Chương 40
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Lý Trình Tú ôm Trà Bôi nằm trên giường, liên tục ngước lên nhìn tờ lịch.
Còn mấy ngày nữa là sẽ công bố kết quả thi kế toán viên, cậu cũng mang tâm trạng như bất kì thí sinh dự thi nào, chờ điểm trong trạng thái thấp thỏm lo âu, thầm nhớ lại bài thi của mình, phỏng đoán số điểm mình đạt được.
Tiểu Trà Bôi không ngừng ô ô trong ngực cậu. Một lát sau, nó lấy móng vuốt nhỏ khều khều tờ lịch mỏng manh, lại thấy Lý Trình Tú không có phản ứng gì, liền há miệng muốn cắn.
Ngay lúc nó mở miệng định cắn thì Lý Trình Tú hoàn hồn lại, nhanh chóng đoạt lại tờ giấy từ miệng nó.
Cậu lật thân thể tiểu Trà Bôi lên, hướng bụng của nó về phía mình, dùng ngón tay xoa xoa cái bụng ấm áp, “Đói?”
Con chó lắc lắc thân mình đậm màu chocolate, ngao ngao lớn tiếng kêu.
Lý Trình Tú mò lên mấy viên thức ăn dành cho chó từ dưới giường, đưa tới bên miệng nó, “Không thể ăn quá nhiều, tao đã cho mày ăn rất nhiều rồi.”
Cậu không hiểu tại sao một cái bụng nho nhỏ lại có thể chứa nhiều như vậy.
Thời điểm cậu vẫn ở chung với Thiệu Quần, Thiệu Quần tr.a mạng về phương pháp nuôi Trà Bô. Vì Trà Bôi rất nhỏ, tuyệt đối không thể để nó ăn quá nhiều. Lý Trình Tú cũng rất sợ, mỗi lần cho ăn đều đếm từng viên một, kết quả bây giờ nuôi thành một tiểu tử kén chọn. Nó sẽ không ăn thức ăn cho chó nếu không được đút tận mồm, hơn nữa thế nào cũng phải là Lý Trình Tú đút mới được. Lúc ngủ cũng nhất định phải để cậu xoa cổ nó mới chịu an tĩnh.
Lý Trình Tú đại khái là có mệnh trời sinh làm bà vú. Cậu luôn tận tâm tận lực chăm lo cho đối tượng bên cạnh mình từng li từng tí, cho dù đó chỉ là một con chó lớn chừng một bàn tay.
Sau khi đút no Trà Bôi, cậu liền thả nó trở về chiếc ổ đã trải chăn dày, chính mình cũng chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Vừa định chợp mắt thì một tiếng chuông chói tai bỗng vang lên phá vỡ không gian yên lặng trong căn phòng nhỏ.
Lý Trình Tú sợ hết hồn, vội vàng ngồi dậy, sờ sờ điện thoại di động trên bàn, ngay cả tên người gọi cũng không kịp nhìn mà trực tiếp đặt lên tai.
“A lô…”
Đầu dây bên kia không nói gì.
Lý Trình Tú nghi hoặc nhìn màn hình, trái tim nhất thời đập mạnh.
Là Thiệu Quần.
Lý Trình Tú cũng trầm mặc, suy nghĩ một chút, yên lặng nhấn tắt điện thoại.
Thật bất ngờ, cậu vừa mới nhấn tắt thì điện thoại lại tiếp tục vang lên lần nữa.
Ngay cả Trà Bôi cũng kháng nghị kêu to, Lý Trình Tú không còn cách nào khác, chỉ có thể nhấn nhận cuộc gọi.
Giọng nói cuồng loạn của Thiệu Quần vang lên từ đầu dây bên kia, “Anh giỏi lắm, lại còn dám cúp điện thoại của tôi.”
Lý Trình Tú cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, cậu cố gắng bỏ qua cơn đau dữ dội từ trái tim, liên tục thở gấp mấy hơi, lúc này mới lấy lại bình tĩnh.
“Thiệu Quần, chuyện gì?”
Thiệu Quần giọng có chút khàn, nghe qua có vẻ hơi kinh dị, “Anh còn để quên mấy thứ ở chỗ này, mau qua dọn đi, định để ở đây cho mốc meo hả?”
