Chương 2

Hai người đã hơn nửa tháng không gặp, Trình Trạm không thể không dùng sức với cô. 
Trong chuyện này, Trình Trạm đã vứt đi lớp vỏ cấm dục, chỉ còn lại cặn bã. Mà hai chữ này, anh vận dụng rất tốt trên người Hướng Nguyệt Minh. 


Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, chiếc cổ mảnh khảnh của Hướng Nguyệt Minh phản chiếu trên tấm kính trong suốt, cô hơi ngả người ra sau. Sau đó một bàn tay đẩy cô nằm ngang người ra.

Sau khi kết thúc, Hướng Nguyệt Minh lười biếng nằm trên giường, một ngón tay cũng không muốn động.


Cô mặc tạm một chiếc váy ngủ hai dây, để lộ một mảng lớn làn da trắng như tuyết, tương phản rõ rệt với ga trải giường sẫm màu.
Trình Trạm bước ra khỏi phòng tắm, thấy một cảnh này.


Bước chân của anh hơi dừng lại, con ngươi đen nhánh tối đi vài phần, giọng nói cũng không còn rõ ràng như lúc đầu nữa, mà trở nên khàn đục hơn rất nhiều.
“Còn chưa ngủ sao?”
Hướng Nguyệt Minh liếc anh một cái: “Anh ồn ào quá đi.”


Trình Trạm hừ cười lạnh, cúi xuống nhéo mặt cô: “Thật sao?”
Anh nói: “Vừa rồi không nghĩ bản thân mình ồn ào sao, bây giờ lại chê anh?”
Hướng Nguyệt Minh ngay lập tức hiểu ý tứ của anh, anh đang ám chỉ âm thanh r3n rỉ ban nãy của cô.
Nghĩ đến, cô không thể nhịn được mà đạp anh một phát.


“Trình Trạm!”
Trình Trạm liền bắt lấy mắt cá chân của cô, sờ sờ chỗ da thịt tinh tế kia, bàn tay thô ráp của anh lưu luyến: “Hửm?”
Hướng Nguyệt Minh không thể chịu được sự trêu chọc của anh, cô cố gắng rút chân lại, cuộn mình trong chăn thành một quả bóng.


available on google playdownload on app store


Trình Trạm không trêu cô nữa, xốc chăn lên giường.
Anh giơ tay, kéo người vào lòng.
“Vừa rồi em định nói cái gì?”
Hướng Nguyệt Minh ngáp một cái, nhưng vẫn nói: “Đêm nay em bị chụp lén.”
Trình Trạm nháy mắt đã hiểu ra: “Vậy nên em mới muốn kiểm tr.a bài đăng?”


Hướng Nguyệt Minh hít hà mùi thơm nhè nhẹ trên cơ thể anh, cảm thấy bản thân có thể chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Nhưng cô vẫn cố gắng nói tiếp: “Em cũng đã chặn Weibo của anh rồi.”
Trình Trạm: “…”
Anh cúi đầu nhéo mặt cô: “Lá gan càng ngày càng lớn.”


Nghe thấy lời này, Hướng Nguyệt Minh mỉm cười một cái.
Cô nằm trong ngực của Trình Trạm, chớp mắt với anh, nói một cách dịu dàng:  “Tất cả là nhờ anh dạy bảo đó.”
“…”

Những gì cô nói là sự thật.


Lá gan Hướng Nguyệt Minh rất lớn, cô không sợ trời sợ đất đều từ một tay Trình Trạm dạy bảo. Nói dung túng thì hơi quá, có lẽ là nuông chiều thì đúng hơn.
Cô chợt nghĩ đến ngày đầu tiên hai người gặp nhau.


Hướng Nguyệt Minh trước kia là một người hiền lành. Cô từng là sinh viên của Học viện Khiêu vũ, nhưng sau khi bị thương ở chân, cô đã đến Học viện Điện Ảnh.


Mặc dù Hướng Nguyệt Minh không sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng vẫn được coi là một gia đình khá giả. Cha mẹ rất chiều con và luôn coi việc giúp đỡ người khác là làm việc thiện.
Đây là điều cô được dạy bảo từ nhỏ.


