Chương 7
Cái gọi là khế ước, thật ra chính là một loại hứa hẹn.
Gần đây tâm tình Lyve cực kì tốt, con mèo nhỏ kia quả thực là bảo vật, mỗi lần ôm cậucậu đều hết thẹn lại sợ, đôi mắt ngập nước, cuối cùng lại bối rối đến không biết làm gì, ngoan ngoãn dựa vào trong ***g ngực của mình,mặc mình muốn gì làm nấy, hương vị làm mê đắm lòng người, khiến hắn ăn được một lần mà chỉ muốn nếm thêm lần nữa, đã bao lâu rồi hắn không có được cảm giác như thế?
Con mèo nhỏ này khiến hắn quả thực không muốn buông tay, thế nhưng, cha của con mèo nhỏ ở bên kia… Ma Vực, tính khí của Aim thật sự nổi tiếng không kém gì dung mạo của ông, ông có thể phát ra Địa Ngục Chi Hỏa(lửa địa ngục), những viên ngọc lửa có thể thiêu cháy mọi thứ kia cũng không phải là chuyện đùa. A, phương đông có câu ngạn ngữ, ‘Trên đầu chữ sắc có cây đao’(*),thật là hợp lý, đã nhiều ngày liền, đầu óc hắn vẫn luôn tính toán làm cách nào để có thể hoàn toàn bắt cóc con mèo nhỏtừ trong mắt của Aim.
(* Ý nói ham mê sắc đẹp sẽ có ngày gặp họa)
So sánh với suy nghĩ gian xảo của Lyve, tâm tư của Cora lại đơn thuần hơn nhiều, từ saukhi biết mình không phải quỷ hút máu, dường như mọi thứ đều có chuyển biến. Hiện tại, cậuđang nhờ Tom dạy cậudùng thần chú tạo lửatrong phòng bếp để nướng đùi dê, chơi đùa rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên cậusử dụng một câu thần chú đàng hoàng.
Lyve đi ngang qua cửa phòng bếp thấy như vậy, không khỏi nhíu mày, “Phải mất bao lâu? Ma lực của em ấy yếu, có chịu được không?”
“Đại nhân, Aim đại nhân là một trong ba mươi sáu Ma Thần cấp cao, Cora là con ông ấy, sao lại không được?” Tom nhìn Lyveđang uống nước, lại nói thêm một câu, “Huống chi, mỗi ngày ngài đều ép Cora lên giường tiếp thu tinh khí của ngài…”
“Phốc! Khụ khụ… Khụ…”
“… Nguyên thần của cậu ấy hiện tại đã bắt đầu mạnh dần lên, rèn luyện như vậy cũng có ích lợi.” Tom linh hoạt né được đống nước bị phun ra,nói cho xong câu kế tiếp.
Tổng quản đại nhân của hắn mỗi lần đều mặt không đổi sắc mà nói ra những câu “biến thái”, Lyve sặc muốn ch.ết người, vừa mới trở lại bình thường, bỗng nhiên ý thức được lời nói của Tom có vấn đề, “Ý của ông là… Con mèo nhỏ có thể thông qua việc hầu hạ mà hấp thụ năng lực?”
Thông thường, máu quả thật có thể trở thành cầu nối, những thứ khác, ngược lại Lyve chưa nghe nói qua.
“Vốn dĩ là không được.” Tom nghiêm trang chững chạc, từ trên mặt căn bản nhìn không ra lời nói kế tiếp của ông lại có thể làm cho người ta sợ hãi, “… Chính là, giữa hai người được khế ước bằng máu gắn kết lại, như vậy những việc không thể, đều trở thành có thể.”
Nghe được lời nói của Tom, Lyve dường như nghĩ đến điều gì đó, động tác đột nhiên khựng lại.
“Đại nhân, ngài luôn luôn thích gì làm nấy, hẳn làlần đầu tiên củaCorađã bị ngài làm cho chảy máu, Cora cũng theo đó cắn ngài một hơi, tuy rằng hai người không có dụng ý gì, nhưng như vậy biến thành kí kết khế ước cũng là tự nhiên thôi.” Tom liếc hắn một cái, cuối cùng tổng kết, “Không gì phá nổi khế ước máu, thích hợp trở thành đối tượng kết hôn. Đại nhân, chẳng phải ngài cũng nên lo lắng làm cách nào đi gặp Aim đại nhân hỏi cưới sao?”
