Chương 1: Món khai vị (1)
Đêm khuya.
Trong nhà ấm áp tựa mùa xuân, bên ngoài tuyết rơi dày đặc.
Đây là trận tuyết lớn nhất của Diêm Thành trong năm nay, tuyết đã rơi suốt một ngày một đêm. Từng chùm bông tuyết rơi xuống, cứ như hoa bông gòn bay từ nền trời đen. Trên cửa sổ, hơi nước mờ nhạt đang từ từ chảy xuống. Thế giới sau tấm kính, trắng xóa lại yên tĩnh.
Trên bàn làm việc, đèn bàn tỏa ra ánh sáng màu cam, Giang Miểu đã ngồi trước màn hình máy tính cả đêm. Cô xoa xoa chỗ đau nhức trên trán vài lần, đôi mắt sáng ngời đã trở nên mệt mỏi vì dành nhiều thời gian chuẩn bị bài giảng.
Cô kéo chiếc áo khoác màu trắng trên người mình lại, lúc đang đỡ bàn đứng dậy thì ngoài cửa nhà vang lên tiếng động rất nhỏ. Cánh cửa đóng lại, người đó thay dép, bước chân nhẹ nhàng chầm chậm đến gần cô.
Giang Miểu nhoẻn miệng cười trộm, nụ cười ngọt như mật. Cô đi chân đất trốn sau cửa phòng, có tiếng người đi tới, tiếng hít thở nặng nề trong đêm được phóng đại hết mức.
“Miểu Miểu ơi?” Giọng nói khàn khàn, hơi thở gấp gáp.
Cô yên lặng núp trong bóng tối, cho đến khi người đàn ông xoay người định đi vào phòng khác tìm người thì cô đột nhiên nhảy ra, hai tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh từ phía sau. Đường cong eo và cơ bụng được chia thành từng khối, giống như những tảng đá cứng rắn.
Trên người anh có hơi lạnh ẩm ướt từ bên ngoài nhưng cô không hề để ý, chỉ áp nhẹ gò má vào lưng anh, giọng nói dịu dàng nũng nịu: “Anh về rồi à…”
Người đàn ông kéo cánh tay trắng như tuyết của cô ra, sau đó xoay người ôm cô vào lòng. Bàn tay to lớn ấn gáy cô vào ngực mình, gác cằm lên đỉnh đầu cô.
Chiều cao chêch lệch giữa hai người là 20cm. Anh hoàn toàn nắm quyền làm chủ, nếu anh không muốn buông tay, cô cũng không có khả năng phản kháng.
“Trễ rồi sao em còn chưa ngủ?”
Giọng nói cô nhẹ nhàng: “Em đang chờ anh.”
Người đàn ông cười khẽ: “Giáo viên là người làm vườn của tổ quốc, em làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật thì làm sao có thể dạy người khác được?”
Giang Miểu ở trong ngực anh ngẩng đầu lên, ánh mắt khóa chặt vào vết thương còn đang chảy máu trên má phải của anh. Cô bất mãn cau mày, đưa tay vuốt ve quanh miệng vết thương, cực kỳ đau lòng.
“Anh bị thương…”
Anh nắm lấy tay cô, hôn vào lòng bàn tay, bâng quơ trả lời: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng kể.”
Cái giọng điệu thờ ơ này khiến cô rất khó chịu. Lần trước cũng vậy, sau khi ra quân trở về, anh cứ một mực nói trong điện thoại rằng mình không sao cả, nhưng khi cô nhận được tin liền lật đật chạy đến bệnh viện thì lại thấy anh để trần nửa người, đang ngồi trên giường thay thuốc.
Lưng anh bị dây thép sắc nhọn cắt một đường dài. Y tá cẩn thận băng bó nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Máu đỏ tươi cứ tràn ra, khiến làn da màu đồng luôn rơm rớm vết máu.
Cô thật sự đã bị dọa, đứng ở mép giường khóc bù lu bù loa. Người đàn ông xưa nay luôn nghiêm túc cứng rắn bị dáng vẻ khóc như hoa lê dính mưa của cô làm cho đau lòng, một tay anh khẽ vỗ lưng cô, nhẹ giọng dỗ dành.
Hai anh lính cứu hỏa đang đứng nghiêm, suýt chút nữa ngạc nhiên đến rơi cả răng. Cả hai nhất trí yên lặng lùi ra sau, thà quay vào tường suy nghĩ lung tung còn hơn là xem cảnh đội trưởng mặt than (*) của đội cứu hoả Diêm Thành dỗ vợ.
