Chương 62: Oan gia ngõ hẹp!
Từng miếng đậu hũ mềm mịn, canh trứng gà trơn mềm, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta ngứa ngáy chân tay. Long Trác Việt ăn một miếng liền nhíu mày, quay đầu nhìn Nhan Song Song đứng bên cạnh, vẻ mặt chán ghét không chút che dấu nói: “Cái này không phải Noãn Noãn nấu nha!”
“Vương phi đến Tụ Hiền lâu làm việc nên không kịp trở về làm cơm cho Vương gia, những thứ này là do nô tỳ nấu!”
Long Trác Việt nghe xong, mặt càng nhăn hơn: “Khó trách khó ăn như vậy, Song Song, người ta muốn ăn đồ do Noãn Noãn làm a!”
Ách!!! Nhan Song Song có thể nghe thấy thanh âm lòng mình vỡ vụn, ánh mắt ai oán nhìn Long Trác Việt. Vương gia a, trái tim người ta thật sự rất yếu đuối, người không cần trực tiếp đả kích như vậy chứ? Nàng làm đồ ăn cũng không thể nào khó ăn như vậy chứ? Đương nhiên là tay nghề so với Vương phi thì kém xa, nhưng nhìn chung là vẫn có thể ăn được nha!
Nhan Song Song vỗ ngực, dậm chân nói: “Vương gia, Vương phi bận rộn công việc, không có thời gian trở về làm cơm trưa.”
Long Trác Việt bĩu môi ủy khuất, vạn phần ghét bỏ nhìn bàn thức ăn, nhỏ giọng nói: “Nhưng là… Song Song, thức ăn ngươi làm thật khó ăn a!!!”
Long Trác Việt dường như cảm nhận được tư vị vui quá hóa buồn, hắn vì muốn phá hư hình tượng Long Cẩm Thịnh trong lòng Nhan Noãn Noãn nên mới bày ra tình huống không tiền hôm qua, nào ngờ Nhan Noãn Noãn vì muốn trả nợ cho hắn, bảo vệ danh dự Hiền vương gia của hắn mà chủ động đến Tụ Hiền lâu làm việc. Long Trác Việt xác thực rất cảm động, nhìn nàng kiên định cùng cứng rắn nên hắn mới đồng ý để Vương chưởng quầy cho nàng ở lại Tụ Hiền lâu.
Hiện tại thì hay rồi, không có Nhan Noãn Noãn ở bên hắn mới giật mình cảm thấy hắn một khắc cũng không muốn tách rời Nhan Noãn Noãn, mà bi kịch hơn là tình trạng chỉ có thể gặp mặt buổi tối này lại kéo dài tới mười tháng lận, liên tục mười tháng trời không được gặp Nhan Noãn Noãn, ngay cả ngày ba bữa cũng không được ăn đồ ăn nàng nấu. Càng nghĩ, Long Trác Việt càng thấy lông tơ trên người dựng hết cả lên. Mười tháng này hắn sống không bằng ch.ết a!!!
Long Trác Việt đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghĩ rồi lại nghĩ, đáy mắt toát lên tia hoảng sợ. Nhan Song Song đứng bên cạnh thấy vậy, đầu óc bỗng vang lên những tiếng ‘ong ong’, sợ tới mức đưa tay đẩy đẩy Long Trác Việt.
“Vương gia, người không sao chứ? Nô tỳ làm đồ ăn thật sự khó ăn như vậy sao?” Cũng không thể khiến Vương gia sợ tới mức hoảng loạn như vậy chứ?
Nhan Song Song kinh hãi cầm lấy đũa, gắp một miếng đậu hũ bỏ vào miệng, càng ăn càng không khỏi nhíu mày. Không có khó ăn a, so với thức ăn ngày trước thì tốt hơn nhiều lắm mà! Nhan Song Song ngẫm nghĩ.
Long Trác Việt đột ngột đứng thẳng dậy, vẻ kinh hách như thể đã gặp chuyện gì đó, trong lúc Nhan Song Song còn chưa kịp lên tiếng đã chạy bay ra ngoài.
“Vương gia, người đi đâu vậy?” Nhan Song Song ném đôi đũa trong tay, vội vàng đuổi theo Long Trác Việt.
Nhìn Long Trác Việt chạy như bay, Nhan Song Song không khỏi than thầm, kỳ quái, tốc độ của Vương gia như thế nào lại nhanh đến vậy chứ? Nhan Song Song phải vận nội lực mới có thể đuổi kịp Long Trác Việt.
Thấy Nhan Song Song đột ngột xuất hiện chắn trước mặt mình, Long Trác Việt sợ hãi, không kìm được tốc độ lao thẳng vào người Nhan Song Song, lực va chạm không nhỏ khiến Nhan Song Song ngã ngồi trên đất, Long Trác Việt thối lui mấy bước liền.
Long Trác Việt còn chưa kịp đứng vững đã oán giận lên tiếng: “Song Song, ngươi là ma sao, chạy tới trước mặt người ta mà cũng không nói trước một tiếng a!”
Nhan Song Song xoa xoa mông, vô cùng ủy khuất nhìn Long Trác Việt nói: “Vương gia, nô tỳ có gọi người a!” Muốn người dừng lại mà lại không tính toán khoảng cách, nàng hẳn là nên chạy lên trước một chút nữa mới đúng.
“Phải không?” Long Trác Việt mờ mịt nhìn Nhan Song Song: “Người ta không có nghe thấy a!”
Khóe miệng Nhan Song Song kịch liệt run rẩy, không nghe thấy? Nàng kêu lớn như vậy mà Vương gia cư nhiên không có nghe thấy a!
“Ai da, ngươi đừng có nhìn người ta như vậy nữa, người ta thật sự là không có nghe thấy mà!” Trong đầu hắn khi nãy chỉ toàn là Nhan Noãn Noãn, làm sao còn nghe thấy tiếng Nhan Song Song gọi chứ?
Nhan Song Song vô lực đứng dậy, phủi bụi đất trên người rồi hỏi: “Vương gia, người vội như vậy là muốn đi đâu?”
“Đi tìm Noãn Noãn a!”
“Không thể được!” Nhan Song Song không chút do dự lên tiếng phản đối.
“Vì sao a?” Long Trác Việt bất mãn kêu lên.
