Chương 37
Lý Trình Tú lang thang bên ngoài một ngày, mắt thấy mặt trời đã sắp xuống núi, cậu không thể không trở về.
Nhìn tòa biệt thự sừng sững trước mặt, cậu chợt nảy sinh cảm giác thôi thúc muốn chạy trốn thật xa.
Cậu không biết mình nên đối mặt thế nào với Thiệu Quần. Đấu tranh nội tâm suốt một ngày dài, cậu quyết định sẽ không đi đối chất với Thiệu Quần. Nghĩ đến những đả kích phải chịu sau khi chất vấn hắn, cậu liền sợ hãi không thôi.
Làm sao để nhận biết một người có thật lòng hay không mà không cần phải liều lĩnh lưỡng bại câu thương?
Lý Trình Tú xoa xoa đôi mắt sưng vù, nhắm mắt đi vào trong.
Thời điểm cậu mở cửa vào nhà, Thiệu Quần đang đưa lưng về phía cậu, tựa vào cửa sổ sát đất, ngắm nhìn hồ cá ngoài cửa.
Vừa nghe được tiếng động, Thiệu Quần liền xoay đầu lại, hạ điện thoại di động trong tay xuống, hơi cau mày nói, “Sao phỏng vấn lâu thế? Tôi đang định gọi điện cho anh.”
Lý Trình Tú mệt mỏi gật gật đầu, không có can đảm ngẩng lên đối mặt với hắn.
Thiệu Quần thấy dáng vẻ mất hồn của cậu, bước tới, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, “Sao vậy, sao lại mất tinh thần như vậy, không tốt à?”
Lý Trình Tú nghiêng đầu qua, khẽ “ừ” một tiếng.
Thiệu Quần không nhìn thấy thái độ trong mắt cậu, mạnh mẽ kéo cằm cậu về phía mình, “Không tìm được việc thì về tức giận với tôi à, anh thật kì lạ.”
Lý Trình Tú cánh mũi phập phồng, đột nhiên có chút kích động hất tay hắn ra.
“Bốp” một tiếng, cả hai người đều ngẩn ra.
Lý Trình Tú lúng túng nhìn Thiệu Quần, Thiệu Quần cũng sửng sốt nửa giây, hai mắt dần trợn ngược lên, không thể tin mà nhìn cậu.
Hắn dường như đã quá quen với sự ngoan ngoãn của Lý Trình Tú. Lúc nói chuyện cùng nhau, cậu cũng chưa bao giờ tỏ thái độ phản kháng với hắn. Hôm nay, xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Trình Tú mím môi, trong mắt có vài tia kinh hãi.
Thiệu Quần hung hăng kéo mạnh cánh tay cậu, đè cậu lên tường, cắn răng nói, “Con mẹ nó, chuyện đ*o gì đang xảy ra với anh vậy? Đến tháng hả?”
Vành mắt Lý Trình Tú đỏ ửng, cẩn thận quan sát Thiệu Quần từng chút từng chút một, cố gắng tìm ra một câu trả lời như ý trên khuôn mặt hoàn mỹ luôn khiến cậu mê đắm này.
Sự thật là hắn đang nghĩ gì? Hắn đối với cậu rốt cuộc có bao nhiêu phần thật lòng? Cậu có thể tin tưởng hắn không? Hắn thật sự chính là Thiệu Quần trong tâm trí của cậu sao?
Cậu có quá nhiều nghi vấn muốn bộc lộ, nội tâm cậu liều mạng gào thét, nhưng cổ họng lại bị một bàn tay vô hình gắt gao bóp chặt, khiến cậu không thể thốt lên câu nào.
Thiệu Quần nhìn thấy vành mắt sưng đỏ của cậu, không nhịn được chạm lên mắt Lý Trình Tú, “Sao thế, anh khóc à?”
Cơn giận vừa mới bùng lên đã nhanh chóng tan biến bởi vẻ mặt ủy khuất của Lý Trình Tú.
