Chương 74: Vỗ mông ngựa rất đúng lúc
Hai người cứ giằng co như vậy cho đến lúc đến dưới chân Thiên Linh Sơn, đã là ngày thứ sáu…
Úc Phi Tuyết đã sớm nghe sư phụ nói, thành Ngọc Sơn Thạch dưới chân núi Thiên Linh Sơn là một nơi sơn linh thủy tú. Có lẽ là vì địa hình, nơi này bốn mùa đều là mùa xuân, khí hậu rất dễ chịu.
Mà nay có thể đến được nơi đây, Úc Phi Tuyết thực sự có một chút hứng thú.
“Nhanh, nhanh lên một chút!” – Úc Phi Tuyết vội vã thúc ngựa.
Thật ra lúc trước chọn cưỡi ngựa là hy vọng có thể đến Thiên Linh Sơn nhanh một chút. Nhưng mà khi thật sự đến Thiên Linh Sơn, Lãnh Dịch Hạo lại cảm giác thời gian dường như trôi đi quá nhanh.
“Chân của ta đau.” – Lãnh Dịch Hạo từ chối đi nhanh hơn.
“Cũng không phải bắt ngươi chạy !”
“Nàng bị lắc đi lắc lại như vậy không đau sao ?” – Lãnh Dịch Hạo vẫn nhớ rõ, vào ngày đầu tiên, là ai mới cưỡi được một canh giờ đã bắt đầu kêu gào ầm ỹ.
“Ngươi……” – Úc Phi Tuyết bắt đầu muốn phản bác, nhưng xem xét có một số người mắt bị mù, quyết định không so đo với hắn, hơn nữa cứ ở đây cãi nhau với hắn, không bằng để cho hắn đi nhanh lên một chút. Vì thế khẩu khí thay đổi, dịu dàng cười nói:
“Chân của ngươi đau sao ? Ta quay lại giúp ngươi xoa bóp, nhưng mà chúng ta đi vào trong thành trước tìm chỗ nghỉ rồi tính sau, có được không ? Ngươi cũng muốn nghỉ ngơi sớm một chút, chúng ta đi nhanh một chút đi, được không ?”
Mặc dù nhìn không thấy, nhưng Lãnh Dịch Hạo hoàn toàn có thể cảm nhận được khuôn mặt Úc Phi Tuyết nhất định là đang chuyển từ thịnh nộ sang nịnh nọt. Cái sắc thái biểu cảm này biến hóa nhất định giống trước kia. Bỗng nhiên, hắn đột nhiên rất hy vọng được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng.
Vào đúng lúc này, từ trên trời vang lên một tiếng sấm.
Quái lạ, mặt trời lớn như vậy sao lại có sét đánh được ? Úc Phi Tuyết ngẩng đầu lên thì nhìn thấy – một phiến gì đó ánh vàng rực rỡ từ trên trời rơi xuống, bay bay như tuyết, lại lấp láng như vàng. Cuối cùng, theo gió rơi nhẹ xuống. Quả thật là vàng!
Chính xác mà nói, là vàng thiếc, mỏng như cánh ve, lại sáng lên ánh ngọc. Mỗi một phiến đều có hình dáng như lá cây vàng, ngay cả gân trong ‘lá’ cũng rất rõ ràng, chắc chắn là được tạo ra rất tỷ mỉ.
“Oa! A Hạo, vàng từ trên trời rơi xuống này !” – Úc Phi Tuyết hô to gọi nhỏ.
Mảnh kim diệp tử kia dưới ánh mặt trời rạng rỡ lấp lánh, rất là xinh đẹp.
Lãnh Dịch Hạo lại mím môi không nói gì, tinh tế nghiêng tai lắng nghe:
“Có người đến đấy.”
“Cái gì cơ ! Có rất nhiều người đến đây !” – Úc Phi Tuyết cố ý nhấn mạnh hai chữ “rất nhiều”.
Nàng mở lớn đôi mắt xinh đẹp nhìn một đoàn xe ngựa xa xa đang đến gần. Một tiếng đàm cầm theo gió bay đến, từ xa đến gần. Úc Phi Tuyết bắt đầu cảm thấy mắt không đủ dùng.
Phía trên mỗi xe ngựa đều có nóc xe được khắc bằng thanh trúc, đơn giản mà tinh xảo. Bên trong mỗi xe đều có hai nữ tử tay áo bay bay ngồi, các nàng tay ôm đàn tỳ bà, tay ôm thiết cầm, động tác nhẹ nhàng lưu loát, nhưng âm khúc lại hài hòa thống nhất.
Hơn mười hai xe ngựa đang tiến đến, lại đồng thời ghìm ngựa dừng lại cách đó không xa; mấy trăm vị mỹ nữ, động tác như nhau, tay áo phấp phới như bay trong từng phiến kim diệp tử càng làm cho cảnh đẹp ý vui. Một khúc [Bách điểu triều phượng] thấm vào ruột gan.
Thật là quá phô trương ! Ngảy cả ở kinh thành, cũng chưa thấy bao giờ!
“Sao lại thế này ?” – Lãnh Dịch Hạo cũng cảm thấy được. Thật không may, hắn không nhìn thấy.
“Đẹp quá ! Đẹp quá !” – Úc Phi Tuyết trợn mắt há mồm, sung sướng hoa chân múa tay miêu tả cho Lãnh Dịch Hạo một màn rung động lòng người trước mắt này.
