Chương 18: Trại hè (3)

May mắn thay, những suy nghĩ bay bổng ngoài vũ trụ của cô cuối cùng cũng miễn cưỡng chạm đất. Giang Miểu im lặng núp ở cuối hàng, cô chỉ hận không thể giấu mình trong hang để không ai có thể nhìn thấy.


Trên bậc thang cách đó không xa, đầu đinh gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sắc bén trước sau như một. Khí chất vốn có của một quân nhân, uy nghiêm mà lạnh lùng, phô bày rất rõ trên người anh.


Anh mặc quân trang chỉnh tề, thắt lưng đen quấn quanh hông, vai rộng, eo thon, và… đôi chân dài miên man không biết đặt ở đâu kia.


Các giáo viên tham gia gia trại hè lần này đều là đại diện do các trường tiểu học cử đến. Có khoảng 50 người, nam nhiều hơn nữ, tính luôn Giang Miểu thì chỉ có 6 giáo viên nữ, bọn họ đều là giáo viên trẻ tuổi.


Các giáo viên nữ đều đứng cuối hàng. Vì vậy khi các giáo viên khác bàn tán về Kỷ Viêm, cô bị bắt làm khán giả lắng nghe.
“Một vạch, hai sao, Trung Uý….”
“Không ngờ trong cái rủi lại có cái may. Tôi yêu trại hè này, anh chàng quân nhân kia khiến tôi cực kỳ vui vẻ!”


“Cô thôi đi, nhìn là biết người ta không dễ chọc rồi. Cô cẩn thận nha, chơi với lửa có ngày ch.ết cháy á.”
“Cô sợ cái gì? Đàn ông mà có vẻ ngoài càng nghiêm túc thì trong xương cốt lại càng muộn tao*, không chịu nổi được sự nũng nịu, mềm yếu của giáo viên chúng ta đâu.”


available on google playdownload on app store


*muộn tao: kiểu người ngoài lạnh trong nóng/ vẻ ngoài ngây thơ trong nham hiểm, nhìn rất lạnh lùng và xa cách nhưng thực chất nội tâm người đó rất nhạy cảm,….
“Chậc chậc… Cô thật là ɖâʍ đãng…”
Nghe xong câu đối thoại ɖâʍ tục cuối cùng, Giang Miểu bịt tai lại. Tai không nghe, tâm không phiền.


Chính ủy Chu của đội cứu hoả Diêm Thành là một ông lão hiền từ. Ở tuổi này mặc quân trang tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, thẳng lưng, đứng ở đó nói chuyện tựa như một ngọn núi.


Ông không nói giọng hách dịch, nói chuyện cũng lời ít mà ý nhiều, giới thiệu ngắn gọn tình hình của trại hè đợt quân huấn này. Trong hơn nửa tháng, năm mươi người sẽ chia thành hai nhóm, huấn luyện viên nhóm một là Kỷ Viêm, nhóm hai là Giang Mục.


Nói xong lời cuối, ông bất ngờ đưa ra ưu tiên của phụ nữ trong quân đội, các giáo viên nữ có thể chọn đội để vào.
Ông vừa dứt lời, Giang Mục đứng bên cạnh mặt mũi trắng bệch, khóe môi run rẩy. 


Ngài Chu à, ngài không vừa mắt với tôi thì cứ nói thẳng, chứ sao lại đào hố tôi ở nơi công cộng thế này. Khi đứng chung với đội trưởng Kỷ, gương mặt cười sáng lạn của tôi không chiếm ưu thế bằng gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt của anh ấy được.


Cậu ta thở dài ngao ngán, trách ai đây. Con người ấy thật xấu xa, đáng bị người ta chà đạp dưới thân. 


Giáo viên nam nhanh chóng chia thành hai nhóm, còn giáo viên nữ thì lập thành một nhóm, không hề do dự mà tiến về đội Kỷ Viêm. Trên sân thể dục rộng lớn chỉ còn lại bóng dáng nhỏ bé của Giang Miểu đang lung lay trong làn gió nóng.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cô.