Nhưng đến khi lên đại học, cô mới nhận ra thế giới này khắc nghiệt như thế nào.
Mọi người dường như chỉ làm theo sở thích mà bỏ qua lợi ích ban đầu.
Lần đầu tiên Hướng Nguyệt Minh gặp được Trình Trạm là bị người quen lôi kéo đi bữa tiệc, nói chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm.


Trong công việc của họ, ăn cơm và uống rượu xã giao là điều không thể tránh khỏi.
Trong bữa tối đó, lần đầu cô được gặp Trình Trạm, anh ngồi ở ghế chủ tọa, khí chất lạnh lùng khiến mọi người xung quanh không ai dám tiến đến bắt chuyện.


Hướng Nguyệt Minh vẫn luôn an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở trong một góc. Một lúc sau, cô thường xuyên bị gọi tên, lôi kéo đi tiếp rượu một số một số ông lớn.
Thời điểm buổi tiệc sắp kết thúc, có người muốn đưa Hướng Nguyệt Minh về.
Hướng Nguyệt Minh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.


Có lẽ là bởi vì sự lạnh nhạt cùng sự từ chối của cô quá lộ liễu, người đàn ông đó muốn lôi kéo cô đi.
Hướng Nguyệt Minh đang giằng co, vừa đúng lúc ánh mắt của cô đụng phải Trình Trạm đang từ trong phòng bao đi ra.


Thời điểm đó, cô cũng không biết lấy đâu ra dũng khí níu lấy tay Trình Trạm.

Sau đó, cô được Trình Trạm dẫn đi.
Đứng cạnh xe, anh hỏi cô: “Cô có biết nếu đi theo tôi, hậu quả sẽ như nào không?”


Hướng Nguyệt Minh nhìn chằm chằm vào con ngươi sâu thẳm của anh một lúc, nghiêm túc nói: “Anh không phải loại người như vậy.”
Trình Trạm khẽ cười.
Hướng Nguyệt Minh không hiểu vì sao, lại bổ sung một câu: “Cho dù có chuyện gì, tôi vẫn có cảm giác ở cùng anh vẫn tốt hơn tên kia.”


Cô dường như nhìn thấy Trình Trạm mỉm cười và ra hiệu cho cô lên xe.
Tài xế đưa hai người về khách sạn.
Nhưng đêm đó ở khách sạn Trình Trạm không hề chạm vào người cô.
Vài tháng sau, hai người lại gặp nhau.


Trình Trạm có lòng nói với cô rằng nếu ở cạnh anh, đừng mong anh sẽ khách khí với cô lần nữa.
Sau đó, Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm cứ thế duy trì mối quan hệ dây dưa, mập mờ không dứt.


Không hoàn toàn là mối quan hệ ông chủ tình nhân(*), nhưng cũng không phải kiểu bạn trai bạn gái. Một mối quan hệ thật khó giải thích.
Trình Trạm đã dạy cô cách nhìn người trong giới, cho cô tài nguyên mà cô muốn và nói với cô rằng cô có thể làm bất cứ thứ mình muốn.


Bất cứ ai động chạm vào cô thì không cần khách sáo. Bất kể cô giải quyết như thế nào, miễn không quá giới hạn của anh, anh sẽ đều thu dọn hậu quả cho cô.
Nhưng điều mà Trình Trạm không ngờ tới là những thủ đoạn anh dạy bảo cô lại bị cô áp dụng lên người mình. 


Nghĩ một hồi, Hướng Nguyệt Minh chủ động ôm anh: “Sao anh không nói lời nào vậy, em nói sai sao?”
Trình Trạm nghe được giọng điệu giả tạo của cô, cảnh cáo: “Em còn muốn lặp lại bao nhiêu lần nữa?”
“…” Hướng Nguyệt Minh do dự một chút “Thôi sáng mai em đi công tác rồi, ngủ đây.”


Trình Trạm hừ một tiếng: “Nói thật.”
“… Ồ.” Cô một chút cũng không sợ hãi: “Em chỉ là muốn nói cho anh biết, về sau em không muốn anh tìm em tính sổ nữa.”
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, Trình Trạm đặt tay lên eo sờ xương sườn cô, hơi chán ghét nói: “Em lại gầy đi rồi?”