Hắn không biết hôm nay Lý Trình Tú đi phỏng vấn đã gặp phải chuyện gì, nhất định là tương đối không vui. Người vừa biết điều vừa mềm yếu như Lý Trình Tú, cho dù có bị bắt nạt cũng chỉ nhẫn nhịn nuốt ngược nước mắt vào bụng, về đến nhà mới lộ ra đôi chút tâm tư. Hắn sẽ thử bao dung một chút, đây không phải dịp tốt để thể hiện hắn rõ ràng không phải là người ngoài sao?
Trong lòng Thiệu Quần có mấy phần thương tiếc, buông lỏng cánh tay cậu, đổi thành nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt cậu, ôn nhu nói, “Ủy khuất gì mà có thể khiến anh bực mình như vậy?”
Lý Trình Tú nhẹ nhàng lắc đầu.
Thiệu Quần cảm thấy cậu không nói cũng tốt, hắn cũng không có ý định giúp cậu hả giận. Dẫu sao Lý Trình Tú không tìm được việc làm, hắn còn cao hứng hơn. Vì thế, hắn liền ôm cậu nhẹ giọng dụ dành, “Được rồi được rồi, đừng nóng giận, chuyện bình thường thôi mà, anh là người lớn rồi, kiên cường lên.”
Lý Trình Tú rũ mi mắt xuống, im lặng vùi đầu trong ngực hắn.
Thiệu Quần thấy Lý Trình Tú yếu đuối như vậy, đôi khi tức giận mới gọi là tình yêu, cứ coi như đây là một loại hấp dẫn đi.
Thiệu Quần ôm eo cậu, kéo cậu ra cửa, “Đi nào, mang giày vào, tôi đưa anh ra ngoài ăn cơm, tôi còn chưa ăn đâu, đang chờ anh đấy.”
Lý Trình Tú lắc lắc đầu, “Không muốn ra ngoài ăn.”
Thiệu Quần thả cậu ra, “Được, không đi thì không đi.” Thiệu Quần cúi đầu xuống, hôn lên gương mặt cậu một cái, “Nghe vợ cả. Vậy chúng ta đặt đồ ăn nhé.”
Lý Trình Tú thấp giọng nói, “Không cần, tôi tự nấu.”
“Được.” Thiệu Quần buông tay ra, “Nấu đi, đơn giản chút là được, bây giờ cũng không còn sớm.”
Lý Trình Tú “Ừ” một tiếng, cúi đầu lủi thủi vào phòng bếp. Sau khi vào phòng, cậu dựa vào bàn, mệt mỏi chống đỡ cơ thể bằng hai tay, thở hổn hển bầu không khí không có Thiệu Quần.
Làm sao để có đủ dũng khí nói ra lời muốn nói, làm sao để quên đi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay? Cậu chí ít phải lựa chọn được, nếu không biết phải đối mặt sao với Thiệu Quần? Cậu nên làm gì đây?
Vội vội vàng vàng nấu mì sợi, hai người mặt đối mặt ăn bữa cơm trầm mặc nhất từ trước tới nay.
Mặc dù Thiệu Quần cố gắng nói chuyện với cậu, nhưng Lý Trình Tú cứ luôn né tránh, khiến hắn cũng mất hứng.
Sau khi ăn tối xong, Thiệu Quần khoanh tay tựa bên cửa phòng bếp, nói với Lý Trình Tú đang rửa chén, “Rửa xong thì đi sắp xếp cho tôi một cái vali nhé, tôi phải ra nước ngoài một chuyến, khoảng một tuần, mang theo cả quần áo mùa hè đi.”
Lý Trình Tú dừng tay một chút, “Được.”
Thiệu Quần không nhịn được lắc đầu một cái, xoay người trở về phòng ngủ, tựa vào đầu giường đọc sách.
Theo kế hoạch, ngày mai hắn sẽ đi nghỉ phép ở Tahiti với Thích Trà. Sau khi trở về Bắc Kinh sẽ chính thức đính hôn.
Hết thảy đều làm theo từng bước đã vạch sẵn. Khác với vẻ bề ngoài bình ổn an tĩnh của hắn, trong lòng Thiệu Quần đã sớm nổi bão. Chẳng qua, hắn không rõ cái cảm giác này xuất phát từ đâu, điều này làm hắn cực kỳ bất an.
