Chương 80: Hoàng hậu của Trẫm vĩnh viễn chỉ có thể là nàng!

Khóe môi Diệp Mộ Liễu mím thành một đường, đáy mắt tối tăm trước ánh nến mờ nhạt có phần u ám.
Cái này còn nhịn thì còn cái nào không thể nhịn!
Lý Ngọc, ngươi quá đáng rồi


“Tiểu thư, ra nghĩ người hiểu lầm Hoàng thượng rồi... Ta nghe phu nhân nói, sau khi người đi, Thái hậu rất tức giận, nói người mạo phạm Long uy, dĩ hạ phạm thượng, muốn đem cả Diệp gia tịch thu tài sản chém đầu.”


“Là Hoàng thượng một mình gánh chịu, nói chình mình lừa gạt trước nên người tức giận là đúng. Hoàng thượng còn nói hắn đã dùng thân phận Lý Ngọc nói chuyện với người thì sẽ không truy cứu bất cứ hành vi nào của người, nếu không lại nói không giữ lời!”
“Quang minh chính đại!”


Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu ngẩn ra, theo bản năng lắc đầu phản bác.


“Tiểu thư người không biết, bộ dáng tức giận lúc ấy của Thái hậu. Nàng nói trên đời này ngay cả nàng cũng chưa có người dám đánh Hoàng thượng. Người lại đại nghịch bất đạo. Thái hậu nói, không truy cứu người cũng được nhưng sẽ không tiếp tục để cho người làm Hoàng hậu. Nhưng Hoàng thượng nói, Hoàng hậu của hắn vĩnh viễn cũng chỉ có thể là người!”


Thấy Diệp Mộ Liễu mím môi không nói một lời, đáy mắt có chút rung động, Xuân Đào tiếp tục nói:


available on google playdownload on app store


“Tiểu thư, ngươi cũng biết cái tát hôm qua của người thiếu chút nữa gây ra bao nhiêu tai hạo không? Hoàng thượng suýt chút nữa trở mặt với Thái hậu rồi. Người cũng biết, người cả đêm qua không về, Hoàng thượng lo lắng như thế nào không? Hắn cả đêm không ngủ, sáng sớm nô tỳ thấy hai mắt hắn đều đỏ...”


“Làm bộ làm tịch mà thôi...”
Trong lòng Diệp Mộ Liễu đau xót nhưng miệng lại không thua kém chút nào.
“Một khi đã như vậy, vì sao hắn lại gấp gáp đi như vậy? Lại còn muốn giam lỏng cha mẹ ta bên cạnh hắn?”


“Hoàng thượng vố định chờ người trở lại nhưng đêm qua ở kinh thành có ngựa giục chạy đến gấp gáp, Hoàng thượng sau khi nhận được tin báo sắc mặt hết sức khó coi, cho nên mới gấp gáp rời đi...”
Thấy Diệp Mộ Liễu nhất định không chịu tha thứ cho Lý Ngọc, Xuân Đào thở dài một hơi, nhỏ nhẹ nói:


“Tiểu thư, tội gì ngươi phải như vậy? Nhớ ngày đó người khổ cực đợi cô nương. Hiện tại khó khăn lắm mới chờ được hắn đến đây, làm sao còn phải chịu khổ như vậy?”
“Xuân Đào, ngươi không hiểu...”


Nhắm hai hàng lông mi dài, che lại vẻ đau xót chợt lóe trong mắt, âm thanh của Diệp Mộ Liễu mang theo mấy phần mâu thuẫn khó phát hiện.






Truyện liên quan