Chương 4-1

Hàng năm vào dịp Tết Trung Thu. Một vòng tỏ sáng trăng tròn nhô lên cao, mây bay trên bầu trời tựa như sương khói.
Trên đầu phố, hương thơm của hoa quế. Nhà nhà thấp đèn lồng, mọi người đều lấy bánh tế nguyệt, bánh của Tết đoàn viên, cánh hoa được khắc như hoa sen.


Vào đêm sau, tất cả người trong thành ra ngoài ngắm trăng, ngắm sao băng. Cả ngày toàn bộ kinh thành đều là người.
--- ------ --------Tuyến phân cách---- ------ -------


Vào ngày đó, Nhiếp phòng chính nạp thêm một người thiếp, Thích Thiền Nhi được kệu đưa vào cửa, người thiếp này cũng được gọi là phu nhân. Cho nên từ trên xuống dưới mọi người gọi là Thiền phu nhân.
Lúc trước là không so sánh cho nên không biết, bây giờ mới biết cái gì là thua kém người ta.


Trừ bỏ nhà chính, phong cảnh buổi tối yên tĩnh cảnh đêm xinh đẹp tuyệt trần vườn Vân Thủy Các đành cho "Thiền phu nhân". Thân thể cô nương ấy yếu đuối không chịu được tiếng ồn, một ngày ba bữa đều có nhân sâm, canh tổ yến.


Thức ăn không hợp khẩu vị nàng ấy sẽ xanh xao tuyệt đối không có lần thứ hai; Ngự y trong cung đến đây thường xuyên đối với Thiền phu nhân có sơ xuất gì là đắc tội với Nhiếp phòng chính a.


Đãi ngộ này đối với chính thê thì không cần phải nói đi! Cũng không biết tương lai cưới quận chúa về thì sẽ an bày như thế nào nha?
Sở Nhụy thật ra cũng không để ý những chuyện đó, ngược lại Tiểu Liên Bồng ngày đêm thay nàng bênh vực.


available on google playdownload on app store


Tiểu Liên Bồng từ nhỏ đã không cha không mẹ ở với cậu. Một năm trước bị bán đến Nhiếp phủ làm nha hoàn, từ nhỏ bị đánh mắng là chuyện bình thường, từ khi theo hầu hạ Nhụy phu nhân này đều toàn tâm toàn ý hướng về nàng.


Tuy rằng phu nhân không được sủng, ngoài mặt xem ra rất lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ chửi mắng mình, bộ dạng này so với Thiền phu nhân đẹp mắt hơn.


Hơn nữa lại khéo tay, thêu chim, thêu hoa nhi sống động như thật. Làm cho người ta "chặc chặc" khen ngợi, chiếc khăn tay được phu nhân tặng các nha hoàn trong phủ thực sáng mắt, tranh nhau cùng nàng đổi, sao nàng chịu đổi cơ chứ?
Nàng thực không rõ, phu nhân tốt như vậy? Gia vì sao đối với phu nhân lại lạnh nhạt như vậy chứ?


Từ khi Thiền phu nhân kia vào cửa, gia xuất hiện tại đây vô số lần. Phía dưới tôi tớ ai cũng biết chủ tử không vui, tự nhiên đều chậm trể đứng lên. Một lúc sau nhìn thấy Nhụy phu nhân nơi này quả thực muốn phát hỏa liền yên tĩnh.


Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Liên Bồng nghĩ không thông gia là không thích phu nhân, giương mắt lặng lẽ nhìn lại người ta....... 


Nhụy phu nhân mặc áo màu lam thanh tao nhã nhặn, quần màu la thủy, ở cổ tay trắng tuyết có một vòng nạm vàng bạch ngọc. Thản nhiên ngồi an tỉnh thêu áo gối từng đường kim mũi chỉ thật cẩn thận tỉ mỹ.
Vô luận nhìn ở gốc độ nào! Đều toát ra một tiểu mĩ nhân a!


Thời tiết tốt đẹp, mùi hoa lan thơm ngát, chợt có tiếng đàn truyền đến. Âm thanh nhã nhặn hợp lòng người, mười phần êm tai.
Sở Nhụy ngừng việc trong tay, nhắm mắt lẳng lặng nghe tiếng đàn, cảm thấy tài nghệ của người này quả thật là một cao thủ.


Lắng nghe khúc nhạc cuối, nàng mở to đôi mắt hỏi:"Tiểu Liên Bồng, em biết người nào đánh đàn không?"
Tiểu Liên Bồng đưa cho nàng tách trà mân mê cái miệng nhỏ:" Còn không phải là Thiền phu nhân...."
Sở Nhụy gật gật đầu, mỉm cười không để ý, uống trà xong, vùi đầu tiếp tục thêu áo gối.