(*) Mặt than: dù bên trong lòng có nhiều cảm xúc nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không có gì thay đổi.
“Anh lúc nào cũng vậy, nói mà có nghe đâu.”
Giang Miểu tức giận, tay cuộn tròn đánh vào vai anh, liếc anh đầy oán trách: “Sau này em mặc kệ anh đấy, nếu anh còn không yêu thương thân thể mình như thế này nữa thì em sẽ lấy chồng khác!”
“Em dám?”
Giọng anh trầm xuống, cánh tay ôm eo cô bỗng siết chặt, cả người Giang Miểu dễ dàng bị nhấc lên đứng trên mu bàn chân anh. Anh cọ cọ hàm râu thô ráp trên cằm mình lên đôi môi mềm mại của cô.
“Anh nói rồi, theo anh là phải theo cả đời, trừ khi có chuyện không may xảy ra với anh…”
Giang Miểu nghe câu này thì vội vàng lấy tay bịt miệng anh lại, hốc mắt đỏ lên: “Anh lại nói bậy!”
Người đàn ông lập tức im lặng, bàn tay đầy vết chai nhéo mặt cô, thở dài nói: “Được rồi, sau này đều nghe em hết. Em đi ngủ đi, sáng mai còn có tiết đấy.”
Giang Miểu chán nản, từ từ rời khỏi cơ thể anh, rầu rĩ đi đến bàn làm việc thu dọn đồ đạc.
Cho tới khi anh ra khỏi phòng tắm, cả người mang theo hơi ẩm bước vào phòng.
Cô gái nhỏ vẫn chưa ngủ, yên lặng ngồi trên giường, thấy anh vào thì vội vàng lấy chai cồn i-ốt trong hòm thuốc ra rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình. Ngay sau đó, đội trưởng ít khi nói cười của đội cứu hoả đã biến thành chú chó săn nhỏ (*) ngoan ngoãn.
(*) Tiểu chó săn: Là từ lưu hành trên Internet, từ đa dụng để hình dung những nam sinh có vẻ ngoài đẹp trai và siêu ngầu, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại cho nữ sinh cảm giác an toàn rất lớn.
Anh ngồi bên mép giường, bên hông quấn khăn tắm màu trắng, phần trên để trần, vai rộng eo hẹp, cơ bắp cuồn cuộn nhô ra. Trên người anh đầy vết sẹo nông sâu khác nhau. Vì cuộc sống yên bình của nhân dân, anh lấy máu thịt đối mặt với cái ch.ết vô số lần để lưu lại những chiếc huân chương máu này.
Trong phòng có máy sưởi, Giang Miểu chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, mái tóc dài xõa sau lưng, để lộ ra khuôn mặt với đường nét dịu dàng và xinh đẹp. Cô có làn da trắng hồng, khi cười đem lại cảm giác “Hoa sen vươn lên từ nước trong”.
Đây không phải lần đầu tiên cô giúp anh xử lý vết thương, mặc dù biểu hiện của anh rất bình tĩnh, nhưng khi bông tăm thấm i-ốt chạm vào da anh, tay cô vẫn không tự chủ được mà run lên, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Anh đau không?”
“Không đau.”
Giang Miểu bĩu môi: “Da anh dày.”
Anh cười theo, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhạt của cô một lúc. Cảm giác khô nóng hừng hực trào dâng trong cơ thể, yết hầu anh trượt lên trượt xuống, không nói tiếng nào mà bế cô lên đùi mình.
Cô ôm lấy cổ anh, đôi mắt ngấn nước trong veo, mềm mại nói: “Kỷ Viêm.”
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, lòng bàn tay lướt qua bắp chân trắng như ngọc của cô rồi tiến vào trong váy, tìm được nơi mềm mại, ngón tay anh chạm vào giữa hai cánh hoa, chậm rãi xoa nắn.
“Miểu Miểu…”
Anh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, chưa đã thèm còn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe miệng: “Muốn em.”
Tuy hai người đã nhiều lần tiếp xúc da thịt, nhưng tính cách cô hướng nội nên vẫn cảm thấy ngại ngùng, là loại người không hề buông thả khi lên giường. Nếu phải nói điều gì đó đặc biệt, chính là khi gần đến lúc cao trào, cô sẽ không kiềm chế được mà cắn vào dái tai anh, nũng nịu gọi anh “ông xã” hết lần này đến lần khác.
Cô gái vùi đầu vào vai anh rên rỉ, cả người khô nóng vì màn dạo đầu điêu luyện của anh, nhưng cô vẫn giữ lại tia lý trí cuối cùng: “Sáng mai em còn có tiết.”