“Người không thể làm phiền Vương phi được!”
Long Trác Việt tức giận, thở phì phì, dậm chân nói: “Người ta đâu có làm phiền Noãn Noãn!”
“Nếu Vương gia tới đó, Vương phi nhất định sẽ phải chiếu cố cho người, việc làm không xong sẽ bị người ta mắng a!”
“Chỉ đến nhìn Noãn Noãn thôi cũng không được sao?” Long Trác Việt nhìn Nhan Song Song, đôi mắt đẹp lấp lánh chờ đợi.
Nhan Song Song lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được!”
Long Trác Việt cúi đầu, những ngón tay thon dài dưới ánh mặt trời xinh đẹp như gốm sứ, hai đầu ngón chỏ khẽ đụng vào nhau, một lần lại một lần: “Làm không xong sẽ bị mắng sao?”
Ai dám mắng Noãn Noãn, hắn liền phế kẻ đó!!
“Dạ!” Nhan Song Song thấy Long Trác Việt có chút lay động liền gật đầu như gà mổ thóc.
“Vậy được rồi!” Long Trác Việt do dự hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: “Ta không đi tìm Noãn Noãn.” Mới là lạ đó! Chỉ là mấy chữ cuối này, Long Trác Việt âm thầm bổ sung trong lòng.
Hắn cũng không phải quỉ phiền toái, như thế nào lại dễ dàng mang tới phiền phức cho Noãn Noãn được. Không cho hắn đi thì hắn lén đi cũng được a.
“Vậy cơm trưa?”
“Được rồi, được rồi. Tuy rằng ngươi làm đồ ăn rất khó ăn, bất quá thì người ta cũng sẽ ăn!” Long Trác Việt bày ra bộ mặt nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, như thể ăn cơm trưa do Nhan Song Song làm thật là chuyện khó xử mà!
--- ------
Buổi trưa là thời điểm náo nhiệt nhất của Tụ Hiền lâu.
Thân ảnh kiều mị, nhỏ xinh của Nhan Noãn Noãn đi qua đi lại trong đại sảnh lầu một, mỗi chỗ đi qua đều có vô số ánh mắt chăm chú nhìn vào nàng khiến Nhan Noãn Noãn không tự chủ nổi cả da gà.
Vương chưởng quầy đứng ở quầy thu tiền lặng lẽ nhìn đại sảnh lầu một chật kín khách, thổn thức không thôi. Những người này thật sự là đến ăn cơm? Rõ ràng chính là vì sắc đẹp mà đến, chủ tử, người quyết định như vậy rốt cuộc là đúng hay sai a?
Người tới là khách, hắn cũng không có lý do gì đem thần tài đuổi đi được, nhưng là nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ là sẽ bạo loạn mất thôi.
“Cô nương, phiền cô nương mang tới bàn này một dĩa đậu phộng!” một nam tử vẫy tay nói lớn.
Nữa sao? Đã là dĩa đậu phộng thứ năm rồi, không có gì khác nữa sao? Vương chưởng quầy trong lòng thầm oán.
“Cô nương, phiền người tình tiền dùm!”
Ngươi không có chân sao? Tính tiền sao không đến quầy?
“Cô nương, phiền cô nương đem những món ăn ngon nhất của tửu lâu lên!”
Rống, những người này là sao đây? Đại sảnh nhiều tiểu nhị như vậy không gọi, cứ gọi ‘cô nương’ hoài là sao?
Vương chưởng quầy trong lòng bất mãn, bởi vì đám người kia càng gọi càng to, khóe mắt liếc qua hai gã tiểu nhị đang nhàn nhã đứng gần đó, trừng mắt nói: “Hai ngươi thực nhàn nha? Không thấy Nhan cô nương bận rộn sao, còn không mau đi hỗ trợ, không muốn làm nữa hay sao hả?”
“Vương chưởng quầy, chúng ta oan uổng a, không phải chúng ta không muốn giúp mà là các khách nhân không muốn chúng ta a!” tiểu nhị vẻ mặt đau khổ, ủy khuất nói.
Khóe miệng Vương chưởng quầy giật giật, muốn mắng mà lại không thể mắng nên lời. Bọn họ nói không sai, với tình hình này cho dù bọn họ có muốn giúp Hiền vương phi thì người khác cũng không cho bọn họ cơ hội a. Cứ tiếp tục như vậy Hiền vương phi sẽ mệt ch.ết a, xem ra cứ nên để nàng xuống phòng bếp thì hơn.
Vương chưởng quầy nghĩ vậy liền liếc mắt nhìn tiểu nhị bên cạnh nói: “Đi, kêu Nhan cô nương tới đây!”
Tiểu nhị gật đầu rồi đi tới chỗ Nhan Noãn Noãn, chỉ thấy hắn với Nhan Noãn Noãn nói gì đó, Nhan Noãn Noãn đã rất nhanh đi tới quầy.
“Vương chưởng quầy tìm ta sao?” Nhan Noãn Noãn đi đến quầy tính tiền, đưa tay lau mồ hôi trên trán, tuy hiện tại là mùa xuân nhưng tất bật cả buổi sáng thật sự khiến nàng cảm thấy nóng lực.
“Ân!” Vương chưởng quầy khẽ gật đầu, đang muốn mở miệng nói gì đó thì từ ngoài cửa đã truyền tới một thanh âm trầm thấp mà ôn nhu.
“Vũ nhi, chậm một chút, cẩn thận bậc thang.”
Thanh âm ôn nhu đầy che chở khiến người nghe được không khỏi hâm mộ.
Nhan Noãn Noãn tò mò quay đầu nhìn ra cửa, vừa nhìn thấy người đến, gương mặt xinh đẹp nháy mặt trầm xuống. Đây chẳng phải oan gia ngõ hẹp sao? Người vừa lên tiếng không phải chính là Tư Đồ Tử Ngôn mới cùng nàng giải trừ hôn ước không lâu đó sao?
Nắng chiếu lên thân hình nam tử cao lớn, trường bào màu tím nhạt thêu chỉ vàng lóng lánh, cao quí mà không kém phần tao nhã. Tóc như thác nước tùy ý buông trên vai, trâm cài tóc bằng ngọc ẩn chìm trong làn tóc, khuôn mặt anh tuấn bất phàm như tạc tượng, bạc môi mỏng khẽ giương lên, nhìn qua thì tưởng lãnh khốc vô tình nhưng kỳ thực lại có nhiều điểm ôn nhu. Mà hắn ôn nhu như vậy hoàn toàn là vì nữ tử bên cạnh cả.
