Chương 11
Một buổi chiều nào đó của năm học lớp 8, một sự kiện có chút xấu hổ xảy ra. Vào giờ thể dục, cả lớp học đang được hoạt động tự do, Hàn Dực đang cùng các bạn học nam chơi bóng rổ - môn thể thao cậu ưa thích, cô thì ngồi nghỉ mệt và trò chuyện cùng các bạn ở dưới gốc cây không xa.
- An Nhiên, cậu không sao chứ? Sao trông mặt khó chịu vậy? - Hy Hy ngồi kế bên vừa lau mồ hôi vừa hỏi. Từ lúc bị Hàn Dực từ chối, cô vẫn tiếp tục cố gắng thân thiết với Thẫm An Nhiên, để có cơ hội tiếp xúc với cậu.
- À.. không sao, cảm thấy hơi đau bụng một chút, nhưng chắc là do buổi sáng tớ ăn nhiều quá thôi - cô hơi nhăn mày trả lời.
- Hay là "tới" rồi?
- Cái gì "tới"? - cô ngây ngốc hỏi.
- À.. không gì - Hy Hy ngẩn ra rồi cũng im lặng không nói gì.
Hy Hy dường như đoán được có gì xảy ra, dù sao cô cũng là con gái, cô biết được ở độ tuổi này họ đã bước vào thời kì phát triển tâm sinh lý của con gái. Cô cũng đã bắt đầu"có" cái đó vào hai tháng trước, dấu hiệu đau bụng cũng giống như Thẫm An Nhiên như bây giờ, nhưng cô không hỏi rõ An Nhiên, cô muốn một lần làm An Nhiên mất mặt, nhất là trước mặt Hàn Dực.
Đang ngồi xoa bụng để giảm bớt cơn đau thì bỗng một trái bóng từ xa bay tới đập vào người Thẫm An Nhiên. Cả một đám người của bọn cô la toáng lên hoảng sợ. Vì lực có chút mạnh, nên cô giật nảy mình có chút choáng váng, bụng lại càng đau, đột nhiên cô cảm thấy có một cái gì đó đột ngột trào ra, thấm ướt đáy quần mình.
- Nhiên! Không sao chứ? Xin lỗi nha, bọn tớ không cố ý... có đau chỗ nào không? - Hàn Dực gấp gáp từ xa chạy đến xem xét cô. Thấy cô im lặng ôm bụng ngồi đó mặt nhăn nhó thì định cúi xuống bế cô lên.
- A! Tớ.. tớ không sao.. Cậu.. cậu làm gì? - cô hốt hoảng la lên vì cảm nhận được cái gì đó dưới quần càng trào ra theo từng cử động của cô.
- Ngoan! Để tớ đưa lên phòng y tế.
- Không.. không cần màaaa! - cô không dám ngọ nguậy vì sợ "cái gì đó" càng ra nhiều, chỉ biết nhỏ giọng từ chối để cậu bế.
Không để cô kháng cự, chỉ sợ cô bị đau ở đâu vì cậu biết lực của trái bóng kia không nhỏ nên cậu nhanh chóng bế cô nhanh chân hướng về phòng y tế, để cho các bạn ở lại xin phép với thầy giáo.
Cô im lặng để cậu bế, một vì không thể cãi lại cậu, hai là cô cũng muốn biết cơ thể đang bị cái gì. Cả hai nhanh chóng vào phòng y tế, cậu đặt cô lên giường ở gian phòng bên trong để cô giáo kiểm tra, bản thân thì ngồi bên ngoài chờ đợi. Bất chợt liếc thấy trên vạt áo mình có dính một chút vệt màu đỏ, tưởng rằng là cô bị trày xước ở đâu, lòng lại càng lo lắng.
Sau khi nói chuyện với cô giáo và kiểm tr.a thân thể, cô mới biết được bản thân bị gì. Sau khi được cô giáo đưa và chỉ dẫn dùng băng vệ sinh, cô đã cảm thấy thoải mái hơn. Lại thấy quần mình bị ướt một mảng lớn lại càng xấu hổ, phải nhờ cô giáo gọi điện thoại về để mẹ lên rước vì cô không thể ngồi xe đạp của Hàn Dực trong tình trạng nhếch nhát như thế này. Cô bước chầm chậm ra bên ngoài chỗ Hàn Dực.
