Chương 23: Ghen
Rạng sáng, vào lúc hai giờ.
Người đàn ông nằm trên giường cứng ngắc trở mình. Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng yếu ớt, lực ngón tay rất nhẹ, cứ kéo xuống một chút rồi lại một chút, dường như không muốn bỏ cuộc.
Sau hơn ba tiếng, cuối cùng cũng đã cẩn thận đọc hết những dòng tin nhắn chồng chất.
Một tay gối đầu ngây ngốc nhìn trần nhà đen như mực. Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào mặt anh, đường nét khuôn mặt tựa như điêu khắc, đuôi mắt hơi nhếch lên, khóe môi mang theo ý cười.
Brừm brừm brừm.
Điện thoại bỗng vang lên, trong đêm khuya yên tĩnh vô cùng rõ ràng.
Anh mở khóa điện thoại, thấy có tin nhắn mới trên Wechat thì ấn vào xem. Tin nhắn được gửi từ tài khoản có ảnh đại diện là một chú khủng long nhỏ.
[,]
Kỷ Viêm hoang mang: [?]
Bên kia im lặng một lúc: [Gửi nhầm.]
Đội trưởng Kỷ cười cười, quyết định không vạch trần mấy chiêu trò vặt vãnh này của cô: [Chưa ngủ à?]
[Không ngủ được. Không phải anh cũng vậy sao?]
Nói đến đây, người đàn ông mới nghiêm túc nhìn thời gian.
Đã là hai giờ sáng. Kỷ Viêm khẽ nhíu mày, một người đàn ông luôn tuân theo kỷ luật đến mức biến thái mười năm như một này lại có thể thức khuya, quả là chuyện lạ hiếm thấy, khiến người ta khó mà tin được.
Anh nghĩ nghĩ, ấn bàn phím: [Không ngủ được thì đếm cừu.]
[Phòng em có người ngáy ngủ, nút bịt tai cũng không cản được tiếng vang rung trời kia.]
Kỷ Viêm mím môi cười: [Đừng làm rộn nữa, ngủ sớm đi.]
[Nếu không… Trước khi đi ngủ, anh kể chuyện cho em nghe đi…]
[Trẻ em mới muốn nghe kể chuyện.]
Một cái GIF tức giận đến mức dựng tóc, đứng lên lật bàn được gửi qua, sau đó là tin nhắn đáng thương: [Chú Kỷ, bà ngoại dặn chú phải chăm sóc cháu. Chú không thể nói mà không giữ lời được.]
“…”
Kỷ Viêm vì một tiếng “chú” này mà da đầu căng ra, buồn bực xoa xoa thái dương.
[Muốn nghe cái gì?]
Giang Miểu che điện thoại lại, nằm trên giường lăn lộn, suýt chút nữa đã hét lên thành tiếng. Trái tim điên cuồng nhảy nhót lung tung một phút cũng không ngừng.
[Anh đã làm lính cứu hỏa nhiều năm rồi, vậy lần cứu viện thú vị nhất mà anh gặp là gì?]
Câu hỏi này thật sự đã đánh gục người đàn ông, khiến anh mắc kẹt một hồi lâu trong mớ ký ức hỗn độn.
Anh im lặng một lúc. Đối phương tưởng rằng anh đã ngủ nên gửi nhãn dán heo con nghi hoặc qua. Kỷ Viêm nhìn chằm chằm cái đầu heo vui vẻ kia, nhanh chóng nghĩ ra: “Vào mùa hè hai năm trước, tài xế xe tải chạy trên đường cao tốc gọi cứu viện. Ông ấy chở một xe toàn là heo. Vì nhiệt độ quá cao, mấy con heo phơi nắng hơn hai ngày trời sắp xong đời rồi. Lúc đó, hai xe cứu hoả của chúng tôi ra quân, không ngừng phun nước lạnh giúp bọn chúng hạ nhiệt. Tầm khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng đàn heo kia cũng được cứu sống.]
Trong đầu Giang Miểu bắt đầu tái hiện cảnh tượng lúc đó. Những chú heo trắng trẻo mập mạp không ngừng lắc lư tắm rửa dưới làn nước mát lạnh, nghĩ đến đó khiến cô cười ha hả thành tiếng.
[Thật lợi hại. Em thay mặt những chú heo đó cảm ơn anh.]
Mặt đội trưởng Kỷ đầy dấu chấm hỏi: [Em thay chúng cảm ơn? Em và chúng có quen biết nhau sao?]
