Chương 38: Thâm tàng bất lộ!
Bầu trời xanh thẳm, những áng mây trắng mềm như bông,
Gió xuân khẽ thổi, nhánh cây theo gió lay động.
Nhan Noãn Noãn ngồi trên ghế đá, hai tay chống cằm, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại, vẻ hưởng thụ pha chút trầm tư.
“Vân nương, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ ta sẽ đối xử tốt với Nhan Song Song? Nàng ta nghe lời Nhị thúc đến hại ta, cho dù ngươi có lòng cho ta biết sự thật nhưng điều này không có nghĩa là ta sẽ tha thứ cho Nhan Song Song.”
Ngày đó Nhan Noãn Noãn mỉa mai hỏi Vân nương như vậy.
Vân nương lúc bấy giờ chỉ nhìn nàng chăm chú, rất lâu sau mới chua xót nói: “Nô tỳ tự cược với bản thân, cược rằng Vương là người thấu tình đạt lý. Song Song đã nói chuyện Vương gia cùng Vương phi ở chung nói cho nô tỳ nghe, dù không tận mắt nhìn thấy nhưng nô tỳ biết chắc Vương phi không phải loại người không phân rõ thị phi, nếu Vương phi có thể tin tưởng nô tỳ cùng Song Song một lần, nô tỳ ngàn lần cảm tạ. Nếu nô tỳ cược sai thì cũng chỉ trách Song Song bạc mệnh, nếu nàng giúp Hầu gia làm chuyện ác mà hạ độc Vương phi, đi trên con đường vạn kiếp bất phục thì nô tỳ mong Vương phi có thể nể tình nô tỳ đã nói cho người mọi chuyện mà tha cho Song Song một mạng, nô tỳ cũng coi như mẹ của Song Song, thử hỏi có người mẹ nào thấy con mình làm chuyện thương thiên hại lý mà không đau lòng chứ, cho dù là nàng bị ép buộc thì ta cũng không nguyện ý để nàng làm vậy.
“Nhan Song Song coi như đã may mắn hơn Nhan Noãn Noãn ta, tuy nàng ta phải làm hạ nhân nhưng còn có ngươi đau lòng vì nàng ta.” Mặc kệ Nhan Noãn Noãn trước đây hay Nhan Noãn Noãn bây giờ, Nhan Song Song đều may mắn hơn các nàng rất nhiều.
“Nếu Song Song ngoan độc hơn người thì nô tỳ cũng sẽ không thương nàng như vậy.”
“Vân nương, ta nói thẳng cho ngươi biết, ta cũng không hoàn toàn tin tưởng Nhan Song Song là vô tội nhưng vì ngươi đã che chở thương yêu nàng ta như vậy thì ta sẽ lưu tâm, nếu lương tâm nàng còn chưa mất hết thì ta đương nhiên cũng sẽ không làm khó nàng ta.”
Vân nương nghe vậy, tâm tình phút chốc vui vẻ, liên tục dập đầu với Nhan Noãn Noãn nói: “Đa tạ Vương phi, đa tạ Vương phi…”
Từ lúc Vân nương bái kiến tới nay cũng đã được vài ngày, Nhan Noãn Noãn đối với Nhan Song Song khá cảnh giác, cũng tăng thêm vài phần lưu tâm. Vân nương muốn nàng đối xử tử tế với Nhan Song Song, ý tứ rõ ràng là muốn nàng giữ lại nàng ta bên người, nhưng là nàng đoán mãi không ra, Nhan Song Song đối với Nhan Hướng Thái là một lòng phục tùng hay chỉ là ngụy trang?
Nếu có thể thu phục Nhan Song Song thì đây chắc chắn là tay sai đắc lực nhất, bởi vì Vân nương trước khi về đã nói với nàng: “Tất cả mọi người đều cho rằng Song Song chỉ là một hạ nhân vô danh tiểu tốt nhưng thực sự thì nội lực của nàng đã đạt đến cấp bảy rồi!”
