Chương 27: Chương 27:
Năm nay Đoạn Thù mười chín tuổi, dáng người cao lớn rắn rỏi, tướng mạo khôi ngô tuấn tú.
Kiếp trước lần đầu tiên Kỷ Du thấy hắn là khi nàng mười bốn tuổi, khi đó Đoạn Thù đã nhược quán (20 tuổi), dáng vẻ so với hiện giờ cũng có mấy phần thay đổi. Nhưng vào lúc này, Kỷ Du vừa xoay người nhìn một cái đã lập tức nhận ra hắn.
Có thể tưởng tượng được Kỷ Du không phòng bị chút nào có bao nhiêu khiếp sợ.
Đoạn Thù vốn đang định mở miệng xin lỗi, không nghĩ tới tiểu cô nương này vừa nhìn thấy hắn thì lập tức sững người, trên khuôn mặt rực rỡ như vầng trăng là cặp mắt hoa đào cực kỳ bắt mắt, lúc này hai mắt nàng đang mở thật to, nhìn hắn không chớp.
Không biết tại sao tai hắn nóng lên, bị nàng nhìn như vậy, thế nhưng không giải thích được vì sao mà đỏ mặt.
Hắn khẽ gật đầu, tránh khỏi tầm mắt nàng, ánh mắt liếc đến kẹo đường rơi vung vãi trên mặt đất, đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng mở miệng: “Cô nương…”
Vừa mới cất lời đã bị một giọng nam dồn dập cắt ngang ――
“Yểu Yểu!”
Đoạn Thù sửng sốt, nhìn sang chỗ phát ra âm thanh, thấy một nam tử mặc áo bào đen kéo cô nương trước mặt ra đằng sau, hắn theo bản năng muốn nhìn vị cô nương kia nhưng lại bị nam nhân vừa đến cố tình dùng thân thể ngăn chặn, hắn vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt đầy địch ý của nam nhân kia. Ngoại trừ địch ý, dường như trong mắt người kia còn có một chút giật mình cùng cảnh giác.
Đoạn Thù bị ánh mắt phức tạp như vậy nhìn đến phát run. Lúc này, một nam nhân khác mặc áo gấm màu tím và một bé gái mặc váy đỏ cũng quay người sang.
“A tỷ, làm sao vậy? Ai bắt nạt tỷ?”
Đoạn Thù nghe thấy cô bé kia khẩn trương hỏi nhưng không nghe thấy tiểu cô nương trả lời.
Xem ra nàng đã coi hắn là người xấu rồi. Đoạn Thù đành phải tiến lên một bước, chắp tay giải thích: “Xin lỗi, vừa rồi nhất thời không quan sát kỹ nên mới làm rơi kẹo đường của vị cô nương kia, thật sự không phải là cố ý mạo phạm.”
Kỷ Tuyên dời mắt từ trên người Đoạn Thù xuống đất, nhưng địch ý trong mắt lại không giảm chút nào, trái lại Mạnh Thiệu Đình đứng một bên đã nghe hiểu tình hình, rộng lượng tiếp lời: “Thì ra là chuyện ngoài ý muốn, đã là hiểu lầm thì túc hạ (1) cũng không cần để trong lòng.”
(1) Túc hạ: xưng hô kính trọng với người cùng trang lứa.
“Chuyện này…” Đoạn Thù nhìn Kỷ Tuyên, thấy sắc mặt chàng vẫn khó coi như cũ thì lưỡng lự nói: “Đã là bỉ mỗ sai thì đương nhiên phải nhận lỗi, xin mấy vị đợi một chút, bỉ mỗ lập tức đi mua kẹo đường trả lại cho cô nương.” Vừa dứt lời, hắn xoay người đi nhanh đến sạp bán kẹo đường, Mạnh Thiệu Đình muốn ngăn lại cũng không kịp.
“Ngược lại người này rất khách sáo!” Mạnh Thiệu Đình mỉm cười, quay đầu nói với Kỷ Tuyên.
Vừa quay đầu sang đã thấy mặt Kỷ Tuyên đen sì, lúc này sắc mặt chàng cực kỳ khó coi.
Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên tỉnh ngộ, ôi! Khó trách tiểu tử kia khách sáo thành như vậy, thì ra là bị Kỷ Tuyên dọa sợ rồi!
“Ca ca,” Lúc này Kỷ Du đã hồi phục tinh thần, trong lòng có chút loạn, lo lắng túm ống tay áo Kỷ Tuyên: “Hắn không phải cố ý, đừng để cho hắn bồi thường, chúng ta đi thôi.”
Kỷ Tuyên nghiêng đầu nhìn nàng một cái, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, ánh mắt lạnh băng khiếp người. Kỷ Du bị chàng nhìn đến cứng người, còn chưa kịp phản ứng thì Kỷ Tuyên đã nhét tất cả đồ vật trong tay vào ngực Mạnh Thiệu Đình, một tay nắm chặt cổ tay nàng, một tay kéo Kỷ Thấm, cũng không để ý Mạnh Thiệu Đình mà lập tức đi thẳng.
“Này?” Mạnh Thiệu Đình không biết tại sao mình lại bị bỏ rơi, đứng tại chỗ ngơ ngác một lúc rồi mới vội vàng đuổi theo.
Đoạn Thù rất nhanh đã mua hai túi kẹo đường trở về nhưng lại không nhìn thấy mấy người Kỷ Du đâu. Đoạn Thù đi vài vòng ở chỗ cũ, ánh mắt tìm kiếm trong đám người nhưng không tìm được. Hắn nhớ tới cách ăn mặc của mấy người đó, đoán bọn họ hẳn là công tử cô nương nhà quyền quý, tất nhiên sẽ không để ý mấy túi kẹo đường này, sợ rằng đã thật sự coi hắn là kẻ háo sắc, nếu không cũng sẽ không bỏ đi nhanh như vậy.
Nhìn túi kẹo đường đỏ rực trong tay, Đoạn Thù bỗng nhiên nhớ tới cặp mắt hoa đào ngập nước của tiểu cô nương kia.
Có phải nàng cũng coi hắn là kẻ háo sắc không?
Nghĩ tới đây, Đoạn Thù không khỏi nhíu mày. Đúng lúc này một cô nương mặc váy xanh vui vẻ chạy tới, đập một cái lên cánh tay hắn, cất giọng ngọt ngào: “Đại ca, thì ra huynh ở đây, mấy người Nhị ca còn nói huynh lén chạy mất rồi!” Dứt lời, nhìn thấy kẹo đường trong tay chàng, nàng kinh ngạc nói: “Sao Đại ca mua cái này? Cái này ngọt lắm, không phải huynh ghét đồ ngọt nhất sao?”
Đoạn Thù còn chưa trả lời thì nàng lại bừng tỉnh kêu lên: “À, muội biết rồi, nhất định là mua cho biểu tỷ chứ gì? Tỷ ấy thích ăn cái này nhất,” nàng vừa nói vừa cười mập mờ: “Nương còn nói Đại ca không thông suốt chứ? Muội thấy nương nhìn lầm rồi!”
“A Dao, nói bậy bạ gì thế?” Đoạn Thù nhíu mày, nhớ tới vị biểu muội kia, sắc mặt lập tức hơi khó coi: “Không được phép nói như vậy nữa.”
Đoạn Dao thấy sắc mặt hắn thay đổi thì le lưỡi một cái, cúi đầu ngoan ngoãn nói: “Muội biết rồi, Đại ca.”
Đoạn Thù liếc nàng một cái, đưa hai túi kẹo đường cho nàng: “Cho muội ăn.”
“Hả?” Đoạn Dao mím môi: “Muội có thích ăn đâu, vẫn nên đưa cho biểu tỷ…” Nàng mới nói được nửa câu, thấy ánh mắt huynh trưởng lại sắc bén thì vội thức thời sửa miệng: “Được rồi, cứ để muội ăn.”
“Đám người Duẫn Chi ở chỗ nào?” Đoạn Thù vừa đi vừa hỏi.
“Mấy người Nhị ca đã tới hồ Mỹ Pha rồi, có lẽ đang chọn thuyền hoa, muội và Tam ca tới tìm huynh, Tam ca đi mua thức ăn, muội ở chỗ này chờ thì nhìn thấy huynh.”
