngoái lại nhìn dù chỉ 1 lần
Vừa đến cổng trường đã nghe vang tiếng thầy hiệu trưởng
-e hèm, hôm nay các em khối 10 được nghỉ về nhà sắp xếp đồ đạc mai có chuyến học ngoại khóa ở bên hồ Cảnh Yên thầy đề nghị ai cũng phải có mặt, nhà trường đã thông báo cho phụ huynh biết mong ngày mai các em sẽ không chậm trễ.
Hsinh bắt đầu nhao nhao, truyền nhau những truyền thuyết về hồ Cảnh Yên nhiều học sinh rất hứng thú nhưng 1 phần nhỏ thì ngược lại điển hình là nó và Jan Khánh và hắn
-còn nữa, các em sẽ đi xe riêng do trường xắp xếp. Sau chuyến ngoại khóa sẽ có bài thu hoạch mỗi bài đều phải viết tay trên 10.000 từ, chắc các em đã rõ
Quỳnh và NH có vẻ rất hứng thú cho chuyến ngoại khóa ngày mai, nhưng chuyến dã ngoại đó có được vui vẻ và bổ ích như thầy đã nói hay không điều đó vẫn là 1 dấu hỏi