Chương 70

Trình Nặc nói ra hình ra dáng, cuối cùng còn đưa ra một ví dụ để hỏi cô: 【 Cậu đã từng nghe qua đoạn văn rất nóng trên mạng chưa? 】
Hòa Vi không hiểu, gửi một chuỗi các dấu chấm hỏi qua.


Trình Nặc: 【 Nó được viết bởi học sinh tốt nghiệp cấp ba, nói cái gì mà lễ tốt nghiệp ngày đó, anh vì muốn ôm em một chút, mà phải đồng thời ôm mấy chục bạn học trong lớp. 】
“…”


Trình Nặc: 【 Cậu không cảm thấy anh Yến Hoài và bạn học tốt nghiệp đó rất giống nhau sao… Oa cứ tưởng tượng như vậy, tớ còn cảm thấy cực kỳ lãng mạn. 】
Hòa Vi không lập tức trả lời.
Ngón tay cô ngừng ở trên màn hình điện thoại, cuối cùng cũng theo dõi lại Yến Hoài.


Phía dưới chính là Trình Diễm, trên cùng là Yến Tình.
Hiện tại người hâm mộ Hòa Vi còn đang ít, cho nên không dễ dàng thấy được.


Nếu lúc này có người nhìn thấy Yến Hoài theo dõi cô nhưng cô lại không đáp lại, không tránh được lại muốn phát tán ra cái ý nghĩa gì đó, ngay cả nửa giây Hòa Vi không do dự, lần này quang minh chính đại theo dõi anh.


Danh sách theo dõi của Yến Hoài thoạt nhìn có vẻ cực kỳ tùy ý, một chút bất thường cũng nhìn không ra.
Chẳng qua có câu nói lúc trước của Trình Nặc, tự nhiên Hòa Vi cũng cảm thấy cực kỳ lãng mạn, mi mắt cô cong cong, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên.
Nói không động tâm là giả.


available on google playdownload on app store


Cho dù giấy chứng nhận kết hôn cũng lãnh xong rồi, cùng chung chăn gối một đoạn thời gian, Hòa Vi vẫn sẽ có cảm giác tim đập rộn ràng.
Cô cất điện thoại vào trong túi xách, còn chưa quá nửa phút lại lấy ra lần nữa, cô hỏi Trình Nặc: 【 Nặc Nặc, cậu có biết Ôn Lăng không? 】


【 Gặp qua hai lần, có chuyện gì thế? 】
Trình Nặc là nhà tạo hình, hơn phân nửa người trong giới giải trí đều từng làm việc qua, lúc trước ở phía nam có buổi biểu diễn của Ôn Lăng và nhóm YOU , Trình Nặc phụ trách trang điểm cho mấy người bọn họ.
Đã gặp qua vài lần, nhưng không quá thân thiết.


Vốn dĩ Trình Nặc nhanh chóng quên mất  Ôn Lăng này trông như thế nào, khi Hòa Vi vừa nhắc nhở, cô mới lại nghĩ tới: 【 Đúng rồi, tớ cảm thấy cô ấy và cậu có một chút giống nhau, nhưng mà cũng chỉ là một chút… Thảo nào lần trước thời điểm hoá trang cho cô ấy tớ cứ cảm thấy có chỗ nào đó quen thuộc. 】


Sau khi gửi xong tin nhắn này xong cô liền lên Baidu tìm kiếm Ôn Lăng, kết quả vừa ra đến, Trình Nặc tiếp tục nhắn tin lại đây: 【 À... Tớ vừa tìm những tấm ảnh gần đây của cô ta, hình như cô ta mới đi chỉnh hình, so với trước kia thì bây giờ lại càng giống cậu hơn. 】


Trình Nặc cực kỳ khó hiểu: 【 Chẳng lẽ bệnh viện lấy khuôn mẫu chỉnh hình là cậu sao, bảo bối? 】
Hòa Vi không còn lời gì để nói.


Tưởng tượng đến lời nói lúc trước của Yến Tình, Hòa Vi lại càng cảm thấy người này kỳ quái, đặc biệt là khi nghe suy nghĩ của Trình Nặc, hình như Ôn Lăng cố ý bắt chước theo dáng vẻ của cô.
Vì cái gì đây.
Vì Phó Thừa Ngọc sao?