Nụ cười trên môi cô đột nhiên tắt ngúm, cơn gió không tên thổi qua khiến cả người cô ớn lạnh.
Cách suy nghĩ của người đàn ông này thật kỳ lạ, đúng là hạ thấp IQ của quân nhân mà.
[Ngủ ngon!!!]
Người đàn ông nhìn ba dấu chấm than nặng nề kia, sững sờ nửa ngày, cung phản xạ cực kỳ chậm. Một lúc sau, anh mới buồn bực gãi ót.
Chỉ là một câu nói rất bình thường thôi mà, không biết chỗ nào đã chọc tới cô gái nhỏ.
Haizz … Thật đau đầu.
Chạy bộ buổi sáng luôn là hoạt động buồn tẻ. Vì phải lặp đi lặp lại bài tập huấn luyện, quyết tâm mãnh liệt khi mới đến đây của mọi người chưa qua được mấy ngày đã biến mất sạch sẽ. Mọi người đều than phiền cách huấn luyện của trại hè nhàm chán, chỉ có một mình Giang Miểu thích thú.
Vào ba giờ chiều, tại thời điểm nóng nhất trong ngày, nhiệt độ trên bề mặt đất gần bốn mươi độ.
Dưới cái nắng hè gay gắt, bọn họ đứng nghiêm trong tư thế của một người quân nhân gần nửa tiếng. Mấy cô giáo khác viện cớ vì lý do sức khoẻ không tốt để trốn buổi tập luyện.
Giang Miểu, bông hoa duy nhất đứng ở cuối hàng ngũ, vóc dáng lùn nhất, lưng thẳng tắp.
Người đàn ông chậm rãi đi qua từng hàng ngũ ngay ngắn, ra vẻ lơ đãng, đứng yên trước mặt cô gái nhỏ.
Lộc Bạch Và Giang Mục ở đằng trước ăn ý trao đổi ánh mắt, cậu biết, tôi biết, mọi người đều biết.
Cô cảm nhận được có một bức tường thịt rắn chắc đứng trước mặt mình, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Người đàn ông im lặng một lát, đột nhiên duỗi tay nâng vành mũ cô lên để lộ ra khuôn mặt bị thiêu đốt đến đỏ bừng. Từng giọt mồ hôi lấp lánh chảy dọc theo cằm rồi dừng lại trên xương quai xanh mảnh khảnh.
Cô gái nhỏ lén lút nhìn anh. Nước da người đàn ông ngăm đen, da thịt dày đến đáng nể. Dưới ánh nắng chói chang chiếu rọi xuống, giống hệt như viên mã não đen bóng loáng nước.
Anh cũng không nói lời nào, ánh mắt sâu thẳm cúi đầu nhìn cô, lông mi dày khẽ động, trong con ngươi u ám tràn ngập hình bóng nho nhỏ của cô.
Cô đứng dại ra, hô hấp cũng cứng đờ.
Đúng lúc này, người đàn ông đột ngột giơ tay lên, mu bàn tay chạm nhẹ vào bụng cô, giọng nói nghiêm khắc: “Siết chặt bụng.”
Cô gái nhỏ hít sâu theo phản xạ nhưng không dám thở mạnh ra. Nghẹn một hồi, mặt cũng tím tái.
Kỷ Viêm khẽ cười: “Thở mà cũng cần tôi dạy nữa sao?”
Giang Miểu sặc một ngụm khí trong cổ họng, ho đến nỗi lục phủ ngũ tạng đau đớn như sắp rách. Đôi mắt hạnh nhân chứa đầy nước trong veo xấu hổ buồn bực ngẩng đầu trừng anh.
Anh vừa vô tội vừa xấu hổ, vốn lo lắng sợ cô đứng lâu không chịu được nên cho cô cơ hội thả lỏng, kết quả là không cẩn thận chọc người ta tức giận.
Anh thở dài nơi đáy lòng, tiện tay chỉnh vành mũ của cô: “Mũ phải thẳng.” Dứt lời, anh giả vờ quay về hàng ngũ phía trước.
Lộc Bạch và Giang Mục âm thầm nhìn nhau, khóe miệng khẽ run.
Hai người này ngang nhiên khoe ân ái rải cơm chó cho mọi người, đáng bị trói vào cột ném xuống biển Thái Bình Dương cho cá ăn.
