Chương 84: Nương tử, thay ta trút giận 4

Nhan Noãn Noãn từ phòng bếp nhỏ đi ra, thấy Nhan Song Song cùng Long Trác Việt hòa hợp, mỗi tay Long Trác Việt còn cầm một xâu kẹo hồ lô, ăn đến quên cả đất trời.


Nhan Noãn Noãn buồn cười, sáng nay lúc xuất môn, mặc dù nói là không giận Nhan Song Song nữa nhưng gương mặt vẫn chất đầy ủy khuất, hiển nhiên là trong lòng cũng không thoải mái gì. Hiện tại là sao đây, nhanh như vậy đã hết giận rồi?


Nhan Noãn Noãn lắc lắc đầu, nàng nghĩ chắc là do tâm tính Long Trác Việt đơn thuần, là vì ngây thơ nên dễ giận mà cũng dễ quên. Như vậy cũng tốt, không phải sao?
“Việt Việt, giấy cam kết hôm qua có đem theo không?”


Long Trác Việt vừa nghe thấy giọng Nhan Noãn Noãn đã lập tức ngẩng đầu, vội vàng đứng dậy, bước mấy bước liền tới trước mặt nàng, trong miệng vẫn còn ngậm đầy kẹo hồ lô: “Ân, có mang theo nha!”
“Vậy chúng ta đi thôi!” Nhan Noãn Noãn cởi tạp dề xuống nói.


“Oãn Oãn, úng a i âu a?” (Noãn Noãn, chúng ta đi đâu a?”)
“Tiến cung gặp Thái hậu!” 
Nắng vàng chiếu xuống, từng vụn kim quang đọng trong mắt Nhan Noãn Noãn, lấp lánh ánh vàng. 
Long Trác Việt ngẩn người, đôi mắt phượng mạnh mẽ co rút, vẻ kinh hoàng hiện rõ ra ngoài,


“Tại sao lại phải đi gặp lão yêu bà đó?” Long Trác Việt bất mãn kêu lên khiến một vài người tò mò quay đầu qua nhìn, trong lòng thầm đoán xem lão yêu bà mà Vương gia nói tới có phải là Thái hậu trong lời nói của Vương phi không.


available on google playdownload on app store


“Nếu ngươi không muốn tiến cung thì ở lại Tụ Hiền lâu chờ cũng được.”
Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời đã nghe thấy Long Trác Việt mạnh mẽ phản đối: “Người ta vẫn là nên tiến cung cùng nàng a!” Nói rồi, cả thân hình to lớn nhào đến bên cạnh Nhan Noãn Noãn.


Hoàng cung nguy nga, lộng lẫy, ánh mặt trời chiếu trên tầng ngói đỏ, gạch lưu ly sáng bóng, trăm hoa đua nở không thua kém gì ngự hoa viên.
Một mùi thơm nhẹ nhàng lượn lờ trong không trung Từ Ninh cung, thấm vào từng ngóc ngách. Gió nhẹ theo cửa lớn ùa vào đại điện tĩnh lặng.


Thái hậu nằm nghiêng trên nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần, gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng lúc này thiếu đi sự sắc bén cùng tàn nhẫn.
Đột nhiên, đại điện im lặng vang lên tiếng bước chân, thanh âm dồn dập khiến cho Thái hậu đang nửa tỉnh nửa mê cũng phải giật giật mi mắt.


Vạn Toàn biểu tình rối rắm đứng trước nhuyễn tháp, trong lòng mâu thuẫn không thôi, hắn có nên đánh thức thái hậu không?
“Có gì muốn nói thì nói đi!” Thái hậu nằm trên nhuyễn tháp đột ngột lên tiếng.


Vạn Toàn đang đấu tranh tư tưởng, nghe thấy tiếng Thái hậu thì giật mình hoảng sợ, giương mắt nhìn lên nhuyễn tháp đã thấy Thái hậu vẫn đang nhắm hai mắt, bộ dáng tăng thêm vài phần ung dung thoải mái. Rõ ràng đã là thiếu phụ trung niên vậy mà vẻ bề ngoài nhìn thế nào cũng không tới bốn mươi, xem ra kỹ thuật dưỡng nhan quả thật không tồi chút nào, từ hiện tại suy ra, Thái hậu lúc thanh xuân nhất định là một mĩ nhân phong tình vạn chủng.


