Chương 46
Trên đường về nhà, Lý Trình Tú vẫn một mực yên lặng không nói, Lê Sóc nắm tay cậu, phát hiện tay cậu lạnh như băng, nửa ngày cũng không ấm lên.
Sau khi vào cửa, Trà Bôi vui mừng chạy tới chỗ bọn họ.
Cơ thể nhỏ nhắn màu sôcôla của nó lẫn vào nền gạch trắng như tuyết, nhìn sao cũng thấy giống một món đò chơi điều khiển từ xa.
Lê Sóc bế nó lên, dùng ngón tay đùa bỡn chiếc mũi ẩm ướt của nó, “Vật nhỏ.” Sau đó cạ thân thể nó lên mặt Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú miễn cưỡng nhếch miệng cười, nhận lấy Trà Bôi.
Lê Sóc kéo Lý Trình Tú ngồi lên ghế salon, rót cho cậu một ly nước nóng rồi nhẹ nhàng vuốt lưng cậu.
“Tốt hơn chút nào chưa?”
Lý Trình Tú cần cổ cứng ngắc gật đầu một cái.
Vừa rồi cậu thậm chí còn không dám nhìn Thiệu Quần.
Từ khi nghe thấy giọng nói của hắn, các loại ký ức kinh hoàng không ngừng hiện lên trong đầu. Những hồi ức nhục nhã và thống khổ này vĩnh viễn cũng không thể nào xóa nhòa, tựa như đã khắc sâu vào trong xương tủy cậu, mỗi lần lật lại đều là một lần máu chảy đầm đìa.
Nếu như nói trước một đêm đó, mỗi khi nhớ tới Thiệu Quần đều là những kỷ niệm tốt đẹp, thì sau một đêm đó, cậu đối với Thiệu Quần chỉ còn lại sợ hãi và hận ý.
Cậu một chút cũng không muốn nhớ, nhưng đáng sợ là mỗi câu Thiệu Quần từng nói đều rõ ràng ở bên tai, rành rành trước mắt, từng chút từng chút đều nhắc nhở cậu, tình cảm trong mối quan hệ này của cậu căn bản không xứng được gọi là “tình cảm”. Quả thực là đáng buồn.
Cậu thà biến mất hoàn toàn trên thế giới này còn hơn phải gặp lại Thiệu Quần.
Lê Sóc ôm bả vai run rẩy của cậu vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi cậu, “Trình Tú, không cần phải sợ, anh nói rồi, có anh ở đây, em có thể tin tưởng anh, được không?”
Lý Trình Tú không nhịn được tiến lại gần Lê Sóc hơn. Cậu muốn hấp thụ hơi ấm từ người anh để làm nóng cơ thể lạnh như băng của mình.
Động tác nhỏ này lại cho Lê Sóc một nguồn động viên rất lớn, anh ôm Lý Trình Tú vào trong ngực, ôn nhu an ủi.
Lý Trình Tú nói bằng giọng khàn khàn, “Cám ơn.”
Lê Sóc hôn trán cậu một cái, ôn nhu nói, “Không khách khí.”
Lý Trình Tú hít mũi, thật cảm kích nhìn Lê Sóc.
Lê Sóc ôm mặt cậu, khẽ cười nói, “Nụ hôn trước còn chưa có xong đâu, anh có thể tiếp tục không?”
Lý Trình Tú lúng túng rũ mi xuống. Lê Sóc không đợi cậu nói thêm câu nào đã cúi đầu hôn xuống làn môi cậu.
Đó là một nụ hôn cực kỳ ôn nhu và triền miên. Lý Trình Tú nhắm hai mắt lại, cảm thụ làn môi mình đang được một làn môi khác êm ái phủ lên, nhẹ tênh như lông vũ, sau đó từ từ chìm sâu hơn. Lê Sóc cẩn thận nhấm nháp hai làn môi mềm mại kia một lần. Động tác này tuy đơn giản nhưng lại rất tốt đẹp. Nó khiến người ta cảm giác như có một dòng nước ấm đang chảy trong cơ thể.
