Chương 2-1
Kể từ lúc đó, thái giám và cung nữ đều truyền tai nhau nói về "người thần thoại" này. Có thể nói mọi người đối với Nhiếp đại nhân càng thêm kính trọng và ngưỡng mộ như nước sông Hoàng Hà chảy cuồn cuộn không dứt.
Trong lúc vô tình Sở Nhụy liền chính tai nghe được một ít.
Đó là Nhiếp Thư Thần dẫn đại quân hồi kinh diện kiến hoàng thượng, lúc buổi trưa nghỉ ngơi, trong hậu cung thái giám và cung nữ ở ngoài hành lang cạnh tường nói chuyện phiếm với nhau, còn nói về Nhiếp đại nhân dẫn binh khải hoàng trở về.
Lúc đó, nàng ngồi bên cạnh tường dưới giàn hoa đang thêu một bông hoa, chợt nghe tiếng của cung nữ và thái giám thao thao bất tuyệt nói:"Hôm nay ta có khả năng được mở rộng tầm mắt, thật là may mắn a! Buổi trưa hoàng thượng ở ngự thư phòng triệu kiến Nhiếp đại nhân vừa vặn đúng lúc ta trực ban, có thể nghe được hoàng thường và Nhiếp đại nhân nói chuyện là như một chữ cũng không phải là giả a!"
Vị thái giám kia có vài phần lanh lợi, tằng hắng giọng giả thành tiếng hoàng thượng:"Hoàng thượng lúc ấy hỏi:"Nhiếp ái khanh, khanh đi không đến một tháng có thể giành về thắng lợi. Khanh tại sao có thể nắm chắc phần thắng ?"
"Nhiếp đại nhân trả lời rằng:"Hai năm trước, thần từng phụng chỉ dẫn binh tấn công phía nam, lúc ấy phía nam đại bại, giết địch ba vạn binh mã,sau đó các quan viên đề nghị đem ba vạn binh mã đi mai táng, thần lúc ấy không làm vậy mà dự định đem thi thể của họ trả lại cho phía nam"
"Hoàng thượng nghe xong rất thấy lạ liền hỏi tại sao lại làm như vậy?"
Mấy vị cung nữ nghe được cũng thấy rất kỳ lạ, bọn thái giám nghe đến đó ào ào truy vấn hỏi:" Là nha, vì sao Nhiếp tướng quân lại đem thi thể của ba vạn quân địch trả lại cho nước nam?"
Một người dùng giọng điệu ngưỡng mộ kính trọng tiếp lời:" Nhiếp đại nhân nói đem thi thể trả lại cho nam quốc là một thủ đoạn, nam quốc rất xa, khôi chiến giáp dùng cho chiến đấu làm cho quốc khố lương thực dùng cho mai táng, hơn nữa quân địch ở phía nam không mai táng các thi thể là tội càng thêm tội"
" Hoàng thượng lại hỏi:"Cái gì mà tội càng thêm tội?""
" Nhiếp đại nhân nói: Đánh trận mà không chiến thắng là tội thứ nhất, Binh lính đi đánh trận không trở về là tội thứ hai, trả lại thi thể cho bọn họ mà không tới nhận là tội thứ ba. Bởi vì tội thứ ba mà dân chúng càng thêm oán hận các tướng quân, mà tướng quân không trấn an được dân chúng đây được gọi là thù trong"
Thái giám hạ giọng xuống, không một người nào nói tiếp, chỉ nghe âm thanh trong không khí.