Lý Trình Tú hơi sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói, “Hình như, không quên cái gì đâu.”
“Tôi nói có là có, những thứ rác rưởi kia không phải của anh chẳng lẽ là của tôi?”
Lý Trình Tú hơi mím môi, “Vậy thì vứt đi.”
Đầu dây bên kia dừng một chút, ngay sau đó lại cất tiếng mắng, “Anh con mẹ nó dọn đồ không sạch, còn bắt lão tử vứt cho anh? Trông tôi rảnh lắm hả? Anh mau trở lại cho tôi!”
Lý Trình Tú kiên quyết không muốn bước vào cái biệt thự đó nữa, “Vứt đi, tôi không cần.”
Thiệu Quần bên kia tức đến gân xanh nổi đầy trên trán, cắn răng nghiến lợi nói, “Anh ở đâu, tôi ném qua cho anh!”
Lý Trình Tú lặp lại lần nữa, “Thật sự, không cần.” Cậu cũng không nhớ mình còn để lại thứ gì quan trọng.
“Nói cho tôi chỗ ở của anh! Anh im lặng không tiếng mà đi, vạn nhất ngày nào đó điện thoại cũng không còn, tiền anh thiếu nợ tôi, tôi con mẹ nó tìm ai đòi, anh muốn bùng nợ à?”
Lý Trình Tú vội vàng nói, “Không phải, tôi sẽ trả lại cho cậu, chỉ cần, hai năm.”
“Không được! Nhỡ có ngày anh chạy mất thì tôi phải tìm ai? Tôi phải tìm được anh, nếu không bây giờ anh trả cả vốn lẫn lãi cho tôi đi.”
Lý Trình Tú sắc mặt trắng bệch, cánh tay để ngoài chăn không ngừng run rẩy.
Cho tới bây giờ cậu vẫn không nghĩ tới Thiệu Quần lại có thể khốn nạn đến vậy. Từ khi chia tay nhau, bản tính tồi tệ của Thiệu Quần như mất đi khống chế mà dần dần bại lộ trước mặt cậu, khiến cậu vừa khó chịu vừa lạnh lòng hơn.
Cậu nói với giọng khàn khàn, “Nếu không thì, cậu đến, chỗ làm việc của tôi đi.”
Thiệu Quần ở đầu dây bên kia dừng một chút, “Địa chỉ.”
Ngày hôm sau, khi Lý Trình Tú đang mướt mồ hôi xào thức ăn thì một nhân viên phục vụ gian ngoài đẩy cửa vào, “Đầu bếp Lý, có một người bạn muốn tìm anh.”
Lý Trình Tú nghĩ một chút, có lẽ là Thiệu Quần, đôi chân như nhũn ra, cậu úp mở nói, “Bây giờ đang bận, bảo hắn chờ một chút.”
Cô gái nhỏ kia “Ừ” một tiếng, trước khi đi còn không nhịn được dùng vẻ mặt chờ mong hỏi cậu một câu, “Đầu bếp Lý, sao anh lại quen biết với một người đẹp trai như vậy, anh có quen hắn không?”
Lý Trình Tú lúng túng lắc đầu, “Không quen.”
Mấy người đồng nghiệp bên cạnh nghe vậy thì cười đùa trêu chọc cô bé phục vụ.
Lý Trình Tú bồn chồn, vừa nghĩ đến Thiệu Quần đang ở phía bên kia bức tường, chỉ cách cậu có vài mét, cậu liền cảm thấy chân mình như sắp nhũn ra.
Những đồng nghiệp xung quanh cũng không tệ, đối với người mới tới là cậu cũng coi như rất chiếu cố. Cậu xào xong một mâm thức ăn thì bên cạnh có người lại gần nói: “Bạn cậu còn đang chờ đó, đi sớm về sớm đi.”
Lúc này chính là thời điểm bận rộn nhất vào ban trưa, ai cũng đều có nhiệm vụ của riêng mình, ít đi một người chắc chắn sẽ còn tất bật hơn. Lý Trình Tú rất xấu hổ, cậu liên tục nói mình sẽ lập tức quay lại.