“Hình như là vậy.” Hướng Nguyệt Minh thản nhiên lẩm bẩm: “Đồ ăn của đoàn phim không ngon chút nào…”

Sáng hôm sau.
Hướng Nguyệt Minh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô vẫn ngái ngủ, tay với lấy chiếc điện thoại: “Alo.”


Nghe giọng nói khàn khàn của cô, Tiểu Hi trầm mặc một lát: “Chị, chị tỉnh ngủ chưa?”
Hướng Nguyệt Minh bây giờ mới tỉnh táo lại: “Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ bốn mươi.”
Hướng Nguyệt Minh bật dậy: “Đây, đây, chị tỉnh rồi.”
“Vâng.”


Hướng Nguyệt Minh vén chăn, đứng dậy bước vào phòng tắm.
Trình Trạm không còn ở trong phòng. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hướng Nguyệt Minh thay quần áo.
Cô vô ý liếc nhìn chiếc gương bên cạnh, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết còn lưu ở trên cổ.


Vì làm nghề đặc thù, nên cô không cho phép Trình Trạm lưu dấu hôn ở chỗ dễ nhìn thấy.
Mà người đàn ông này bản tính bá đạo, cô càng không muốn thì anh lại càng lấn tới.


Sau khi Hướng Nguyệt Minh cáu giận vài lần, Trình Trạm mới bắt đầu để lại dấu ở những nơi kín đáo. Nhưng bây giờ cô nhìn chằm chằm vào vết hôn trên cổ mà không nói nên lời.
Khi Hướng Nguyệt Minh đi xuống cầu thang, thì ra Trình Trạm vẫn còn ở nhà.


Cô rũ mắt nhìn người đàn ông đeo kính ngồi trên sô pha, mặc quần áo vào, anh liền trở nên uy nghiêm và điềm tĩnh, hoàn toàn khác với dáng vẻ cầm thú khi lột bỏ quần áo.
Nghe thấy có âm thanh, Trình Trạm nâng mắt lên.
Sau khi nhìn thấy bộ quần áo Hướng Nguyệt Minh đang mặc, anh cau mày.


Áo thun đơn giản và quần đùi, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.
Cảm nhận được ánh mắt của Trình Trạm, Hướng Nguyệt Minh cười với anh bằng đôi mắt cong: “Anh đang xem gì vậy?”
Trình Trạm thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Hôm nay em có việc à?”
“Đúng vậy.”


Cô chậm rãi đi đến trước mặt Trình Trạm, ngồi xuống bên cạnh: “Sao anh còn chưa đến công ty?”
Trình Trạm quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng không trả lời.


Hướng Nguyệt Minh muốn nói điều gì đó, nhưng dì Hứa, người giúp việc, đã đi ra khỏi phòng bếp: “Tiểu Nguyệt Nhi dậy rồi à, mau ra ăn sáng đi.”
Hướng Nguyệt Minh quay đầu và mỉm cười với dì Hứa: “ Vâng ạ.”
Dì Hứa nhìn cô: “Tiểu Nguyệt Nhi lại giảm béo hả?”


Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Rõ vậy sao ạ?”
Dì Hứa gật đầu: “Mặt lại nhỏ hơn rồi.”
“Không phải đâu ạ.” Hướng Nguyệt Minh lắc đầu phủ nhận.
Dì Hứa nhìn cô rồi nhìn Trình Trạm: “Nếu không tin, cháu có thể hỏi Trình Trạm.”


Trình Trạm nghe cuộc đối thoại giữa hai người, ngước mắt lên: “Đúng rồi.”
Anh bình tĩnh nói: “Ôm người chỉ toàn thấy xương, đau muốn ch.ết.”
“…”
Không thèm nghĩ, cô giơ bàn chân ở dưới gầm bàn lên đá anh một phát.


Dì Hứa mỉm cười: “Khoảng thời gian này Tiểu Nguyệt Nhi ở nhà, dì Hứa sẽ chăm con.”
Hướng Nguyệt Minh lỗ tai đỏ bừng, mơ hồ nói: “Vâng ạ.”
Dì Hứa không quấy rầy hai người, rất nhanh liền đi vào phòng bếp.
Sau khi bà rời đi, Hướng Nguyệt Minh trừng mắt nhìn người bên cạnh: “Trình Trạm.”