Sau khi Lê Sóc kết thúc nụ hôn, anh nháy mắt cười với Lý Trình Tú, dò xét hỏi, “Tối nay anh có thể ở lại không?”
Lý Trình Tú hơi sửng sốt một chút, trong mắt nhất thời hiện lên vài tia hốt hoảng.
Lê Sóc thấy vậy liền xoa đầu cậu, trấn an nói, “Không có ý gì khác đâu. Tôi chỉ muốn mượn ghế salon nhà em một chút thôi. Ngày mai thư ký của tôi hẳn sẽ mang đồ mà chúng ta đã mua tới đây. Nhiều đồ như vậy một mình em không tiện xử lý đâu, tôi đang nghỉ phép, tôi ở lại giúp em dọn dẹp một chút, được không?”
Lúc này Lý Trình Tú mới thở phào nhẹ nhõm.
Lê Sóc hé miệng cười một tiếng, đột nhiên cúi xuống mập mờ nói thầm bên tai cậu một câu, “Trình Tú, sớm muộn gì cũng có ngày tôi thật sự được lưu lại.”
Sắc mắt Lý Trình Tú nhất thời đỏ ửng lên, trái tim đập nhanh như đánh trống.
Cậu rất muốn hỏi Lê Sóc một câu, chúng ta có thể ở cùng một chỗ được bao lâu. Nhưng cậu không dám hé ra ngoài miệng. Đối với bất kỳ bước đi nào, cậu đều phải suy xét thật kỹ đó là đúng hay sai, lần này cậu không thể tự cho mình một câu trả lời thích đáng.
Thật lòng hay giả ý của một người không thể nhìn ra từ bề ngoài được. Lúc ấy cậu cũng cảm thấy Thiệu Quần ôn nhu đa tình biết bao, nhưng kết quả lại…
Cậu không biết Lê Sóc sẽ nguyện ý bầu bạn bên mình bao lâu. Cậu rất sợ hãi, duy trì loại quan hệ vi diệu như thế này quả thực không khác gì giẫm lên tảng băng mỏng. Bởi vì cậu quả thực rất sợ cảm giác bị bỏ lại một mình. Cái loại cảm giác cô độc và bất lực đó có thể đóng băng xương cốt người ta, chỉ cần nghĩ đến nó một chút thôi cũng đủ khiến cho cậu sợ hãi không ngừng.
Lý Văn Tốn và Đại Lệ sau khi đưa Thiệu Quần về nhà, khắp người đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngày hôm nay, hai người họ coi như đã lộ mặt trước toàn thể bàn dân thiên hạ ở Thẩm Quyến, chỉ để nhét thằng chó điên Thiệu Quần này vào xe. Sau đó còn phải ở lại trao đổi với thư ký của Lê Sóc tại cửa hàng tổng hợp hơn nửa ngày, bồi thường hết những khoản cần bồi thường, lúc này mới có thể mang người về nhà.
Bọn họ đều bị quần chúng vây xem tứ phía, cả hai đều vô cùng hối hận vì đã chạy từ một nơi xa xôi tới đây chỉ để chịu mất mặt.
Đại Lệ rửa tay, vỗ khăn ướt lên mặt Thiệu Quần, “Thanh tỉnh chút đi.”
Lý Văn Tốn đặt mông ngồi trên ghế salon, thở hổn hển, hắn hét toáng lên, “*** con mẹ mày, thằng l** Thiệu Quần, rốt cuộc thì mày bị làm sao đấy? Tranh đoạt tình nhân còn chưa đủ ngu hay sao, mày lại còn đi làm thú vui tiêu khiển cho bàn dân thiên hạ, mày nháo có thống khoái không?”
Đại Lệ cũng ngồi xuống theo, nhìn khuôn mặt căng cứng âm trầm của Thiệu Quần không nói lời nào, chỉ đành than thở theo, “Thiệu Quần, mày nói thật đi, có phải là mày thật sự thích đồ quỷ nhỏ kia không?”