Không đợi cô tiếp tục tưởng tượng, Trình Nặc lại hỏi: 【 Cậu nghĩ như thế nào mà lại hỏi về cô ta? 】
Hòa Vi thuận miệng nói bừa một lý do: 【 Không phải hot search sáng nay nói Ôn Lăng đến bệnh viện thăm Yến Thần sao… tự nhiên nghĩ đến. 】


Lời này cũng không hoàn toàn là nói lung tung, rốt cuộc Hòa Vi là thật sự bởi vì cái này mới nhớ tới Ôn Lăng.


Trình Nặc cũng không hoài nghi, cô ấy không có nhiều vấn đề cần phải suy nghĩ như Hòa Vi, cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà nhanh chóng hỏi một câu: 【 Chẳng lẽ cậu còn chưa dứt tình với người đàn ông cặn bã đó? 】
……
Hòa Vi: 【 Đương nhiên không có. 】


Trình Nặc: 【 Không có thì tốt, bằng không nếu để chồng cậu biết, khả năng cậu ch.ết như thế nào cũng không biết đâu. 】
Hòa Vi: “…”
Hóa ra ai cũng biết tính tình Yến Hoài.
Khóe miệng Hòa Vi giật giật, lại thuận miệng nói chuyện với Trình Nặc vài câu.


Mười lăm phút sau, Trình Diễm dừng xe dưới khách sạn quốc tế Dingli.
Dingli chỗ tọa lạc tại khu vực thịnh vượng nhất của trung tâm thành phố Đồng Thành, tòa A và tòa B là nơi cung cấp chốn dừng chân cùng phục vụ việc ăn uống giải trí.
Trình Diễm dẫn cô tới tòa B.


Hòa Vi mang giày cao gót một thời gian dài, cũng quen không ít.
Cô đi theo phía sau Trình Diễm, tuy rằng không được coi là bước đi như bay, nhưng so với trước kia thì bước chân đã ổn hơn rất nhiều.


Sau khi vào thang máy, Trình Diễm nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, “Anh nghe chị Yến Tình nói, đạo diễn Lý cầm hồ sơ của em đi.”
Có lẽ anh đang đề cập đến người lần trước tới Hoa Ảnh gặp Yến Tình tìm diễn viên.
Hòa Vi gật đầu.


Thang máy chậm rãi di chuyển, Trình Diễm lại hỏi: “Có tin tức gì không?”
Hòa Vi lắc đầu, “Còn chưa có.”
Nếu không phải hôm nay Trình Diễm hỏi đến, cô đã quên mất còn có một vụ này.


Trình Diễm cười một cái, “Buổi thử vai khẳng định phải thử mất vài vòng, tuy nhiên nếu thật sự vượt qua được, thì nhận một bộ phim điện ảnh này sẽ tốt hơn là quay một bộ phim truyền hình mấy dài mấy chục tập.”


Anh ở trong giới đạo diễn cũng coi như là có chút danh tiếng, nhưng so với đạo diễn Lý, vẫn còn thiếu kinh nghiệm được lắng đọng sau rất nhiều năm trong nghề.
Hòa Vi nghiêng đầu nhìn anh cười một cái, không nhiều lời nữa.
Đạo lý này cô hiểu, vấn đề nằm ở chỗ… cô thử vai không nhất định có thể qua.


Nhưng mà hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ chuyện này, đi một bước tính một bước, tuy rằng cô còn có nhiệm vụ trong người, nhưng cũng không thể gấp gáp được.
Sau đó liên tục có người tiến vào thang máy, Trình Diễm không tiếp tục nói chuyện với cô nữa.


Phòng bao ở tầng 17, thang máy dọc theo tuyến đường, đi đi dừng dừng mất gần một phút đồng hồ, rốt cuộc mới dừng lại ở tầng 17.
Hai người một trước một sau bước ra khỏi thang máy.


Bữa tiệc lần này không có quá nhiều người, tính cả Hòa Vi cũng mới được mười người, trong mười người ngoại trừ cô và bạn gái của hai nhà đầu tư khác, thì toàn bộ đều là đàn ông.


