Chương 77
Yến Hoài cảm thấy hôm nay Hòa Vi có chút không thích hợp.
Mấy hôm trước hỏi cô có nhớ anh không, cô không chịu trả lời, hôm nay thì ngược lại, cô lại tự mình chủ động nói.
Yến Hoài không phải một người hay làm ra vẻ, nhưng anh chính là thích nghe Hòa Vi nói những lời này, giọng nói mềm mại dịu dàng vang lên bên tai, dường như có thể làm tất cả các dây thần kinh đang căng chặt cả ngày đều được thả lỏng.
Đáy mắt anh sâu thẳm, nhưng vẫn dịu dàng, phối hợp mà hỏi cô: “Em lúc nào thì nhớ anh?”
“Lúc nào cũng nhớ.”
Hòa Vi đang tìm kiếm những lời nói âu yếm ở trong phim, kết quả mới có mấy ngày cô không đọc lời thoại, càng cố sức nghĩ lại càng nghĩ không ra, khóe miệng cô giật giật, còn chưa kịp nói ra câu tiếp theo, bàn tay người nọ đã đặt trên đùi cô, sau đó chậm rãi di chuyển, “Chỗ này nhớ sao?”
Hòa Vi vội vàng đẩy bàn tay kia ra, “Đi ăn cơm trước.”
“Ăn em trước.”
“Không được…”
Hòa Vi nhíu mày, thanh âm mềm, nhưng ngữ khí lại cố tình kiên định mà có chút không cho cự tuyệt, “Dì Hàn nói anh thường xuyên uống rượu, buổi tối không ăn một chút gì lót bụng, dạ dày không thoải mái thì làm sao bây giờ?”
Ngón tay Yến Hoài dừng lại.
Anh và Hòa Vi không giống nhau, bởi vì không chạm vào nước lạnh, nên độ ấm trên đầu ngón tay cao hơn so với bàn tay cô, thậm chí Hòa Vi có thể cảm giác được mình đang nổi da gà ở vị trí mà bàn tay anh đang dừng lại.
Yến Hoài nhìn chằm chằm đôi mắt cô hai giây, sau đó bỏ tay ra, “Còn biết đau lòng?”
Khóe miệng Hòa Vi cong lên.
Vốn dĩ hôm nay Yến Hoài bận rộn nguyên một ngày, thật sự rất mệt mỏi, nhưng vừa nhìn thấy Hòa Vi, chỉ cần cô nói vài câu dễ nghe, những ủ rũ trong nháy mắt bỗng trở thành hư không.
Khóe miệng người đàn ông cong cong, bởi vì gương mặt thanh tú sâu sắc, cho nên khi cười rộ lên đặc biệt đẹp.
Đột nhiên Hòa Vi có ý nghĩ muốn giữ chặt anh không cho anh đứng dậy, nhưng mà cái ý niệm này chỉ tồn tại không đến nửa giây, cô lại nghĩ đến chuyện quan trọng, vội vàng đẩy Yến Hoài ra, đứng dậy chạy như bay vào trong toilet: “Em đi rửa mặt, anh xuống ăn cơm trước đi.”
Yến Hoài mỉm cười, anh tùy tiện kéo cà vạt kéo xuống, sau đó ra khỏi phòng ngủ.
Hòa Vi ở trong toilet bình tĩnh vài phút, thời điểm xuống lầu, Yến Hoài đã ngồi bên bàn ăn.
Dì Hàn đang đang múc canh cho anh, vừa múc vừa không ngăn được ý cười, “Cả mâm đồ ăn này đều là Tiểu Vi làm, hôm nay trở về còn hỏi tôi cậu thích ăn gì, nói muốn học làm cho cậu ăn…”
Hòa Vi: “…”
Vốn dĩ khi cô chui đầu vào phòng bếp nấu cơm không cảm thấy gì, nhưng vừa nghe thấy dì Hàn nói như vậy, trong nháy mắt cô lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Tuy rằng ngồi bên bàn ăn chính là chồng cô, nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Hòa Vi khụ một tiếng, chậm rì rì mà nhấc chân đi qua.