Thiệu Quần xoay cổ một cách cứng ngắc, trừng mắt nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ ngầu, phun ra một chữ từ trong kẽ răng, “Đéo.”
Đại Lệ ngượng ngùng nói, “Vậy hôm nay mày làm ra cái chuyện này là do tao nằm mơ à? Mày rốt cuộc là bị sao?”
Thiệu Quần cúi đầu, hung hăng nói, “Lý Trình Tú là người của tao, tao chịu không nổi kẻ khác cướp anh ấy khỏi tao.”
Lý Văn Tốn gõ lên bàn trà nhỏ một tiếng, Thiệu Quần khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lý Văn Tốn hiếm khi nghiêm túc nhìn hắn nói, “Thiệu Quần, đừng bảo tao không cảnh cáo mày, bây giờ mày cực kỳ không bình thường. Mày phải nhớ mình là người nhà Thiệu gia, nên làm gì, không nên làm gì, bây giờ mày náo loạn chỉ vì một con thỏ như vậy, còn làm ra loại chuyện mất mặt này, rốt cuộc mày đang nghĩ gì thế?”
Thiệu Quần không thèm để ý, lạnh lùng nói, “Lũ chúng mày nếu không cản tao thì tao đã đem thằng họ Lê và xe của nó đập nát rồi, đéo mẹ, dám đào góc tường nhà tao, để xem ai mất mặt.”
Lý Văn Tốn thở dài, chỉ chỉ lỗ mũi Thiệu Quần, “Người anh em, mày nhìn tao, mày nói thật với tao biết, rốt cuộc Lý Trình Tú trong lòng mày đóng vai trò gì, có đáng để mày phải náo loạn như vậy không? Có phải mày thật sự không để ý không?”
Thiệu Quần y như người bị đau chân, cả lông cũng dựng đứng lên, mắng nhiếc phủ nhận, “Đéo, Thiệu Quần tao còn thiếu một hai người như vậy sao? Chỉ là tao không muốn, không ai có thể chụp nón xanh cho tao, cho dù là đồ tao vứt đi cũng phải đòi lại, tuyệt đối không nhường cho kẻ khác.”
Lý Văn Tốn nét mặt vô cảm nhìn hắn một lúc, cuối cùng giơ tay nói, “Được được, mày nói thế nào thì như thế đó, tao kệ mẹ mày.”
Đại Lệ kéo Lý Văn Tốn đứng lên khỏi ghế salon, “Đi, chúng ta đi ăn cơm, không để ý tới nó nữa. Chăm sóc nó rồi để nó dày vò chúng ta đến tận bây giờ, tao nhất định phải ăn, kệ mẹ nó đi.”
Sau khi hai người rời đi, Thiệu Quần vẫn hồn nhiên không giác ngộ tý gì.
Trong lòng hắn càng nghĩ càng đau, vừa nghĩ đến bóng lưng không quay đầu lại của Lý Trình Tú, hắn liền cảm thấy ngay cả ngồi xuống cũng không yên, ngay lập tức muốn đi tìm cậu.
Hắn sẽ không thừa nhận mình không bỏ được người này. Hắn là Thiệu Quần, hắn mới không thiếu người làm ấm giường cho mình, chỉ là hắn không thể nhường Lý Trình Tú cho bất kỳ ai, tuyệt đối không thể.
( Yêu rồi thì nói mẹ đi thằng đĩ này, bày đặt ngạo kiều cho lắm sau này truy thê sấp mặt nhé)
Chẳng qua hắn, hắn chỉ quen với Lý Trình Tú thôi, hắn chẳng qua chỉ là lưu luyến con người cậu, chỉ là hoài niệm quãng thời gian sống chung. Chẳng qua là vì cái chuyện đêm mà hơi áy náy trong lòng, điều đó không có nghĩa là hắn thật sự thích cậu.
Hắn chỉ là không thể chịu đựng được chuyện Lý Trình Tú không thuộc về hắn.
Yên lặng hồi lâu, hắn cầm điện thoại di động lên rồi gọi cho người phụ trách theo dõi Lê Sóc.
