Chương 113: Đừng sợ, tất cả đã có ta !

Không vui đùa thì còn biết làm gì ?
Người ta đã đánh tới cửa, nàng không tìm niềm vui trong đau khổ chẳng lẽ ngồi đây khóc lóc sao ?
“Hoàng thượng, chúng ta vẫn nên ra xem một chút thì hơn.”
Trong nháy mắt, Diệp Mộ Liễu đã thay đổi xưng hô.
" Được. "


Để Diệp Mộ Liễu xuống, Lý Ngọc đưa tay, siết chặt bọc lấy bàn tay của nàng trong chính bàn tay to của mình, mang nàng đi, bỗng dưng dừng lại, nghiêng đầu nói :


" Liễu Nhi, người tới gọi là Trịnh Ngọc Uyển, là con gái Trịnh đại tướng quân. Hiện tại được Mẫu hậu phong là Hoàng quý phi, tạm thời nắm giữu tam cung lục viện. Tính tình kiêu căng tùy hứng, thói hư tật xấu của một thiên kim tiểu thư, ở nơi nàng ta có thể thấy hết.
" Cảm ơn chàng, Lý Ngọc. "


Chỉ nói ngắn ngủi mấy câu nhưng từ lời nói của Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu lấy được rất nhiều tin tức.
Chẳng hạn gia thế của Trịnh Ngọc Uyển này hiển hách, đến Lý Ngọc cũng phải kiêng kị mấy phần.
Chẳng hạn, Trịnh Ngọc Uyển và Thái hậu quan hệ thân thiết, hoàn toàn coi trọng nhau.


Chẳng hạn như, Trịnh Ngọc Uyển này điêu ngoa tùy hứng, có thể không cùng nàng xung đột, thì tốt nhất không xung đột cùng nàng ta.
" Đứa ngốc. "
Cười cười dí vào trán Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc nắm chặt tay Diệp Mộ Liễu, dịu dàng nói :
" Đừng sợ, tất cả có ta ! "


Hơi ngẩn người, Diệp Mộ Liễu nhoẻn miệng cười với Lý Ngọc, trong lòng biết hắn nhìn ra được nàng đang khẩn trương.
Nhưng mà hiện tại nam tử đứng bên cạnh nàng, dùng ánh mắt và hành động của hắn nói cho nàng biết không cần sợ !
Tất cả đã có hắn !


available on google playdownload on app store


Chỉ cần có hắn ở đây, cho dù trời có sập xuống, hắn đều thay nàng chống ddwox.
Nếu như vậy, Diệp Mộ Liễu nàng còn gì phải sợ?
“Trương Phúc, để cho nàng ta vào.”


Nắm tay Diệp Mộ Liễu đến bàn giấy ngồi xuống, Lý Ngọc dùng ánh mắt ý bảo Diệp Mộ Liễu ngồi xuống bên cạnh mình. Diệp Mộ Liễu không đồng ý, chỉ yên lặng đứng bên cạnh Lý Ngọc.
Thấy vậy, Lý Ngọc cũng không ép buộc, chỉ cầm lấy tay nàng không chịu buông ra.


“Hoàng thượng, người nhất định phải xử phạt nô tài Trương Phúc này. Vậy mà dám chặn đường nô tỳ, không chịu cho nô tỳ đi vào.”


Cửa mở ra, một bóng dáng màu đỏ xuất hiện trước mặt Diệp Mộ Liễu. Nữ tử này như giọng nói của nàng, kiều mỵ, xinh đẹp, cao quý, giữa trán ẩn ẩn mấy phần kiêu căng...






Truyện liên quan