Đàn ông có già có trẻ, tuổi lớn hơn một chút là đạo diễn tầm bốn năm mươi tuổi, nhỏ hơn chính là mấy nhà đầu tư hai mươi mấy tuổi.
Hòa Vi cùng Trình Diễm bước vào, gặp mỗi người anh đều phải chào hỏi qua một lần, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh cô.


Loại bữa tiệc này và bữa tiệc xã giao bình thường vẫn tồn tại chút khác nhau, bởi vì đạo diễn chiếm đa số, cho nên đề tài bàn luận chủ yếu sẽ là xu hướng lưu hành gần đây của phim truyền hình, ngẫu nhiên sẽ trộn lẫn vài câu diễn viên nào có hướng phát triển tương đối tốt, diễn viên nào có tiềm năng và một số câu linh tinh khác.


Nhưng mà đề tài này chỉ áp dụng cho mấy đạo diễn, đối với nhóm nhà đầu tư mà nói, cho dù có tâm nghe về cơ bản cũng đều như lọt vào trong sương mù.
Đặc biệt là hai nhà đầu tư trẻ tuổi.
Hai người đàn ông kia nhìn qua cũng chỉ tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.


Ở đây có Hòa Vi và hai người phụ nữ, cả hai người phụ nữ còn lại đều là bọn họ dẫn đến.
Hòa Vi ngồi bên cạnh Trình Diễm yên lặng nghe họ nói chuyện, đôi mắt cho dù không nâng lên, cũng có thể cảm giác được những ánh mắt đang dừng trên người mình.


Nói trắng ra là nó đến từ hai người trẻ tuổi kia.
Hòa Vi không nhìn hai người bọn họ, nửa cúi đầu rót một ly nước ấm, mới vừa đưa tới bên miệng để uống, phía đối diện liền có một người mở miệng: “Người đẹp, uống nước lọc rất không thú vị a?”


Mấy đạo diễn đang nói chuyện cũng bị gián đoạn bởi câu nói này.
Trình Diễm nhíu mày, đưa mắt nhìn cái ly trong tay Hòa Vi, sau đó lại giương mắt nhìn về phía người đàn ông vừa nói chuyện kia.


Người này là cậu ấm của công ty bất động sản Tiểu Khai, anh ta không khác Yến Thần là bao, chỉ khác nhau ở chỗ người này là con độc đinh trong nhà, cho nên bị nuông chiều đến hư hỏng, nếu bên ngoài không chơi đến mức gây ra chuyện lớn, cha mẹ trong nhà đều không có cách nào quản anh ta.


Ngón tay Hòa Vi vuốt ve nhẹ trên miệng ly nước, giương mắt nhìn về phía đối diện, không lập tức tiếp lời.
Vốn dĩ cô cho rằng hôm nay chỉ cần mình ngồi yên tĩnh nghỉ ngơi một chỗ, sẽ không có vấn đề gì xảy ra, nhưng hiển nhiên cô đã xem nhẹ trình độ không biết xấu hổ của hai người kia.


Rõ ràng đều mang theo bạn gái, thế mà vẫn còn một hai ăn trong chén lại nhìn trong nồi.
Người nọ híp mắt cười, tiếp tục nói: “Không uống chút rượu sao?”
Mấy người đạo diễn hai mặt nhìn nhau vài giây, không ai tiếp lời.


Tuy rằng bọn họ ở trong giới đạo diễn đều là người có danh tiếng, cũng là những nhân vật có một không hai, nhưng vị trí của nhà đầu tư trong giới lại khác.
Nói cách khác, nhà đầu tư ở một số phương diện chính là kim chủ của bọn họ.


Nào có ai ngốc đến mức đi đắc tội với cơm áo với cha mẹ mình, huống hồ lại là vì một người mới chưa từng cùng hợp tác như cô vậy.
Sau vài giây yên tĩnh, mấy người làm như không nghe thấy gì, giống như không có việc gì mà quay trở về đề tài câu chuyện của chính mình.