Nữ tử lạnh lùng đứng lặng tại chỗ, đôi mắt đẹp trong suốt động lòng người, hai cánh môi hồng nhuận, dáng người lả lướt, mi mục như họa, nghe được sự thân thiết trong giọng nói của Tư Đồ Tử Ngôn, nữ tử quay đầu, nở nụ cười khẽ khàng rồi gật đầu đáp lại hắn, nụ cười yếu ớt, cao quí động lòng người.
Phía sau hai người kia là một vài công tử thế gia cùng tiểu thư các phủ.
Vương chưởng quầy vừa nhìn thấy người tới liền vội vàng ra đón, cũng không có thời gian cũng Nhan Noãn Noãn nói chuyện.
“Tư Đồ công tử đại giá quang lâm, xin mời vào trong ạ!”
Tư Đồ Tử Ngôn hào phóng nhìn Vương chưởng quầy gật đầu: “Vương chưởng quầy, như những lần trước đi!”
“Được ạ!” Vưởng chưởng quầy vui vẻ đáp rồi nói với một tiểu nhị gần đó: “Đưa Tư Đồ Tử Ngôn lên lầu ba, gian phòng ‘Mai’ tiếp đón cho chu đáo!”
Nhan Noãn Noãn thức thời đứng một bên, cúi thấp đầu cố gắng giấu đi sự tồn tại của bản thân. Có điều, càng không muốn bị người chứ ý thì thực tế càng trêu ngươi.
Tư Đồ Tử Ngôn liếc nhìn thấy Nhan Noãn Noãn nhưng cũng rất nhanh chóng thu hồi lại ánh nhìn, như thể ngoài Bạch Vũ ra thì những nử tử khác không đáng để hắn liếc nhìn dù chỉ một giây, nhưng rồi hắn lại không tự chủ được nhìn Nhan Noãn Noãn. Dáng người này như thế nào lại có chút quen thuộc nha? Hắn đã gặp qua ở đâu rồi sao?
Nhan Noãn Noãn càng cúi đầu, Tư Đồ Tử Ngôn càng cảm thấy nàng có điểm cổ quái, càng nhìn kỹ hơn cả.
Bạch Vũ ở bên cạnh thấy hắn có chút khác thường, đôi mắt đẹp xẹt qua tia kinh ngạc, lên tiếng hỏi: “Tử Ngôn, làm sao vậy?”
Trong ấn tượng của nàng, Tư Đồ Tử Ngôn chưa bao giờ nhìn chằm chằm vào một nữ tử lâu như vậy. Nữ nhân này là ai a?
“Nha, không có gì!” Tư Đồ Tử Ngôn thu hồi ánh mắt, nhìn Bạch Vũ nở nụ cười mê người.
Bạch Vũ trong lòng không khỏi sinh ra kiêu ngạo. Nàng là Bạch Vũ, nam nhân này cũng chỉ có thể thuộc về Bạch Vũ nàng mà thôi!
Tư Đồ Tử Ngôn không nhìn Nhan Noãn Noãn, dẫn Bạch Vũ cùng đám công tử, tiểu thư kia lên lầu ba.
Cảm giác được ánh mắt Tư Đồ Tử Ngôn không còn trên người mình nữa, Nhan Noãn Noãn phút chốc thở phào nhẹ nhõm. Không phải nàng e ngại Tư Đồ Tử Ngôn mà là nàng không muốn có thêm chuyện rắc rối gì nữa. Ai biết được Tư Đồ Tử Ngôn kia nhân phẩm tốt hay xấu, nhỡ hắn nhận ra nàng mà tìm cách làm khó dễ thì sao? Nếu là ở những nơi khác nàng không cần nhường nhịn, nhưng đây là Tụ Hiền lâu, nàng tới là để làm công trả nợ, không thể trước mặt người khác kiêu ngạo ương ngạnh được. Làm người nhiều lúc phải nhún nhường một chút!
Đúng lúc này thì Vương chưởng quầy lại lên tiếng nói: “Nhan cô nương, đại sảnh cũng đủ người, cô nương tới gian ‘Mai’ lầu ba tiếp đón Tư Đồ công tử đi!”
Một câu nói bình thường như vậy lại như tiếng sấm nổ bên tai Nhan Noãn Noãn, nàng cả kinh ngẩng đầu, mở to mắt ngạc nhiên nhìn Vương chưởng quầy. Muốn nàng đi tiếp đãi Tư Đồ Tử Ngôn, đại gia này, nàng không là ngày đầu đi làm sao? Vương chưởng quầy, ngươi còn có thể đáng ghét hơn được nữa không, ngươi có hiểu cái gì gọi là hố lửa không a?
Nhan Noãn Noãn vừa trừng mắt nhìn Vương chưởng quầy vừa oán thán trong lòng. Chỉ là đương sự vẫn hồn nhiên như thương, khóe miệng giương lên đầy đắc ý.
Nhan Noãn Noãn im lặng đảo tròng mắt trắng dã nhìn Vương chưởng quầy, nàng thật sự rất muốn biết trong lòng ông ta đang đắc ý cái gì a?
Vương chưởng quầy nhìn đoàn người Tư Đồ Tử Ngôn mất dạng trên cầu thang, đang muốn cùng Nhan Noãn Noãn nói tiếp về việc chuyển nàng tới phòng bếp thì trong đầu lại lóe lên tia sáng, một suy nghĩ lập tức xuất hiện trong đầu hắn, còn có gì thoải mái hơn việc tiếp đón khách của Tư Đồ Tử Ngôn kìa?
“Vương chưởng quầy, đại sảnh vẫn còn nhiều việc, ta ở đây là được rồi, có thể đi lên lầu ba không phải người giàu sang cũng là người thân phận cao quí, ta là người mới sợ rằng tiếp đón không chu đáo sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Tụ Hiền lâu!” Nhan Noãn Noãn khiêm tốn nói, giọng nói mềm mại như gió xuân khiến người nghe rạo rực. Lí do thỏa đáng như vậy nàng không tin chưởng quầy có thể tìm ra sơ hở.