Chuyển giao cho Lý Trình Tú một cái nhà hàng đi.
Thiệu Quần không biết phải làm sao, bẻ khớp tay một cái, đột nhiên nảy ra ý tưởng này, hơn nữa vừa nghĩ đến liền cảm thấy chủ ý này rất ổn.
Không phải Lý Trình Tú thích làm đầu bếp sao? Cho cậu một quán ăn để cậu có thể thỏa sức vui đùa đi.
Nhà hàng cách nhà cũng gần, Lý Trình Tú về nhà lúc nào cũng được, giờ làm việc là giờ tự do…Đúng vậy, chuyện tốt như thế sao trước kia hắn không nghĩ ra nhỉ?
Thiệu Quần đắc ý cười, ném quyển sách đi, thả lỏng nằm trên giường. Hắn dự định trước hết bảo tiểu Chu tìm một nơi thích hợp gần đây, sau khi nghỉ phép về sẽ bắt tay tiến hành việc này.
Sau khi Thiệu Quần rời đi vào sáng hôm sau, Lý Trình Tú liền thở phào nhẹ nhõm.
Cậu bắt đầu chạy xô mỗi ngày, với hi vọng mình sớm tìm được việc làm.
Ngày thứ ba tính từ ngày Thiệu Quần đi vắng, Lý Trình Tú vẫn tiếp nhận phỏng vấn ở một nhà hàng, không nghĩ tới lại đụng phải người quen.
“Lý Trình Tú?”
“Adrian?” Lý Trình Tú có chút kinh ngạc khi gặp lại anh bạn gay xinh đẹp nhỏ nhắn này.
Tính ra Lý Trình Tú đã gặp người này tổng cộng ba lần, hai lần trước đó đều do Thiệu Quần mang cậu đi hớt tóc. Nơi cậu nhận phỏng vấn ngày hôm nay lại vừa vặn cùng đường với phòng tạo hình của Adrian, không nghĩ rằng sẽ tình cờ gặp nhau.
Khuôn mặt Adrian được thoa phấn lạnh, vừa xoa xoa tay vừa đi lên kéo kéo cánh tay cậu, không nói hai lời liền lôi Lý Trình Tú vào nhà hàng, “Tới đây tới đây, lạnh như vậy đừng đứng bên ngoài nói chuyện, vào ăn cơm trưa với tôi đi.”
Tính cách Adrian rất hoạt bát và thẳng thắn. Mặc dù đôi khi cậu ta có chút tật xấu, nhưng từ trước tới nay chưa từng có ác ý gì với cậu. Trong mắt Lý Trình Tú, cậu ta là kiểu người dám nói dám làm.
“Trùng hợp thật, anh lâu không tới, tóc lại dài thêm rồi. Ăn cơm xong thì vào tiệm của tôi đi, tôi sửa cho anh.”
“A, không, không cần, cám ơn.”
“Khách khí làm gì, kiểu tóc này sửa xong chắc chắn sẽ hot hơn rất nhiều. Chậc chậc, tay nghề của tôi tốt lắm nha.” Nói xong còn cười hì hì một tiếng.
Lý Trình Tú nhàn nhạt, cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Adrian rất chói mắt, rất rực rỡ, so với cậu quả là một trời một vực. Nếu cậu ta đụng phải vấn đề khó khăn nan giải như cậu, nhất định sẽ giải quyết thật nhanh. Chứ không giống như thứ hèn nhát là cậu, ngay cả một câu chất vấn cũng do dự đến tận giờ này, tự hại mình ăn ngủ không yên.
“A, đúng rồi, Thiệu Quần đâu, sao lại chỉ có mình anh?” Adrian gắp một miếng sườn heo hấp nhét vào miệng.
“Cậu ấy đi công tác.”
“Ồ, hai ngươi gần đây thế nào, cuộc sống gia đình hẳn là tốt đẹp vô cùng?”
Biểu cảm của Lý Trình Tú dần ảm đạm xuống.
“Có chuyện gì vậy?” Adrian đặt đũa xuống, chớp mắt quan sát vẻ mặt ỉu xìu của Lý Trình Tú, “Cãi nhau?”