" Một lần kia,phía nam kéo dài lại kéo dài, cũng không qua lấy binh lính tử vong trở về, mà là Nhiếp đại nhân hộ tống bọn họ trở về phía nam, ngẫm nghĩ lại lúc đó dân chúng lòng có nhiều hảo ý"
" Cho nên lúc này Nhiếp đại nhân hồi kinh sớm hai năm trước thu hồi gì gì đó, trong lòng dân phía nam quả nhiên không vừa lòng nam quốc nhiều lần chinh chiến đánh giặc, vừa nghe nói hoàng thượng chúng ta phái Nhiếp đại nhân tới đây liền ào ào khởi nghĩa, không chỉ có sát vào nam hoàng cung, còn đem quân nam bắt sống hiến cho bên ta"
"Hoàng thượng vừa nghe liền vui mừng, phong Nhiếp đại nhân làm phòng chính, không chỉ ban phủ quốc, ngân lượng châu báu, một trăm mâuwx ruộng đất, còn nói đùa nói muốn làm mối cho Nhiếp đại nhân..."
Sắc trời vừa vặn, gió nhẹ phất qua, nhân duyên mộc mà đến, trên giàn hoa, cánh hoa bay trong gió, bầu trời màu xanh mây bồng bềnh mà bay.
Sở Nhụy yên lặng nghe rồi suy nghĩ, thật lâu sau mới ngẫn đầu, xa xa nhìn bầu trời.
Ánh sáng ấm áp trùng trùng điệp điệp theo khe hở sau hoa lá sa sút, chiếu nho nhỏ vào trên mặt, chiếu trên da thịt trắng mịn, đôi môi đỏ mộng thản nhiên nở ra một nụ cười.
Trong lòng mang thiện ý, bi thiên mẫn nhân? Từ ngữ này hẳn là không thích hợp dùng ở trên người Nhiếp Thư Thần đi!
Người này như thế nào biết dùng văn lại biết dùng võ; Dùng võ để lấy lực đánh người, dùng văn để lấy đức cho người phục,...Vị Nhiếp phòng chính này thật sự là một thiên tài.
Ở trong cung kỳ thật nàng đã từng gặp qua Nhiếp Thư Thần một hai lần.
Người này là truyền nhân của danh môn, ngày thường cao lớn anh tuấn, nhưng tính tình thì có một chút lạnh lùng không hợp với quần thần.
Người trong triều đình có nếp sống phóng khoáng, quan hệ quân thần hài hòa, thường trong các buổi yến hội, uống rượu no say, ngoại thần cùng với mệnh quân triều đình rất hòa thuận và vui vẻ, vào những trường hợp náo nhiệt ít khi thấy hắn xuất hiện vào những nơi như vậy, cho thấy được hắn không thích những nơi náo nhiệt.
Nhưng trong triều đình người này cũng là một nhân vật lợi hại a! Những việc khác không nói, hắn đề ra phương pháp chăm học, gián diệp, gia tăng binh tướng, phòng thủ biên cương, thảm tr.a quan ô lại, rất kính trọng và tôn sùng thần thánh rộng khắp thiên hạ nhờ pháp sư giải bày bát hạng năm đó nhất thời van động van danh khắp thiên hạ.
Làm quan nhiều năm, chức quan càng làm thì càng lớn, con đường sự nghiệp càng ngày càng thuận lợi, không chỉ được hoàng thượng coi trọng, văn võ bá quan trong triều bái phục, người dưới kính nể, dân chúng trong nước đều tôn sùng,...Có thể nói, người này rất được mọi người quan tâm.
Nhìn ở bề ngoài dốc lòng quan sát hoặc là nghe người ta nói Sở Nhụy chỉ biết giấu ở trong lòng.
Cái gì nên nói, cái gì không nên nói đại khái nguyên nhân là thế nàng luôn luôn đúng mực nắm giữ vô cùng tốt, vì thế ở trong cung an ổn sống qua ngày! Cho nên hoàng hậu nương nương hỏi nàng người mới nhậm chức Nhiếp đại nhân kia là người như thế nào?, nàng chỉ nhỏ giọng đáp là không biết.
" Nương nương, nô tỳ và Nhiếp đại nhân không có duyên, chỉ sợ không cho gặp."