Điều khiến Nhan Noãn Noãn ai oán chính là Vương chưởng quầy lại không hề nghe ra ý tứ từ chối của nàng, mờ mịt nói: “Vô phương, Tư Đồ công tử là công tử thế gia, đi cùng hắn toàn là thiếu gia, tiểu thư con nhà có địa vị, sẽ không vì chuyện ngươi tiếp đón không chu đáo mà gây phiền toái, huống chi chỉ là đi rót trà rồi ra ngoài chờ đợi, đến khi khách cần thì ngươi lại đi vào, rất đơn giản mà!” Vương chưởng quầy nhẫn nại giải thích, trong lòng vì Nhan Noãn Noãn suy nghĩ cho danh tiếng Tụ Hiền lâu mà không khỏi cảm động.
Nhan Noãn Noãn nhìn nam tử hưng phấn bừng bừng trước mặt, trong lòng dâng lên một loại cảm giác muốn phá hoại. Một kẻ ngốc như vậy cũng có thể lên làm chưởng quầy sao? Xem ra lão bản chân chính phía sau Tụ Hiền lâu này cũng là kẻ đầu óc kém linh hoạt đi.
“Hắt xì!” Long Trác Việt đang đi trên đường cái thình lình hắt hơi một cái, hắn xoa xoa mũi mình, mờ mịt nhìn xung quanh một lượt, rối rắm vò tóc.
“Rõ ràng là con đường này mà, như thế nào tìm hoài không thấy?”
Gian chữ ‘Mai’ là gian chuyên dành cho Tư Đồ Tử Ngôn, mặc dù số lần hắn đến kinh thành rất ít nhưng gian này đã được bao trọn năm, dù Tụ Hiền lâu có đầy khách và có quí nhân muốn vào đây cũng không thể được. Chẳng sợ quan lớn cùng kẻ nhiều tiền, ở Tụ Hiền lâu này ai cũng như ai.
Nhan Noãn Noãn cuối cùng cũng chịu thua mồm mép của Vương chưởng quầy, mang theo ấm trà kiên trì đi lên lầu ba. Quên đi, binh đến tướng chặn, nước lên đắp bờ, nàng cũng không tin Tư Đồ Tử Ngôn có thể ăn thịt nàng. Nghĩ như vậy nhưng Nhan Noãn Noãn cũng không khỏi lo lắng, nàng gõ cửa gian ‘Mai’.
“Vào đi!” bên trong truyền tới tiếng Tư Đồ công tử, Nhan Noãn Noãn hít sâu một hơi đẩy cửa bước vào.
“Công tử, đây là bích loa xuân thượng hạng của quán chúng tôi!”
Tụ Hiền lâu trước giờ đều là tiểu nhị tiếp đón, đột nhiên vang lên thanh âm nữ tử khiến cho những người trong phòng không khỏi giật mình, giật mình qua đi, đám người nhất tề ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Nhan Noãn Noãn cho dù một thân áo vải thô cũng khiến cho người nhìn có cảm giác tươi mát lạ thường. Cả người toát lên vẻ thanh nhã như tiên nữ giáng trần, eo lưng thanh mảnh, làn da trắng nõn nà, đôi mắt như nước hồ thu đẹp không thể tả được, câu hồn đoạt phách khiến người ta hít thở không thông.
Ngoại trừ Tư Đồ Tử Ngôn thì đám công tử thế gia khác trong phòng không kìm được hút không khí. Trừ bỏ ánh mắt kinh diễm của đám công tử thế gia còn có ánh mắt ghen tị của hai nữ tử đi cùng, ánh mắt sắc bén như thể muốn lăng trì Nhan Noãn Noãn.
Bạch Vũ vừa nhìn thấy Nhan Noãn Noãn cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng là rất nhanh liền lấy vẻ thản nhiên. Hai hàng mi dài khẽ hạ xuống che lấp đôi mắt đầy ghen tị, trong lòng dấy lên lửa giận cùng không cam lòng.
Nàng chính là kinh thành đệ nhất mĩ nhân, là đích nữ của Tướng phủ, luận gia thế, luận tài mạo thì đừng nói là kinh thành, toàn bộ Thương Nam quốc này cũng không có nữ tử nào có thể sánh ngang với nàng. Nhưng mà vừa nhìn thấy Nhan Noãn Noãn, ngay cả nàng cũng phải thừa nhận rằng nàng ta thật sự đẹp hơn nàng rất nhiều.
Tư Đồ Tử Ngôn nhìn thấy Nhan Noãn Noãn, gương mặt tuấn tú phút chốc đen lại.
“Là ngươi?”
Bạc môi khẽ nhếch lên, nói như vậy nữ tử hắn gặp ở đại sảnh chính là Nhan Noãn Noãn? Tư Đồ Tử Ngôn nhìn thấy Nhan Noãn Noãn là lại nhớ tới một màn đấu khẩu ở Vũ Dương hầu phủ, từ nhỏ đến lớn hắn có bao giờ chịu nhục như vậy chứ? Nhan Noãn Noãn này thật khiến người ta thống hận mà!
Bạch Vũ nghe thấy Tư Đồ Tử Ngôn lên tiếng hỏi, gương mặt xinh đẹp không khỏi ngạc nhiên: “Tử Ngôn, chàng biết nàng ấy sao?”
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt dấy lên trong lòng, đây chắc chắn không phải chuyện tốt gì. Bạch Vũ đầy địch ý nhìn Nhan Noãn Noãn, đáy mắt xẹt qua tia giá lạnh.
Tư Đồ Tử Ngôn lạnh lùng nhìn Nhan Noãn Noãn, châm chọc nói: “Làm sao không biết được chứ, ta tin chắc mọi người cũng không xa lạ đâu!”
“Tử Ngôn nói vậy là có ý gì? Tiểu nha đầu này rất nổi tiếng sao? Vì sao ta chưa bao giờ thấy qua a? Bộ dáng cũng coi như hơn người, chính là ăn mặc như vậy có điểm bẩn mắt bổn thiếu gia!” Gã thiếu niên mặc áo màu lam đánh giá Nhan Noãn Noãn một lượt rồi nói.