Yến Hoài giương mắt nhìn cô, đầu hơi nghiêng, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt nhìn cô đặc biệt ý vị sâu xa.
Dì Hàn không chú ý sắc mặt của hai người, lại lấy thêm một cái bát, vừa mới bắt đầu xới cơm, Hòa Vi liền nói sang chuyện khác: “Dì Hàn, xới cho cháu một chút là được rồi.”
Thấy dì Hàn xới nửa chén cơm, vội vàng nói: “Như vậy là được.”
Dì Hàn hoài nghi mà liếc nhìn cô một cái, đáy mắt ẩn ẩn có chút đau lòng, “Diễn viên mấy người thật sự quá mệt mỏi… Vừa rồi ở phòng bếp vội nửa ngày, ăn một chút như vậy có thể no sao?”
Được, đề tài vừa bị dời đi đã quay trở lại.
Hòa Vi giật giật khóe miệng, kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Yến Hoài, cười gượng: “Buổi tối ăn nhiều thịt.”
Yến Hoài nhìn bát cơm trong tay dì Hàn, sau đó lại nhìn về phía Hòa Vi, “Buổi tối đã ăn gì chưa?”
“Còn chưa ăn.”
Yến Hoài nhíu mày, anh vẫn nhìn cô, nhưng lời nói lại là nói với dì Hàn: “Xới thêm cho cô ấy.”
Hòa Vi cũng đi theo mà nhíu mày, nhưng giọng nói của cô lại mềm yếu, nghe thế nào cũng giống như đang làm nũng: “Đừng…”
Dì Hàn tay mắt lanh lẹ mà xới thêm cho cô một chút.
Biết nghề nghiệp của Hòa Vi yêu cầu về dáng người rất cao, bà cũng không dám xới quá nhiều, nhưng tốt xấu gì nhìn qua so với vừa rồi thì nhiều hơn một ít, “Ăn nhiều đồ ăn, đồ ăn đều thanh đạm, không béo được.”
Tốt nhất là tăng cân mới được.
Tầm mắt Yến Hoài xẹt qua gương mặt Hòa Vi, mấy ngày nay lại gầy xuống, ngay cả cằm đều có thể nhìn ra chút dấu vết của một chiếc cằm nhọn, xuống chút nữa, xương quai xanh rõ ràng hơn trước.
Mấy ngày nay cảm xúc của Hòa Vi không tốt, cũng không muốn ăn gì, cho nên xác thật đã gầy mất mấy cân.
Vốn dĩ số cân của cô đã rất nhỏ, thiếu mấy cân này liền trở nên đặc biệt rõ ràng.
Hòa Vi nhìn thấy Yến Hoài nhíu mày, cô không dám nói thêm gì nữa, cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn.
Dì Hàn dạy cô làm đồ ăn xác thật thiên về thanh đạm, ngay cả xương sườn cũng đã được hầm, kỳ thật Hòa Vi không muốn ăn cơm, nhưng người đàn ông ở đối diện đang nhìn, nên cô vẫn nghe lời mà gắp mấy đũa rau xanh.
Yến Hoài không nhúc nhích.
Hòa Vi ăn được một lúc, giương mắt nhìn anh một cái, “Sao anh không ăn?”
Dì Hàn xới cơm cho hai người bọn họ xong, liền đi phòng bếp thu dọn.
Đôi mắt Yến Hoài hạ xuống, “Nhìn em ăn.”
“…”
Hòa Vi cắn cắn chiếc đũa, ánh mắt rất sạch sẽ.
Tầm mắt Yến Hoài di chuyển từ đôi mắt cô xuống dưới, có chút ám chỉ, “Ăn no mới có sức lực.”
Có sức lực… Làm gì?
Hòa Vi đột nhiên nhớ tới lần đó, sau khi Yến Hoài cúp điện thoại của cô, anh đã gửi cho cô một tin nhắn—— thật muốn giết ch.ết em.
Xong rồi.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn đi trên một con đường ấm áp trải đầy hoa, thiếu chút nữa thì quên mất Yến Hoài căn bản không phải một người dịu dàng.
Hòa Vi tưởng tượng đến việc này, lại càng không muốn ăn cơm.