Cấp bảy! Nhan Noãn Noãn thật sự rất kinh ngạc, Nhan Hướng Thái như thế nào lại có thể bỏ qua một bảo bối như vậy chứ?
Người tu luyện nội lực từ cấp năm lên cấp sáu đã là một quá trình rất khó khăn, bởi vậy những người đạt được nội lực cấp năm trên đại lục này tuy rất nhiều nhưng những người đạt được cấp sáu thì chỉ vỏn vẹn vài người trong các gia tộc lớn. Nếu trong một gia tộc nào đó xuất hiện nữ tử tu luyện đạt cấp sáu thì cả gia tộc sẽ vô cùng vinh quang, toàn bộ những người trong gia tộc sẽ lấy đó làm tấm gương tu luyện.
Mấy ngày nay Nhan Noãn Noãn cũng đã tìm hiểu biết được trên đại lục Lạc Thiên này chưa từng có người nào đạt được nội lực cấp mười, cấp cao nhất bất quá cũng mới chỉ là cấp chín, hơn nữa cũng chỉ có ba người. Cấp tám cùng cấp bảy tuy rằng không ít nhưng giở tay ra đếm cũng không thể coi là nhiều được.
Long Trác Việt ở phía sau thay Nhan Noãn Noãn đấm lưng, một hồi chạy qua bên phải đấm đấm, một hồi lại chạy qua bên trái xoa xoa.
“Noãn Noãn, lực đạo có vừa không?”
“Noãn Noãn, người ta xoa bóp có thoải mái không?”
“Noãn Noãn, nàng nói chuyện với người ta được không? Người ta xoa bóp cũng cả canh giờ rồi mà nàng chẳng để ý tới người ta gì cả!”
Nha, tay hắn thật sự rất mỏi a, vì sao Noãn Noãn còn không có bảo hắn dừng lại nha? Mấy ngày nay Noãn Noãn đều ngẩn người, hết nhìn cái này lại nhìn cái nọ, một chút cũng không để ý tới hắn nha.
Long Trác Việt hôm từ Vũ Dương hầu phủ về liền lăn ra ngủ, quên luôn cả việc đã hứa sẽ xoa bóp cho Nhan Noãn Noãn khiến nàng tức giận, để bù lại, hắn mỗi ngày đều nhiệt tình giúp nàng đấm lưng, hy vọng Noãn Noãn có thể nguôi giận. Chỉ là Noãn Noãn từ hôm đó thường xuyên ngẩn người thất thần khiến cho Long Trác Việt có chút chột dạ, nghĩ đến Nhan Noãn Noãn vẫn còn giận mình nên càng ra sức đấm bóp cho nàng, hi vọng nàng có thể để ý tới hắn.
Long Trác Việt hết chạy sang trái rồi lại chạy sang phải, thỉnh thoảng lại lén quan sát sắc mặt Nhan Noãn Noãn, đáy mắt không khỏi có chút quyến luyến. Kỳ thực, lúc Noãn Noãn im lặng trông rất đẹp nha, đẹp đến nỗi khiến người ta luyến tiếc không rời!
Từ phía xa đột nhiên truyền tới âm thanh ầm ĩ cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhan Noãn Noãn, mắt đẹp khẽ ngước lên, khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?”
Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, nhất thời mừng rỡ không thôi, mặt mày cười đến sáng lạn, hỏi ngược lại nàng: “Noãn Noãn, có chuyện gì mà ẫm ĩ như vậy nha?”, thanh âm Noãn Noãn thật ngọt ngào, nhu mì, thật sự rất êm tai nha.
“Đi xem đi!”
“Noãn Noãn, chúng ta cùng đi.” Long Trác Việt cười hì hì nói, trong lòng không khỏi thúc giục: Noãn Noãn, nói tiếp đi, nói nữa đi a, người ta thật sự muốn nghe Noãn Noãn nói chuyện.
Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch khóe miệng, không nói gì mà chỉ liếc Long Trác Việt một cái: “Ngươi có thể đừng lập lại lời ta nữa được không?” nói rồi đứng dậy đi về phía phát ra âm thanh ầm ĩ kia. Nàng vốn cũng không trông mong gì chuyện Long Trác Việt đi nghe ngóng mọi chuyện rồi về kể cho nàng nghe.
“Noãn Noãn, có thể không lặp lại…” Long Trác Việt không biết sống ch.ết lặp lại lời Nhan Noãn Noãn, nói được một nửa mới giật mình bừng tỉnh, lại nhìn thấy Nhan Noãn Noãn vẻ mặt âm trầm bất định mà không khỏi khiếp đảm thè lưỡi, rụt cổ, lúng túng nói: “Noãn Noãn, đừng trừng mắt nhìn người ta như vậy, thật giống như tiểu hắc nhà bán thịt trên phố nhìn tiểu hoàng như thể muốn nhai xương nó nha, người ta bất quá chỉ là muốn được nghe Noãn Noãn nói chuyện thôi mà, là vui quá thôi!”
Nhan Noãn Noãn trên trán xuất hiện ba đường hắc tuyến. Tiểu hắc, tiểu hoàng, nhai xương? Đừng tưởng rằng gọi tên rồi là nàng không biết Long Trác Việt đang so sánh nàng với mấy con chó gần đây nha! Chỉ là bộ dáng Long Trác Việt lúc này thật sự giống tiểu bạch thỏ, đôi mắt vô tội động lòng người khiến hờn dỗi trong lòng Nhan Noãn Noãn phút chốc tan đi.
Nàng cũng từng là người hạ thủ không lưu tình, không phân biệt người tốt kẻ xấu, như thế nào đối với tên ngốc này lại không có biện pháp đâu? Nhan Noãn Noãn lắc đầu thở dài, tiếp tục theo hướng đang huyên náo đi tới.
Mới vừa quẹo vào một con đường nhỏ đã thấy một vài nha hoàn vây lại thành một vòng không ngừng đấm đá cái gì đó ở bên trong, miệng liên tục chửi mắng, bộ dáng hung hăng ác độc vô cùng.
“Oa, Noãn Noãn, người ta sợ nha!” Long Trác Việt vừa thấy một màn trước mặt liền giống như con rùa rụt cổ lui lại phía sau Nhan Noãn Noãn, hai tay gắt gao túm lấy quần áo nàng, đôi mắt đẹp ngập tràn hoảng sợ.
Nhan Noãn Noãn vừa mới nghĩ kẻ nào không may như vậy thì nhìn thấy Nhan Song Song mặt mũi bầm dập nằm trên đất, nghĩ đến ánh mắt từ ái cùng khẩn cầu của Vân nương ngày trước, lòng Nhan Noãn Noãn không khỏi lay động, nhanh chóng quát lớn: “Tất cả dừng tay cho ta!”
Nếu Vân nương chưa đến thì nàng có thể thờ ơ trước một màn này, nhưng là Vân nương đã tha thiết cầu xin nàng, nàng thật sự không thể làm như không biết mà bỏ qua được, cho dù nàng không tín nhiệm Nhan Song Song nhưng cũng không muốn bỏ qua Vân nương.
Bà đối với Nhan Song Song yêu thương cùng sủng nịch, Nhan Noãn Noãn nàng đương nhiên biết được đó là từ thật tâm chứ không phải giả dối.
Đám nha hoàn nghe thấy tiếng quát của Nhan Noãn Noãn đều nhất loạt dừng tay, cả đám mở to mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Vương gia, Vương phi!” Bộ dáng như thể hành lễ cho có lệ, lại có chút khinh thường cùng ngạo mạn.
Nhan Noãn Noãn khẽ liếc mắt nhìn vết thương trên người Nhan Song Song, đôi mắt sắc bén đảo qua trên người đám nha hoàn nọ, lạnh lùng nói: “A, các ngươi thật nhàn rỗi nha, nhàn rỗi đến độ ở đây đánh người, như thế nào? Không cần làm việc sao? Hay là muốn ta cùng Vương gia tự tay động thủ?”
^.^