Chương 4
Đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau không chút né tránh.
Chú ý sắc mặt Trình Trạm có vẻ không đúng lắm, Hướng Nguyệt Minh nhẹ chớp mắt: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Cô đưa tay nhéo má Trình Trạm: “Sao không nói vậy?”
Trình Trạm khép hờ mắt nhìn cô, d*c vọng trong con ngươi nhạt đi đôi chút.
“Em muốn anh nói cái gì? Nhận xét kỹ năng diễn xuất vừa rồi của em?”
“Vừa rồi không phải em đang diễn sao?” Hướng Nguyệt Minh thẳng thắn nói: “Dì Hứa và Tiểu Hi đều nói đó là anh và em ở chung hằng ngày, còn nói nên làm nũng một chút.”
Những lời này nghe có chút tùy ý, nhưng không hiểu sao lại làm cho buồn bực trong lòng Trình Trạm tiêu tán vài phần.
Hướng Nguyệt Minh chính là có bản lĩnh như vậy, vài câu nói có thể khơi dậy cơn giận của anh, nhưng cũng có thể nhanh chóng xua tan cơn giận bằng một hai câu nói nhẹ nhàng.
Trình Trạm không trả lời, nhìn cô với đôi mắt đen sâu thẳm, cùng những tia cảm xúc mơ hồ không rõ.
Hướng Nguyệt Minh không sợ, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Trình Trạm?”
Yết hầu anh lăn lăn,từ trên người cô ngồi dậy, ánh mắt lãnh đạm quét nhìn cô một cái: “Em thật sự muốn đóng một vai như vậy?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Cũng đang có ý định như vậy.”
Trình Trạm đứng dậy, đứng ở bên giường cởi cà vạt.
Vì bữa tiệc tối nay, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây trang trọng hơn bình thường. Nhưng bởi vì hai người vừa lăn lộn, nên trên quần áo có vài nếp nhăn, nhìn không được chỉnh tề.
Hướng Nguyệt Minh vô thức dán mắt vào anh, không thể rời mắt.
Ngoại hình của Trình Trạm có thể vượt qua 95% các nam minh tinh trong ngành. Anh rất chăm tập thể hình nên dáng người được coi là chuẩn hơn đa số mọi người.
Điển hình như lúc mặc đồ thì gầy, c ởi đồ có thịt, vai rộng eo thon chân dài, khi đeo kính thì trông như một thư sinh nho nhã.
Hướng Nguyệt Minh rất thích anh mặc lễ phục. Nói chính xác, cô thích nhìn anh cởi bỏ bộ lễ phục và thay đổi từ một Trình tổng ăn mặc bảnh bao biến thành một cầm thú, vì cô mà đ ộng tình.
Con ngươi của anh đen nhánh âm trầm, khi đó Hướng Nguyệt Minh sẽ có ảo giác rằng người trước mặt từ thể xác lẫn tâm hồn đều thuộc về riêng mình cô.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Trình Trạm ném cà vạt sang một bên, rũ mắt xuống:“Làm sao?”
Hướng Nguyệt Minh nhếch môi cười, nửa quỳ ở trên giường đưa tay về phía anh: “Em cởi cúc áo cho.”
Cô cũng không quan tâm Trình Trạm có đồng ý hay không, liền giơ tay túm lấy góc áo anh.
Trình Trạm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúi xuống hợp tác với cô.
Anh liếc nhìn khuôn mặt cô, cảm xúc rất lạnh nhạt.
Hướng Nguyệt Minh cởi cúc áo, cảm nhận được hơi thở của anh phả vào mặt cô, ngẩng đầu nhìn anh: “Được rồi.”
Trình Trạm nhìn cô một lúc: “Đi ngủ sớm đi.”
“?”
Nhìn bóng lưng của người đàn ông bước vào phòng tắm, Hướng Nguyệt Minh có chút ngây ngốc.
Cô nghĩ kĩ ý nghĩa trong lời nói của Trình Trạm, tối nay anh sẽ không làm sao?
Cô nhướng mày, chuyện này hơi ngoài ý muốn.
Trong tiềm thức, cô nghĩ đến phản ứng cơ thể của Trình Trạm vừa rồi, không giống như anh không đáp lại, vậy … là bị lời nói của cô tác động đến?