Đúng là không xem cẩu độc thân là người mà.
Trong lúc nghỉ giải lao, Giang Miểu một mình đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vừa lúc xoay người ra thì đụng phải một người phụ nữ cao gầy duyên dáng.
Cô tự hỏi làm sao lại có phụ nữ xuất hiện trong đội cứu hỏa. Bàn về tướng mạo hay khí chất đều rất xuất chúng, mái tóc đen dài óng ả buông xõa, gợn sóng bồng bềnh.
Khi cô trở lại đội, buổi huấn luyện vẫn tiếp tục, nhưng không lâu sau, cô thấy một người phụ nữ cao ráo mặc bộ đồ chức nghiệp đang lắc lư đi về phía này.
Giang Mục phát hiện có người đi tới, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của đội trưởng Kỷ, không biết đã nói gì mà Kỷ Viêm quay đầu lại. Người phụ nữ dịu dàng cười với anh, lúm đồng tiền nơi khóe miệng càng tăng thêm nét ngọt ngào. Sau đó, cô thấy người đàn ông bước đến bên cô gái ấy, hai người cách nhau một khoảng.
Chiều cao chênh lệch thích hợp, quân trang ngay ngắn kết hợp với áo sơ mi ôm thân, nam mạnh nữ mềm, một đen một trắng, đứng đó chính là cảnh đẹp, giống như trời đất tạo thành một đôi.
Cô ấy dường như đang nói chuyện, nói rất vui vẻ, đôi mắt đẹp híp lại thành một đường thẳng.
Vì anh đứng quay lưng nên cô không thấy rõ mặt anh, chỉ biết là cô ấy đột nhiên vươn tay đánh vào ngực anh mà anh vẫn không tránh. Người phụ nữ tóc dài gương mặt ửng hồng, cười đến vui vẻ.
Tiếp đó, không biết là nói gì, chỉ thấy anh lập tức xoay người nhanh chóng trở về đội. Cô gái kia không muốn buông tha, cứ đứng yên tại chỗ nhìn thêm mấy lần nữa, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Mí mắt cô cụp xuống, lồng ngực như bị tảng đá nặng đè ép, luồng khí không thông điên cuồng dồn lại. Cô bốc hỏa mà không có nơi nào để trút bỏ.
Sự nôn nóng và hờn dỗi vây quanh trái tim, ngọn lửa càng châm càng cháy dữ dội.
Thời gian nghỉ trưa, cô nhận được cuộc gọi của mẹ mình.
Nghe cô đang tham gia trại hè huấn luyện quân sự thì mẹ cô mắng xối xả. Giang Miểu vốn đã khó chịu lại bị mắng không thể giải thích được, lúc mở miệng giọng nói nghẹn ngào.
Mẹ Giang nghe con gái mình khóc nức nở thì nhẹ giọng dỗ dành vài câu, cuối cùng mới nói đến chuyện chính.
Chiều nay ba cô vừa trở về nhà sau đợt khảo sát, nửa năm không gặp nên ông vô cùng nhớ cô, muốn cô về nhà sớm một chút, buổi tối cả nhà ăn bữa cơm đơn giản.
Giang Miểu không thể từ chối, nhẹ nhàng nhận lời.
Cúp điện thoại, cô không ngừng đi tìm huấn luyện viên hướng dẫn của mình. Trên đường trở về ký túc xá, Giang Mục bị cô chặn đường, cô lời ít ý nhiều nói rõ ràng lý do xin nghỉ vào buổi chiều.
Cậu ta suy nghĩ một lát rồi chỉ cô đến phòng canh gác xin tờ đơn xin nghỉ phép, sau khi điền vào thì đưa cho đội trưởng Kỷ ký tên.
Cô nghiêng đầu hỏi cậu ta, Kỷ Viêm ở nơi nào.
Giang Mục chỉ chỉ tòa nhà phía trước: “Phòng thứ ba trên lầu hai là phòng nghỉ chuyên dụng của anh ấy. Anh ấy thường nghỉ trưa ở đó.”
Dưới sự hướng dẫn của Giang Mục, Giang Miểu chạy không ngừng đến phòng canh gác, thuận lợi xin được giấy rồi điền lý do nghỉ phép, sau đó đến tòa nhà mà Giang Mục chỉ.
Cô chạy một hơi đến toà nhà, khi tìm được phòng thứ ba thì cả người thở hổn hển.