Giang Miểu hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ nhắn kéo va li, dưới ánh mắt quan sát của mọi người, từng bước nhỏ đi tới đội của Giang Mục.
Cô nghĩ rất đơn giản, cố gắng tránh tiếp xúc trực diện với anh, trốn được thì trốn, không trốn được thì bỏ chạy.


Tiếng hít thở của các giáo viên nữ lần lượt vang lên, ánh mắt đều hoang mang khó hiểu.
Giang Mục vui như lên trời, suýt chút nữa khóc thành tiếng. Đây đúng là vinh quang của Đảng.


Sắc mặt của đội trưởng Kỷ trên bục hơi thay đổi, khóe miệng mím chặt, thoạt nhìn không có gì khác thường. Ánh mắt anh nhìn cô, nhiều thêm một tầng ý vị không rõ.
Sau khi đội ngũ giải tán, các giáo viên tốp ba tốp năm đi đến ký túc xá của lính cứu hoả.


Giang Miểu từ chối sự giúp đỡ của thầy Lục, tự mình kéo va li nhỏ đi phía sau đoàn.
Cô mới đi được vài bước, vali không biết bị thứ gì đè xuống, kéo hai lần cũng không nhúc nhích. Cô xoay đầu liền nhìn thấy người đó, trái tim run rẩy, vô thức lùi về sau hai bước.


Kỷ Viêm nhíu mày: “Trốn cái gì?”
Giang Miểu giận dỗi không muốn đáp lời, chỉ lắc đầu. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt chiếc vali, cố gắng giật lấy từ tay anh.
Người đàn ông cúi đầu, nhìn thấy cô chảy rất nhiều mồ hôi, nơi đôi mắt trong trẻo sạch sẽ hiện rõ vẻ phẫn nộ, tức giận.


Anh suốt ngày ở chung với đám nhóc thô bạo và mấy ông cụ, làm sao hiểu được tâm tư của cô gái nhỏ, chỉ coi cô là đang dở chứng trẻ con, hạ giọng nói: “Đến ký túc xá còn xa lắm, để tôi cầm giúp em.”


Giang Miểu im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn: “Không cần.”
Kỷ Viêm nhìn vào đôi mắt trợn tròn giận dữ của cô, bỗng bật cười: “Em đang cáu kỉnh với tôi đấy à?”
Cô gái nhỏ bị chạm trúng tâm tư, vội đến mức mặt đỏ bừng: “Không phải!”


Mỗi tin nhắn nằm trong hộp thoại chứa đầy tâm tình chờ mong, nhưng một cái dấu chấm anh cũng không thèm gửi lại cho cô. Những dòng chữ, hình ảnh ấm áp như đá chìm đáy biển.
Càng nghĩ càng đau lòng, cô buồn bực đẩy tay anh ra, siết chặt vali, thở phì phò xoay người rời đi.


Đội trưởng Kỷ nhất thời tay chân luống cuống, không biết có nên đuổi theo không. Tình hình này xem ra không ổn lắm, thôi bỏ đi, anh thật sự không biết cô nhóc đang giận mình chuyện gì nữa.
Đầu óc anh nóng lên, nhỏ giọng hỏi câu: “Em lấy được xe chưa?”


Anh không nói còn đỡ, vừa nói đến đó, suýt chút nữa cô đã nổ tung ngay tại chỗ.


Rõ ràng là cô đã nhắn tin nói với anh, còn… thuận tiện hỏi anh có thời gian không, muốn mời anh ăn bữa cơm. Anh không ăn thì thôi nhưng tin nhắn cũng không xem. Nói không chừng, vừa nhìn thấy tin nhắn cô gửi liền lướt qua, không hề nghiêm túc đọc.
Giang Miểu lập tức tuyên bố, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!


“Không phải việc của anh.” Cô lạnh lùng nói một câu rồi chạy đi như muốn trốn tránh.
Kỷ Viêm nhìn bóng dáng trong tầm mắt ngày càng nhỏ, đáy lòng có cảm giác không nói nên lời, khiến anh cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn hơi… Tủi thân?


Các giáo viên nữ được phân ở cùng một ký túc xá. Mọi người đều xấp xỉ tuổi nhau, nói chuyện chưa bao lâu đã thân thiết, vui vẻ náo loạn.
Sau khi tắt đèn, bọn họ ríu rít bàn luận về đàn ông. Nói đúng hơn là đang nói về tư thế oai hùng của đội trưởng Kỷ.