Lời nói vừa ra khỏi miệng đã có ý khinh bỉ khiến cho Nhan Noãn Noãn có cảm giác muốn đánh người! Nhan Noãn Noãn oán hận trừng mắt nhìn Tư Đồ Tử Ngôn cùng gã thiếu niên nọ, duy trì trầm mặc rót trà.
Người bên cạnh lên tiếng chèn ép gã thiếu niên mặc áo lam: “Thế Hiên, ánh mắt của ngươi cao quá đi, mĩ nhân tuyệt sắc như vậy đứng trước mặt ngươi mà ngươi cư nhiên lại nói nàng bẩn mắt, Hàn đại thiếu gia quả nhiên tính tình cổ quái khác thường mà!”
Hàn Thế Hiên trắng mắt liếc người kia một cái, ngạo mạn rung đùi, đắc ý nói: “Cái gì mà cổ quái, đó là do bổn thiếu gia ánh nhìn độc đáo, huống chi, ta thích người chưng diện thì có gì sai? Các ngươi nhìn trên người nàng ta xem, một thân áo thô, đến khăn lau trong phủ bổn thiếu gia còn mắc tiền hơn quần áo của nàng ta… Ai nha, nha đầu ch.ết tiệt kia, ngươi muốn bỏng ch.ết thiếu gia ta sao?”
Nước trà nóng không cẩn thận hắt lên trên mu bàn tay Hàn Thế Hiên, hắn hét lên thảm thiết hệt như người ta giết heo. Bàn tay đẹp phút chốc hiện lên một tầng ửng đỏ.
Nhan Noãn Noãn đảo mắt liếc hắn một cái, thờ ơ nói: “Hàn thiếu gia, là tự người đưa tay tới!”
Vương chưởng quầy nói cái gì mà công tử thế gia không gây chuyện chứ? Nhìn cái tên Hàn Thế Hiên này xem, vậy cũng được gọi là giáo dục tốt?
Hàn Thế Hiên trừng mắt nhìn Nhan Noãn Noãn: “Ai cho phép ngươi đứng sau lưng bổn thiếu gia?”
“Ta là đang châm trà a!” Nhan Noãn Noãn đáp gọn, thái độ thành khẩn.
Vẻ tươi cười của nàng hiện lên trong mắt Hàn Thế Hiên nhìn thế nào cũng không thuận mắt, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Bổn thiếu gia có bảo ngươi châm trà sao? Nóng ch.ết bổn thiếu gia rồi ngươi đền được chắc?”
“Nha!” Nhan Noãn Noãn nhu thuận gật đầu nói: “Nguyên lai Hàn thiếu gia không muốn uống trà!” Dứt lời liền cầm lấy chén trà bích hoa xuân trên bàn hắt thẳng lên người hắn.
Hành động này của nàng nhất thời chọc giận Hàn Thế Hiên, gương mặt tuấn mỹ trầm xuống: “Ngươi làm vậy là có ý gì?”
Nhan Noãn Noãn vẻ vô tội nhún nhún vai, gương mặt thanh mĩ nở nụ cười nhạt như gió lạnh mùa hè khiến người nhìn không khỏi động lòng.
“Ta chính là làm theo lời Hàn thiếu gia phân phó a, không phải thiếu gia nói không muốn uống trà sao?” Nhan Noãn Noãn chậm rãi nói, biểu tình trên mặt như muốn nói ‘chẳng lẽ không đúng sao?’.
Hàn Thế Hiên tức đến nghẹn họng, nhìn biểu tình lạnh lùng của Nhan Noãn Noãn mà không tài nào phản bác được.
Nhan Noãn Noãn thản nhiên liếc nhìn Hàn Thế Hiên một cái rồi đi về phía những người khác trong phòng.
Tư Đồ Tử Ngôn nãy giờ vẫn chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Nhan Noãn Noãn, thấy bộ dáng nàng nhu thuận mà không khỏi nhíu mày, miệng mồn vẫn sắc bén như trước nhưng hôm nay hắn thấy nàng thiếu đi một chút lợi hại thì phải?
Tư Đồ Tử Ngôn đột nhiên nở nụ cười lạnh, nhìn Hàn Thế Hiên nói: “Thế Hiên, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh…”
Hắn còn chưa nói hết câu, Hàn Thế Hiên đã căm giận lên tiếng: “Ta vinh hạnh cái rắm a!” Bất quá chỉ là một nha hoàn bưng trà rót nước, thế quái nào vinh hạnh được chứ?
Đám công tử thế gia còn lại nghe thấy Tư Đồ Tử Ngôn nói vậy thì tò mò hỏi: “Tử Ngôn, nữ tử này có gì khác biệt? Ngươi thần bí như vậy chắc chắn không phải chuyện nhỏ rồi, mau nói chúng ta nghe a!”
“Hiền vương phi tự mình châm trà, các ngươi không cảm thấy vinh hạnh sao?” Tư Đồ Tử Ngôn vừa cười vừa nói, đám công tử thế gia nghe xong không khỏi trợn mắt há mồm vì kinh ngạc.
“Hiền vương phi? Ngươi nói chính là Vũ Dương hầu phủ - Đại tiểu thư phế nhân kia sao?”
Hàn Thế Hiên sau cơn giật mình liền lớn tiếng hỏi lại, vẻ khinh bỉ không hề che giấu.
Tư Đồ Tử Ngôn một tay chống cằm, mày kiếm nhướn lên trên gương mặt tuấn mỹ, không lên tiếng coi như đồng ý với lời Hàn Thế Hiên, đáy mắt lóe lên tia sáng trêu tức.
Nhan Noãn Noãn không hờn không giận khẽ nhíu mày, trợn mắt nhìn Tư Đồ Tử Ngôn, trong lòng mang hắn ra nguyền rủa. Tên Tư Đồ Tử Ngôn này chính là muốn mượn tay kẻ khác muốn gây khó dễ cho nàng sao?
Rầm! Ấm trà bị Nhan Noãn Noãn đặt mạnh lên bàn, vang lên thành tiếng khiến đám công tử, tiểu thư được một phen run sợ, trợn mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, tò mò không thôi.
“Hàn thiếu gia, Hàn gia quí phủ là một trong tứ đại gia tộc lớn nhất Thương Nam quốc, đúng không?” Nhan Noãn Noãn một tay chống trên bàn, ngẩng đầu nhìn Hàn Thế Hiên, đôi mắt đẹp lóe sáng như sao trên trời, sáng đến chói mắt.