Nghĩ về điều đó, Hướng Nguyệt Minh không nhịn được mà cười thành tiếng.
Cô im lặng cong cong môi dưới, đứng dậy hướng vào phòng tắm.
Phòng tắm mờ mịt hơi nước.
Nghe thấy âm thanh, Trình Trạm quay lại nhìn thấy Hướng Nguyệt Minh đang đi vào.
Trình Trạm ánh mắt tối sầm lại, cứ như vậy nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh dùng ánh mắt tr@n trụi mà đánh giá anh, nhướng mày nói: “Em vẫn là thích Trình tổng trong bộ dạng ph óng đãng thế này.”
Trình Trạm không nói lý với cô.
Hướng Nguyệt Minh bĩu môi, nhón chân ôm lấy cổ anh, chủ động hôn anh.
Cô hướng từ cằm lên trên mà hôn, hòa với những giọt nước ấm, cô mổ nhẹ vào môi anh.
Khi Hướng Nguyệt Minh làm những việc này, vừa vụng về lại đáng yêu. Cũng không quyến rũ và gợi cảm cho lắm, nhưng lại khiến trái tim Trình Trạm ngứa ngáy khó chịu, anh thật là không có biện pháp với cô.
“Em thật sự không muốn ngủ?”
Hướng Nguyệt Minh nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh không muốn sao?” Cô giả vờ tiếc nuối: “Nếu anh không muốn, em sẽ__”
Cô chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông bế bổng lên, nụ hôn kịch liệt rơi xuống.
…
Trình Trạm trong lòng có bao buồn bực liền trút hết lên nụ hôn này, đối với cô không nhẹ nhàng chút nào.
Phía sau lưng là bàn đá cẩm thạch, trước là một thân hình nóng bỏng, Hướng Nguyệt Minh không có chỗ để trốn.
Trong phòng tắm đầy hơi nước trộn lẫn với tiếng th ở dốc của nam nữ khiến không khí bớt chân thực hơn, âm thanh phát ra nặng nề khiến người ta không khỏi liên tưởng với những điều không đứng đắn.
Bóng đèn trên đầu cô dường như đang rung chuyển khiến Hướng Nguyệt Minh cảm thấy chóng mặt, nếu làm hai lần, cô có thể sẽ ngất xỉu trong tình yêu đầy tình d*c này.
—
Trở lại giường, Hướng Nguyệt Minh vô cùng mệt mỏi.
Cô liếc nhìn người đàn ông rồi xốc chăn đi ngủ, chủ động nghiêng người sang.
Trình Trạm nhìn cô rồi phớt lờ.
Hướng Nguyệt Minh bất đắc dĩ nở một nụ cười, cuộn tròn trong lồ ng ngực anh: “Trình Trạm, sao tính tình anh lại dễ tức giận như vậy? Còn chưa nguôi giận sao?”
Khóe mắt cô vẫn còn hơi đỏ, vừa rồi là do lăn lộn quá lâu mà xuất hiện.
Hướng Nguyệt Minh biết cách làm anh nguôi giận, cố ý nói: “Lưng của em đều đỏ hết lên rồi.”
Trình Trạm dừng lại một chút: “Đâu.”
“Anh tự tìm đi.” Hướng Nguyệt Minh ủy khuất nói: “Em hy sinh bản thân như vậy, anh nỡ giận em sao?”
“…”
Trình Trạm liếc nhìn cô, không bỏ qua sự gian xảo trong mắt cô. Anh khẽ giật giật môi, nhưng cuối cùng vẫn nhượng bộ những chiêu trò của cô.
“Bôi thuốc nhé?”
“Không cần.”
Hướng Nguyệt Minh vươn tay ra: “Cho em ôm một cái là được.”
Trình Trạm dừng lại, đem người kéo vào lồ ng ngực mình.
Trong phòng im ắng, mọi thứ trở về bình tĩnh.
Hướng Nguyệt Minh ngáp một cái, khi cô sắp ngủ, giọng nói trầm ấm của một người đàn ông từ bên cạnh truyền đến: “Muốn diễn vai nào thì cứ đi.”
Hướng Nguyệt Minh hơi ngẩn ra, không tiếng động cong môi: “Đã biết.”