Người đàn ông đối diện đã đặt một chai Brandy mới mở trên tấm kính xoay ở trên bàn, tay đè lên tấm kính xoay hơn nửa cái bàn, chuyển bình rượu kia tới trước mặt Hòa Vi.
Khi bữa tiệc vừa bắt đầu, anh ta liền chú ý tới Hòa Vi.


Người phụ này không giống với cô bạn gái mà anh ta dẫn đến, thoạt nhìn tuổi cô cũng không lớn, nhưng khi lông mi một rũ xuống, liền mang lại một loại khí chất, dịu dàng quyến rũ, nhưng không hề có chút son phấn tục tằng nào.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, liền khiến cho anh ta cảm thấy thoải mái.


Đương nhiên, càng làm cho anh ta đắc ý hơn chính là, từ lúc Hòa Vi bước vào cửa cùng Trình Diễm, hai người họ không hề có bất cứ một hành động thân mật nào.
Hơn nữa từ ánh sáng trong đôi mắt của hai người, cũng không khó để nhìn ra, hai người không phải loại quan hệ này.


Tuy nhiên, anh ta vẫn muốn xác nhận lại một lần, người đàn ông đảo mắt nhìn về phía Trình Diễm, “Vừa rồi quên hỏi, không phải bạn gái đạo diễn Trình chứ?”
Trình Diễm nhăn mày càng sâu, không đợi anh trả lời, bạn gái người nọ lại trước một bước thay anh nói: “Không phải nha.”


“Tôi nghe nói cô là bạn tốt của em gái đạo diễn Trình.”
Người phụ nữ kia cười tủm tỉm, thoạt nhìn trong sáng không một chút tâm cơ.
Hòa Vi nhìn cô ta một cái, thu hồi tầm mắt, khóe môi nhếch lên “Không phải.”


Người đàn ông giống như yên tâm hơn, giơ tay chỉ lên mặt bàn, “Có thể uống một ly không?”
Trong tối ngoài sáng đều có ý sử dụng quy tắc ngầm.


Gây thù chuốc oán quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt, Hòa Vi không muốn Yến Hoài thêm phiền, cô chỉ tự hỏi vài giây, sau đó khóe môi liền cong lên, cô không nói chuyện, nhưng tay lại với qua cầm bình Brandy xuống.
Trình Diễm nghiêng mắt nhìn cô, “Vi Vi?”
Hòa Vi rót nửa ly, “Anh Trình Diễm, em không sao.”


Một chén rượu mà thôi, còn chưa đến mức khiến cô say.
Chỉ là còn chưa kịp nâng ly rượu lên, cô liền nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Ký chủ, rượu này không thể uống…”
Hòa Vi nhíu mi nhỏ tới mức không ai có thể phát hiện được.


Hệ thống giải thích nói: “Rượu bị bỏ, bỏ thuốc…”
“…”
Nếu là ngày thường, khả năng Hòa Vi sẽ nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.


Nhưng hiện tại dì cả của cô đang tới, nếu thật sự uống thứ này… vừa nghĩ tới liền cảm thấy da đầu tê dại, khóe miệng Hòa Vi khẽ mím, bàn tay đang cầm cái ly cứng đờ, bất động.


Người đàn ông đối diện thấy cô không uống, khóe môi cong lên, cười có chút vô đạo đức: “Làm sao vậy người đẹp, hối hận sao?”
“Không phải.” Hòa Vi buông cái ly xuống, “Tôi phải đi toilet.”
Loại thời điểm này đi toilet, ai cũng có thể nhìn ra ý đồ của cô.


Nhưng mà vịt đã nấu chín, cho dù nó  không thành thật đến đâu cũng bay không nổi.
Địa ốc Tiểu Khai cảm thấy mỹ mãn, cười khiến cho đôi mắt càng cong, “Tốt a.”
Hòa Vi cầm di động đứng dậy, vừa ra khỏi phòng, sắc mặt cô liền lạnh xuống.