Trình Trạm liếc nhìn cô, gắp một bên bánh bao đút vào miệng cô: “Ăn nhanh đi.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh nổi giận, trợn mắt nói: “Anh đừng có mà ăn nói lung tung trước mặt dì Hứa.”


“Sao lại ăn nói lung tung?” Trình Trạm vẻ mặt thờ ơ, “Chúng ta ngủ cùng nhau, bà ấy chẳng lẽ lại không biết sao?”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn giọng.
Biết là một chuyện, nhưng nói toẹt ra lại là chuyện khác.


Cô nhìn Trình Trạm không một chút ngượng ngùng, cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ trình độ có bộ mặt dày như anh.

Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Hi vừa lúc đến nơi.
Hướng Nguyệt Minh không thèm nhìn người đàn ông vẫn còn ngồi lù lù ở nhà, liền đi ra ngoài với một chiếc túi nhỏ trên lưng.


“Em đã ăn sáng chưa?”
Tiểu Hi gật đầu, quay đầu nhìn cô: “Chị, hot search của chị đã biến mất rồi.”
Hướng Nguyệt Minh không chút ngạc nhiên, lên xe thắt dây an toàn rồi nói: “Em nhìn thấy lúc nào?”


“Em nghe nói rằng các hot search đã dần hết lúc nửa đêm và biến mất hoàn toàn vào buổi sáng.”
Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh cong môi: “Ừ, vậy là Trình Trạm đã giải quyết xong.”
Tiểu Hi gật đầu, không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.
Cả hai đến địa điểm quay phim được định sẵn.


Hướng Nguyệt Minh khá thích nó.
Sau khi đến hậu trường, cô trang điểm và thay quần áo, mặc bộ quần áo do nhãn hiệu chuẩn bị sẵn, trắng như sữa.
Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn nó hai lần, cảm thấy hơi ghét bỏ.
Tiểu Hi ở bên cạnh cười nói: “Chị, ai lại có thể thiết kế ra chiếc váy như vậy nhỉ?”


Hướng Nguyệt Minh cũng muốn biết.
Cô nhìn chằm chằm một lúc: “Chụp vài bức ảnh rồi gửi qua cho chị.”
“Vâng.”
Trong quá trình quay, Hướng Nguyệt Minh phải giơ sữa chua lên và uống với vẻ mặt thích thú.
Sau vài lần quay đi quay lại, bụng cô giờ chỉ chứa mỗi sữa chua.


“Nghỉ ngơi một chút, tí nữa quay tiếp.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu, cúi đầu cảm ơn: “Mọi người đã vất vả rồi. Tôi đã đặt bữa trưa cho mọi người, một lúc nữa sẽ có người mang đến. Mọi người cùng nhau ăn nhé.”
“Tiểu Minh quá khách sáo rồi.”


Hướng Nguyệt Minh cười: “Không có gì.”
Cô ngồi xuống một bên, định nghỉ ngơi cho tốt.
Vừa quay đi cô liền nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Tiểu Hi. Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, đưa tay nhéo má cô nàng: “Làm sao vậy?”


Tiểu Hi nhìn cô: “Chị, tin tức từ tài khoản tiếp thị tối qua là sự thật.”
“Ừ?” Hướng Nguyệt Minh ngẩn ra: “Cái gì thật cơ?”
“…”
Hướng Nguyệt Minh lấy điện thoại di động ra liếc nhìn tin nhắn từ quản lý của mình.


Sơ Hạ: 【Yêu cầu mà em đã nói với chị trước đó đã không thể thực hiện nữa, em tạm thời có thể nghỉ ngơi.
Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một lúc, sau đó gõ tin nhắn: 【Là ai được chọn?】
Sơ Hạ: 【Kẻ thù truyền kiếp của em, Tống Phi.
Hướng Nguyệt Minh: 【Ồ.


Nói đến ân oán giữa cô và Tống Phi, có lẽ Hướng Nguyệt Minh nói ba ngày ba đêm cũng không nói xong.
Cô nhướng mày, như một thói quen.
Tiểu Hi liếc nhìn cuộc trò chuyện giữa hai người và phẫn nộ nói: “Tại sao cô ta luôn cố tranh giành với chị vậy?”