Hàm răng cô dùng sức cắn chiếc đũa, ánh mắt lung lay hoảng sợ.
Yến Hoài nhìn chằm chằm bộ dáng cô vài giây, đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng: “Bảo bối, em suy nghĩ gì vậy?”
Hòa Vi: “…”
Cô trừng mắt liếc người đàn ông đối diện một cái, bị anh nói như vậy, nhưng thật ra cô lại cảm thấy bụng trống rỗng không ít, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Kỳ thật Yến Tình không nói với cô buổi tối không thể ăn cơm để khống chế cân nặng, mà thường xuyên nhắc nhở cô đi phòng tập rèn luyện thân thể.
Hòa Vi lại nhiều ít có chút thiên phú ăn không béo, nhưng vào buổi tối, cô vẫn không ăn quá nhiều, cái miệng nhỏ nhai kỹ nuốt chậm mà ăn một bát cơm nhỏ.
Ăn cơm xong đã hơn 8h, Hòa Vi lên phòng tắm rửa, thời điểm đầu tóc khô hết là gần 9 giờ.
Yến Hoài đang ngồi trên giường xử lý công vụ, Hòa Vi cũng không quấy rầy anh, xốc chăn lên giường, mở máy tính tìm một bộ phim giết thời gian.
Đó là một bộ phim vào đầu thế kỷ 21, Hòa Vi cũng không phải tùy tiện xem, mà cô tìm ra người đoạt giải ảnh hậu trong suốt mười năm, sau đó tìm lại bộ phim mà cô ấy dành được giải nữ chính xuất sắc nhất.
Những bộ phim từ mười năm trước, cả mười bộ đều bị cô download xuống.
Bộ phim đầu tiên là một bộ phim trinh thám, không đề cập đến yếu tố huyền huyễn quỷ thần, nhưng cốt truyện ngoài ý muốn lại làm da đầu tê dại.
Hòa Vi vì không muốn quấy rầy Yến Hoài, nên đeo tai nghe, vì thế bầu không khí khủng bố nhuộm đẫm máu lại càng trở nên mạnh mẽ hơn, thời điểm chiếu được một nửa, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt dọa cô ch.ết khiếp, “A” một tiếng liền ôm lấy người bên cạnh.
Yến Hoài: “…”
Hô hấp Hòa Vi dồn dập, nhắm mắt lại không nhìn màn hình cũng không nhìn anh.
Yến Hoài ấn tạm dừng, “Lá gan nhỏ như vậy?”
Hòa Vi không để ý đến anh, bên tai yên tĩnh lại, không có BGM trong phim, qua non nửa phút cô mới phục hồi tinh thần, che ngực ngồi thẳng người lên: “Quá đáng sợ.”
Yến Hoài nhìn màn hình, khóe miệng cong lên, không nói nữa.
Công việc của anh còn chưa xử lý xong, nhưng lại sợ Hòa Vi thật sự bị dọa đến mức buổi tối gặp ác mộng, cho nên dứt khoát liền kéo cô vào trong ngực.
Cảm giác như có ai đó cùng cô xem bộ phim này.
Quả nhiên Hòa Vi an tâm không ít, tuy rằng cốt truyện phía sau vẫn dọa người như cũ, nhưng cũng không khiến cô sợ tới mức kêu ra tiếng.
Bộ phim điện ảnh này phải động não rất nhiều, hơn nữa logic cẩn thận, tình tiết xoay ngược lại rất nhiều, chủ yếu chính là, nữ chính xác thật xứng đáng với giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, kỹ thuật diễn bùng nổ, năng lượng trong cả bộ phim đều cao.
Bộ phim dài một tiếng rưỡi, thời điểm chiếu đến đoạn cuối, Hòa Vi mới vừa khép notebook lại, liền nghe thấy giọng nam trên đỉnh đầu hỏi một câu: “Xem xong rồi?”
Hòa Vi gật đầu, cô quay đầu, “Anh xong việc chưa?”
Yến Hoài không nói chuyện, mà trực tiếp dùng hành động trả lời cô.