- Nhiên! Có sao không? Bị đau chỗ nào? Để tớ xem! - cậu hấp tấp xem xét tay chân của cô.
- Không.. không sao mà, chỉ cảm thấy không khỏe, tớ đã gọi mẹ lên rước, hôm nay không thể về cùng cậu - cô ngại ngùng né tránh cậu vì cô không muốn cậu thấy được vết dơ ở quần của cô. Dù sao cô cũng biết đây là chuyện tế nhị của con gái, không thể nói với Hàn Dực a.
- Sao lại không sao được!!? Chắc chắn bị thương ở đâu rồi.. áo tớ còn dính vết màu của cậu nè. Ngoan, để tớ xem!
- A!!! Dính rồi sao? Ở đâu? Ở đâu a? - cô vội vàng cầm vạt áo của Hàn Dực lên xem. Dù chỉ là một vết nhỏ nhưng vẫn rất bắt mắt, chắc là dính vào lúc cậu bế cô.
- Đừng lo áo tớ.. để tớ xem chỗ bị thương nào!
- Không.. không xem được! - cô xấu hổ lắc đầu liên tục.
- Tại sao? Ngoan, tớ chỉ xem thôi, sẽ không đau!
- Đã nói không cho xem mà - cô vội hét lớn.
- Được, được! Tớ không xem nữa, vậy tớ ngồi chờ mẹ Thẫm cùng cậu - cậu thấy cô đột ngột hét lớn thì cũng không ép cô nữa. Cứ nghĩ vì cô đau nên bực bội, nên định sẽ hỏi cô sau vậy.
- Xin.. xin lỗi, Dực! Tớ không sao thật, về nhà nghỉ một chút là được. Nhưng là.. cậu..cậu thay áo thể dục đó ra đi, tớ đem về giặt giùm cậu. Cậu còn áo sơ-mi để trong lớp mà phải không? - cô lúng túng hỏi cậu.
- Ừm.. vậy cậu ngồi đây chờ, tớ đi thay rồi đưa cho cậu - cậu biết cô đang khó chịu, nên chiều theo ý cô, không muốn cô mệt thêm nữa. Hơn hết là cô giúp cậu giặt áo, cậu rất thích!
-------------
Hai bóng dáng ngồi nói chuyện lọt vào mắt của một đám nam sinh đang đứng cách đó không xa. Một nam sinh đứng giữa, mặt mũi sáng láng, cao ráo nhất lên tiếng:
- Các cậu biết cô bé kia không?
- À.. là học muội khối lớp 8 đó mà. Em đó hình như họ Thẫm thì phải, là hoa khôi của cả khối đó! Lớp trưởng thích rồi à? - người kế bên A trả lời.
- Em đó được nhiều bạn thích lắm, lớp chúng ta cũng có mấy người, nhưng hình như em đó chưa nhận lời ai - người kế bên B phụ họa.
- Hmm.. chưa có bạn trai à!!? Thật tốt! - cậu nam sinh nhẹ cười như đang có tính toán gì đó, rồi xoay người đi về khối lớp 9.
--------------
Sau khi về nhà, Hàn Dực cảm thấy khó hiểu với hành động của Thẫm An Nhiên nên đem mọi chuyện kể lại cho mẹ Hàn. Bà nghe xong thì xấu hổ cười, cũng không giải thích nhiều với cậu, chỉ nói là chuyện riêng tư của con gái. Không tìm được câu trả lời, cậu phải dùng máy tính lên mạng để tìm hiểu. Sau khi nghiên cứu cả buổi, cậu mới biết rõ cô đã bước vào thời kì phát triển sinh lý của thiếu nữ, hôm nay chắc là lần đầu tiên, hèn gì lúc đó cô lại xấu hổ không chịu nói.
Cậu vò đầu vừa buồn cười vừa xấu hổ khi nghĩ lại mình sém chút bắt cô cho xem "vết thương" kia. Sau đó cậu cẩn thận tìm hiểu tất cả kiến thức về "chuyện đó" của cô, từ sự thay đổi về tâm lý, đến những thứ cần thiết để dùng, rồi còn những điều kiên kị trong những ngày đó. Cậu không thấy xấu hổ, chỉ muốn thay cô chuẩn bị tốt để cô thấy thoải mái hơn vì biết cô rất hậu đậu trong việc chăm lo bản thân mình.