Vạn Toàn lấy lại bình tĩnh, cung kính cúi người nói: “Hồi bẩm Thái hậu, Hiền vương gia cùng Hiền vương phi cầu kiến ạ!”
Vạn Toàn vừa dứt lời, đôi mắt phượng vốn vẫn nhắm chặt của Thái hậu đột ngột mở bừng, đáy mắt hiện rõ tia âm lãnh.
“Cái gì? Nhan Noãn Noãn đến?”


Đối với Thái hậu mà nói thì Nhan Noãn Noãn chính là cái gai trong mắt, tên của nàng như cơn ác mộng nhắc nhở bà ta là nhược điểm của bản thân bị nàng nắm được, mà bà ta không có cách nào khác là để mặc Nhan Noãn Noãn khống chế mình.


Thái hậu từ trên nhuyễn tháp đứng dậy, gương mặt bình tĩnh mà cao quí xuất hiện tia bối rối cùng lo lắng.
“Ngươi ra nói với nàng ta, ai gia hiện tại không có trong cung!” nói rồi xoay người định đi vào tẩm cung. Có điều, câu tiếp theo của Vạn Toàn giống như chậu nước lạnh dội thẳng lên bà ta.


“Nô tài đã nói vậy nhưng Hiền vương phi nói là nàng ta sẽ ngồi bên ngoài chờ Thái hậu hồi cung hoặc là nàng ta sẽ đến lãnh cung thử vận may!”


Vạn Toàn thuật lại lời Nhan Noãn Noãn mà trong lòng không khỏi lo lắng, cả thân người căng cứng như dây cung bị kéo căng, chỉ cần thêm chút lực nữa sẽ đứt rời thành từng đoạn.


Thái hậu dừng lại cước bộ. Vạn Toàn vụng trộm liếc nhìn Thái hậu ở trên cao, chỉ thấy bóng lưng Thái hậu khẽ run lên. Cho dù không trực tiếp nhìn thấy biểu tình của Thái hậu nhưng hắn cũng có thể hình dung được sắc mặt khó coi của Thái hậu lúc này.


Đại điện tĩnh lặng không một tiếng động, Thái hậu chậm rãi quay người lại, rất lâu sau mới lên tiếng:  “Tuyên Hiền vương phi!”
Gương mặt bình tĩnh pha lần lạnh nhạt, sâu trong mắt phượng là những tia thâm trầm không ai có thể hiểu được.


“Dạ, Thái hậu!” Vạn Toàn nhận lệnh, cung kính cúi người lui ra ngoài.


Thái hậu sửa sang lại y phục trên người, chậm rãi đi đến ghế phượng ở giữa đại điện rồi ngồi xuống. Ghế phượng được đúc bằng vàng ròng, khảm vô số trân châu, bảo thạch. Thái hậu một tay để trên đùi, một tay gác hờ lên thành ghế, nghiêm túc nhìn ra cửa, vẻ cao cao tại thượng nhìn dung nhan như họa phía trước, sát ý lóe qua trong nháy mắt rồi rất nhanh biến thành lạnh lùng.


Nhan Noãn Noãn cảm nhận được ánh mắt sắc bén như muốn lăng trì nàng của Thái hậu, đôi môi hồng khẽ cong lên thành nụ cười hiền thục, hai hàng lông mi dài cong vút khẽ chớp.
“Noãn nhi tham kiến Thái hậu, Thái hậu cát tường!”


Long Trác Việt đi bên cạnh Nhan Noãn Noãn cũng chậm rãi cúi xuống hành lễ. Thân hình cao lớn cứng ngắc khiến cho người ta nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
Thái hậu trong lòng hừ lạnh nhưng vẫn nở nụ cười nói: “Miễn lễ, Vạn Toàn, ban ghế!”
“Tạ Thái hậu!”


Nhan Noãn Noãn vừa ngồi xuống, Thái hậu đã lên tiếng hỏi trước: “Không biết Hiền vương gia cùng Hiền vương phi đến tìm ai gia có chuyện gì?” Thái hậu cố gắng đè nén phẫn nộ trong lòng để giọng nói của mình tự nhiên hết sức có thể, bất quá thì lửa giận trong lòng thật sự muốn đốt cháy bà ta mà. Nhan Noãn Noãn tìm bà ta thì nhất định không phải là chuyện tốt lành gì!