Aim cưỡi trên một con trăn đỏ địa ngục, cầm trong tay ngọc lửa, có thể thiêu đốt tất cả mọi nơi ông đi ngang qua. Nếu Aim biết hắnđã ăn sạch sẽ cậu con trai chưa trưởng thành của ông, Lyve nghi ngờ, trong lòng Aim có còn kiêng nể gì cái tên Baltic nữa hay không.
***********************
“Con mèo nhỏ, nhớ Ma Vực sao?” Lyve nhìn Coragặm đùi dê đến cả mặt bóng loáng, hỏi.
“Ừ thì, tôi không phải quỷ hút máu, cho nên Ma Vương sẽ phái sứ giả tới đón tôi.” Cora vẻ mặt khát khao, giọng điệu hoàn toàn chắc chắn.
“Về nhà sao?”
Đôi mắt đen của Cora rõ ràng tối đi, “Tôikhông có… chỗ ở cố định… Bình thường sẽ ở bên dưới điện thờ ngũ tinh, có điều…” Ánh mắt của cậu lại sáng lên, “Bên kia có một mảnh vườn trái câyrất rộng, đều có trái cây tươi tốt, tôi sẽ ủ rượu, đến mùa đông có thể dùng để đổi lấy thức ăn và một tấm chăn thật dày!”
Lyve nhìn khuôn mặt nhỏ nhắndễ dàng thỏa mãn của Cora,một chút may mắn nho nhỏ cũng có thể được cậu xem như niềm hạnh phúc quý giá. Không hối hận, cũng không nản lòng tuyệt vọng, hồn nhiên, nhưng kiên cường… Lyve vuốt ve mái tóc đen sáng bóng của cậu, Cora, Cora đầy mê hoặc, là một bảo vật. Có lẽ thưởng thức, yêu thích, hứa hẹn, không liên quan đến khế ước máu, cũng không liên quan tới ***. Ban đầu chỉ là muốn lừa cậu nghe lời mình, hiện giờ Lyve lại thật lòng muốn ở bên cạnh cậu.
“Cora, ” giọng điệu Lyve thực nghiêm túc, lời nói hiện tại của hắn, mới là khế ước chân chính, đầy đủ, có lực ước hẹn và bó buộc, “Từ nay về sau, em có đồng ý theo ta, Lyve -Baltic, cùng ăn, cùng ở, đồng hành, cùng chia sẻ hạnh phúc cùng nỗi đau, bất kểlà lên trời xuống đất, vật đổi sao dời?”
Cora ngẩn người, đôi mắt to đen bóng nhìn chằm chằm vào Lyve, hơn nửa ngày, mới tiêu hóa hết ý tứ trong lời nói, “Nghĩa là… Giống như bây giờ ở chung một chỗ, cùng nhau sinh hoạt sao?”
Sau đó, sẽ không cô đơn, sẽ không rét lạnh, sẽ không đói bụng, mỗi ngày đều thoải mái, cảm giác ấm áp… Nghĩ đến đây, mặtCorabắt đầu chuyển hồng từ từ, trong mắt cũng có nhiều tầng ngượng ngùng, có chút nói lắp, “Nếu, nếu anh cam đoan về sau đều chỉ có ấm áp, cũng không có đau đớn… Tôi, tôi… Tôi nghĩ tôi… Đồng ý…” Sau khi nói xong, Cora đỏ mặt giống như máu dồn lên quá nhiều, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Lừa được rồi!
Lyve cúi đầu cười ra tiếng, một phen ômCoravào trong ngực, nụ hôn dài không ngớt.
Mặc dù con mèo nhỏcó vẻ hiểu lầm giữa tình hình hiện tại với việc trao đổi ma lực … Có điều, đây là Cora chính mồm hứa hẹn, trao đổi lời thề, mặc dù có là MaVương cũng không thể thay đổi. Đương nhiên, Aim dù có phẫn nộ, phủ nhận, cũng không có cách nào thay đổi.