Thậm chí Hòa Vi còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh áp dưới thân, hô hấp người đàn ông gần trong gang tấc, tim Hòa Vi đập nhanh, theo bản năng nhắc nhở anh: “Tắt đèn…”
“Tắt đèn làm gì?” môi Yến Hoài kề sát vào, khi sắp hôn lên môi cô mới nhẹ giọng nói, “Anh muốn nhìn em.”
Lúc trước Hòa Vi còn tưởng rằng, câu Yến Hoài nói muốn giết ch.ết cô là cố ý dọa cô.
Nhưng sau đêm qua, cô lại cảm thấy Yến Hoài thực sự có ý kia.
Lần đầu tiên Hòa Vi lăn lộn ở trên giường mà mệt như vậy, ngày hôm sau cô dậy muộn mất vài tiếng.
Cũng may mấy ngày nay cô đều không có lịch, có thể nằm trên giường nhiều hơn, mãi cho đến giữa trưa Hòa Vi mới từ trên giường bò dậy.
Lúc xuống dưới nhà, dì Hàn đã chuẩn bị tốt cơm trưa rồi.
Hòa Vi ngồi trong phòng khách xem mấy chương trình trên TV, sau đó lấy di động nhắn tin WeChat cho Yến Hoài: 【 Trưa có về nhà ăn không? 】
Nửa giờ sau, Hòa Vi ăn xong cơm rồi, người nọ mới trả lời: 【 Không quay về. 】
Cách vài giây, Yến Hoài: 【 Nhớ ăn nhiều cơm. 】
Hòa Vi cũng không yên tâm anh, cô biết Yến Hoài bận rộn, cho nên muốn xác nhận một câu: 【 Anh ăn chưa? 】
【 Chút nữa đi ăn. 】
Hòa Vi: 【 Không được lừa em. 】
【 Ừ, không lừa em. 】
Lúc này Hòa Vi mới buông di động ra.
Sau khi tiêu thực không sai biệt lắm, cô nằm lên ghế dưới bóng cây của ban công một lát, cơn buồn ngủ kéo đến, thời điểm sắp ngủ, di động đột nhiên rung một tiếng.
Hòa Vi mơ màng nằm vài giây, hậu tri hậu giác mà nhìn di động.
Yến Tình: 【 Vi Vi, cô biết hát sao? 】
Hòa Vi ăn ngay nói thật: 【 Biết một chút…】
Đặt ở trên người nguyên chủ, “Biết một chút.” này vẫn có chút khiêm tốn.
Yến Tình: 【 Cô hát cho tôi một đoạn. 】
“…”
Hòa Vi thiếu chút nữa cho rằng Yến Tình đang trêu chọc cô, cũng may giây tiếp theo, Yến Tình lại gửi thêm một tin nhắn lại đây: 【 Là thế này, sáng nay có nhạc sĩ tìm tôi, nói muốn cùng cô hợp tác trong một bài hát. 】
Hòa Vi theo bản năng hỏi: 【 Nhạc sĩ nào ạ? 】
Yến Tình: 【 Nhạc sĩ sáng tác ca khúc chủ đề cho 《 Hoàng Nữ 》. 】
“…”
Nhưng cô không phải ca sĩ, vì sao vị nhạc sĩ kia lại tìm tới cô?
Nếu đây là khen thưởng mà hệ thống nói, thì cũng không thể như vậy đi…
Tìm diễn viên hát nhạc phim, ít nhiều có chút không thể tưởng tượng được.
Đại khái Yến Tình cũng biết suy nghĩ của cô, nhanh chóng giải thích nói: 【 Đây là bài hát được viết riêng cho nhân vật của cô, trước đó có đưa cho hai ca sĩ hát qua, nhưng vị nhạc sĩ này không quá vừa lòng, tôi cũng không biết vì sao bọn họ biết cô hát hay, nên tôi chỉ nói để cô thử. 】
Nói tới đây, Yến Tình mới nhớ tới chuyện vừa rồi, 【 Đúng rồi, trước tiên cô cứ hát vài câu, tôi nghe thử xem thế nào, bằng không cũng không biết ăn nói thế nào với người ta. 】
Cô ấy chưa từng nghe qua Hòa Vi hát, cho nên có chút không yên tâm.