Hướng Nguyệt Minh khẽ cười một tiếng: “Không sao đâu, ai được chọn cũng như nhau thôi.”
“Thật là thứ hạ đẳng.” Tiểu Hi lầm bầm: “Vì chuyện này, mà chị đã phải uống bao nhiêu là rượu rồi.”
Hướng Nguyệt Minh cười an ủi cô nàng: “Thôi bỏ đi em.”


Cô chống cằm nói: “Cô ta không thể lấy được vai diễn này đâu, trước tiên hãy để cô ta vui vẻ trong vài ngày đi.”
Mắt Tiểu Hi sáng lên, quay đầu nhìn cô: “Chị là muốn nhờ Trình tổng giúp đỡ sao?”


Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một chút: “Chuyện này thì không cần, chị có thể tự xử lý.”
Trong những tình huống như vậy, Hướng Nguyệt Minh đều tự mình giải quyết mà không cần Trình Trạm.


Nhưng cô sẽ không xấu hổ khi nhờ  Trình Trạm giúp đỡ khi cô không giải quyết được. Đây là mối quan hệ giữa cô và  Trình Trạm.
Trong giới có quy tắc bất thành văn, cô đã có hậu phương, cớ sao không dùng.
Sau khi quay cảnh cuối cùng, Hướng Nguyệt Minh và Tiểu Hi rời khỏi trường quay.


Đến công ty, vừa bước vào thang máy cô không ngờ mình lại gặp oan gia ngõ hẹp nhanh như vậy.
Tống Phi nhìn cô, cười gọi: “Em gái.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Chị.”


Tống Phi nhìn cô, im lặng cong môi, giọng điệu châm chọc nói: “Đã lâu không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp, khuôn mặt này cũng ngày càng quyến rũ.”
“Cũng bình thường thôi.”
Hướng Nguyệt Minh không khiêm tốn chút nào, nói một cách giả tạo: “Trời sinh đã có vẻ đẹp như vậy thật khổ.”


“…”
Tiểu Hi thiếu chút nữa không nhịn được mà cười thành tiếng, cắn môi nhìn Hướng Nguyệt Minh với vẻ mặt rất khổ sở vì đang nhịn cười.
Sắc mặt Tống Phỉ cứng đờ, ánh đèn vẫn chiếu qua chiếc mũi vừa được phẫu thuật thẩm mỹ của cô ta.


Cô ta nhẫn nhịn nén giận: “Đúng vậy, em gái phải chăm chút thật kỹ khuôn mặt này nhé.” Cô ta lại tiếp tục châm chọc nói: “Ngoại trừ khuôn mặt này, em lại chẳng có lấy một tài năng.”
Hướng Nguyệt Minh khẽ mỉm cười: “Chuyện này tôi không cần chị lo lắng giùm.”


Cửa thang máy mở ra, Hướng Nguyệt Minh đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn cô ta: “Nghe nói chị vừa mới giành được một vai diễn có vài cảnh phải quay dưới nước…”


Ánh mắt cô lướt trên người cô ta, rồi dừng lại trên bộ ngực: “Chỉ là không biết liệu miếng độn ngực của chị có thấm được nước không nhỉ?”

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Tiểu Hi không nhịn được mà ngoác mồm ra để cười.


Thực ra, việc các nữ diễn viên dùng độn ngực không có gì đáng để nói cả. Vì để quay phim chụp ảnh, để lên hình đẹp thì độn ngực là việc bình thường.
Nhưng đây là Tống Phi nên cô cố tình lật tẩy khiến cô ta nhục nhã.


Thời điểm mà cô nhớ nhất đó là lần cô cùng Tống Phi bị bắt đi cùng nhau trên thảm đỏ.


Cô ta tính kế muốn xô ngã Hướng Nguyệt Minh nên giả vờ giẫm lên váy của cô. Nhưng cô ta không ngờ rằng, Hướng Nguyệt Minh tập khiêu vũ từ nhỏ nên cơ thể rất dẻo dai, cô đã nhẹ nhàng tự cân bằng bản thân để không ngã, rồi chính Tống Phi tự rước nhục vào thân, cô ta đã ngã sấp mặt trước một đám phóng viên.