Giang Miểu không có hứng thú tham gia thảo luận, nhét nút bịt vào tai, không muốn nghĩ gì cả, yên bình an ổn đi ngủ.
Rạng sáng ngày hôm sau, tiếng còi như sấm đánh thức mọi người.
Ngày đầu tiên của trại hè, màn tập thể dục buổi sáng chính thức mở màn.


Đa số mọi người còn chưa tỉnh ngủ, sau khi tập hợp khẩn cấp, bọn họ mặc đồng phục rằn ri không vừa người, uể oải theo sau huấn luyện viên khởi động chạy bộ buổi sáng.


Giang Miểu hạ thấp vành mũ, cúi đầu nhìn bãi cỏ xanh mượt, càng nhìn càng có cảm giác như bị thôi miên, mắt híp lại, giây tiếp theo có thể lấy trời làm chăn lấy đất làm giường.


Cô chạy hai trăm mét như người mộng du, hoàn toàn không biết mình đã đội sổ, cho đến khi… Trước mặt cô xuất hiện một bức tường rắn chắc.
Chiếc mũ rơi xuống đất, Giang Miểu chậm rãi ngẩng đầu, đầu óc còn ngây ngốc. Cô ngơ ngác nhìn người đằng trước, chậm chạp chớp mắt.


Cách đó không xa, Giang Mục mới quay đầu xem xét đội ngũ thì thấy cây mầm duy nhất trong đội mình đang chạy ở cuối. Cậu ta định chạy tới xem xét tình hình thì lại chợt nhìn thấy bóng lưng hiên ngang và rộng lớn của đội trưởng Kỷ, khiến cậu ta phải thu lại ý định bao che không nên có, xám xịt chạy ra xa.


Kỷ Viêm thấy cô vẫn còn mơ mơ màng màng, anh vươn tay cầm lấy cổ tay cô rồi kéo qua một bên.
Giang Miểu không vui hất tay anh ra, ngẩng đầu nhìn anh, hùng hồn lên án: “Sao anh lại chắn đường tôi?”
Đội trưởng Kỷ hỏi ngược lại: “Em có nhìn thấy rõ đường không?”


Gió ban mai mang theo chút mát mẻ, đỉnh đầu cô lạnh buốt. Lúc này cô mới nhận ra không thấy mũ của mình đâu. Cô xoay người nhìn về phía đường băng, không phải là chiếc mũ thảm thương của cô đang nằm trên mặt đất đó sao?
“Mũ của mình.”


Cô lẩm bẩm, muốn sải bước đến nhặt nhưng lại bị bàn tay của người đàn ông cản lại, giọng nói nghiêm nghị không thể từ chối: “Em đứng đây đi, đừng có nhúc nhích.”


Sau đó đội trưởng Kỷ đáng thương giống như bảo mẫu trông trẻ miễn phí, băng qua đội ngũ đang chạy bộ buổi sáng, chạy chầm chậm nhặt mũ về.
Anh vỗ vỗ lớp bụi trên mũ, nhẹ nhàng đội lên đầu cô rồi chỉnh lại vành mũ.
Giang Miểu theo phản xạ nói: “Cảm ơn.”


Nói xong cô cảm thấy có cái gì đó không ổn, buồn bực nói: “Không thể cảm ơn, tôi thu hồi lại.”
Cô cũng mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của người nào đó, xoay người đi về hướng đội. Nhưng vừa đi được hai bước, cô đột nhiên xoay người lại.
”Kỷ Viêm.”


Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông nhìn cô chằm chằm, thấp giọng “Ừ” một tiếng.
Oán khí trong lòng cô khó mà bình ổn lại. Nghĩ đến thái độ thờ ơ của anh là cô lại cảm thấy buồn bực, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh lại càng khiến cô tức giận hơn.


“Về sau anh không được nói chuyện với tôi nữa. Tôi cũng không cần anh lo.”
Đội trưởng Kỷ: “”
Cô gái nhỏ này sao lại thay đổi thái độ một cách khó đoán như vậy chứ?  






Truyện liên quan