Hàn Thế Hiên không rõ ý tứ của Nhan Noãn Noãn nên chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.
“Tứ đại gia tộc mặc dù không phải hậu duệ của hoàng thất nhưng địa vị ở Thương Nam quốc cũng không thể coi thường được, thân là người trong gia tộc, ta tin Hàn thiếu gia từ nhỏ chắc cũng được giáo dục rất kỹ lưỡng, nhân phẩm cùng tài học chắc cũng thuộc hàng có vai có vế?”
Lời khen thì ai mà chẳng thích nghe, Hàn Thế Hiên cũng không ngoại lệ, bạc môi cong lên tiết lộ tâm tình vui sướng của hắn lúc này.
“Đó là đương nhiên, bổn thiếu gia trước nay chỉ hướng tới cái tốt, cũng chỉ có đồ tốt mới có thể lọt vào mắt bổn thiếu gia, tuy rằng ngươi ăn mặc thấp kém, bất quá bộ dáng ngươi cũng coi là hơn người đi, bổn thiếu gia miễn cưỡng có thể coi người là bằng hữu.”
Nhan Noãn Noãn trong lòng phỉ nhổ không ngừng, nàng mà cần thứ bằng hữu bố thí đó sao?
“Vậy thì phải cảm ơn Hàn thiếu gia đã để mắt tới ta rồi!”
“Đâu có, là bổn thiếu gia tâm địa thiện lương!”
Tự kỷ đến độ này thì thật sự quá mức vô sỉ rồi. Hàn Thế Hiên đương nhiên cũng không phân biệt được ý tứ mỉa mai trong lời nói của Nhan Noãn Noãn.
“Bất quá các công tử thế gia khác mà ta gặp không phải là người ăn nói khéo léo thì cũng thập phần tao nhã, nhưng là Hàn thiếu gia, ta như thế nào cũng không thấy một phần tao nhã của thiếu gia, mà ngược lại, cách ăn nói của thiếu gia thật sự giống đám lưu manh ngoài đường nha, ta thật sự hoài nghi cách giáo dục con cháu của Hàn gia nha!”
Nhan Noãn Noãn vừa nói vừa lắc đầu, nói xong còn thở dài một hơi như thể muốn thay tổ tông Hàn gia tiếc hận vì đã sinh ra một Hàn Thế Hiên như vậy.
“Họ Nhan kia, ngươi đây là đang châm chọc bổn thiếu gia?”
“Hàn thiếu gia như vậy còn sợ ta châm chọc sao? Tư Đồ thiếu gia, ngươi nói đúng không?” Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch khóe miệng, nửa cười nửa không, vẻ thản nhiên cùng lạnh lùng nhìn Tư Đồ Tử Ngôn.
Tư Đồ Tử Ngôn nãy giờ chăm chú xem kịch vui bỗng nhiên bị Nhan Noãn Noãn hỏi, im lặng một hồi lâu rồi mới nghiến răng nhìn Hàn Thế Hiên nói: “Thế Hiên, không thể làm loạn ở Tụ Hiền lâu được!”
Nhan Noãn Noãn ch.ết tiệt này lại dám gắp lửa bỏ tay hắn? Nếu hắn gật đầu không phải là giáng cho Hàn Thế Hiên một cái bạt tai sao? Hàn gia mặc dù xếp sau Tư Đồ gia nhưng cũng là một trong tứ đại gia tộc, nếu làm mất mặt Hàn Thế Hiên thì chỉ bất lợi cho Tư Đồ gia mà thôi. Nếu hắn nói không đúng thì chẳng phải là giúp Hàn Thế Hiên nhục mạ Hiền vương phi, như vậy thì danh dự Tư Đồ gia chẳng phải sẽ thêm một vết đen? Bất tri bất giác hắn lại bị Nhan Noãn Noãn gài bẫy.
Hàn Thế Hiên bị Tư Đồ Tử Ngôn nhắc nhở, căm giận trừng mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, cuối cùng ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn nát Nhan Noãn Noãn.
Đúng lúc này thì Bạch Vũ nãy giờ vẫn im lặng đột ngột đứng dậy, nở nụ cười yếu ớt, tiêu sái đi đến bên cạnh Nhan Noãn Noãn, thân thiện nắm tay nàng nói: “Nhan tỷ tỷ, ta có thể gọi tỷ như vậy không?”
Nhan Noãn Noãn theo bản năng muốn rút cánh tay về, nhưng nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình kia của Bạch Vũ lại không nhẫn tâm làm nàng ta mất vui, miễn cưỡng gật đầu nói: “Có thể!”
Trong lòng không khỏi mỉa mai, tỷ tỷ? ta với ngươi quen thuộc như vậy sao?
“Nhan tỷ tỷ, Thế Hiên nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng nhưng không có ác ý gì đâu!” Ý nàng ta muốn nói chính là Hàn Thế Hiên bất quá chỉ nói đúng sự thật mà ai cũng biết thôi.
Nhan Noãn Noãn bắt đầu cảm thấy khó chịu!
Bạch Vũ bỏ qua biểu tình của Nhan Noãn Noãn, một mình lôi kéo nàng nói việc nhà: “Nguyên lai Nhan tỷ tỷ chính là Hiền vương phi, Vũ nhi sớm có nghe qua Hiền vương phi phong hoa tuyết nguyệt, hôm nay vừa thấy quả nhiên là tai nghe không bằng mắt thấy, thực khiến Vũ nhi kinh diễm, dung mạo Nhan tỷ tỷ quả nhiên hoa nhường nguyệt thẹn!”
“Xì!” Một vài tiếng xì khinh thường đồng thời vang lên, ngoại trừ hai nữ tử đi cùng thì người còn lại chính là Hàn Thế Hiên.
“Vũ nhi, nàng hôm nay không có rửa mắt trước khi ra đường sao, nàng ta như vậy mà cũng được coi là đẹp sao? Ngay cả Tiêm Tiêm của Nguyệt các còn hơn nàng ta, đứng trước kinh thành đệ nhất mĩ nhân như nàng thì nàng ta bất quá chỉ là cỏ dại ven đường, xin nàng nói đúng thực tế đi!” Hàn Thế Hiên ác độc nói.