Với cú ngã đó, miếng dán ngực trực tiếp văng ra ngoài.
Mặc dù MC  đã kịp thời kiểm soát hiện trường nhưng tin tức vẫn bị lan truyền.
Từ đó, Tống Phi ghét nhất ba chữ miếng dán ngực phát ra từ miệng người khác.
Hướng Nguyệt Minh xoa đầu Tiểu Hi: “Đừng cười nữa.”


“Em không thể kiềm chế” Cô nàng nói.
Tiểu Hi tự tin nói: “Cô ta là người khiêu khích trước, chị Hạ chắc chắn sẽ không mắng chị.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn cô: “Chị sợ rằng câu nói dung mạo trời sinh  sẵn của chị bị phóng đại, trên mạng sẽ đồn chị coi thường vẻ đẹp phẫu thuật thẩm mĩ.”


Tiểu Hi: “…nhưng mà chị chỉ nhắm vào cô ta thôi mà.”
Hướng Nguyệt Minh ậm ừ: “Thôi bỏ đi, lần sau cố gắng nhẫn nhịn.”
Tiểu Hi nhìn cô: “Nhưng mà em không nhịn được.”


“…” Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời: “Đều là lỗi của Trình Trạm, nếu không phải anh ấy quá độc miệng, chị cũng sẽ không học theo.”
Tiểu Hi nghẹn ngào bi thương giùm cho Trình tổng trong ba giây, người nằm không cũng dính đạn.


Trình Trạm, người đang được Hướng Nguyệt Minh nhắc đến, vừa kết thúc một cuộc họp dài.
Vừa trở lại văn phòng, Trình Trạm giơ tay nới lỏng cà vạt.
Trợ lý Đinh Thuyên gõ cửa đi vào.
“Trình tổng.” Anh đưa văn kiện trong tay ra, thấp giọng nói: “Đây là một số văn kiện cần ký gấp.”


Trình Trạm ra hiệu ý bảo anh ấy đặt xuống, quay đầu lại nhìn đồng hồ.
“Tình huống phía bên kia như thế nào rồi?”
Đinh Thuyên ngẩn ra, lập tức hiểu ra: “Độ hot CP của Cô Hướng và Tống Dực đã giảm xuống.”
Trình Trạm gõ trên màn hình để nhắc nhở: “Tài khoản đăng bài.”


“Đã xử lý.”
Trình Trạm gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Đinh Thuyên suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Còn có một chuyện.”
Trình Trạm ngước mắt lên.


Đinh Thuyên nói thẳng: “Tôi vừa nhận được tin rằng việc chứng thực cho một sản phẩm chăm sóc da mà cô Hướng nói trước đó đã bị thay người.”
“Chúng ta có cần can thiệp không?” Anh ấy hỏi.
Trình Trạm  suy nghĩ một chút, sau đó nhếch môi: “Không cần.”


Anh nhàn nhạt nói: ” Cô ấy sẽ tự giành lại.”
“Vâng.”
Trước khi trợ lý ra ngoài,  Trình Trạm nói thêm: “Mua cho tôi thứ cô ấy thích.”
Đinh Thuyên gật đầu, biết là đang tìm cách dỗ người.


Sau khi trợ lý rời khỏi văn phòng,  Trình Trạm liếc nhìn chiếc điện thoại di động đã lâu không một động tĩnh.
Anh đang suy nghĩ thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Hướng Nguyệt Minh: 【Trình tổng, chị Hạ  đang giáo huấn em.
Trình Trạm: 【?


Hướng Nguyệt Minh: Chị ấy nói anh chắc chắn sẽ không bênh em.
Trình Trạm: 【Em lại gây ra chuyện gì nữa đây?
Hướng Nguyệt Minh: 【Đừng nói chuyện với em như vậy, giữa chúng ta chỉ có mối quan hệ hời hợt này thôi sao?
Trình Trạm liếc nhìn tin nhắn cô gửi, đợi xem cô nhắn gì tiếp.


Hướng Nguyệt Minh: 【Thật ra, gần đây em rất thích đồng hồ VCER.






Truyện liên quan