Cô vùi đầu vào cổ anh cọ cọ, há miệng cắn bả vai anh: “Anh là nhất, moa.”
Trình Trạm nhìn người không tim không phổi kia đã ngủ say, trong mắt hiện lên ý cười.
Anh giơ tay, kéo cô vào trong chăn, ôm người trong lòng chặt hơn.
–
Hướng Nguyệt Minh tạm thời nghỉ ngơi vài ngày, nhưng cô lười biếng không muốn ra ngoài chơi, vì vậy mỗi ngày cô ở nhà đọc kịch bản và xem phim.
Trình Trạm đang đi công tác, cô thì rảnh rỗi sinh nông nỗi.
Hôm nay, Sơ Hạ gọi cho cô.
“Chị đã thương lượng với đối tác về hợp đồng.”
Hướng Nguyệt Minh nhướn mày, đứng trong phòng thay đồ để chọn quần áo: “Sao rồi?”
“Bên kia nói, đổi thành hai người đại diện cùng quay, em có muốn hay không?”
Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh cười nhạo: “Em và Tống Phi quay cùng nhau?”
“Đúng.”
Hướng Nguyệt Minh cầm chiếc váy hai dây không cẩn thận làm rơi xuống, buồn cười hỏi: “Thương hiệu kia đang nghĩ gì vậy, không sợ fans hai bên đánh nhau sao?”
Sơ Hạ bất đắc dĩ thở dài: “Bên kia không thể cùng Tống Phi chấm dứt hợp đồng.”
“Em biết.” Hướng Nguyệt Minh: “Chị cảm thấy hai người cùng đại diện sẽ thế nào?”
Sơ Hạ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Kỳ thực cũng không tệ, xem như cho hai người bọn em xào lại nhiệt.”
“Sao lại phá?”Hướng Nguyệt Minh nhàn nhạt hỏi:”Bọn em ngay từ đầu vốn dĩ đã không hợp nhau.”
Sơ Hạ: “…”
Nàng nhất thời không nói nên lời: “Hiện tại em định làm trái lời chị sao?”
Hướng Nguyệt Minh cười: “Không hẳn.”
Cô suy nghĩ một chút: “Em sẽ suy nghĩ, chiều nay sẽ cho chị câu trả lời.”
“Được, nếu có thể thì cùng nhau ăn tối luôn.”
Sau khi cúp điện thoại, Hướng Nguyệt Minh thấy hơi chán nên mở điện thoại gửi cho Trình Trạm một loạt tin nhắn rác.
–
Hướng Nguyệt Minh thì nhàm chán, nhưng Trình Trạm thì lại hơi bận.
Khách sạn bên Giang Thành đang xảy ra vấn đề, một vị khách thuê phòng ở khách sạn phàn nàn về việc mất những vật dụng quan trọng trong khách sạn.
Vốn dĩ, chuyện vặt vãnh này không cần Trình Trạm đứng ra, nhưng vị khách này có thân phận đặc biệt. Trình Trạm cũng cần xác thực lại một số yêu cầu nên đã đến đây.
Khi Hướng Nguyệt Minh nhắn tin cho anh, Trình Trạm đang lắng nghe một vài vị quản lí ở trước mặt cãi nhau tía tai đỏ mặt, ai cũng không nhượng bộ ai.
Cảm xúc trên mặt rất nhạt, Đinh Thuyên ở bên cạnh quan sát, mơ hồ cảm thấy Trình Trạm sắp nổi giận.
Anh dành vài giây im lặng bi ai cho trái tim bé nhỏ của mình và những người quản lý này.
Bỗng nhiên, điện thoại bên cạnh rung lên.
Đinh Thuyên liếc qua, lúc này chỉ có duy một người mà Trình Trạm không cài đặt tin nhắn WeChat không làm phiền.
Quả nhiên, anh thấy Trình Trạm nhấc điện thoại lên.
Sau đó, anh thấy sự thờ ơ trên khuôn mặt Trình Trạm đã giảm đi một chút.
Hướng Nguyệt Minh đã gửi một vài bức ảnh qua, cuối cùng cô cũng không quên hỏi: Trình Trạm, anh thấy bộ nào đẹp nhất.