Bạch Vũ xấu hổ nhìn Nhan Noãn Noãn, bối rối giải thích: “Nhan tỷ tỷ, tỷ đừng nghe Thế Hiên nói bậy, tỷ làm sao lại không bằng mấy nữ tử thanh lâu đó chứ!”
Bộ dáng bối rối cùng thành thực, lại có phần nhu nhược của Bạch Vũ thật sự khiến cho nam nhân không kìm được muốn che chở.
Nhan Noãn Noãn nghe những lời này của nàng ta, cơn giận bị kìm nén đến nội thương. Nếu nói Hàn Thế Hiên độc miệng thì Bạch Vũ này quả thực là giết người bằng lời nói mà! Trực tiếp nói ra ý của Hàn Thế Hiên chính là nàng còn không bằng nữ tử thanh lâu, sỉ nhục này thật sự lớn lao a!
Nhan Noãn Noãn rút lại bàn tay mình đang bị Bạch Vũ nắm, ngoài cười trong không cười nói: “Đa tạ Bạch tiểu thư có lời khen ngợi, nghe ngữ điệu của Bạch tiểu thư thì nhất định là thường qua lại với nữ tử thanh lâu rồi?”
Nàng cười thực ôn hòa, hai hàng lông mi dài cong vút khẽ lay động, lời nói của nàng khiến cho sắc mặt Bạch Vũ lúc xanh lúc trắng. Mà Nhan Noãn Noãn thản nhiên nhìn lại Bạch Vũ, thấy đáy mắt nàng ta xẹt qua tia âm ngoan mà không khỏi cười lạnh, hóa ra cũng chỉ là kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
“Nhan… Nhan tỷ tỷ, Vũ nhi là cô nương trong sạch, tỷ… tỷ vì sao lại nói như vậy?” Bạch Vũ cắn cắn môi, ngay cả chỉ trích Nhan Noãn Noãn cũng mang theo bộ dáng ủy khuất khiến người ta thương xót.
Tư Đồ Tử Ngôn vừa thấy người trong lòng chịu nhục, sắc mặt lập tức trầm xuống, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo như băng ngàn năm, lên tiếng nói: “Nhan Noãn Noãn ngươi đúng là không biết tốt xấu, Vũ nhi có ý tốt nói giúp ngươi, ngươi vì sao lại vũ nhục nàng?”
Nhan Noãn Noãn mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Tử Ngôn rồi lại nhìn Bạch Vũ, vẻ vô tội nói: “Tư Đồ công tử nói vậy là sao, ta khi não lại vũ nhục Bạch tiểu thư?”
Hàn Thế Hiên vẫn luôn chờ cơ hội báo thù Nhan Noãn Noãn, chớp lấy thời cơ, nhảy dựng lên nói: “Còn không có sao, ngươi nói Vũ nhi thường xuyên qua lại với nữ tử thanh lâu!”
“Ta nghĩ vậy có gì sai? Nếu không phải thường xuyên qua lại với mấy nữ tử thanh lâu đó, Bạch tiểu như thế nào biết Nhan Noãn Noãn ta tốt hơn nhiều so với các nàng?”
“Ngươi…” Hàn Thế Hiên trợn mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, tức giận đến hoa mắt chóng mặt. Làm sao lại có loại nữ nhân như nàng ta, dùng lời nói hại người còn khiến người ta không tài nào phản bác được? Nàng ta có đúng là phế nhân như lời đồn? Hàn Thế Hiên trong lòng bắt đầu hoài nghi những lời đồn về Nhan Noãn Noãn mà hắn nghe được trước đây.
Bạch Vũ hốc mắt đỏ lên, những ngón tay như ngọc gắt gao nắm chặt khăn tay, nước mắt nhanh chóng lấp đầy hai tròng mắt, chỉ cần khẽ chớp mắt là có thể chảy xuống ngay lập tức. Mỹ nhân như ngọc khóc như hoa lê vũ đái càng khiến người ta thêm phần thương xót.
Tư Đồ Tử Ngôn nhẹ nhàng cầm tay Bạch Vũ, ôn nhu an ủi: “Nhan Noãn Noãn chỉ là một phế nhân không hơn không kém, nàng vì sao lại để tâm tới những lời nói vô nghĩa đó của nàng ta chứ?”
“Đúng vậy, Vũ nhi tài mạo song toàn, còn nàng ta ngoại trừ gương mặt thì có cái gì chứ, nàng ta nói như vậy chỉ là vì ghen tị thôi!”
“Còn nghĩ rằng mình gả vào Hiền vương phủ làm Hiền vương phi rồi thì có thể hóa phụng hoàng sao? Chẳng phải cũng chỉ là một nha hoàn ở tửu lâu thôi sao?”
Hai nữ tử đi cùng Bạch Vũ đến nhất loạt lên tiếng bênh vực, ánh mắt khinh miệt nhìn Nhan Noãn Noãn, đáy mắt không giấu được lửa giận cùng ghen tị. Một phế nhân không có chút nội lực mà cư nhiên lại có được dung mạo tuyệt sắc như vậy thật khiến các nàng không cam tâm mà.
“Hai người đừng nói như vậy, Nhan tỷ tỷ ở đây nhất định là có nỗi khổ riêng!” Bạch Vũ cắn cắn môi nhìn hai nữ tử kia, lên tiếng bênh vực cho Nhan Noãn Noãn.
“Vũ nhi, tâm địa ngươi quá thiện lương, ngươi đã quên mất vừa nãy nàng ta chửi bới ngươi như thế nào sao?” Nữ tử vận trang phục màu vàng không nhịn được lên tiếng nói.
“Nhan tỷ tỷ chỉ vô tâm thôi, là tại ta không nói rõ ràng. Nhan tỷ tỷ, tỷ sẽ không trách Vũ nhi chứ?” Bạch Vũ mở to đôi mắt đẹp nhìn Nhan Noãn Noãn, gương mặt như phù dung, thân hình thanh mảnh như cành liễu, đứng lặng như thể tiên tử băng thanh ngọc khiết hạ phàm.
Nhan Noãn Noãn không khỏi cười lạnh, khí chất thoát tục không ngừng tản ta, vẻ thanh nhã cao quí không ai có thể bắt chước được nói: “Bạch tiểu thư hiểu lí lẽ nhiều hơn so với những người khác, Nhan Noãn Noãn sao có thể giận tiểu thư chứ.”
