Chương 20: Trại hè (5)
Trong nhà ăn.
Giang Miểu bưng mâm đồ ăn tìm chỗ vắng người ngồi xuống.
Cơn đau từng cơn ở gót chân dần tăng lên, cộng với cái nóng không thể chịu nổi, thật sự khiến cô không còn cảm giác ngon miệng. Cô chỉ múc một chén cháo trắng nhỏ, và hai món đồ nguội rồi coi như xong một bữa.
Cách đó không xa, thầy giáo Lục đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng nhỏ xinh của cô. Anh ta định đi vòng qua mấy dãy bàn ăn đến ngồi cạnh cô, ai ngờ lại chợt có một người lướt ngang qua người anh ta.
Anh ta dừng lại, nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi của người đàn ông, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo u ám.
Tiếng mâm cơm chạm xuống bàn vô cùng nhỏ, nhưng lại khiến Giang Miểu đang chuyên tâm ăn uống bị dọa giật mình.
Cô cảnh giác giương mắt nhìn lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt lạnh băng ngàn năm của đội trưởng Kỷ. Cô hít thở dồn dập, cái muỗng rơi vào trong chén cháo, “keng” một tiếng đinh tai nhức óc.
Nước cháo trắng đục văng lên gò má nhễ nhại mồ hôi, cô vụng về lấy mu bàn tay lau đi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Khó khăn lắm ý chí chiến đấu của cô mới hừng hực bốc cháy, nhưng cuối cùng lại bị đôi mắt có lực xuyên thấu ấy nhìn đến mức chia năm xẻ bảy.
Các giáo viên đang ăn cơm xung quanh nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, đặc biệt là những cô giáo ngồi cùng nhau, tiếng thì thầm bàn luận rôm rả lọt vào tai không dứt, rõ ràng là cách xa như vậy mà cứ như đang nói chuyện bên tai cô.
Giang Miểu nhất thời đứng ngồi không yên. Cô không thích cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, chỉ muốn làm một người vô hình không ai chú ý tới, không có gì hơn.
Có quỷ mới biết tối hôm qua cô bị các cô ấy thay phiên vây quanh, phân bua biết bao nhiêu câu mới có thể phủi sạch quan hệ với Kỷ Viêm.
Bây giờ thì tốt rồi, nói không quen là nói dối.
Cô ngắm nhìn người đàn ông im lặng không nói gì, trong lòng tự hỏi, nếu không… Trốn đi, tốt xấu gì anh cũng mang danh đội trưởng, không thể ức hϊế͙p͙ một cô gái như cô trước mặt nhiều người đâu.
Có thể tưởng tượng được đây là cách tốt nhất, thậm chí đường đi cũng đã nghĩ kỹ. Kết quả là hai tay mới chạm vào mâm cơm, một giây trước khi đứng dậy, tay người đàn ông chuẩn xác ngăn chặn động tác của cô.
Không dùng quá nhiều lực nhưng mâm cơm dính chặt vào bàn.
Cô nín thở chống đối lại anh, mặt mày đỏ bừng, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Cuối cùng khí thế của cô gái nhỏ cũng chạm đáy, trừng đôi mắt trong veo tròn xoe, hiển nhiên là đang bị kích động.
“Anh định làm cái quái gì vậy?”
Kỷ Viêm thả lỏng tay rồi nâng vành mũ lên, hàng lông mi dày xuyên thấu qua ánh mặt trời, ở chỗ mí mắt vẽ ra một hình quạt hoàn mỹ.
Anh không chút để ý hỏi: “Chân bị thương sao không đến phòng y tế?”
Giang Miểu sửng sốt, nhỏ giọng đáp: “Tôi bôi thuốc mỡ rồi.”
“Có hiệu quả à?”
Cô không trả lời cũng không muốn phản ứng lại, chỉ cúi đầu ngây ngẩn nhìn vỏn vẹn một cái bánh bao trên mâm cơm trống rỗng của anh.
Anh nhìn thái độ dửng dưng của cô gái, trong lòng bùng lên ngọn lửa không tên.
“Bây giờ theo tôi đến phòng y tế.”