“Alo, ông chủ.”
“Ừ, cậu vẫn đang theo dõi sát sao hắn đúng không?”
“Ông chủ, bây giờ tôi đang ở dưới lầu nhà Lê Sóc. Hình như hắn không trở lại nữa thì phải, tôi canh ở đây hơn bốn giờ rồi mà hiện tại trong phòng vẫn chưa sáng đèn lên.”
Trái tim Thiệu Quần lập tức nhảy thẳng lên tận cổ họng, hắn nói bằng giọng khàn khàn, “Anh nói gì?”
Không trở lại?
Lê Sóc rời đi cùng Lý Trình Tú, buổi tối hơn mười một giờ vẫn chưa trở về, vậy thì rốt cuộc hắn đan ở chung với ai, câu trả lời đã quá rõ ràng.
“Lê Sóc thật sự không về nhà, buổi chiều sau khi bọn họ đón xe ở quảng trường thì tôi bị mất dấu. Sau đó tôi chỉ có thể theo dõi dưới nhà hắn, cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa trở lại.”
Trong lồng ngực Thiệu Quần bỗng cảm thấy không khí như bị hãm lại, ép hắn tới không thở nổi.
Lê Sóc không về nhà.
Lê Sóc không về nhà.
Anh ta không về nhà.
Đã trễ thế này mà còn ở chung một chỗ với Lý Trình Tú, hẳn là định ngủ lại đi, bọn họ sẽ làm cái gì đây, bọn họ sẽ...
Thiệu Quần sau khi cúp điện thoại, nổi giận gầm lên một tiếng, một cước đạp bàn uống trà bay ra xa.
Hắn cảm thấy trong thân thể mình như nổi lên một trận phiên giang đảo hải. Tất cả bộ phận trong cơ thể đều bị đè nén đến vặn vẹo, khiến hắn đau đớn đến khó thở, nhưng hắn một chút cũng không thể tự giúp mình giảm bớt đau đớn.
Căn phòng mờ tối trống rỗng dần dần yên tĩnh lại.
Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ cảm thấy căn nhà này có bao lớn. Nhưng sau khi Lý Trình Tú rời đi, quả thực là khắp nơi đều không khiến hắn vừa lòng, ngôi nhà xinh đẹp dường như đã mất đi sinh khí.
Người đó vốn nên bận rộn hoặc an tĩnh ở trong căn phòng này. Những lúc ấy hắn có thể ôm người này ngồi sưởi ấm, có thể tùy ý cảm nhận sự ôn nhu. Còn bây giờ, người ấy có thể đang ở trong ngực thằng đàn ông khác.
Hắn không biết bọn họ đang ở đâu, có phải cũng ở chung giống như hắn và cậu lúc trước không. Cùng cười, cùng ôm nhau xua tan hơi lạnh của mùa đông giá rét? Có phải cậu cũng sẽ ninh cho người đàn ông kia một bát canh bổ dưỡng khử hàn hay không? Có phải cậu cũng sẽ nhu thuận nằm trong ngực người đàn ông kia, nhỏ giọng trò chuyện cho đến khi vô tình ngủ mất hay không?
Những thứ này vốn đều là của hắn, tại sao Lý Trình Tú lại cho người khác.
Hắn rốt cuộc đã làm sai cái gì mà khiến Lý Trình Tú bỏ đi theo người khác.
Thiệu Quần chán nản ngã người xuống ghế salon, dùng sức ôm chặt đầu.
Đời này hắn chưa bao giờ quan tâm một người đến vậy, nhớ nhung khát khao ngay cả ngủ cũng không ngủ được, nhưng người đó lại cứ rời đi như vậy.
Hắn làm sao có thể thừa nhận, hắn thật sự đã để ý, hắn thật sự đã hối hận, hắn thậm chí không muốn kết hôn nữa rồi. Lý Trình Tú đã quen với người khác rồi, hắn làm sao dám thừa nhận chứ.