“Thật tốt quá, Nhan tỷ tỷ không giận là Vũ nhi vui rồi, vậy là Vũ nhi lại có thêm một bằng hữu nữa. Nhan tỷ tỷ, tháng sau là sinh nhật Vũ nhi, xin tỷ bớt chút thời gian đến vui cùng Vũ nhi!” Bạch Vũ lần nữa nở nụ cười như hoa, nắm lấy cánh tay Nhan Noãn Noãn vui mừng nói như thể những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Nhan Noãn Noãn đáy lòng không khỏi thở dài, tuổi của nàng ta cũng xấp xỉ với khối thân thể này, ở thời hiện đại thì đây chính là những năm tháng hoa mộng, ngây thơ nhất, vì sao nàng lại có cảm giác đang bị người tính kế? Tiệc sinh nhật? Nàng xem ra cũng không khác hồng môn yến là mấy, chuyến này đi chắc xương cốt cũng khó mà bảo toàn đi?
“Bạch tiểu thư, ta…”
Nhan Noãn Noãn vừa định lên tiếng cự tuyệt thì Hàn Thế Hiên ở bên cạnh đã rít lên: “Vũ nhi, nàng hạ thấp tiêu chuẩn như vậy từ khi nào? Muốn ta ngồi cùng một chỗ với nàng ta thì có khác gì hạ thấp thân phận của ta?”
“Thế Hiên…” Bạch Vũ khó xử nhìn Hàn Thế Hiên, giọng nói ngọt như đường.
Hàn Thế Hiên nhìn vẻ yếu đuối động lòng người của Bạch Vũ, trong lòng không muốn khó xử nàng ta, miễn cưỡng hạ thấp giọng nói: “Ta chỉ nói sự thật thôi!”
Đôi mày thanh tú của Nhan Noãn Noãn nhíu lại, mắt đẹp lấp lánh như ngọc lưu ly, nàng nhìn Bạch Vũ, không chút xao động hay sợ hãi nói: “Sinh nhật tiểu thư Tướng phủ, ta thân là Hiền vương phi đương nhiên không thể không đến rồi!”
“Vậy khi đó Nhan tỷ tỷ cùng Hiền vương gia nhất định phải cùng nhau tới đấy!” Bạch Vũ vui mừng nói.
“Được!” đáy mắt Nhan Noãn Noãn xẹt qua một tia sáng, đôi mắt trong suốt phủ đầy hàn ý lạnh lẽo.
Hai nữ tử đứng bên cạnh Bạch Vũ đưa mắt nhìn nhau, vô cùng ăn ý trao đổi với nhau suy nghĩ đen tối trong lòng, vừa nhìn đã biết là không phải chuyện hay ho gì.
“Họ Nhan kia, ngươi không phải nha hoàn ở đây sao? Còn không mau mang đồ ăn cho chúng ta?” Hàn Thế Hiên rầu rĩ ngồi ghế trên, một tay đặt trên bàn, không kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn thúc giục.
Nhan Noãn Noãn cố nén lửa giận trong lòng, tươi cười hỏi: “Không biết Hàn công tử muốn ăn những món nào?”
Ở Tụ Hiền lâu nàng không phải Hiền vương phi, bất quá thì thù này, nhất định sẽ có ngày nàng tính đủ cùng Tư Đồ Tử Ngôn.
Hàn Thế Hiên mở miệng liệt kê một loạt tên các món ăn, Nhan Noãn Noãn đứng bên cạnh ung dung nhìn hắn, thần thái thản nhiên vô cùng ngạo nghễ.
Ánh mắt Tư Đồ Tử Ngôn dừng trên người Nhan Noãn Noãn nhưng rất nhanh thu hồi lại, chỉ là rất nhanh sau đó lại không tự chủ được nhìn qua. Hắn cũng không thể hiểu được vì sao bản thân mình lại không thể khống chế được muốn nhìn qua, chính là cảm thấy trên người Nhan Noãn Noãn có một lực hấp dẫn không thể nói nên lời khiến hắn không tài nào kiểm soát được.
Hàn Thế Hiên thao thao bất tuyệt một danh sách dài, càng nói càng cảm thấy không thích hợp.
“Ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy?” Hắn trừng mắt nhìn Nhan Noãn Noãn đang nhìn mình chằm chằm, tức giận quát: “Bổn thiếu gia gọi nhiều như vậy ngươi có nhớ được không hả?”
Cái đầu heo này, bộ nhìn hắn là có thể nhớ được những gì hắn gọi sao?
Nhan Noãn Noãn cười nhạt nói: “Đồ ăn công tử gọi ta đều đã nhớ kỹ, xin hỏi công tử có cần gì thêm không ạ?”
Ách! Lần này đến phiên Hàn Thế Hiên há hốc mồm.
Sau một lúc giật mình, Hàn Thế Hiên lắc lắc đầu: “Không có!”
“Vậy công tử vui lòng chờ một lát, đồ ăn công tử gọi rất nhanh sẽ được mang lên!” Nhan Noãn Noãn chuyên nghiệp nói rồi xoay người lui ra. Vừa ra khỏi phòng, gương mặt tươi cười phút chốc trầm xuống, đôi mắt đẹp như nước hồ thu xẹt qua tia quang mang, rất nhanh liền rời khỏi lầu ba.
Tiệc sinh nhật? Đi thì đi, ai sợ ai chứ? Không có nội lực không có nghĩa nàng là quả hồng nhuyễn để mặc người ta ức hϊế͙p͙.
“Hừ, ta mới không tin nàng ta có thể nhớ hết mọi thứ!” trong phòng vang lên tiếng Hàn Thế Hiên hừ lạnh.
Nhưng mà khi từng món ăn một được dọn lên trên bàn, Hàn Thế Hiên há hốc miệng, ngây ngốc nhìn từng món ăn một.
“Sao… làm sao có thể chứ?”
Hắn chỉ nói có một lần, ngay cả hắn còn không nhớ rõ mình đã gọi những gì, có thể xác nhận được những món ăn này là đúng vẫn là phải dựa vào trí nhớ của cả đám người bọn họ, vậy mà Nhan Noãn Noãn kia cư nhiên nhớ hết?!