Giang Miểu lắc đầu: “Tôi không đi.”
Kỷ Viêm mất kiên nhẫn, hai mắt lạnh thấu xương, giọng điệu cứng ngắc: “Đây là mệnh lệnh.”
Cô gái nhỏ bị anh quát đến nỗi sững sờ, nước mắt nơi đáy mắt trào ra, cắn chặt môi dưới, bướng bỉnh không muốn để anh nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của mình.
Đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt mâm cơm, âm thanh cô nức nở như đang khóc.
“Tôi không đi, anh có giỏi thì trói tôi lại rồi mang tôi đi đi.”
Kỷ Viêm nhắm mắt lại, cảm thấy gân xanh ở thái dương nhảy lên như sắp xuyên thủng lớp da ngoài cùng, đau đầu kinh khủng. Anh nhìn dáng vẻ đáng thương cụp mắt của cô, không tiếng động thở dài.
Thỏa hiệp và dung túng khác nhau chỗ nào? Anh cũng không biết nữa.
“Giang Miểu.” Giọng điệu anh khàn khàn.
Cô từ từ ngẩng đầu, thấy người đàn ông cởi chiếc mũ trên đầu xuống và đặt nó lên bàn ăn. Yết hầu anh trượt trượt, sau hai ngày nghẹn họng hoang mang thì cuối cùng anh cũng mở lời hỏi cô.
“Tôi chọc gì em à?”
Giang Miểu bị câu hỏi này làm cho ngây người, đôi mắt nhỏ né tránh mà đảo quanh, không dám nhìn vào ánh mắt rực lửa của anh.
Cô không muốn trả lời cũng không biết phải trả lời thế nào.
Chẳng lẽ bị người ta khéo léo từ chối một lần vẫn chưa đủ? Thế nào cũng phải gặp mặt nói “Tôi không có hứng thú với cô”, làm cô hoàn toàn hết hi vọng mới bằng lòng bỏ qua sao?
Người đàn ông thấy cô nửa ngày không đáp, giọng mũi trầm xuống: “Hửm?”
Giang Miểu ngẩng đầu nhìn dáng vẻ anh trông như đang mờ mịt không biết gì, cô bực bội. Giống như người gây rối là cô, anh thì lại đáng thương vô tội như trời phạt oan uổng vậy.
Cô cân nhắc một lát, dù sao cũng ch.ết, bằng không cứ sảng khoái nói rõ hết mọi chuyện, về sau gặp lại sẽ là người lạ, cả đời này không qua lại với nhau nữa.
Cô hắng giọng, u oán nói: “Lúc trước tôi đã gửi rất nhiều tin nhắn cho anh. Vì sao ngay cả một chữ anh cũng không trả lời tôi?”
Kỷ Viêm sững sờ ba giây, đầu óc rối rắm: “Tin nhắn gì?”
“WeChat.”
Người đàn ông im lặng một lúc lâu, cụp mắt thấy được cảm giác mất mát của cô, đường dây mỏng trong đầu anh lập tức xâu chuỗi lại những suy nghĩ rải rác kia.
Anh chợt bật cười thành tiếng, bừng tỉnh. Người đàn ông mỉm cười, Giang Miểu càng khó chịu: “Anh cười cái gì?”
Đội trưởng Kỷ không trực tiếp trả lời mà lấy điện thoại từ trong túi quần ra, đặt lên bàn rồi đẩy đến trước mặt cô.
Cô cúi đầu, nhìn thoáng qua đã nhận ra đây không phải là chiếc điện thoại lần trước. Bởi vì kiểu dáng xưa cũ đã gây ấn tượng với cô, trên thị trường đã ngưng sản xuất từ lâu.
Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu: “Đây là…”
Người đàn ông không nhanh không chậm giải thích: “Hôm mà tôi trả xe cho em, điện thoại đã bị Giang Mục làm hỏng. Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn dẫn đội đi huấn luyện, hôm trước bớt thời gian để ra ngoài mua chiếc điện thoại mới. Wechat mà em nói tôi không có tải về, lại càng chưa mở ra.”