Hắn run rẩy nhấn xuống nút gọi một lần nữa, mệt mỏi nói với đầu dây bên kia, “Tiếp tục theo dõi, mau tìm ra nơi ở của Lý Trình Tú.”
Nhìn lại căn phòng lớn mà hiu quạnh, Thiệu Quần lần đầu tiên ý thức được, cô độc và hối hận đều có thể biến thành một thanh đao tổn thương trái tim con người.
Năm mới náo nhiệt rốt cuộc cũng tới.
Thành phố này luôn đông đúc dân cư từ nơi khác tới, chỉ khi năm mới đến, nơi này mới được dịp phô bày vẻ đẹp an tĩnh trong trẻo mà thanh lãnh khó gặp này.
Chiều ba mươi, xe trên đường cùng người đi đường đã thưa thớt đi. Các cửa hiệu lớn nhỏ đều đã đóng cửa hết, chỉ cần có nhà, có ai lại không muốn nhanh chóng về nhà đoàn tụ cùng người thân?
Adrian mò tới nhà Lý Trình Tú trước lúc ăn trưa, vừa vào cửa liền bắt đầu rêu rao muốn ăn cơm trưa từ ba mươi cho đến mùng một, mùng hai, mùng ba.
Lê Sóc cũng đã sớm chạy vào hỗ trợ.
Mặc dù chỉ có ba người bọn họ cùng nhau đón tết, nhưng đêm giao thừa này một chút cũng không hề nhàm chán.
Lê Sóc nhìn Lý Trình Tú thành thục làm bếp, liên tục tán dương khen ngợi không dừng, Lý Trình Tú ngượng ngùng cười mãi.
Adrian vừa vào cửa đã ôm một thùng hoa quả lớn, vui vẻ vùi lên ghế salon xem ti vi, không có chút ý định muốn nhúng tay giúp đỡ.
Vừa ăn vừa lẩm bẩm, “Hey, Tú Tú cậu đổi ghế salon rồi à? Cái ghế này thật thoải mái, cuộc sống gia đình của hai người nhìn quá có vẻ tạm ổn, không tệ nha.”
Lý Trình Tú rót cho cậu một ly nước, giải thích, “Đây là, nhà của Lê đại ca, là anh ấy muốn đổi...”
Adrian cười hì hì, “Haha, anh ấy đổi còn không phải là vì cậu.”
Lê Sóc đi tới cười nói, “Anh đổi ghế salon là vì em đó, chính là vì để em ôm quà vặt xem TV, mặc kệ chúng ta bận rộn cũng không thèm giúp đấy.”
Adrian không hề xấu hổ cười nói, “Anh Lê, anh xem.” Cậu đưa bàn tay trắng như bạch tới trước mắt Lê Sóc, “Mới vừa làm móng tay, rất quý đó, sao anh lại có thể bắt em làm được?”
Lê Sóc đánh rớt tay cậu, “Nếu không làm được thì yên lặng ăn đi, cả tay lẫn miệng đều không nhàn rỗi, em có mệt không?”
Adrian cho Lý Trình Tú một ánh nhìn quyến rũ, “Tú Tú không nói gì em, Tú Tú là tốt nhất.”
Lý Trình Tú haha cười một tiếng, nhắc nhở cậu, “Ăn từ từ thôi, uống nước đi.”
Adrian nhảy ra khỏi ghế salon, ôm Lý Trình Tú hôn một cái, trong miệng không ngừng la hét, “Tôi yêu cậu ch.ết đi được, tốt lắm, nhanh đi nấu cơm đi, tôi muốn cua xào bánh mật, nhất định phải thêm chút cay đấy...”
Trong ký ức của Lý Trình Tú, từ sau khi ba bỏ rơi mẹ con cậu, cậu chưa bao giờ có một đêm nào có thể gọi là một đêm giao thừa đúng đắn cả.
Khi còn bé, cậu nhìn người ta giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt sẽ len lén khóc, sau đó ch.ết lặng.
Đã nhiều năm trôi qua, cậu cũng sắp ba mươi rồi, cho đến giờ mới có được hai người bạn mới quen biết không lâu cùng nhau đón tết, trong lòng cậu vô cùng cảm kích và vui sướng, thật sự không thể dùng thiên ngôn vạn ngữ để hình dung.