Lúc này Hòa Vi cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, theo ý Yến Tình, từ danh sách nhạc cô tùy tiện chọn một bài hát, sau khi xem lời, cô hát vài câu gửi qua cho Yến Tình.
Nửa phút sau, Yến Tình có chút kinh ngạc: 【 Thật đúng là dễ nghe. 】
Dừng một chút, cô ấy lại hỏi: 【 Yến Hoài biết cô hát tốt như vậy sao? 】
Hòa Vi: 【…Hình như không biết. 】
Rốt cuộc cô cũng chưa từng hát trước mặt Yến Hoài.
Cho đến khi nói chuyện phiếm thêm vài câu, Yến Tình mới bảo cô an tâm chờ tin tốt, Hòa Vi vẫn không nghĩ ra ai là người nói với nhạc sĩ là cô có khả năng ca hát.
Trình Diễm?
Không có khả năng.
Cho tới bây giờ Hòa Vi còn chưa kết bạn WeChat với Trình Diễm, cho nên chỉ có thể nhắn tin hỏi em gái anh: 【 Nặc Nặc, cậu nói với anh cậu rằng tớ hát dễ nghe sao? 】
Trình Nặc: 【 Không có, tớ lại không giúp anh tớ ngâm cậu, vì sao lại nói những lời này? 】
Hòa Vi: “…”
Từ trước đến nay Trình Nặc luôn thích tào lao, có một câu đầu tiên này, liền lôi kéo cô nói chuyện nửa ngày.
Sau khi nói xong, Hòa Vi đã thành công quên mất mục đích cô tìm Trình Nặc.
Thậm chí thiếu chút nữa cô đã đem chuyện vị nhạc sĩ kia vứt ra sau đầu.
Nhueng mà Yến Tình cũng không có khả năng để cô quên, vào ngày mùng 1 đầu tháng chín chính là ngày khai giảng, Yến Tình đã nhận được câu trả lời của vị nhạc sĩ kia.
Trả lời qua lại, cuối cùng lại chuyển tới người Hòa Vi.
Điều này có nghĩa là, từ ngày mùng 1 đến ngày 11, cô rảnh toàn bộ.
Yến Tình sắp xếp lịch trình của cô, nhưng cũng sợ cô và Yến Hoài còn có việc, cho nên khi bàn bạc về thời gian với bên kia, cô vẫn trưng cầu ý kiến Hòa Vi một chút.
Cuối cùng cũng quyết định, ngày mùng 7.
Không sớm không muộn, bởi vì nếu được thì sẽ thu âm, nên bọn họ cũng không dám ấn định ngày quá muộn.
Rốt cuộc Hòa Vi chỉ là đi thử giọng, có thể chọn cô hay không mới là vấn đề.
Ngay khi thời gian được xác định, Yến Tình liên tục dặn dò cô phải bảo vệ tốt giọng nói, còn gọi riêng cô và Yến Hoài vào văn phòng.
Hòa Vi biết lý do cô ấy gọi mình vào văn phòng, nhưng lại đoán không ra nguyên nhân Yến Hoài cũng có mặt.
Sau khi hai người bước vào, Yến Tình từ trong ngăn kéo lấy hai cái hộp ra, “Tôi nhờ người mua mật ong chanh Tứ Xuyên, nhuận giọng, mấy ngày này mỗi ngày hãy uống một chút.”
Hòa Vi vội vàng tiếp nhận, cười tủm tỉm mà cảm ơn: “Cảm ơn chị.”
Yến Tình lại nhìn về phía Yến Hoài, “Còn cậu, mấy ngày nay chú ý chút.”
Hòa Vi: “…”
Yêu cầu anh chú ý cái gì.
Mi mắt Yến Hoài nhẹ nâng, liếc mắt nhìn Hòa Vi một cái, sau đó hạ giọng đáp ứng.
Cuộc đối thoại của chị em hai người vô cùng đơn giản, như là muốn dấu diếm gì đó, Hòa Vi căn bản nghe không hiểu.