Hai hàng lông mày Lãnh Dịch Hạo càng nhíu càng chặt.
Đúng lúc này, đoàn xe trước mặt từ từ hướng sang hai bên, tạo ra một con đường ở giữa. Một chiếc xe tám ngựa kéo chậm rãi tiến lên, tám góc ngũ sắc lưu ly trên xe nhìn qua vừa thanh lịch vừa khí phái, bên cạnh nạm vàng khảm thúy, ngay cả tám con ngựa kéo xe con nào con nấy cũng đều là thiên lý mã thuần bạch. Chỉ liếc mắt một cái cũng biết khí thế phi phàm.
Xe ngựa đó dừng lại cách chỗ bọn họ không xa, màn xe được vén lên, một hồng y nam tử bước ra. Đầu hắn đội mãi ngũ sắc, cầm trong tay đàn hương phiến, cười như gió xuân, mặt mày như nguyệt, tuấn lãng phi phàm. Kim diệp tử rơi xuống trên người hắn, làm cho người ta chân chính cảm nhận được cái gì gọi là dệt hoa trên gấm. Ánh mặt trời chiếu lên từng đường nét của hắn làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn càng tăng thêm thần thái. Tuấn mỹ như công tử trong tranh, thoát tục như thần tiên giáng thế.
“Sao vậy ?” – Úc Phi Tuyết đột nhiên không nói gì, Lãnh Dịch Hạo không nhịn được hỏi.
“……Đẹp…… đẹp trai quá !” – Úc Phi Tuyết nghẹn họng nhìn trân trối.
“Tần Thế Viễn cung nghênh Thuận vương gia Thuận vương phi!” – giọng nói trong như gió không kiêu ngạo không xu nịnh.
Hai hàng lông mày Lãnh Dịch Hạo nhíu chặt, quả nhiên là hắn.
“Tin tức của ngươi thật nhanh nhẹn.” – trong giọng nói của Lãnh Dịch Hạo không nghe ra cảm xúc.
“Vương gia quá khen! Làm nghề này như chúng tôi, tin tức không nhanh nhẹn sao được ? Tần mỗ đặc biệt chuẩn bị chút đồ ăn, chỉ chờ Vương gia Vương phi đại giá quang lâm!” – Tần Thế Viễn mang theo nụ cười nho nhã, chắp tay cung kính trước xe ngựa tinh xảo, không hề để ý đến thái độ bất hòa của Lãnh Dịch Hạo.
Úc Phi Tuyết không ngừng hít thở, hít thở, cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
“Ngươi chính là Tần Thế Viễn ? Thương gia giàu nhất cả nước Tần Thế Viễn ?” – Úc Phi Tuyết kinh ngạc.
“Đúng là tại hạ.” – Tần Thế Viễn chân thành nói.
“Trời ơi, ngươi không phải một ông già sao ?” – Úc Phi Tuyết vẫn nghĩ đến có thể trở thành người giàu nhất thiên hạ, ít nhất cũng qua tuổi năm mươi, không ngờ lại là một tiểu tử không kém nàng bao nhiêu !
“Vương phi nghĩa tại hạ là một lão già ?” – nụ cười của Tần Thế Viễn rất thân thiện, cũng rất tuấn lãng.
“Không phải ta nghĩ vậy, mà là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy ! Người giàu nhất, lại còn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, làm sao có thể trẻ tuổi như vậy !” – Nếu không phải thấy tận mắt, Úc Phi Tuyết tuyệt đối sẽ không tin, Tần Thế Viễn lại là một người trẻ tuổi như vậy !
Tần Thế Viễn cao giọng cười to:
“Vương phi quả nhiên là nhanh người mau miệng, tính tình hướng ngoại! Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt!”
“Ta rất nổi tiếng sao ?” – Úc Phi Tuyết vừa nghi ngờ lại vui sướng.
“Đương nhiên, ít nhất tại hạ đã nghe qua rất nhiều sự tích về Vương phi, thời gian Vương phi vào cung không lâu, nhưng lại được Hoàng đế Hoàng hậu vô cùng yêu thích, tinh thông y thuật lại văn võ song toàn, hào khí ngất trời, có thể gọi là hình mẫu của các nữ tử trong kinh thành !” – lời nói này của Tần Thế Viễn rõ ràng là đang vuốt mông ngựa, nhưng lại gặp đúng lúc, tim Úc Phi Tuyết nở hoa !
Nếu có người nói nàng hiền lành thục đức, nàng nhất định sẽ cười nhạt, nhưng hắn khen nàng là “hào khí ngất trời”, thật sự đã nói đến lòng nàng! Tần Thế Viễn này rất hợp ý nàng !
“Thật vậy sao ? Mọi người đều nói về ta như vậy sao ?” – Úc Phi Tuyết bắt đầu đắc ý vênh váo.
“Đương nhiên ! Nếu không kinh thành xa như vậy, thần làm sao có thể biết đây!” – Tần Thế Viễn thành khẩn thề thốt, cười tươi như hoa.
“A Hạo, nghe thấy không ? Ta cũng rất nổi tiếng đấy !” – Úc Phi Tuyết quay đầu lại mới phát hiện, khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dịch Hạo lạnh lẽo đến cực điểm, sự kiên nhẫn của hắn dường như đang trải qua thử nghiệm nghiêm trọng.