“Việt Việt!” Nhan Noãn Noãn quay đầu gọi Long Trác Việt, bàn tay nhỏ vươn ra.
Long Trác Việt có chút sửng sốt nhưng cũng rất nhanh hiểu được ý tứ của Nhan Noãn Noãn, từ trong ngực lấy ta một tờ giấy gấp bốn.


Nhan Noãn Noãn cầm lấy tờ giấy, thân hình nhỏ nhắn khẽ run lên, nhìn Thái hậu nói: “Noãn nhi bất tài, tối hôm qua là sinh thần đại tiểu thư Tướng phủ, Noãn nhi cùng các vị công tử, tiểu thư có chơi một trò chơi nhỏ, Noãn nhi không cẩn thận chiến thắng, nhưng không có vị nào muốn thực hiện cam kết trước khi chơi cho nên Noãn nhi mới mạo muội đến tìm Thái hậu làm chủ!” 


Thái độ Nhan Noãn Noãn khiêm tốn nhưng đáy lòng Thái hậu thật sự muốn bóp ch.ết nàng mà! Cái gì mà bất tài, không cẩn thận chiến thắng chứ? Nàng ta là đang khoe khoang sự lợi hại của bản thân sao?


Thái hậu nghĩ đến đây, Thái hậu ngẩn người, đáy mắt không giấu được sự kinh ngạc. Nhan Noãn Noãn vừa mới nói gì? Nàng ta thắng cả đám tiểu thư, công tử thế gia? Làm sao có thể? Nàng ta không phải cái gì cũng không biết sao? Làm sao có thể thắng được cơ chứ? Đứa nhỏ Bạch Vũ kia bà cũng đã gặp qua, danh tiếng của nàng ta ở kinh thành cũng không phải nhỏ, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới cấp năm, sinh thần nàng ta cũng toàn là hậu nhân danh môn, tùy tiện lấy một ngươi ra so sánh cũng hơn Nhan Noãn Noãn đến chục lần, bọn họ làm sao có thể thua được?


Thái hậu đối với kết quả này không tài nào lý giải được, ánh mắt nhìn Nhan Noãn Noãn cũng trở nên thâm trầm, đầy hàm ý dò xét.
Nhan Noãn Noãn không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Thái hậu, vẻ tươi cười không đổi. 
“Thái hậu vì sao lại nhìn Noãn nhi như vậy?”


Thái hậu nghe thấy giọng nói nghi hoặc của Nhan Noãn Noãn thì giật mình bừng tỉnh, vội vàng thu hồi lại ánh nhìn, cố gắng áp chế nghi hoặc trong lòng.
“Không có gì, đừa cam kết của các vị tiểu thư, công tử lên cho ai gia xem!” 


Thái hậu vừa dứt lời, Vạn Toàn lập tức đi đến chỗ Nhan Noãn Noãn, nhận lấy tờ cam kết trong tay nàng trình lên trước mặt Thái hậu.


“Dựa theo những điều ghi trong cam kết này thì các vị tiểu thư, công tử thế gia thiếu Noãn nhi tổng cộng hai trăm bốn mươi vạn lượng, đồng thời các vị ấy còn phải đáp ứng Noãn nhi một yêu cầu!” 


Trong lúc Thái hậu xem xét tờ cam kết, Nhan Noãn Noãn lên tiếng giải thích. Nếu nàng cầm tờ cam kết này tới từng nhà một thì có mà mệt ch.ết a, đấy là chưa kể những người không chịu hợp tác, hao phí nhiều sức lực như vậy mà không biết chắc kết quả thì nàng thà tiến cung, đẩy hết mọi chuyện qua cho Thái hậu cho rồi, Thái hậu đã lên tiếng thì kẻ nào dám chống lại chứ?


“Ngươi muốn ai gia làm chủ thế nào?” Thái hậu sau khi xem xong tờ cam kết, đưa mắt nhìn Nhan Noãn Noãn hỏi.
Nhan Noãn Noãn khẽ cười nói: “Noãn nhi chỉ muốn các vị tiểu thư, công tử giữ đúng ước hẹn mà thôi!”


Thái hậu nhìn lại tờ cam kết, bàn tay giữ tờ giấy phút chốc nắm chặt lại, rất lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Được, ai gia đã biết, người cứ về phủ trước đi!”


Đáng ch.ết, nha đầu ch.ết tiệt kia cố ý biến bà ta thành kẻ ác mà! Hai trăm bốn mươi vạn lượng, đạo ý chỉ lần này không biết các đại thần trong triều sẽ phẫn nộ đến mức nào đây?! Thử hỏi có ai vô duyên vô cớ mất đi mấy chục vạn lương mà không tức giận chứ?