Yến Tình rõ ràng rất xem trọng lần thử giọng này, những thứ nên chuẩn bị đều chuẩn bị tốt, cái gì có ích cho cổ họng đều không cần phải nói, thậm chí cô ấy còn download cho Hòa Vi nguyên một tệp nhạc.
Hòa Vi vừa mở ra liền thấy, tất cả đều là những bài hát cổ xưa, còn có nhạc đệm cổ.
“…”
Bởi vì Yến Tình, nên Hòa Vi cũng coi trọng buổi thử giọng này không ít.
Thần kinh cô dần căng chặt lên, sau khi cùng Yến Hoài rời khỏi văn phòng Yến Tình, mới nhớ tới hỏi anh, “Vừa rồi chị Yến Tình nói anh chú ý cái gì?”
Yến Hoài giơ tay ấn thang máy, anh không nghiêng đầu nhìn cô, nhưng khóe miệng lại cong nhẹ nhàng: “Đại khái là——”
Cửa thang máy mở ra, bên trong còn có những nhân viên khác, vừa nhìn thấy Yến Hoài đều không hẹn mà cùng chào hỏi: “Yến tổng.”
Hòa Vi không lên tiếng mà tiến vào.
Kỳ thật người trong thang máy không tính là quá nhiều, nhưng Hòa Vi vẫn không dám đề cập đến vấn đề vừa rồi, cô yên lặng chờ cửa thang máy đóng lại, cửa vừa đóng lại, cô liền nghe thấy tiếng người đàn ông đứng phía sau cách cô không đến 10 cm thấp giọng nói: “Bảo anh nhẹ chút.”
Hòa Vi giương mắt, nhìn người đàn ông qua tấm gương trong thang máy.
Yến Hoài vừa vặn cũng đang nhìn cô, khóe miệng anh cong lên, cười đến nhạt nhẽo: “Ở trên giường.”
“…”
Ánh mắt Hòa Vi không tự giác mà xoay một vòng, thấy những người khác không nhìn bọn họ cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhấc chân lên giẫm lên giày người đàn ông ở phía sau.
Vốn dĩ cô cũng chỉ muốn xả giận một chút, khí thế thì rất cao, nhưng dẫm đau thì cô lại luyến tiếc, cho nên cũng chỉ là làm dáng, không dùng quá nhiều lực.
Yến Hoài ở phía sau một chút phản ứng đều không có, cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng một, Hòa Vi mới buông chân ra, đứng sang bên cạnh nhường đường cho những người khác đi ra ngoài trước.
Hơn mười giây sau, cửa thang máy đóng lại lần nữa.
Mấy cô gái vừa ra khỏi thang máy không hẹn mà cùng dừng chân lại, vài giây sau, một người đeo kính đã mở miệng trước: “Vừa rồi có phải tôi hoa mắt hay không? Hình như tôi thấy Hòa Vi dẫm lên chân Yến tổng…”
Một cô gái khác đang ôm tài liệu, dùng vẻ mặt kinh ngạc nói: “Tôi cũng thấy được.”
Thế giới này quả nhiên rất hư ảo, Yến tổng lại có thể mặt không đổi sắc cam tâm tình nguyện để người khác đạp lên chân.
Từ từ…
Mấy người nhìn nhau vài lần, hình như trong lúc vô tình họ đã biết phu nhân tổng tài là ai.
-
Hòa Vi vì muốn thử giọng một cách thuận lợi, mấy ngày gần đây xác thật rất cố gắng bảo vệ giọng nói.
Nhưng mà cũng chỉ là có chút, thời điểm Yến Hoài làm việc, Hòa Vi sẽ không quấy rầy anh.
Vào đêm trước hôm thử giọng, Hòa Vi lại học thuộc lời bài hát một lần nữa, trong đó có mấy từ cô không rõ nghĩa, di động của cô thì đang sạc, cho nên dứt khoát lấy di động Yến Hoài, mở trình duyệt, vừa muốn gõ chữ kia lên, liền thấy lịch sử tìm kiếm phía trên——
“Nguyên nhân vợ đột nhiên trở nên dính người”.
Hòa Vi: “…”