“Chúng ta cũng đến đó thôi.”
“Vâng.” Đoạn Dao lên tiếng, nhìn bóng lưng cao lớn của huynh trưởng ở đằng trước, lại nhìn kẹo đường ngọt sắc khó ăn ở trong tay, không khỏi thở dài một hơi vì biểu tỷ của nàng.
************
Kỷ Tuyên chân dài, bước lại nhanh, hai tiểu cô nương gần như là một đường chạy chậm theo bước chân chàng, đi hết phố xá sầm uất, Kỷ Tuyên mới dừng lại rồi buông các nàng ra.
Kỷ Du và Kỷ Thấm thở hổn hển, lúc này Mạnh Thiệu Đình cũng ôm một đống đồ đuổi tới, thấy sắc mặt Kỷ Tuyên vẫn không được tốt thì lập tức nhét mấy lời than phiền vào trong bụng. Hắn cảm thấy hôm nay Kỷ Tuyên thật sự có chút kỳ quái, dường như bực tức không nhỏ, vẫn nên bớt chọc vào thì tốt hơn.
Kỷ Du nghỉ ngơi một lát, nhớ tới ánh mắt khi nãy của Kỷ Tuyên thì quay đầu nhìn chàng, đúng lúc Kỷ Tuyên nghiêng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Kỷ Du tràn đầy nghi ngờ, còn vẻ mặt Kỷ Tuyên lại có chút phức tạp, nhưng so ra vẫn tốt hơn lúc trước nhiều, ít nhất lúc này Kỷ Du không bị ánh mắt của chàng hù dọa.
Có lẽ là ý thức được mình phản ứng quá mức nên trên mặt Kỷ Tuyên lộ vẻ bối rối, chàng lặng lẽ xoay mặt tránh khỏi cái nhìn đầy soi mói của Kỷ Du.
“A tỷ,” Kỷ Thấm dùng khuỷu tay chọc chọc Kỷ Du, Kỷ Du quay đầu, thấy Kỷ Thấm dùng khẩu hình hỏi “Huynh ấy làm sao vậy”.
Kỷ Du đâu có biết tại sao cảm xúc của Kỷ Tuyên lại thất thường như vậy. Đột nhiên gặp Đoạn Thù, vốn là chuyện ngoài dự đoán của nàng, bị dọa sợ mất hồn thì thôi, hiện giờ ngay cả ca ca cũng cau mặt với nàng, thật là làm người ta đau đầu mà.
Nghĩ như vậy, nàng bất đắc dĩ lắc đầu với Kỷ Thấm, lại dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Mạnh Thiệu Đình đang giả vờ câm điếc ở một bên.
Mạnh Thiệu Đình và Kỷ Tuyên quen biết nhiều năm, ít nhiều có chút hiểu biết tính tình chàng, bình thường Kỷ Tuyên tương đối tốt tính, nhưng một khi đã bày sắc mặt cho người ta xem thì toàn thân trên dưới tỏa ra hơi thở lạnh lẽo có thể đông ch.ết người, cho nên Mạnh Thiệu Đình xưa nay thức thời, chưa bao giờ chọc vào hố lửa, lúc này cũng theo thói quen mà đứng xa. Nhưng nhận được ánh mắt cầu cứu của Kỷ Du, hắn cũng không tiện bo bo giữ mình, lập tức tiến lên cứu giúp nàng.
Lúc này tâm trạng Kỷ Tuyên đã bình tĩnh lại một chút, thấy Mạnh Thiệu Đình ôm một đống đồ trong ngực còn ở đó mất công hòa giải thì cũng không trái ý hắn nữa, đồng ý lời mời đi du hồ chèo thuyền của hắn.
Kỷ Thấm vừa nghe có thể đi chèo thuyền thì lập tức hưng phấn bừng bừng, vui vẻ cười với Mạnh Thiệu Đình vài lần khiến một đại nam nhân như Mạnh Thiệu Đình ngược lại có chút ngượng ngùng.
Bốn người trở lại xe ngựa, cất đồ đạc xong thì lập tức đi tới hồ Mỹ Pha.