Rẽ vào đại sảnh thì thấy Thiệu Quần đang ngồi trước một chiếc bàn ở sâu trong góc, trên tay cầm thực đơn, duỗi cằm nhàm chán nhìn xung quanh.
Ngay khi nhìn thấy Lý Trình Tú, sống lưng hắn lập tức thẳng đứng, ánh mắt sắc bén chăm chú quan sát Lý Trình Tú.
Để tránh bị chú ý, Lý Trình Tú đi thẳng tới kéo ghế ra ngồi xuống luôn, không lưu loát mở miệng nói, “Tôi để quên, thứ gì?”
Ánh mắt của Thiệu Quần vẫn dán lên mặt cậu kể từ khi cậu xuất hiện, thuận miệng nói, “Ném rồi.”
“Hả? Cậu không phải, muốn đưa đồ cho tôi sao?”
Thiệu Quần cây ngay không sợ ch.ết đứng nói, “Anh không phải nói mình không cần sao?
Lý Trình Tú không nói nên lời, lúc sau mới hạ thấp giọng, “Vậy thì không có chuyện gì nữa...” Dứt lời liền đứng dậy muốn đi.
Thiệu Quần vươn tay nắm lấy tay cậu.
Lý Trình Tú sợ hết hồn, khẩn trương nhìn xung quanh một chút.
Chỗ ngồi của bọn họ nằm trong góc khuất, nếu không có người cố ý nhìn tới, trên thực tế sẽ rất khó phát hiện. Dù vậy Lý Trình Tú vẫn sợ thót tim.
Thiệu Quần cau mày, “Anh đang làm gì với đôi tay mình vậy? Sẽ không phải là tiếp tục lau rửa bát chén đó chứ?”
Lý Trình Tú dùng sức rút tay về, run giọng nói, “Buông ra, cậu đang làm gì đấy?”
“Tới thăm anh một chút không được sao?” Thiệu Quần nắm tay chặt tay cậu, thở ra một hơi, nói, “Trình Tú, đã nhiều ngày như vậy, anh trở về được chưa? Còn muốn nháo đến bao giờ?”
Trong mắt Thiệu Quần, Lý Trình Tú chính là không thể rời bỏ hắn.
Hắn nhìn ra cái người đàn ông mềm yếu này là thật tâm thích mình. Cho nên cũng không quá khó hiểu vì sao cậu lại tức giận như vậy khi nghe tin hắn sắp kết hôn.
Sau khi nguôi giận, Thiệu Quần suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy Lý Trình Tú hẳn là ghen tuông mà thôi, bỏ nhà ra đi là muốn mình coi trọng cậu hơn.
Mặc dù hắn cảm thấy loại trò chơi này rất nhàm chán và khó chịu, chẳng khác gì cái kiểu một khóc hai nhéo ba thắt cổ của mấy cô gái. Nhưng hắn lại không nhịn được mà vui vẻ, Lý Trình Tú thích hắn như vậy đó.
Từ tận đáy lòng, hắn tin tưởng, chuyện này có thể giải quyết được.
Chuyện kết hôn không thể không tiến hành, ngày hôm nay lừa gạt Lý Trình Tú, ngày sau cũng không thể tiếp tục dối gạt được, chỉ có thể cho cậu thêm nhiều thứ tốt và tìm cách khiến cậu chấp nhận thôi.
Lý Trình Tú dễ mềm lòng như vậy, chỉ cần mình dỗ một chút, xuống nước một chút, cho cậu một bậc thang, cậu hẳn là sẽ không còn mất hi vọng nữa.
So với việc dùng tiền mua sự mến mộ, tình cảm của Lý Trình Tú lại là thành tâm thành ý thích một người đến không thể che giấu, khiến hắn vừa thấy mới mẻ, vừa vu mừng khôn sướng.
Chính vì vậy, dỗ người này trở về cũng là chuyện cần thiết.
Hơn nữa Lý Trình Tú không ở nhà mấy ngày qua, hắn thật sự cũng chẳng dễ chịu gì.
