Chương 39: Nương tử, nàng cứ yên tâm mà đi đi!
“Không hay rồi ! Không hay rồi ! Vương gia, Vương phi người……” – Tiểu nha hoàn sợ tới mức nói không ra lời.
“Vương phi làm sao vậy ?”
“Vương phi người…… Ngài mau đi xem một chút đi!” – Tiểu nha hoàn sợ tới mức nước mắt rơi đầy mặt. Vương phi cứ như vậy mà đi rồi.
Lại ch.ết rồi ? Sao lại cứ không cho hắn lo lắng như vậy chứ ! Lãnh Dịch Hạo cảm thán.
Trong căn phòng nhỏ, toàn bộ nha hoàn và thái y quỳ rạp xuống, tiếng nức nở vang lên trong phòng.
“Vương gia tha tội, Vương gia tha tội! Vương phi đêm qua vẫn còn rất khỏe, nhưng không ngờ sáng hôm nay lại……Vương gia tha tội !” – Tiểu nha hoàn quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu, đêm qua cũng không biết vì sao các nàng lại ngủ như ch.ết như vậy.
“Đứng lên đi!” – Lãnh Dịch Hạo phất tay, lại một lần nữa cảm thán, xem xem nàng đã làm đám nha đầu này sợ đến mức này rồi !
“Nương tử, dậy đi, lát nữa phụ hoàng và mẫu hậu sẽ đến đấy.” – Lãnh Dịch Hạo vỗ lên khuôn mặt tái nhợt của Úc Phi Tuyết, những vết phát ban trên khuôn mặt dường như càng ngày càng nhiều. Hóa trang đúng là giống thật, đủ để đổi giả thành thật.
Đám tiểu nha hoàn bị dọa thì thôi cho qua, làm kinh sợ phụ hoàng mẫu hậu sẽ không hay lắm. Hắn cũng không ngờ phụ hoàng lại tìm cho hắn một nương tử kỳ kỳ quái quái như vậy.
Bọn nha hoàn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không xong rồi ! Vương gia nhất định là quá thương tâm nên hồ đồ rồi ! Làm sao bây giờ đây ?
Lãnh Dịch Hạo lại vỗ lên khuôn mặt Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết vẫn không động đậy. Chợt Lãnh Dịch Hạo nhếch mày lên, trong mắt xẹt qua một tia sáng.
Hắn than nhẹ một tiếng:
“Nương tử, nàng làm sao có thể đi như vậy được ? Nàng làm sao có thể bỏ ta lại một mình chứ ? Nương tử, bản vương thật sự rất luyến tiếc nàng !”
Không nhúc nhích.
“Nương tử, bản vương nhất định không thể cho nàng cứ thế mà đi được. Bản vương muốn lưu lại một thứ nàng thường mang theo bên người. Nhìn thấy nó cũng giống như đang nhìn thấy nàng. Lấy cái gì thì được đây ?” – ánh mắt Lãnh Dịch Hạo bắt đầu đánh giá từ đầu đến chân nàng, cuối cùng, ánh mắt ấy dừng lại trên mái tóc đen kia.
“Người đâu! Mau cắt tóc Vương phi, à, không đúng, cạo cả da đầu xuống, như vậy mới có thể dễ dàng bảo tồn, nương tử, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ trân trọng….tóc của nàng, mỗi ngày sẽ treo nó lên đầu giường, ngày ngày tưởng niệm, nương tử, nàng cứ yên tâm mà đi đi!”
Lãnh Dịch Hạo vung tay lên đã có người cầm dao đi đến.
“Vương gia, ngài thật sự muốn……” – Cảnh Thu do dự, như thế này có phải quá tàn nhẫn không ? Người ch.ết rồi cũng không được toàn thây !
“Bản vương quá yêu Vương phi, nếu không thể cùng nàng đi, chỉ có thể lưu lại thứ thuộc về nàng, Cảnh Thu, bắt đầu động thủ đi, nhớ là cắt từ trán xuống, động tác phải nhanh, đừng để tóc dính máu, biết chưa ?” – Lãnh Dịch Hạo nheo mắt chờ người nào đó nhảy dựng lên kêu ầm ỹ.
Lông mày Úc Phi Tuyết giật giật, biến thái! Quá biến thái ! Tên yêu nghiệt này nhất định đã nhận ra nàng đang giả ch.ết, làm sao bây giờ ? Nếu bây giờ mà nhảy dựng lên thì khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhưng mà nếu không dậy thì có khi nàng mất mạng thật!
“Vâng.” – Cảnh Thu luôn là một nô tài nghe lời. Vương gia kêu hắn làm việc gì, hắn nhất định sẽ làm, hơn nữa còn sẽ làm thật tốt!
Lưỡi dao lấp lánh cứ từng tấc từng tấc lại gần Úc Phi Tuyết.
“Ra tay đi!” – Lãnh Dịch Hạo lười biếng khoanh tay chờ phản ứng của Úc Phi Tuyết.
“Không được phép ra tay!” – Đột nhiên một tiếng quát chói tai vang lên, giống như một tiếng sấm rền trong im lặng, làm cho mọi người trong phòng giật mình.