Lý Trình Tú lắc đầu.
Adrian đột nhiên quát to một tiếng, “Này, không phải là chia tay rồi chứ?” Trong thanh âm mang theo sự hưng phấn thấy rõ
Lý Trình Tú ngẩn người, vội vàng lắc lắc đầu, “Không phải.”
“Vậy anh làm sao vậy? Bật mí chút với tôi đi.” Trong mắt Adrian lóe lên thứ ánh sáng bát quái.
*Bát quái: tám nhảm
Lý Trình Tú ngơ ngác nhìn chăm chăm cốc nước chanh trước mặt. Cậu bị một thứ gì đó đè nặng đến không thở nổi, vốn đã hy vọng có một người nào đó sẽ nguyện ý nghe cậu nói chuyện, nhưng giờ phút này lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Adrian cũng không phải bạn của cậu mà là bạn của Thiệu Quần.
Adrian kéo cánh tay cậu đang đặt trên bàn, làm nũng nói, “Nói đi mà, nói đi mà, nói một chút xem là chuyện gì, không chừng tôi có thể giúp anh.”
Lý Trình Tú chán nản cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không có gì.”
Adrian thở dài, “Anh đừng chê tôi xen vào chuyện người khác. Chẳng qua là tôi lo lắng cho anh thôi.”
Cho dù không rõ lời cậu ta nói là thật hay giả, trong lòng Lý Trình Tú vẫn có một chút ấm áp, cậu miễn cưỡng cười cười, “Cám ơn.”
“Những người như anh, liếc một cái liền biết là dễ bị bắt nạt, tôi nhìn anh mà thấy thương. Tôi chính là cái người ghét nhất chuyện người đàng hoàng bị khi dễ. Anh đó, phải mạnh mẽ chút mới không thiệt thòi, hiểu không.”
Lý Trình Tú gật gật đầu, đạo lý này có ai không hiểu đâu.
“Nói khó nghe một chút, anh yếu đuối như vậy, sớm muộn gì cũng bị Thiệu Quần gặm đến xương cốt cũng không còn đâu.” Adrian cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng, đột nhiên ném cho Lý Trình Tú một ánh nhìn quyến rũ, “Nhưng mà, nếu mà anh thật sự chia tay với Thiệu Quần, không bằng theo tôi đi.”
Lý Trình Tú sợ hết hồn.
“Ha ha ha ha.” Adrian cười rộ lên, “Đùa thôi, tôi chỉ thích anh nào sáu múi thôi, tôi không thích dạng người gầy như anh.”
Lý Trình Tú lúng túng cười theo.
“Nhưng mà…” Adrian hạ thấp giọng, thần bí nói, “Nếu anh cao hơn mười lăm cm, tôi vẫn có thể xem xét đó.”
Mặt Lý Trình Tú đỏ bừng, cả người theo bản năng dựa vào lưng ghế.
Adrian nói rất nghiêm túc, “Không thể nói trước được đâu, nhiều người đẹp trai vóc người hơi gầy cũng có thể mang thứ đồ chơi to đến bất ngờ đấy.”
Lý Trình Tú lúng túng nhìn xung quanh, không biết làm sao để bắt kịp tiết tấu “ngựa thần lướt gió tung mây” của Adrian.
(Ngựa thần lướt gió tung mây: ví với văn chương, thi ca thư pháp hào phóng, không câu nệ.)
“Nhưng mà liếc một cái cũng biết anh không có kinh nghiệm nằm trên rồi… Lý Trình Tú, nếu anh đã chia tay với Thiệu Quần, mặc dù hai ta không phù hợp, nhưng mà tôi vẫn có thể giới thiệu một đối tượng tốt cho anh. Tài nguyên trong tay tôi phong phú lắm. Người ôn nhu hiền huệ như anh là mẫu bạn đời điển hình, tuyệt đối có người muốn lấy.”
“À, tôi…”
“Có rồi có rồi, tôi vừa nghĩ đến một người rất thích hợp. Thật đó, đẹp trai, lịch lãm lại có tiền, mấu chốt là chuyên môn khá tốt, phù hợp với anh lắm, thật đấy.”