Vì vậy, mỗi một món ăn trong đêm giao thừa này cậu đều dành tất cả tâm tư của mình để thực hiện. Cậu không có bất kì sở trường nào khác, chỉ có thể dùng tấm chân tình này để biểu đạt lòng biết ơn.
Trên bàn có đầy đủ các loại món ăn phong phú đa dạng màu sắc và hương vị, làm bao tử người ta réo ầm ầm, nước miếng thèm thuồng chảy ba thước.
Adrian nhảy lên bàn như một con khỉ vui vẻ, ánh mắt hưng phấn không ngừng quét khắp nơi.
Tầng mà Lý Trình Tú sống tương đối cao. Lúc này, tiếng pháo nổ bên ngoài cửa sổ vang lên từng đợt. Ánh sáng rực rỡ thỉnh thoảng có thể chiếu sáng cả bầu trời đêm. Không khí đậm đà hương vị lễ tết khiến cả ba người đều rất vui mừng, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Ba người quây quanh bàn ăn, thưởng thức các món ăn do Lý Trình Tú tận tâm chuẩn bị cả một ngày, khen không dứt lời.
Adrian vừa ăn vừa không nhịn được mà bỉ ổi nói, “Tú Tú này, tôi thật hối hận vì đã giới thiệu Lê Sóc cho cậu. Nếu không hay là cậu đến với tôi đi, tôi cũng có thể nuôi cậu, thật đấy, chỉ bằng cái tay nghề này của cậu có lẽ sẽ giúp tôi sống lâu thêm hai mươi năm nữa.”
Lê Sóc cười cười cầm đầu đũa gõ vào đầu cậu ta, “Ăn cơm của em đi.”
Adrian không để ý tới anh, giương mắt dán mặt lại gần Lý Trình Tú, “Tôi nói thật, cậu đến với tôi đi, cậu đến với tôi đi, nếu cậu và tôi mà là một cặp thì nhất định là tôi sẽ đối xử tốt với cậu.”
Lý Trình Tú đã sớm quen với việc thỉnh thoảng cậu ta sẽ đùa giỡn, thỉnh thoảng lên cơn điên loạn, nhẹ nhàng cười cười thuận miệng đáp, “Ừ.”
Sau một bữa cơm, tiếng cười huyên náo của ba người vẫn vang mãi không ngừng, một bầu không khí cực kỳ yên bình và vui vẻ.
Ăn cơm tối xong, Lê Sóc lại giúp cậu dọn dẹp phòng bếp, sau đó nhìn Adrian ngồi trên ghế salon xem phim cả tối, nghe Adrian vừa xem vừa chê ỏng cái phim này sao lại ngu ngốc và nhảm nhí đến vậy.
Lý Trình Tú di chuyển hai chiếc ghế đẩu bên cạnh, tự mình ngồi lên một chiếc ghế, một chiếc khác dùng để đặt một cái chậu, vừa trò chuyện vừa xem truyền hình vừa chuẩn bị há cảo.
Sau khi Trà Bôi ăn uống no nê liền bò tới chân cậu làm tổ, ngủ khò khò. Trong giấc mộng còn liên tục cầm móng vuốt lau miệng, cute không chịu được.
Cậu nhớ khi còn bé, gia đình cậu cũng là như vậy.
Đêm giao thừa sau khi ăn uống no nê, cậu và ba sẽ ngồi xem ti vi cả tối, mẹ cậu ngồi bên cạnh, vừa nặn há cảo vừa nói chuyện với họ. Thời điểm đó quả thực vô cùng bình yên và hạnh phúc, nhưng tất cả đều đã trở thành dĩ vãng rồi.
Lý Trình Tú cảm thấy một năm mới này cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.
Thiệu Quần cũng có chung cảm nhận như vậy, chẳng qua đêm nay chắc chắn là đêm giao thừa thảm hại nhất cuộc đời hắn.