Nhan Noãn Noãn nghe Thái hậu nói vậy cũng không ở lại lâu, đứng dậy nở nụ cười khẽ hành lễ với Thái hậu rồi dẫn Long Trác Việt rời khỏi Từ Ninh cung.
Vừa ra khỏi Từ Ninh cung, Long Trác Việt lập tức quăng đi vẻ miễn cưỡng khi nãy, nói cười vui vẻ, hoạt bát như thường.


“Noãn Noãn, lão yêu bà thật sự sẽ giúp chúng ta sao?”
“Noãn Noãn, có khi nào lão yêu bà này gạt chúng ta không?”
“Noãn Noãn, khi nào chúng ta mới nhận được bạc a?”
“Noãn Noãn, có phải là có tiền rồi chúng ta sẽ có thể mua được thật nhiều kẹo hồ lô cùng thịt không?”


“Noãn Noãn…”
“…”
Trên cả đoạn đường, thanh âm Long Trác Việt không ngừng líu ríu vang lên bên tai Nhan Noãn Noãn khiến nàng không kìm được trừng mắt liếc nhìn hắn.


Thật đúng là tên ngốc mà, đã nói với hắn bao nhiêu lần là khi ra ngoài không được tùy tiện gọi Thái hậu là lão yêu bà mà sao vẫn không chịu nhớ? Mở miệng là lão yêu bà này lão yêu bà nọ, gọi thật thuận miệng a, chỉ khổ cho nàng, cả đoạn đường đều phải nhìn ngang ngó dọc đề phòng người ngoài nghe được. Đây chính là hoàng cung nha!


Ra khỏi hoàng cung chính là đường cái náo nhiệt. Không biết có phải nghĩ tới việc đột nhiên có được hai trăm bốn mươi vạn lượng không mà tâm tình Nhan Noãn Noãn thật tốt, nhìn thấy thứ gì cũng muốn mua mang về.
Nhan Noãn Noãn cho dừng xe ngựa lại, tự mình cùng Long Trác Việt xuống xe.


“Ngươi về phủ trước đi, ta với Vương gia đi dạo rồi sẽ về sau!”
“Dạ, Vương phi!”
“Noãn Noãn, chúng ta đi dạo phố sao?” Long Trác Việt lôi kéo cánh tay Nhan Noãn Noãn, hưng phấn nhìn nàng rồi lại đảo đôi mắt trong sáng nhìn đường phố náo nhiệt.


“Có muốn đi dạo phố không?” Nhan Noãn Noãn nắm tay Long Trác Việt, ngẩng đầu lên hỏi.
“Muốn a, muốn a!” Long Trác Việt gật đầu lia lịa.


Người qua kẻ lại trên đường nhiều vô kể, tiếng cười nói không ngừng vang lên. Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt hòa vào dòng người, một người xinh đẹp như hoa, một kẻ xấu xí đến cực điểm, hai người như hai thái cực đi cạnh nhau thu hút không ít ánh nhìn tò mò của người đi đường.


Có người thổn thức, có người kinh diễm, có người tiếc hận, có người đố kị…


Long Trác Việt thấy ánh mắt khinh thường của những người đi đường, theo bản năng đi sát lại bên cạnh Nhan Noãn Noãn. Nhan Noãn Noãn dường như cũng cảm nhận được sự bất an của người bên cạnh, bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay to lớn của Long Trác Việt, cước bộ càng lúc càng nhanh hơn cả. Là vì muốn cho hắn cảm thấy yên tâm cũng là muốn cổ vũ cho hắn, có nàng ở đây, sẽ không cho phép ai khi dễ hắn.


Tuy rằng Nhan Noãn Noãn không biết cuộc sống trước đây của Long Trác Việt, nhưng là cũng không khó nhận ra hắn rất ít khi đi dạo phố, thậm chí là chưa từng tự mình ra tới đường cái, nhiều nhất thì cũng chỉ là ra tới đầu ngõ mà thôi.


“Việt Việt thích gì, ta đều có thể mua cho Việt Việt nha!” Nhan Noãn Noãn hào phóng vỗ vỗ hà bao cổ đại, vui vẻ nói.