Căn nhà đột nhiên trống vắng, cảm giác thứ gì cũng không thích hợp. Buổi tối một mình ngủ trên giường, bên cạnh ngay cả một người để ôm, để nói chuyện cũng không có, hắn không sao thoát khỏi cảm giác trống rỗng. Cho dù các đầu bếp cao cấp có làm bao nhiêu món ăn, hắn cũng cảm thấy vô vị, chỉ muốn ăn đồ do Lý Trình Tú làm. Không có Lý Trình Tú, cuộc sống như chệch khỏi đường ray, Thiệu Quần đột nhiên phát hiện chuyện gì cũng bất tiện, nhìn đến thứ gì cũng phiền lòng.
Không biết từ khi nào Lý Trình Tú đã chiếm một vị trí lớn trong cuộc sống của hắn đến như vậy. Hắn không phải là không cảm thấy nguy hiểm, nhưng bên cạnh đó lại càng hoài niệm cuộc sống bình yên và an ổn trước đây, nhớ đến mức đã sớm vượt qua tính cảnh giác của mình. Cho nên hắn do dự tới do dự lui, cuối cùng vẫn chủ động gọi điện thoại.
Hắn mấy ngày nay nói không khoa trương chút nào, ngày ngày đều nghĩ đến Lý Trình Tú, nhưng Lý Trình Tú chỉ vừa gặp mặt đã sốt ruột như thể ngồi thêm một giây nữa thôi là lửa bén đến mông, hắn không nhịn được lửa giận trong lòng.
Nắm tay Lý Trình Tú siết chặt, nhả từng chữ một, “Thiệu Quần, chúng ta chia tay rồi.”
Cơ mặt Thiệu Quần giật giật, miễn cưỡng khống chế chính mình, không đến mức thất thố ở chỗ này.
Hắn trầm mặt xuống, nghiến răng nghiến lợi nói, “Lý Trình Tú, anh đừng có không biết xấu hổ.”
Hốc mắt Lý Trình Tú nóng lên, nôn nóng giãy tay hắn ra.
Thiệu Quần vẫn một mực dùng sức nắm sức, không để cậu thoát ra.
Thiệu Quần có chút gấp gáp nói, “Anh con mẹ nó muốn nói cái gì, nói cái gì cơ?”
Lý Trình Tú vội la lên, “Buông tay.”
Thiệu Quần hít sâu, cố giữ bình tĩnh nói, “Trình Tú, tôi cho anh một quán ăn nhé, đó là nơi có vị trí tốt nhất Thẩm Quyến, anh muốn làm cái gì cũng được, được không? Sau này anh muốn thì tiếp tục làm việc, không muốn thì hưởng phúc ở nhà. Nếu anh muốn đi làm ở công ty, tôi cũng có thể tìm cho anh, đừng làm rộn nữa, được không?”
Lý Trình Tú thật muốn òa khóc, “Thiệu Quần, đừng, khinh thường tôi nữa.”
Thiệu Quần cứng người, vô thức thả lỏng tay, Lý Trình Tú nhân cơ hội này liền rút tay về, đẩy ghế rồi chạy về nhà bếp.
Thiệu Quần hung hăng đập bàn, bất chấp vô số cái nhìn hiếu kỳ của người người xung quanh, đạp cửa rời đi.
Lý Trình Tú mang tâm phiền ý loạn làm việc đến 4 giờ chiều, điện thoại của Adrian đúng giờ lại gọi đến.
Cậu ta hiện tại đã nắm chắc thời gian làm việc của Lý Trình Tú, cả ngày cực kỳ nhàn rỗi tìm Lý Trình Tú chơi.
Lý Trình Tú không quen cự tuyệt người khác, càng không nỡ cự tuyệt một người nhiệt tình hào sảng như Adrian. Cậu ta dường như nghe không hiểu hoặc căn bản không để tâm lời từ chối của người khác. Sau khi lên xe, Lý Trình Tú không nhịn được liền hỏi, “Cậu không phải làm việc sao?”
Adrian dửng dưng cười nói, “Trong tiệm có người, nếu ngày nào cũng cần đến tôi, vậy thì tôi làm ông chủ còn có ích lợi gì? Còn không bằng để người khác bao dưỡng luôn cho tự do tự tại.”
