Chương 6: Kinh ngạc?! (Thượng)

Author: Trịnh Sảng
Khuôn mặt mập mạp ửng đỏ xuất hiện trước mắt mọi người. Thiếu nữ này không thể coi là xinh đẹp như ngọc nhưng lại mềm mại, đáng yêu.


Bạch Tuyết Nhi trợn mắt, dung nhan được trang điểm kĩ lưỡng biến dạng. Không thể nào, làm sao có thể là con nhóc đó? Chẳng lẽ Thái Tử chỉ vì muốn không cần phải cưới mình mà mang nàng đến để đả kích mình?! Không, cho dù thế nào nàng ta cũng không cho phép Thái Tử ở cùng với nó, may mắn là không ai biết Bạch Cổn Cổn là nữ nhi Phủ Thượng thư, nếu như mọi người biết thì nàng ta biết giấu mặt vào đâu?


Nàng ta không muốn cả kinh thành đều lưu truyền nàng - Đệ nhất mỹ nhân của Long Phượng quốc lại bị đệ nhất xấu nữ giành mất phu quân.


"Mọi người đứng lên cả đi, hôm nay ta đến đây cũng chỉ vì một lí do là muốn hỏi cưới Nhị tiểu thư của Phủ Thượng thư - Bạch Cổn Cổn" - Dịch Thiên ôm lấy tấm lưng đầy đặn của người trong lòng, mắt phượng hiện lên ý cười rét lạnh nhìn thẳng vào biểu hiện luống cuống trên khuôn mặt Bạch Tuyết Nhi.


"Hỏi, hỏi cưới?" - Bạch Thiện lắp bắp lặp lại lời của hắn. Thân thể béo tròn chấn động. Vừa rồi ông nghe thấy Thái Tử nói gì cơ? Hỏi cưới nhị tiểu thư Bạch Cổn Cổn của Phủ Thượng thư? Không phải ông nghe nhầm chứ?


"Đúng vậy" - Dịch Thiên không ngại trả lời câu hỏi ngu ngốc của Bạch Thiện, bây giờ tâm tình hắn rất tốt, mỹ nhân trong lòng, biểu hiện kinh ngạc của tất cả mọi người, những điều đó đều làm hắn rất vừa lòng.


available on google playdownload on app store


"Vậy, vậy chúng ta cùng vào trong phủ nói chuyện." - Vân Phi gượng cười. Bà thật sự không thể nhìn nổi biểu cảm căm tức của trưởng nữ nhà mình, dù thế nào nàng cũng không đành lòng để tất cả mọi người chỉ trỏ Bạch Tuyết Nhi.


"Được thôi." - Dịch Thiên ôm vòng eo mềm mại của Bạch Cổn Cổn, hắn để mặc nàng dụi đi dụi lại trong lòng mình. Dù sao hắn cũng để cho toàn dân thiên hạ biết sự quý trọng của mình đối với Thái Tử phi tương lai rồi, hôm sau không có tin đồn gì bay đầy trời thì hắn sẽ phái người reo rắc sau vậy.


Bước chân chậm rãi không kém phần ổn trọng của hắn đập thẳng vào lòng Bạch Tuyết Nhi, khuôn mặt nàng ta nhợt nhạt không còn giọt máu làm người khác thương cảm, cũng không kém phần bị khinh bỉ. Thái Tử của bọn họ chính là Thiên Tử, ba ngàn giai nhân còn không đủ nói chi là chỉ một nữ nhân, đệ nhất mỹ nhân cũng chỉ là vậy thôi, không thể nào xứng với Thái Tử đâu.


Tất cả đều mang tâm tư khác nhau, nhưng không ai dám nán lại trước cửa Phủ Thượng thư, đấy là phủ của phi tử nhà Thái Tử đấy, đứng ở đấy để đi tìm ch.ết à?!!
Hai chân thon dài đan chéo vào nhau, hắn ngồi ở ghế cao nhất, ung dung cao quý mà không kém phần uy nghiêm.


"Cái này, Cổn Cổn con mau lại đây ngồi với mẫu thân" - Vân Phi ưu nhã hướng nàng vẫy vẫy tay.
"Không cần, nàng ngồi đây cùng ta là được rồi." - Thân thể của Bạch Cổn Cổn bị hắn giữ chặt, khóe miệng nhếch lên nụ cười cao quý với Vân Phi, thành công cắt đứt ý nghĩ trong đầu mấy người trước mắt.


Bạch Thiện và Vân Phi cảm thấy việc này vẫn có gì đó sai sai, làm gì có nữ tử nào về nhà mà lại ngồi trên đùi nam nhân vậy chứ? Phép tắc, lễ ghi biết để đâu?


