Chương 107: Không phải ta đang nằm mơ chứ?
Bóng dáng màu vàng dựa vào phía trước chiếc bàn trong Ngự thư phòng. Long ỷ màu vàng to lớn uy nghiêm càng làm cho thân thể của hắn trở nên gầy gò thấy rõ.
Lý Ngọc nhíu mày, như suy nghĩ cái gì, cây bút nhanh chóng viết xuống. Gương mặt tuấn tú tràn ngập suy nghĩ. Chỉ hơn một tháng không gặp, hắn lại gầy đi mấy phần.
Trong mắt tràn ngập hơi nước, Diệp Mộ Liễu cảm thấy bóng dáng càng trở nên mơ hồ.
Bước chân thong thả đến trước bàn học, nàng tham lam chăm chú nhìn gương mặt tuấn mỹ, rất muốn đưa tay vuốt lên nếp nhăn trên trán của hắn. Tay vươn đến không trung bỗng dưng lại ngừng lại...
Nhưng Lý Ngọc hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ vừa viết vừa không thèm ngẩng đầu lên nói:
“Trương Phúc sao? Pha cho Trẫm ly trà. Hôm nay làm sao vậy? Ngay cả nô tài hầu hạ trong điện cũng dám lười biếng sao? Trẫm gọi mãi cũng không thấy ai...”
Diệp Mộ Liễu không trả lời, chỉ từ trong lọ sứ lấy một dúm trà bỏ vào trong ấm trà men sứ thanh hoa, sau đó lấy phích nước nóng cho vào. Nhìn lá trà xanh biếc ở trong ly trà nở ra, khi thì lượn lờ nhảy múa, khi thì chím xuống. Từng nhánh xanh biếc chồng lên nhau, hết sức thú vị. Hương thơm bốn phía, mùi hương xông vào mũi.
Để ly trà trước mặt Lý Ngọc, nhưng Diệp Mộ Liễu không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng bên cạnh hắn không nói lời nào.
Đại diện cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Diệp Mộ Liễu có thể nghe được hô hấp và tim đập của hai người.
Có lẽ cảm thấy không khí có chút khác thường, hoặc là cảm giác được Diệp Mộ Liễu đang nhìn chằm chằm vào mình, Lý Ngọc theo án thư ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt một cái lại hoàn toàn đỡ đẫn.
“Liễu Nhi... Nàng đến rồi sao?”
Âm thanh cảu Lý Ngọc như mộng như ảo, ánh mắt mê ly đầy ngạc nhiên.
“Không phải ta đang nằm mơ chứ?”
“Lý Ngọc...”
Diệp Mộ Liễu muốn cười, đáy mắt ngấn nước. Âm thanh quen thuộc làm cho con ngươi đen bóng như mặc ngọc của Lý Ngọc lóe sáng muôn vàn rực rỡ.
“Đúng là nàng, Liễu Nhi.”
Sau giây lát đờ dẫn, Lý Ngọc thả bút lông xuống, bỗng nhiên đứng dậy, cuống quít làm đổ nghiên mực trên bàn, khiến cho mực nhuộm đầy ống tay áo. Nhưng Lý Ngọc lại không quan tâm, chạy thẳng đến chỗ Diệp Mộ Liễu…