Ở trong toilet vài phút, Hòa Vi vẫn luôn suy nghĩ, có nên trốn đi vào lúc này hay không.
Còn chưa tự hỏi ra đáp án, cô đã nhận được tin nhắn từ Trình Diễm: 【 Được rồi, trở về đi. 】
Hòa Vi vội vàng lau khô tay, nhắn trở lại một tin: 【 Anh ta đi rồi sao? 】
Trình Diễm: 【 Không có. 】


Hòa Vi: 【…】
Trình Diễm: 【 A Hoài tới. 】
……
Hai chữ này giống như là một viên thuốc an thần, sau khi Hòa Vi nuốt vào, cuối cùng trái tim cũng được thả lại vào lồng ngực.


Hòa Vi ở lại toilet rửa sạch mặt, đại khái qua một phút đồng hồ, cô đứng đối diện với gương trang điểm, sau đó mới rời khỏi toilet.
Khoảng cách từ toilet đến phòng bao không xa, thời điểm Hòa Vi đến cửa phòng, phát hiện cửa không đóng chặt, chỉ khép hờ.


Hòa Vi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, còn chưa đi vào, chỉ là đứng ở cửa liền nhìn thấy gương mặt người đàn ông ngồi đối diện.
Lúc này Yến Hoài đang an vị ở vị trí Hòa Vi vừa ngồi, trên mặt anh không có quá nhiều biểu cảm, giống như là không biết vị trí kia đã có người ngồi rồi.


Hòa Vi nhấc chân đi qua, “Yến… Tổng.”
Tầm mắt cô dừng trên người Yến Hoài đang ngồi ghế trên, dùng ánh mắt để ám chỉ anh.
Yến Hoài ngẩng đầu nhìn cô “Làm sao vậy?”
“…”


Vẫn là người phục vụ có mắt nhìn, nhanh chóng mang thêm ghế lại đây, “Tiểu thư, ngài xem ghế dựa này nên đặt ở chỗ nào a?”
Hòa Vi vừa muốn mở miệng, ngón tay Yến Hoài liền gõ nhẹ lên bên phải của chiếc bàn.
Người phục vụ lập tức đem ghế dựa đặt trong tầm tay anh.


Hòa Vi đương nhiên không có ý kiến gì, cô cúi thấp người ngồi xuống, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Mấy ngày nay Hòa Vi ở phía Tây Bắc ghi hình cho chương trình thực tế, trước đó Yến Hoài lại đi công tác ở nơi khác, cho nên hai người bọn họ cũng có gần một tuần không gặp nhau rồi.


Chỉ tiếc sau khi về nhà, lần đầu tiên gặp mặt lại là nơi công cộng này, ngay cả ôm Hòa Vi cũng không thể ôm anh một cái.
Khóe miệng Hòa Vi lại xụ xuống, cô ngồi xuống bên người Yến Hoài, tầm mắt dịch chuyển, nhìn về phía ly rượu  trước khi cô đi ra ngoài đã đặt ở trên bàn.


Không nhìn thì không biết, vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng——
Ly rượu kia đã trống không.
Trong lòng Hòa Vi ẩn ẩn có một loại dự cảm không tốt, cô nuốt nước miếng một cái, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Yến Hoài: “Ly rượu kia…”


Yến Hoài nghiêng đầu nhìn cô, đuôi lông mày anh khẽ nâng, giọng nói lạnh nhạt: “Thay em uống.”
“…”
Huyệt thái dương Hòa Vi nhảy thình thịch vài cái.
Vị Tiểu Khai kia cũng là người tinh mắt. Hai người rõ ràng chưa nói với nhau mấy câu, nhưng anh ta lại cảm thấy có chút không thích hợp.


Chỗ nào cũng không thích hợp.
Anh ta nhớ rõ ràng trong trang cá nhân Weibo của Yến Hoài tóm tắt là đã kết hôn, tình huống hiện tại là như thế nào… trật đường ray trong hôn nhân sao?
Tiểu Khai không hiểu được tình huống lúc này, nên dứt khoát trước tiên vẫn nên án binh bất động.


Phòng bao nhiều người, trên bàn tiệc nhanh chóng náo nhiệt trở lại.
Vài người đã nâng cốc ăn uống linh đình, chỉ trong chốc lát, liền có hai ba người đạo diễn uống say khướt, đề tài nói chuyện trên bàn tiệc cũng từ điện ảnh chuyển sang những mặt khác.