Lý Trình Tú cười khổ.
“Này, cho tôi số điện thoại của anh đi.” Adrian không nói lời nào đã cầm điện thoại di động của Lý Trình Tú lên, tự mình bấm vào máy một dãy số, sau đó đặc biệt cười một tiếng, “Có khó khăn gì thì tìm tôi, đừng khách khí, chúng ta là đồng hương mà. Nếu anh còn độc thân, tôi nhất định sẽ giới thiệu một người bạn trai thật tốt cho anh, tôi rất thích làm bà mối.”
Lý Trình Tú bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Sau khi ăn cơm xong, Adrian dẫn Lý Trình Tú đến phòng làm việc của mình, sửa tóc cho cậu một chút, lúc này mới vui vẻ tiễn cậu ra cửa.
Adrian nhiệt tình thẳng thắn như vậy khiến cho Lý Trình Tú cảm giác mình vừa có bạn trong giây lát, không ngờ lại vui đến vậy.
Sau khi xuống xe buýt về nhà, điện thoại đột nhiên reo lên, Lý Trình Tú nhìn màn hình một cái, là Thiệu Quần.
Lý Trình Tú do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhấn nút nhận, “Alô.”
Chất giọng từ tính của Thiệu Quần truyền ra từ đầu dây bên kia, “Này, cục cưng, nhớ tôi không?”
“Ừ.”
“Ừ cái gì, nhớ hay không?”
Lý Trình Tú ngập ngừng nói, “Nhớ.”
“Nghe chẳng có tinh thần gì cả, anh đang làm gì vậy?”
“Tìm việc làm. Cậu, cậu có bận lắm không?”
“Dĩ nhiên là bận rồi.” Thiệu Quần dường như không muốn tiếp tục cái chủ đề này, lại nói, “Tôi thật sự muốn về nhà sớm một chút, ở chỗ này quá chán, tôi nhớ anh.”
Lý Trình Tú không tự chủ được khẽ mỉm cười một cái, “Công việc rất quan trọng.”
“Đúng rồi, tôi mua cho anh một món quà rất hay, còn có vài bộ quần áo vô cùng đặc biệt…” Thiệu Quần ý vị thâm sâu cười nói, “Trở về phải mặc cho tôi ngắm, được không?”
Lý Trình Tú không hiểu đành thuận miệng đáp, ” Được.”
“Chỗ này đẹp lắm, lần sau sẽ mang anh tới đây chơi.”
“Cậu đang ở đâu?”
“Có nói anh cũng không biết…”
Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Lý Trình Tú mơ hồ nghe được một giọng nữ mềm mại gọi, “Chồng ơi, là em.”
Lý Trình Tú khựng người trong giây lát.
Ở đầu giây bên kia, Thiệu Quần phản ứng rất nhanh, vội vàng nói với Lý Trình Tú, “Ồ, bạn gái của tiểu Chu, tiểu Chu đang nói chuyện với tôi, bây giờ cậu ta đang đi WC. Vậy tôi cúp trước nhé, tôi phải ra mở cửa, gặp lại sau.” Nói xong, chẳng đợi Lý Trình Tú kịp phản ứng đã dứt khoát cúp máy.
Lý Trình Tú nghe được giọng nói nũng nịu ở đầu dây bên kia, hồi tưởng lại một chút, nhất thời cứng người.
Phản xạ của cậu hơi chậm, không có nghĩa là cậu bị ngốc.
Hắn có nhiều thời gian gọi điện như vậy, tại sao lại muốn bàn công việc trong lúc rảnh rỗi? Hơn nữa sự khẩn trương vừa rồi của Thiệu Quần quả thực không bình thường.
Lý Trình Tú cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều nặng nề vô cùng.
Rốt cuộc là từ khi nào cậu đã bắt đầu hoài nghi chuyện của Thiệu Quần vậy? Tại sao hai người bọn họ lại đi đến bước này?