Lý Trình Tú đối với một số quan niệm của cậu ta thì không đồng ý cho cho lắm. Chỉ là cậu cảm thấy, cho dù có muốn làm việc hay không, chẳng ai lại muốn lãng phí thời gian của bản thân, cũng như muốn tự nuôi sống chính mình.
Adrian cười cười nhìn cậu, “Tôi biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, thật ra nếu có thể có một người bao dưỡng, đấy cũng là một loại bản lĩnh. Ước nguyện lớn nhất trước kia của tôi chính là tìm được một người có thể bao tôi, mỗi ngày chỉ cần ăn chơi bay nhảy, sống happy qua ngày. Sau này bị người ta đá, tôi mới phản ứng kịp. Tôi cảm thấy như vậy là không được, tôi sớm muộn gì cũng sẽ già đi, cũng may là tôi có thiên phú khá tốt, hiện giờ sống cũng rất ok, chẳng qua...” Adrian đắc ý cười một tiếng, “Tôi không dễ lừa như cậu. Nhìn thấy cái tiệm kia của tôi không, còn có cái xe này nữa, đều được mua bằng tiền của người yêu cũ đó, ai cũng ngu như cậu thì thiên hạ đã thái bình rồi.”
Nét mặt Lý Trình Tú hết xanh rồi lại trắng.
Adrian thở dài nhìn cậu, “Tôi biết mình nói chuyện khó nghe, con người tôi chỉ được có vậy thôi. Nhưng cậu tự suy nghĩ một chút, xem tôi nói có đúng không. Vẫn là câu nói kia, làm người không nên cam chịu kiếp xui xẻo.”
Mấy ngày qua, Adrian liên tục dẫn cậu thử nghiệm rất nhiều quán ăn ngon và đa dạng, hôm nay lại tiếp tục mang cậu tới một nhà hàng Thái.
Lúc tới nơi, Lý Trình Tú liền có chút bất ngờ, nhà hàng Thái này không phải là cái nhà hàng trước kia cậu từng tới cùng Lê Sóc sao?
Sau khi Adrian đẩy cậu vào cửa liền nháy mắt nói, “Giới thiệu đàn ông tốt cho cậu.”
Lý Trình Tú cả kinh, muốn đi đã không kịp, cái người được gọi là đàn ông tốt trong miệng Adrian đã dời mắt khỏi thực đơn và nhìn về phía bọn họ.
Mắt vừa chạm mắt, cả hai người liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Người đàn ông anh tuấn ưu nhã này, không ai khác chính là Lê Sóc đã lâu không gặp.
Lê Sóc sau một hồi ngây người, liền có chút kích động đứng lên, bước nhanh tới chào hỏi cậu, không dám tin mà kêu lên, “Trình Tú.”
Lý Trình Tú cũng rất bất ngờ, “Ông chủ?”
Nét mặt Lê Sóc tràn đầy vẻ hân hoan, không nhịn được mà ôm lấy cậu.
Hành động này tuy có chút đột ngột, nhưng vẫn nằm trong phạm vi lễ nghi có thể cho phép, chẳng qua chỉ là nhẹ nhàng ôm bả vai cậu một cái.
Adrian ở bên cạnh kì quái kêu lên, “Hai người biết nhau à? Sao hai người lại có thể quen biết rồi chứ, cảm giác thành tựu làm mai của tôi bị mất rồi? Cảm giác thành tựu đó! Mau trả cho tôi!”
Trong lòng Lý Trình Tú cũng rất cao hứng, đối với việc trước đây ra đi không lời từ biệt, cậu vẫn luôn cảm thấy vô cùng áy náy đối với Lê Sóc.
Lê Sóc vội vàng hỏi, “Trình Tú, tôi rất xin lỗi, lần trước nhất thời hành động theo cảm tình, chọc giận bạn trai cậu. Tôi không biết chuyện này đã tạo cho cậu bao nhiêu phiền toái, sau khi cậu hoàn toàn biến mất, tôi đã áy náy rất lâu. Cậu không sao chứ?”
Lý Trình Tú miễn cưỡng cười cười, “Không sao.”