Cửa phòng không đóng chặt, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Thiết bị trong phòng rất đơn giản, có bàn làm việc, chiếc giường nhỏ, ghế sô pha, phòng được dọn dẹp sạch sẽ. Chăn gối trên giường được xếp gọn gàng vuông vức như một khối đậu hủ.
Ngoại trừ dáng vẻ quyến rũ của người phụ nữ ngồi trên sô pha.
Chu Vi nghe tiếng nhưng không ngẩng đầu: “Anh về rồi à?”
Giang Miểu cứng đờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Người phụ nữ cúi đầu xem điện thoại không thấy ai nói chuyện, ngước mắt lên thì thấy một thân đồng phục rằn ri, cùng với đó là vẻ mặt chất phác của Giang Miểu.
Cô ta mỉm ngọt ngào: “Cô gái, em muốn tìm đội trưởng Kỷ à?”
Yết hầu cô đắng ngắt, cổ họng trào ra một ngụm máu tươi độc ác sặc người, cắm sâu vào xương thịt, cắn xé kinh mạch của cô.
Chu Vi dùng giọng dỗ con nít nói: “Anh ấy không có ở đây. Lát nữa em quay lại nha.”
Một giây cô cũng không muốn ở lại đây, lúc cứng ngắt xoay người thì va phải người đi vào. Ngực anh cứng như sắt, cái trán đập vào, da đầu đau muốn nứt ra.
“Giang Miểu?”
Đội trưởng Kỷ đỡ cô gái nhỏ đang choáng váng, khẽ cau mày: “Sao em lại tới đây?”
Cô chậm rãi xoay người, nhìn người phụ nữ đang lười biếng ngồi trên sô pha, ánh mắt mang theo ý cười, không phân biệt được là khiêu khích hay khoe khoang.
Cô bình ổn hô hấp, quay đầu u oán liếc xéo anh, nắm chặt lòng bàn tay rồi đập mạnh vào ngực anh một cái “Bốp”.
Cô cúi thấp người, không nói lời nào, chui qua cánh tay anh chạy như điên ra ngoài.
Kỷ Viêm cúi đầu nhìn giấy xin nghỉ cô để lại, xoay đầu lại đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Anh nhìn cô gái ngồi trong phòng cười tươi như hoa, sắc mặt trầm xuống, cất giọng đầy lạnh lẽo: “Tôi tưởng tôi đã nói rõ ràng rồi chứ. Cô một hai phải xé rách mặt nhau mới chịu à?”
Mặt Chu Vi vô tội: “Anh tức giận à?”
Đội trưởng Kỷ nhớ đến hốc mắt ửng đỏ của cô gái nhỏ lúc rời đi, cơn tức giận không kiềm chế được mà tuôn ra. Anh cởi mũ đặt trên bàn sách, sắc mặt không thể chỉ dùng chữ khó coi để hình dung.
“Tôi đã nói vô số lần rồi, nếu cô nghe không rõ tôi có thể nói lần nữa. Chu Vi, tôi không có hứng thú với cô, chúng ta không có khả năng, cô đừng lãng phí thời gian cho tôi.”
Chu Vi đứng dậy, chậm rãi dừng trước mặt anh: “Nếu em nói không thì sao?”
Anh lạnh giọng: “Tôi không muốn làm phiền Chính uỷ Chu về chuyện này. Nếu không muốn làm lớn mọi chuyện đến mức khó coi thì hy vọng cô hãy có tự trọng.”
“Còn nữa, đây là không gian riêng của tôi, sau này xin đừng đến nữa.”
Vừa nói xong, cô nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, chợt hiểu ra điều gì đó: “Sao, sợ em khiến người ta hiểu lầm à?”
Người đàn ông mím môi, không trả lời.
Cô nhìn tờ giấy nghỉ phép anh nắm trong lòng bàn tay, rồi lại nhớ đến ánh mắt bị thương bất lực của cô gái nhỏ khi rời đi. Cô có chút không tin được, thậm chí cảm thấy vô cùng hoang đường.
”Kỷ Viêm, anh lại đi thích kiểu người như vậy ư? Nhỏ nhắn xinh xắn, mềm mại, đem về nhà coi như con gái mà nuôi dưỡng?”
Kỷ Viêm nhìn cô, ánh mắt kiên định, giọng điệu cứng ngắc: “Xem là con gái có gì không tốt?”
Người đàn ông thấp giọng: “Cô ấy vui, tôi cũng vui theo.”