Tinh thần cô hoảng hốt, tà âm như thổi kèn bên tai. Ngoài mặt không gợn sóng nhưng đáy lòng lại muốn nổ tung.
Điều này có nghĩa là gì? Anh đổi điện thoại nên không nhận được mà thôi, chứ không phải không muốn trả lời cô.
Đám mây mù lơ lửng trên đầu mấy ngày nay đã bị cuốn đi, cô đang ở trong nhà ăn với trái tim đang nơi mây trời. Sau cơn mưa trời lại sáng, lồng ngực như được rót đầy bởi hàng tấn tia nắng ban mai, hơi thở cũng trở nên ngọt lịm say lòng người.
Cô cố nén hơi thở bồn chồn, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Vậy nếu anh nhận được thì anh có trả lời không?”
Khóe môi đội trưởng Kỷ cong lên, cười như không cười: “Hậu quả của việc không trả lời là gì xem như tôi đã lĩnh hội được.”
Giang Miểu mím chặt khóe môi, nhưng vẫn không giấu được ý cười tràn lan.
Cô hoảng loạn lấy tay che mặt mình lại, không muốn anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu trái tim nhỏ đang chạy băng băng trên đồng ruộng không có chỗ núp của cô.
Cuối cùng cũng thấy cô nở nụ cười, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết trong veo sáng ngời, tâm trạng ủ dột hai ngày nay của anh đã có thể gặp lại ánh mặt trời.
“Còn tức giận không?”
Cô gái nhỏ mạnh miệng: “Vốn dĩ… Không có…”
Người đàn ông đột nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, nhẹ giọng dặn dò: “Cơm nước xong xuôi thì đi tìm bác sĩ lấy thuốc đi. Nếu chiều nay còn như thế này, tôi sẽ trói em lại ném vào phòng y tế.”
Anh thản nhiên đặt chiếc bánh bao tròn vo vào mâm cơm của cô: “Ăn thêm đi. Chiều còn có buổi huấn luyện thể lực, đừng có chạy hai bước rồi ngất xỉu.”
Giang Miểu nhẹ giọng phản bác: “Em không có…”
Kỷ Viêm gõ bàn: “Nghe rõ chưa?”
“Nghe rồi.”
Cô ngước gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, nói như vẹt, ra hình ra dáng: “Đây là mệnh lệnh.”
Khi người đàn ông bước ra khỏi nhà ăn với tinh thần thoải mái dễ chịu, thì hai gã quân nhân nhiệt huyết đã bị làn gió nóng nướng thành thịt khô từ lâu.
Lộc Bạch miệng lưỡi khô khốc, thầm kín hỏi: “Đội trưởng, anh làm gì vậy?”
“Tôi ăn chưa no nên ăn thêm cái bánh bao.”
“Ăn một cái bánh trong hai mươi phút á?”
Giang Mục bỗng chốc hiểu ra, nhướng mày hàm ý thâm sâu: “Bánh bao nào mà có đủ vị như vậy?”
Kỷ Viêm dừng bước, liếc mắt nhìn cậu ta, khoé môi cong lên, lưỡi đao dịu dàng: “Tôi dẫn cậu đến nhà ăn thưởng thức chút dư vị nhé?”
Giang Mục lúng túng: “Không, em no lắm rồi.”
Người đàn ông thu hồi tầm mắt, sải bước rời đi. Chỉ cần nhìn bóng dáng là có thể cảm nhận được anh đang vui vẻ đến mức nào.
Lộc Bạch chậm rì rì đi tới bên cạnh Giang Mục, dùng khuỷu tay đẩy cánh tay cậu ta: “Đội trưởng thật kỳ quái…”
“Cậu chờ xem… Kẻ cầm quyền ác ma biến thái của đội cứu hỏa chúng ta sắp ngã ngựa rồi…”
Giang Mục vỗ vai cậu ấy nói lời thấm thía: “Nhóc con à, chờ cậu lớn lên thì sẽ hiểu thôi.”
Ánh mắt cậu ta phóng ra xa, dùng tay làm súng lục nhắm ngay người đàn ông ở xa xa.
“Bằng, một phát trúng hồng tâm.”