Bạch Cổn Cổn bị hắn giữ chặt, không thể giãy dụa nên nàng liền tùy ý thuận theo. Mông đặt lên đùi hắn, nàng yếu ớt kêu: "Phụ thân, mẫu thân và...tỷ tỷ"


Bạch Tuyết Nhi gắt gao nhìn chằm chằm hai người, đôi mắt như sắp phun ra lửa, bộ dáng tức giận sôi sùng sục của nàng khiến cho tâm tình Bạch Cổn Cổn rất tốt. Mãi mới được nhìn thấy cảnh này, thật không uổng công chút nào mà...


"Thái Tử, việc ngài nói hình như không được ổn lắm thì phải?" - Bạch Thiện không muốn hai nữ nhi duy nhất của mình phải chung một chồng, điều này rất không tốt từ nhiều phía.


"Có gì đâu, cái ta muốn ở đây là cưới Cổn Cổn và cũng là...hủy hôn với Bạch Tuyết Nhi, nhạc phụ ngài nói xem như vậy có ổn không?" - Dịch Thiên cười tà nhìn ông, mắt phượng lóe lên ánh sáng kì dị, tuấn nhan như ngọc giống như phát sáng, mê người vô cùng.


Bạch Thiện giật mình, xưng hô này của Thái Tử khiến cho đầu óc ông trống rỗng, đây không phải cách gọi của Thái Tử đối với nhà mẹ đẻ của Thái Tử phi hay sao? Chẳng lẽ...


"Thái Tử, đây là..." - Ông nhìn chằm chằm vào thánh chỉ vàng chóe trên tay hắn, Dịch Thiên thấy phản ứng của ông thì đắc ý mỉm cười. Hắn nhất định phải dải con đường hoa hồng cho nữ nhân của hắn, sẽ không để nàng bị người khác chèn ép, càng không để nàng phải cúi đầu trước người khác.


"Đúng vậy. Thường Hỉ, đến đây." - Dịch Thiên đưa thánh chỉ vào tay Thái Giám đi theo mình nãy giờ, nụ cười như gió xuân của Dịch Thiên sắp làm đui mù mắt hắn rồi. Trời ạ, Thái Tử ngài có cần biểu hiện vui vẻ quá như vậy không? >.<


Bạch Tuyết Nhi đờ đẫn nhìn thái giám công công di chuyển, trong mắt không có nửa điểm tiêu cự, giống như cái xác không hồn, không hơn không kém.


"Aaaaaaaaaaa" - Nàng ta thét một tiếng thật dài, trước con mắt của tất cả mọi người mà điên loạn chạy đi, bởi vì chạy quá nhanh mà nàng ta vấp phải mép váy, ngã rầm một tiếng. Bạch Tuyết Nhi giống như không biết đau, nàng ta nhấc cao váy lên, chạy thật nhanh đi, vừa đi vừa hét thật to.


Trái tim Bạch Thiện và Vân Phi như bị thắt lại, hai người không biết được nữ nhi của mình sẽ hành động như vậy, hai người vừa đau lòng vừa xấu hổ


"Trưởng nữ của nhạc phụ thật, đặc biệt." - Dịch Thiên không ngơ ngác giống như Bạch Cổn Cổn và nhiều người khác, hắn vẫn ưu nhã cao quý như vậy, nhưng đáy mắt lại lạnh đi vài phần.


"Thái Tử, làm ngài chê cười rồi, thật ra Tuyết Nhi nó..." - Bạch Thiện áy náy nhìn hắn, cố gắng giải thích như muốn hắn hiểu ra con gái mình không phải như vậy đâu.


"Thường Hỉ, đọc đi." - Hắn lười đáp lại nhạc phụ tương lai của mình. Thật ra hắn không cần đến đây, chỉ cần trực tiếp để thái giám tuyên chỉ trước điện là được, nhưng tất cả chỉ bởi vì hắn muốn Cổn Cổn nhìn thấy cảnh này, khung cảnh hả dạ ngàn năm khó gặp để an ủi mỹ nhân trong lòng.


"Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết: Nhị tiểu thư Phủ Thượng thư thông minh hiền thục, tài đức vẹn toàn, thấu chi đạt lễ, khoan dung độ lượng. Nay trẫm chiếu cáo thiên hạ, sắc phong Bạch Cổn Cổn làm Thái Tử phi, trưởng quản Đông Cung của Thái Tử. Khâm thử." - Giọng thái giám the thé vang vọng khắp phủ.


"Đa tạ thánh ân" - Tất cả đều đồng loạt cúi đầu






Truyện liên quan