Long Trác Việt nhìn chằm chằm vào hà bao bên hông Nhan Noãn Noãn, càng nhìn, vẻ mê mang trong đáy mắt càng nồng đậm. Long Trác Việt nhìn một hồi lâu mới lên tiếng nói: “Noãn Noãn, hà bao của nàng thật bé a!”


Lời nói của hắn gián tiếp nói ra một sự thật là: bọn họ có thể mua này nọ nhưng không có nhiều bạc đến độ muốn gì mua đó.
Nhan Noãn Noãn liếc Long Trác Việt, khóe miệng không kìm được run rẩy, tên ngốc đáng ghét này, đã biết vậy thì mua ít là được rồi, cần gì phải trắng ra như vậy?


“Vậy chỉ nhìn thôi, không mua!”
“A?” Long Trác Việt vừa nghe vậy, nhất thời ngẩn người, mở to mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, mất một lúc lâu sau mới có thể phục hồi lại tinh thần, đôi mắt đẹp ngập tràn thất vọng khiến đáy lòng Nhan Noãn Noãn dâng lên cảm giác áy náy.


Nhan Noãn Noãn ngừng lại một chút rồi nói: “Vậy chúng ta chỉ mua những thứ rẻ thôi, chờ mai mốt có tiền lại đến mua.”
“Vậy… tối nay có được ăn thịt nướng không?” Long Trác Việt cẩn thận dò hỏi, vẻ mặt mong chờ hiện rõ ham muốn được ăn thịt nướng.
“Được!”


“Hi hi, thật tốt quá, chúng ta mau đi mua thịt thôi!” Long Trác Việt ngoác miệng cười sung sướng, hai hàm răng trắng bóng như tỏa sáng dưới ánh mặt trời.


Nghĩ đến buổi tối được ăn thịt nướng, Long Trác Việt kích động lôi kéo Nhan Noãn Noãn đi về phía trước, cước bộ gần như là chạy tới nơi khiến Nhan Noãn Noãn có chút đau đầu.


“Việt Việt, ngươi muốn dẫn ta đi đâu hả?” Nhan Noãn Noãn cuối cùng cũng không nhịn được, dùng sức kéo Long Trác Việt lại hỏi.
Đôi tròng mắt đẹp của Long Trác Việt khẽ chuyển, thản nhiên nói: “Mua thịt nha!”
“Ngươi biết chỗ mua sao?”


Nhan Noãn Noãn hỏi một câu khiến Long Trác Việt giật mình bừng tỉnh, bao nhiêu hưng phấn cùng kích động khi nãy lặng lẽ thoái lui, nhường chỗ cho khẩn trương.
“Người ta không biết a!”


Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt, ánh mắt ngập tràn ôn nhu, sủng nịch mà không kém phần tự nhiên: “Không biết mà còn chạy loạn, ngươi đi như vậy thì có đi đến tối cũng không mua được thịt!”


Không nói tới chuyện hắn rất ít khi ra ngoài, chỉ riêng việc hắn bị bệnh mù đường thôi cũng đủ Nhan Noãn Noãn khẳng định là hắn không thể nào tìm được chợ với nơi bán thịt rồi!
“Ngươi phải đi theo ta, có biết hay không hả?”


Long Trác Việt nhu thuận gật gật đầu, Nhan Noãn Noãn lần nữa nắm lấy bàn tay to lớn của hắn lôi đi.
Lúc trước, Nhan Noãn Noãn có đi cùng Nhan Song Song ra phủ mua đồ ăn nên nàng đương nhiên biết quầy thịt ngon nhất kinh thành ở đâu rồi.


“Chủ quán, cho ta một cân thịt ba chỉ ngon nhất!” Ở quầy thịt, Nhan Noãn Noãn khẽ cười nhìn chủ quán nói.


Chủ quán là một nam tử trung niên mập mạp, nhiều năm dãi nắng dầm mưa khiến cho làn da trên mặt lão vừa đen vừa thô ráp. Chủ quán vừa nhìn thấy dung mạo Nhan Noãn Noãn, đôi mắt ti hí phút chốc mở lớn hết cỡ có thể.


Không phải lão chưa từng gặp qua cô nương xinh đẹp, rất nhiều nha hoàn nhà quyền quý tới đây mua thịt đều rất đẹp, nhưng là dung mạo như tiên nữ hạ phàm như vậy, lão sống hơn nửa cuộc đời chính là lần đầu tiên được nhìn thấy.






Truyện liên quan