Cậu cảm giác mình thật sự chịu không nổi nữa, cuối cùng đưa ra quyết định…chờ khi nào Thiệu Quần trở về, phải hỏi cho rõ, nếu không cậu sớm muộn gì cũng bị nghiền nát bởi những nghi ngờ này…
Cậu muốn hỏi Thiệu Quần, những gì quản lý Trương nói là thật hay giả, người phụ nữ trên tấm ảnh đó rốt cuộc là ai, và người phụ nữ trong điện thoại kia lại là ai?
Nếu không chịu giải tỏa, chắc chắn cậu sẽ thao thức suốt đêm. Dù kết cục cuối cùng có như thế nào, cậu cũng không còn bị hành hạ bởi loại dằn vặt này nữa.
Khi đang chầm chậm tiến bước vào nhà, cậu chợt phát hiện trước cổng bất ngờ xuất hiện một chiếc xe nhỏ màu đen. Nhìn qua liền biết nó đến là vì cậu, bởi chiếc xe đã trực tiếp chặn toàn bộ lối đi, đèn xe vẫn sáng choang.
Trời đã có chút sẩm tối, Lý Trình Tú nhìn từ bên ngoài vào chỉ có thể thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế lái.
Cậu vội vàng chạy đến, người đàn ông ngồi trên ghế tài xế cũng xuống xe, rất lễ phép hướng cậu gật đầu, “Lý tiên sinh, chào ngài, cảm phiền ngài mở cổng dùm, trên xe là Tam tiểu thư.”
Tam tiểu thư? Tam tiểu thư nào? Lý Trình Tú nghi hoặc nhìn anh ta.
Người đàn ông có vẻ là tài xế kia lên tiếng giải thích, “Là chị gái của thiếu gia.”
Lý Trình Tú bừng tỉnh, thế nhưng cậu vẫn nhớ rõ người chị lần trước của Thiệu Quần, hắn gọi rõ ràng một tiếng “Chị hai.”
Cậu mang một bụng suy đoán, mau chóng đi lên mở cổng.
Tài xế thấy cậu mở cổng, liền quay trở lại xe.
Vì Lý Trình Tú không lái xe cũng không có thứ điều khiển tự động mở cổng của Thiệu Quần, chỉ có thể dùng chìa khóa để mở, mạnh mẽ đẩy hai cánh cổng sắt sang hai bên.
Thời tiết lạnh lẽo, chạm vào sắt thật giống như chạm vào một khối băng. Mấy ngày nay nhiệt độ giảm liên tục, Thiệu Quần lại đi công tác, cổng sắt đã mấy ngày không mở ra, có chút cứng ngắc khó mở. Ngày thường Lý Trình Tú đều trực tiếp đi vào bằng cửa nhỏ, lần này dưới tình huống không có thiết bị tự động và người hỗ trợ, cậu mới phát hiện mở thứ này khó đến mức nào.
Lý Trình Tú trên trán đã toát đầy mồ hôi, bấy giờ mới mở được một cánh cổng ra. Cậu quay đầu liếc chiếc xe kia một cái, người trên xe dường như không muốn xuống giúp cậu. Cậu thở dài, không thể làm gì khác ngoài việc dồn sức mở cánh cổng còn lại.
Sau khi mở cổng, chiếc xe cũng lập tức lao vào, dừng lại trong sân.
Lý Trình Tú lại dùng sức của chín trâu hai hổ tiếp tục đẩy hai cánh cổng kia đóng lại.
Chờ đến khi cậu khóa cổng kỹ càng, tiếp đó mới dùng chìa khóa mở cửa biệt thự ra, người tài xế kia mới xuống từ ghế điều khiển, ân cần mở cửa ghế sau.
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp mang trên người một bộ áo dạ bằng lông cực kì tinh xảo bước ra.
Trông cô khá giống chị hai của Thiệu Quần, hiển nhiên là trẻ tuổi hơn một chút. Hơn nữa khí chất cũng hoàn toàn khác biệt. Chị hai của Thiệu Quần mang dáng vẻ uy nghiêm mà cơ trí, cô gái trước mắt này cũng sở hữu đôi chân mày hơi tợn, nhìn qua có vài phần chua ngoa gian xảo.
Cô ta ngạo nghễ ném cho Lý Trình Tú một cái nhìn, tiến thẳng vào phòng bằng đôi giày cao gót to tổ bố.