“Anh biết.”
Hơi thở của đội trưởng Kỷ nặng nề, tốc độ ngón tay ngày càng nhanh, anh hôn cổ cô, giọng nói khàn khàn: “Nếu em phối hợp thì anh sẽ kết thúc nhanh thôi.”
Giang Miểu tỏ vẻ không tin: “Anh lừa em, lần nào cũng hơn nửa đêm.”
Kỷ Viêm nhướng đôi mày rậm, nhưng cũng không phủ nhận. Anh đặt cô lên giường, chỉnh đèn ở đầu giường đến mức tối nhất, đây là độ sáng mà cô có thể chấp nhận được. Anh cởi bỏ trói buộc ngang hông, thân dưới không mặc qυầи ɭót, dương v*t màu tím sẫm hơi cong lên, nhìn bằng mắt thường cũng có thể cảm nhận được sự cương cứng khác thường kia.
Bị cơ thể cường tráng của anh đè lên người làm cô không thể nhúc nhích, hai tay cô bị anh khóa chặt trên đỉnh đầu, những nụ hôn dày đặc dừng trên cổ, trên xương quai xanh của cô. Đầu lưỡi nóng bỏng trượt tới trước ngực cô, cách váy ngủ ngậm lấy đầu v* đang dựng đứng, anh ɭϊếʍƈ ʍút̼ vô cùng chuyên chú. Hai ngón tay thô ráp chậm rãi tiến vào cửa huyệt ướt át, mới vào được một nửa thì đã bị huyệt thịt mẫn cảm cắn chặt, rất khó để đi tiếp.
Anh ngẩng đầu lên, cắn nhẹ vào chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, cô vừa hé miệng, anh lập tức bao phủ môi cô, quấn lấy chiếc lưỡi ấm nóng mặc sức day dưa, hòa cùng tiếng nước êm tai phát ra từ miệng hai người. Cô bị anh hôn đến mức không thở được, toàn thân cũng run rẩy.
Người đàn ông nhẹ giọng dụ dỗ: “Thả lỏng nào, anh muốn đi vào.”
Khuôn mặt Giang Miểu đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ của anh, cô quay mặt đi, từ từ thả lỏng hô hấp.
Sau khi được đại xá, anh thỏa mãn tiến vào đầm lầy ẩm ướt, hai ngón tay khuấy đảo chất lỏng trong thịt mềm, mãnh liệt rút ra đâm vào.
Cô khẽ hừ một tiếng, ngọn lửa hừng hực không ngừng thiêu cháy mỗi một tấc trên cơ thể cô. Màn dạo đầu đầy kiên nhẫn, khi cô nâng cằm lên, cả người run rẩy gọi “Ông xã”. Người đàn ông cũng đã không còn sức cưỡng lại sự quyến rũ này.
Anh nghiêng người, nằm xuống đối mặt với Giang Miểu, nâng một chân cô đặt bên hông mình, quy đầu sưng đỏ đẩy chiếc qυầи ɭót sang một bên rồi để trước hoa huy*t đang rỉ nước, đâm hai cái, tách ra khe hở cắm vào nơi non mềm chặt chẽ ấy.
“Ưm…”
Giọng mũi anh nặng nề, lòng bàn tay giữ lấy cái mông đang vểnh lên của cô, dừng lại hai giây, sau đó đột nhiên thẳng lưng đâm vào thật sâu. Bất thình lình bị cảm giác căng trướng lấp đầy, Giang Miểu nước mắt lưng tròng, chỗ kia đau xót khó chịu, kèm theo đó là cảm giác ngứa ngáy rõ rệt, cô nhíu mày không thoải mái hét lên “Đau”.
Kỷ Viêm thích nhất dáng vẻ đỏ mắt nghẹn ngào của cô khi ở dưới thân anh. Anh hôn lên mặt cô rồi mỉm cười, nói: “Yếu ớt”.
Nguyên cây gậy th*t không nhanh không chậm ra ra vào vào trong đường hầm ướt đẫm. Khi cô gái nhỏ dần thích ứng được với sự tồn tại của vật thô cứng trong cơ thể mình, người đàn ông không kìm nén ham muốn nữa, anh đè vòng eo nhỏ nhắn như rắn nước của cô, dốc sức đâm vào một cách nặng và sâu.
“Miểu Miểu…”
Kỷ Viêm ɭϊếʍƈ vành tai cô, lớn tiếng khen ngợi, “Tên rất hay… Nước nhiều thịt mềm, chuyên dập lửa cho anh.”