Lê Sóc dẫn cậu tới chỗ ngồi, “Tới, ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
Adrian bĩu môi ngồi xuống, “Tôi muốn ăn thứ đắt tiền nhất.”
Lê Sóc cười cười xoa đầu cậu, “Ngoan, vụ làm mai này của em quả thực rất tốt, tốt chưa từng thấy luôn.”
Adrian hiếm khi lộ ra nụ cười ôn nhu, nửa đùa nửa thật nói, “Không tìm cho anh một người vợ tốt, em ngủ không ngon.”
Lý Trình Tú mơ hồ cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút không bình thường, nhưng lại không nói được là cái gì bất thường.
Lê Sóc dán mắt lên người cậu, giơ lên chai rượu đã chuẩn bị sẵn, “Chốn cũ gặp người xưa, thật là một chuyện đáng ăn mừng. Ly này dù thế nào cũng phải kính các cậu, các cậu cứ tùy ý.” Lê Sóc vừa dứt lời liền một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, cũng không quá chú trọng cung cách thưởng thức sao cho đẹp mắt.
Lý Trình Tú nhấp một ngụm tượng trưng.
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, Lê Sóc liền kéo Lý Trình Tú cẩn thận trò chuyện một chút.
“Tối đó sau khi trở về tôi cảm thấy mình đã làm sai rồi. Tôi không gọi được cho cậu, sau đó cậu cũng không tới thực tập, thậm chí cũng không đi học. Tôi dùng mọi cách có thể để tìm cậu, nhưng tôi vẫn không tìm được. Lúc ấy tôi thật sự rất hối hận, chỉ sợ cậu xảy ra chuyện gì không hay.”
Lý Trình Tú hồi tưởng lại một đêm hỗn loạn điên cuồng kia, cơ thể không tự chủ được rùng mình, ngay cả lông tơ cũng dựng lên.
Lê Sóc hỏi lại lần nữa, “Trình Tú, cậu nói thật với tôi, cậu thật sự không có chuyện gì phải không?”
Lý Trình Tú cứng ngắc lắc đầu, “Không sao, cậu ta chẳng qua, đã từ chức công việc của tôi.”
Lê Sóc thoáng yên tâm, nhưng vẫn đầy áy náy nói, “Tôi thật sự xin lỗi. Nói thật, tôi đến cái tuổi này, thật sự rất ít gặp phải những tình huống xúc động quá mức như vậy. Nhưng khi tôi thấy cậu muốn nhượng bộ một người mà căn bản không xứng đứng cùng cậu, từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy như vậy là không công bằng.”
Lê Sóc khẽ cười nói, “Nhưng bây giờ cậu đã chia tay hắn rồi, quyết định này đúng đắn lắm. Mặc dù không thể tránh khỏi bi thương, nhưng ít nhất đó cũng là giải thoát cho cậu. Tôi thật sự rất cao hứng.”
Sắc mặt Lý Trình Tú trắng bệch.
Lê Sóc quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cậu, liên tục hạ sát chiêu, “Lúc ấy tiểu Huy nói với tôi, tôi còn không biết là cậu, nhưng cho dù thế nào tôi vẫn rất thích cậu.”
Khuôn mặt Lý Trình Tú đỏ bừng, há miệng mắc quai, không biết nên nói cái gì.
Adrian ở bên cạnh vừa vặn nghe được liền gào lên, “Anh gọi em là cái gì cơ, là cái gì? Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, em không muốn bị gọi như thế! Anh cảm thấy cái tên quê mùa xứng với em sao, xứng sao?”
Lê Sóc nháy mắt với Adrian, “Adi, xong chưa?” Anh lại ôn hòa nhìn đến Lý Trình Tú, dịu dàng cười nói, “Tôi nói quá đáng lắm sao?”
Lý Trình Tú nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Nhưng tôi nói đều là những lời thật lòng.” Lê Sóc nhìn vào mắt cậu, “Bây giờ cậu đang độc thân, tôi thật sự rất cao hứng.”
Dưới ánh nhìn nóng bỏng và thành thật của Lê Sóc, Lý Trình Tú cảm giác trên mặt hơi nóng lên, đành ngượng ngùng cúi đầu xuống.