Tiểu Liên Bồng ở ngoài nghe không ít tin tức, đều mang về nói lại với nàng, ví dụ như hôn sự của Nhiếp Thư Thần.


Nguyên nhân là hoàng thượng ban hôn, là đem huynh trưởng của Thích quý phi, quốc cữu là thích Mẫn Vinh quận chúa gả cho Nhiếp Thư Thần. Thích quý phi lo lắng tuổi Mẫn Vinh còn trẻ nếu làm thê thiếp liền bị người ta nói. Nên trước tiên năn nỉ hoàng thượng là đem con gái trưởng Thích Sùng ban thưởng cho Nhiếp Thư Thần làm thiếp, tương lai có thể chiếu cố lẫn nhau.


Thích cô nương kia tuy là do Sở thiếp sinh, lại có dung mạo, am hiểu nhạc cụ, hôm nay nghe xong khúc đàn Sở Nhụy cảm thấy Nhiếp phòng chính thật ra có diễm phúc nha!
Vị Thiền phu nhân so với nàng thật là yêu thích Nhiếp Thư Thần hơn.


Nàng nhớ tới ở trên đường từng nhìn qua nàng ấy, bộ dáng ngày thường nhu nhu nhược nhược, động lòng người. Hơn nữa biết cầm kỳ thi họa, cha lại là quốc cữu, thân thế hiển hách lại cam lòng làm thiếp, làm sao không có người nam nhân nào thích?


Không giống nàng, bộ dạng khó lường nhưng lại đắc tội với đại hậu thần.
Duy nhất một việc không tốt là Thiền phu nhân kia cơ thể không khỏe.
--- ------ ----------Tuyến phân cách---- ------ ------ ----


Ngày hôm qua, Nhiếp Thư Thần ở trong phòng nàng, hai người cởi y phục ở trên giường, chợt nghe bên ngoài truyền đến Thiền phu nhân bệnh tim tái phát, mời gia qua nhìn thử.
Nhiếp Thư Thần xanh mặt, từ trên giường đứng dậy, không nói một lời nào tay chân nàng luống cuống đứng lên, đại khấi thay nữ nhân sốt ruột.


Nha hoàn của Thiền phu nhân đến thật đúng lúc a!
Nhiếp Thư Thần đem xiêm y của nàng cởi một nữa, đặt nàng ở dưới người, hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng không dứt, chưa cởi hết xiêm y của nàng, nữa đường gặp Trịnh Giảo Kim phá hư chuyện tốt.


Sốt ruột, hơn nữa dục vọng chưa được thỏa mãn, tất nhiên là tức giận.


Người nam nhân cởi đồ ở bên ngoài chỉ còn quàn áo bên trong, lộ ra nữa người ở bên ngoài nàng cũng không để ý, chỉ vội vàng hầu hạ hắn mặc quần áo trong lòng ước gì Nhiếp Thư Thần đi nhanh một chút nàng có thể ngủ thật ngon.


"Nàng không tức giận?" Nhiếp Thư Thần xem nhất cử nhất động của nàng, bỗng nhiên lạnh nhạt hỏi một câu.
"Gia.... .... Nói với thiếp sao?" Nàng thu lại vẻ mặt hưng phấn, hiền lương thục nữ đáp:"Thiền phu nhân là người trong lòng gia, trước mắt bệnh cũ tái phát, thiếp lo lắng còn không kịp sao lại tức giận."


Hắn châm biếm nói một câu:"Nàng.... Nhưng thật ra càng ngày càng hiểu chuyện."
"Đa tạ gia đã khích lệ." Nàng cười mỉa rồi đáp, đồng thời động tác trên tay cũng không ngừng.
Nàng hầu hạ Nhiếp Thư Thần mặc đồ xong, nàng xoay người muốn đi lấy ngoại bào, đột nhiên bị người ta ôm từ đằng sau.


"Gia?" Nàng sợ hãi lên tiếng, không biết nơi nào chọc giận hắn.
"Nàng đã hiểu chuyện như vậy, gia có phải nên thưởng cho nàng một chút?" Nhiếp Thư Thần khẽ cắn vành tai của nàng, ngữ điệu bình thản, ánh mắt sắt bén nhìn nàng.


"Không cần,....Gia....." Hơi nóng từ phía sau vành tai truyền đến, toàn thân nàng nóng lên, không tự chủ được run sợ.
"Điều này nói sau đi? Kia, chẳng phải ủy khuất nàng?"
"Thiếp không ủy khuất..." Nàng khẩn trương nuốt nước miếng nói:" Thiền phu nhân đang chờ,....."






Truyện liên quan