"Nga..." Hoàng hậu đánh giá nàng, một hồi lâu mới đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ở phía trên dời đi, thở dài nói:"Sở Nhụy, tình cảnh hiện giờ của bổn cung ngươi cũng có thể hiểu được, càng nghĩ có thể trông cạy chỉ có một mình ngươi"
Trông cậy vào...nàng! Sở Nhụy nghi ngờ ngẩn đầu lên, dù luôn luôn hiểu được ý của người, nhưng bây giờ không hiểu hoàng hậu nương nương trong lời nói có ý gì.
"Huống hồ, ngươi cũng đã lớn, vẫn là nên tìm một người tốt đứng đắng giúp gia." Phù hoàng hậu chần chờ một chút, mới thấp giọng dò hỏi:" Nhiếp đại nhân giúp nước nhà lập công lớn, bổn cung đang đau đầu không biết ban cho hắn lễ vật gì, Sở Nhụy,,.. Ngươi nguyện ý đi theo hầu hạ Nhiếp đại nhân sao?"
Hầu hạ, Hầu hạ ai?
Sở Nhụy kinh ngạc một trận, bởi vì quá khiếp sợ, nàng đứng ngây ngốc không kịp trả lời, Phù hoàng hậu cầm chuỗi ngọc châu nhẹ nhàng ngăn cản, hình như đã hạ quyết tâm:" Lời bổn cung đã quyết, ngươi nên thu dọn một chút. Buổi tối Ngụy An sẽ đưa ngươi ra cung."
" Nương nương..." Trên mặt nàng một hồi kinh ngạc, khuôn mặt trắng bệch, khó có thể tin nhìn về phía Phù hoàng hậu.
"Sở Nhụy, ngươi hãy nhớ kỹ, bổn cung chỉ tín nhiệm một mình ngươi, vô luận như thế nào ngươi nhất định phải giúp bổn cung.... Trợ giúp hoàng nhi ta lên ngai vị thái tử."
Nàng tuy là hoàng hậu, thời khắc này, cũng lấy tấm lòng của một người mệ để tìm đồng minh.
Đúng vậy, nàng tuy là hoàng hậu, nhưng ánh mắt của hoàng thượng cho tới bây giờ vẫn không để mắt tới nàng, trong lòng chỉ dành một chút xíu tình cảm cho nàng, tình nguyện cho một người nữ nhân khác cũng không lấy vội tới nàng.
Bởi vì nàng không phải do hắn lựa chọn làm hoàng hậu, cho nên mấy năm nay luôn dùng một ánh mắt để coi thường nàng, lại dùng một người nữ nhân nông cạn tới để tr.a tấn nàng!
Đối với nàng, hắn luôn vô tình, nàng đã ch.ết lặng, lại không ôm một chút hy vọng, trước mắt là đề cập đến tương lai của hoàng nhi, nàng là không muốn tiếp tục ngồi chờ ch.ết?. Vẫn là sức cùng lực kiệt mà phản kháng?
Nếu là tuyển một người cũ, thậm chí chính mình và hoàng nhi đều có khả năng bị hậu cung cắn nuốt; Khả năng mạo hiểm nếu tuyển một người mới, nàng duy nhất có thể nắm quân cờ trong tay trước mắt chỉ có tuổi thanh xuân của thiếu nữ.
Sở Nhụy... là một người con gái tốt, muốn đem Sở Nhụy để bên người Nhiếp Thư Thần độ sâu không lường này, kỳ thật hậu quả như thế nào ngay cả chính nàng cũng không biết.
Nàng chính là muốn thử, năm đó thoáng nhìn qua kinh diễm, ẩn sâu trông đôi mắt có một chút thân thiết,lúc đó lại không hỏi,có phải hay không là ảo giác.
Hiện giờ, vì hoàng nhi ngay cả chính mình đều không cần, huống chi là hy sinh một nữ quan nhỏ nhoi cơ chứ!