Hòa Vi không chạm vào rượu, cô cũng không ăn uống gì, chỉ uống mỗi nước lọc.
Một cốc lại một cốc, cuối cùng dường như tất cả nước lọc đều vào trong bụng cô.


Thật ra Yến Hoài có uống thêm vài chén rượu, anh không thể nào tham dự vào đề tài nói chuyện của mấy người kia, nhưng vẫn im lặng lắng nghe, lại căn bản nghe không vào.
Hòa Vi uống xong cốc nước thứ ba, sau đó lấy di động ra xem giờ.
Không ngờ, hiện tại mới hơn 9 giờ rưỡi.


Mới vừa ấn tắt màn hình, cô liền nghe thấy người đàn ông bên cạnh thấp giọng mở miệng: “Bảo bối.”
Ánh mắt Hòa Vi lung lay.
“Đưa tay cho anh.”
Mặc dù Hòa Vi không quay đầu nhìn anh, nhưng vẫn cực kỳ phối hợp mà đưa tay xuống phía dưới gầm bàn.


Bàn tay người đàn ông lại gần, giữ chặt tay cô đặt lên trên đùi.
Đầu Yến Hoài hơi nghiêng, khóe miệng cong ra một độ cong rất nhỏ, đầu ngón tay anh thực nóng, khi nhéo ngón tay Hòa Vi lực độ rất nhẹ.
Hòa Vi cảm thấy Yến Hoài say rồi, bằng không anh không thể yên lặng như vậy được.


Cái ý niệm này vừa ra, tay Hòa Vi đột nhiên bị anh nắm hướng lên trên, thanh âm Yến Hoài lại càng trầm thấp, “Làm sao bây giờ?”
Hòa Vi: “…”
Tên Tiểu Khai kia bỏ thuốc cô, cuối cùng lại rơi lên người Yến Hoài.
Khóe miệng Hòa Vi căng ra, mí mắt cũng giật giật theo.


Yến Hoài giương mắt, nghiêng đầu nhìn cô.
Bên tai Hòa Vi đã đỏ, khóe miệng anh cong cong, vừa muốn nói gì đó, thì cách đấy mấy chỗ ngồi, một đạo diễn uống nhiều tới mức đầu lưỡi không lưu loát đứng dậy, “Chúng ta tụ tập cùng nhau cũng không dễ dàng, nhanh tới uống một chén!”


Nói xong anh ta cho người phục vụ một ánh mắt, người phục vụ lập tức rót cho mỗi người đang ngồi thêm một ly rượu.
Có mấy người rất phối hợp mà đứng dậy, Hòa Vi mới vừa đứng lên theo, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn lại đây.


Tầm mắt Hòa Vi hạ xuống thấp, lúc này mới chú ý tới Yến Hoài vẫn chưa buông tay.
Vừa rồi khi cô đứng lên, cũng thuận tiện nắm tay anh nâng lên.


Yến Hoài còn đang ngồi ở ghế trên, nhưng mặt lại chỉ nâng lên có một nửa, không biết là do uống quá nhiều rượu hay là thuốc phát tác, ánh mắt không rõ ràng, lúc này trông anh vừa dịu dàng lại vừa lưu luyến.


Những người khác tuy rằng hoặc nhiều hoặc ít đều có chút say, nhưng trong đôi mắt lại không có hạch, nhìn thấy hai người không e dè kéo tay nhau, thì ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc mà mở to hai mắt.


Sắc mặt của địa ốc Tiểu Khai đặc biệt hoảng sợ, anh ta kích động đến mức thiếu chút nữa không thể giữ được chén rượu trên tay.


Không khí trong phòng bao đình trệ vài giây, Yến Hoài đứng dậy, tay phải anh vẫn còn lôi kéo Hòa Vi, duỗi tay trái qua rất tự nhiên mà nhận lấy ly rượu trong tay Hòa Vi: “Cô ấy không thể uống rượu.”
Ngón trỏ anh nhẹ nâng, miết nhẹ xuống thành ly, “Tôi thay cô ấy uống.”
Không ai lên tiếng.