Trình Trạm lật xem những bức ảnh, Hướng Nguyệt Minh lên lên rất xinh đẹp, với khí chất ưa nhìn, ngay cả khi cô ấy đang mặc một cái vải bao bố, cũng đều là tuyệt đẹp.
Trình Trạm gõ ngón tay lên màn hình điện thoại, nhìn làn da trắng nõn lộ ra của cô hỏi: Em đi đâu vậy?
Hướng Nguyệt Minh: Việc chọn người đại diện mà chúng ta đã nói trước đây, nhãn hiệu nói họ đã sắp xếp để em và Tống Phi cùng nhau đứng ra đại ngôn(*), vì vậy bọn em đi gặp mặt để bàn việc này.
Trình Trạm: Mặc tùy tiện đi.
Hướng Nguyệt Minh: 【? Tùy tiện? Em không muốn xuề xòa, em muốn ăn mặc thật đẹp để đè bẹp cô ta!!
Trình Trạm nhìn tin nhắn của cô, khóe môi bất giác cong lên.
Anh nở một nụ cười, chậm rãi gõ một dòng để an ủi người bên kia
Trình Trạm: Em tùy tiện mặc gì cũng có thể áp đảo cô ta.
Hướng Nguyệt Minh: 【?
Hướng Nguyệt Minh: Anh hôm nay ăn đường sao, nói chuyện ngọt vậy?
Trình Trạm: … Không cần thiết phải có hai người đại ngôn, em thực sự muốn đại ngôn này?
Hướng Nguyệt Minh: Không, em chỉ để gây thù chuốc oán thôi. Lần trước em cùng bọn họ gặp mặt ăn cơm, bọn họ đã rót cho em rất nhiều rượu đến nỗi em đã nôn ra. Em cảm thấy bọn họ một chút cũng không để em vào mắt!
Hướng Nguyệt Minh: Trình tổng, anh có cảm thấy em đang bị coi thường không?
Trình Trạm đọc một loạt tin nhắn của cô, nhưng không cảm thấy rằng cô đang bị coi thường.
Nhưng anh biết những gì Hướng Nguyệt Minh biểu đạt ý tứ.
Anh nâng mắt nhìn đám quản lý còn đang tranh cãi: “Ra ngoài.”
Mọi người sửng sốt, quay đầu nhìn về phía anh.
Trình Trạm cất điện thoại di động đi, vẻ mặt nhàn nhạt: “Ra ngoài cãi nhau, bao giờ xong thì vào đây.”
Mọi người: “…”
Họ đưa mắt nhìn Đinh Thuyên, anh lắc đầu với họ ra hiệu: “Các vị đi ra ngoài trước đi, Trình tổng còn có việc phải giải quyết.”
Sau khi bọn họ đã ra ngoài, Trình Trạm quay đầu nhìn Đinh Thuyên phân phó vài lời.
Đinh Thuyên gật đầu: “Vâng Trình Tổng, tôi sẽ sắp xếp để ngài xử lí.”
Trình Trạm:” Đi thôi.”
–
Nhìn tin nhắn không một lời hồi đáp, Hướng Nguyệt Minh bĩu môi chán nản.
Cô gửi cho Sơ Hạ một tin nhắn hẹn đi ăn tối rồi cất điện thoại.
Thấy vẫn còn sớm, Hướng Nguyệt Minh cũng không vội.
Cô nhắn tin bảo thợ trang điểm qua sau rồi lại chui vào giường nằm nghỉ.
Khi cô tỉnh dậy, dì Hứa đến gọi cô.
“Tiểu Minh.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn bà: “Vâng.”
Dì Hứa cười cười, nói: “Có người tới đưa đồ cho con, đi xuống xem một chút”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt: “Ai vậy ạ?”
Đi xuống cầu thang, cô thấy mấy người phụ nữ lạ mặt đứng thành một hàng.
“Hướng Tiểu Thư.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô quay đầu lại nhìn chiếc hộp họ đang cầm trên tay và bộ quần áo treo ở một bên, nháy mắt lập tức hiểu ra.
“Trình tổng phân phó chúng tôi đem đồ đến để cô lựa chọn.”
Ngoài quần áo, Trình Trạm còn gửi túi xách và trang sức.