Nàng phải nhẫm tâm! Ở trong cung, điều gì cũng có thể có, chỉ có lòng người hiểm ác, vạn vạn sinh không được!
"Sở Nhụy" Ý vị sâu xa nhìn Sở Nhụy, nàng đưa ra một điều kiện khiến có người động tâm:"Ngươi không phải luôn luôn muốn thay Cảnh gia lật lại bản án sao?"
Đắm chìm trong nổi khiếp sợ, khi nghe đến điều này đột nhiên lại ngẫn đầu, sóng mũi cay cay lệ trào ra mí mắt.
"Ngươi yên tâm, giúp bổn cung lập đại công, ta sẽ giúp Cảnh gia nhà ngươi lật lại bản án giải oan cho Cảnh gia, rồi có một ngày bổn cung sẽ làm sáng tỏ chuyện này?" Nói xong nàng lại một lần nữa quỳ ở dưới nệm, hai tay chấp lại tạo thành hình chữ thập, không nhìn qua Sở Nhụy một lần, khuôn mặt tựa như không dành lòng, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm, kiên quyết nhắm mắt lại.
Một lúc sau, phía dưới truyền đến một âm thanh nhè nhẹ:"Nương nương nô tùy tuân chỉ,... nương nương" Âm thanh trong veo giống như đinh đóng cột hoặc là kích động đến cực điểm, sau đó quyết định nói:" Xin nương nương phải nhớ, nhất định vì Cảnh gia giải oan tình."
Phù hoàng hậu bỗng nhiên tâm tình bình tĩnh, nàng hít một hơi thật sâu, nói chắt như đinh đóng cột:"Được"
--- ------ ------ ------ ------ -----Tuyến phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Sở Nhụy ngồi trên kiệu được đưa đến Ly kinh thành ở phía đông sườn núi, đến tối liền ở cửa sau phòng chính phủ, nàng mới xác định hoàng hậu nương nương đối với vị Nhiếp đại nhân này thật có dụng tâm.
Mượn sức hoặc thử lòng, đây mới là ý của hoàng hậu.
Sau này, nàng sẽ là quân cờ bên người Nhiếp Thư Thần hoặc là nói à quân cờ ở bên gối.
"Sở Nhụy cô nương, ta đã đưa cô nương đến nơi này rồi, về sau xin hãy bảo trọng." Đại thái giám Ngụy An lúc gần đi quỳ trước mặt nàng rồi nói:" Nương nương đối với chúng tôi có ơn cứu mạng đại ân đại đức này, còn chờ mong cô nương nhớ kỹ."
" Công công xin yên tâm, Sở Nhụy hiểu được."
Nàng làm sao có thể không rõ?
Nàng ở hậu cung đằng đẳng mười năm, nàng biết rõ nội cung cấm viện lợi hại. Ngoài mặt nhìn rất xa hoa lọng lãy, phồn hoa rực rở, kỳ thực bên trong khắp nơi là giang, là tà, là nước là một mãng đại dương mênh mông, là một đầm lầy,...Không nghĩ qua là sẽ ch.ết không có đất chôn thân.
Chính mình cùng lớn lên với các tiểu thư, bệnh ch.ết, ban tội ch.ết, kỳ danh diệu tử, còn hòa thân công chúa đi xa dị tộc, vận mệnh lênh đênh đúng là:" Trong cương vị cỏ xanh lô., hậu cung tà khí hồng trang mộ "
.....Nhớ tới điều đó cảm thấy ch.ết lặng.
So với các nàng, vào năm mười tám tuổi tuy rằng biến hóa nhanh chống được hoàng hậu ban lễ vật cho trọng thần. Nhưng điều này hẳn là một việc tốt lắm đi a! Ít nhất, nàng không chỉ ra cung mà bảo toàn được tính mạng nhỏ nhoi,,...
Thừa dịp vào buổi tối, Sở Nhụy bước vào phòng chính phủ.