Yến Hoài nâng tay, thế là một ly rượu đã trôi xuống yết hầu.
Một số người liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay trái ngón áp út của anh, đeo nhẫn ở vị trí này, chỉ cần hơi tinh ý một chút đều có thể đoán được ý nghĩa của nó.


Nhưng khi tầm mắt quay trở lại trên người Hòa Vi, đừng nói ngón áp út, hai mươi ngón tay đều rỗng tuếch.
Yến Hoài uống xong cả ly rượu của chính mình, sau đó đặt ly rượu không lên trên bàn, anh cũng không thèm nhìn những người khác, kéo Hòa Vi ngồi xuống.


Ánh mắt của mọi người vẫn còn đang dừng trên người hai người họ, hết lần này đến lần khác, sôi nổi suy đoán quan hệ của hai người.
Đôi mắt Yến Hoài cũng không nâng lên, kéo ngón tay Hòa Vi ra chơi đùa thưởng thức, khi mở miệng thanh âm nhẹ giống như không chút để ý nói: 


“Nhìn không ra sao?”
Giọng nói vừa rơi xuống, lúc này anh mới nâng mắt, nhìn thẳng tắp về phía đối diện: “Vợ của tôi.”
Mọi người: “…”
Địa ốc Tiểu Khai nuốt một ngụm nước miếng, anh ta nơm nớp lo sợ, vô cùng hối hận khi nửa giờ trước đã làm một chuyện ngu xuẩn.


Yến Hoài thoải mái công khai mối quan hệ của bọn họ ở trước mặt mọi người.
Hòa Vi ngoại trừ có chút bất ngờ, nhưng thật ra cô không quá để ý, dù sao đều là người trong giới, nếu đã biết thì đối với cô cũng không có gì không tốt.


Kỳ thật chỗ tốt lại có một, ví dụ như thái độ của một vài người, đều đứng đắn hơn rất nhiều.


Mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Hòa Vi vẫn không muốn đối diện với những ánh mắt dò xét lộ liễu kia một chút nào, sau một bữa tiệc, ngược lại cô nhận được không ít danh thiếp từ các đạo diễn và các nhà đầu tư.
Bữa tiệc 10 giờ kết thúc, 10 giờ 20 Hòa Vi và Yến Hoài về đến nhà.


Mới vừa bước chân vào phòng ngủ, Hòa Vi còn chưa kịp nói một câu nào, đột nhiên bị Yến Hoài kéo lại đè trên cửa, nụ hôn của anh rơi xuống, rất nặng nề rất nòng bỏng: “Bảo bối, em nóng sao?”
“…”
Thiếu chút nữa cô đã quên, hôm nay Yến Hoài không bình thường.


Có thể là do tác dụng của thuốc, rõ ràng hôm nay anh vội vàng hơn rất nhiều so với trước kia, bàn tay trực tiếp đi xuống sờ soạng.
Sau đó, Hòa Vi cảm giác được tay anh cứng đờ, đại khái qua nửa phút, cô nghe thấy Yến Hoài thấp giọng mắng một tiếng, “Mẹ kiếp”.
……


Thời điểm Hòa Vi giúp Yến Hoài giải quyết xong, đã qua 11 rưỡi.
Tay cô không thoải mái, khóe miệng vừa rồi cũng bị Yến Hoài cắn phá một lúc, trong khoang miệng, phảng phất tất cả đều là hương vị của anh.


Sau khi xong việc, cô nằm lên giường nhưng không ngủ được, giơ tay sờ khóe miệng, đầu lưỡi đặt trên hàm răng, khó tránh khỏi có chút miệng khô lưỡi khô, Hòa Vi vừa muốn lấy ly nước uống ngụm nước, di động liền sáng lên.
Là Yến Tình nhắn tin: 【 Đêm nay cô đã làm gì? 】


Mặt Hòa Vi nóng lên, may thay tin nhắn tiếp theo của cô ấy cũng theo sát đến đây: 【 Bên K&G đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói muốn cô làm người phát ngôn. 】
Yến Tình: 【 Bọn họ chưa từng sử dụng nghệ sĩ Trung Quốc làm người phát ngôn cho khu vực Châu Á. 】






Truyện liên quan