Ừ, ngày mai đi tìm Aim ngả bài, sau đó nói cho Cora, Ma Vương không phái sứ giả đến, Ma Vương sẽ tự mình đến đón cậutrở về Ma Vực.
Lyve tính toán thật kĩ, nhưng đúng với câu, ‘làm việc tốt thường gian nan’—— sự tình vốn sẽ không thuận buồm xuôi gió được.
Lyve ra khỏi nhà,nói vớiCoramình có việc, phải rời đi một ngày, Tom đối với việc này không bình luận, kết quả Tom chuẩn bị sẵn thuốc trị thương, đến ngày thứ ba cuối cùng cũng cần dùng đến.
Lyve khi trở về một thân chật vật, giống như từ trong ống khói chui ra, bụi mùđầy người, còn có vài chỗ rõ ràng bị bỏng.
“… Ông ta quả thực là điên rồi, ngày đó ông ta còn nói cảm kích ta… Ta chỉ là ám chỉmột chút, thậm chí còn chưa nói cụ thể… Đau!”
“Đại nhân, xin thứ cho ta nói thẳng, những lời đồn đại ngày xưa về ngài hiển nhiên chứng minh được ngài không phải là một người tốt, hơn nữa, cũng không chứng cớ có thể cho thấy ngài sẽ trở thành một người tốt.” Tom đổ thuốc nước lên vết bỏng, không thèm để ý người nào đó phát ra tiếng kêu đau, cũng không có lòng mà cẩn thận hơn với những vết thương, giọng điệu không tốt, “Ngài nên hiểu cho tấm lòng người cha.”
“A, đúng vậy. Vậy thì sao? Con mèo nhỏ đã bị ta lừa tới tận tay, ông còn muốn nói chuyện chính nghĩa à?” Lyve chịu đựng bị Tom chà đạp, khuôn mặt đẹp trai hơi nhếch nháccó chút hả hê tươi cười, “Hừ, ta đã tạo kết giới, Aim biết con mèo nhỏ ở trong tay ta, nhưng ông ta tìm không thấy em ấy đâu, ta đã tính toán…”
“Lyve, a ——” Chạy từ sân vào một cách kích động, Cora nhìn thấy hình ảnh Lyve trong phòng khách, bước chân dừng lại, sợ hãi, thật nhiều… vết thương…
“Cora, lại đây! Ta không sao… Ngủ cùng ta một giấc, vết thương sẽ đỡ hơn.” Ôm một Cora sắp khóc, Lyve vừa dỗ dành vừa lừa ôm Cora đi vào phòng ngủ.
Vì con mèo nhỏ này, khiến cho mình tổn hại toàn thân cùng thanh danh thì không nói, còn cả đại điện, không biết tới khi nàomới dập đượcĐịa Ngục Chi Hỏa. Xem xét lại mọi thứ, hiện tại, Cora có thể nói là ‘một báu vật vô giá’.
Cậulà một người tình bé nhỏ đáng yêu.
Xem ra, dù sao Aim có ch.ết cũng sẽ không đồng ý.
Không còn cách nào khác, chờ Cora thuận lợi tiến vào thời kì ma thuật, cũng không cần sự cho phép của Aim nữa. Ừ, từ tiểu yêu ma thành yêu ma trưởng thành… Tuy rằng đó là một đoạn đường dài, nhưng nếu đúng như lời Tom… Hắn không ngại mỗi ngày đều cùng con mèo nhỏ lăn lộn vài lần trên giường.
Lại nói, con mèo nhỏ nhớ Ma Vực như vậy, hắn không thể đểcậu thất vọng.
Vào phòng ngủ, Lyve đặt Cora ở trên giường, áp xuống dưới thân mình, ngấu nghiến bờ môi mềm mại có hương hoa thơm quả ngọt củacậu, a, bé con này, thật sự là rất nhớ cậu! Lyve nghĩ mìnhhai ngày này bị Aim đuổi giết thật chật vật uất ức, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác, hắnmuốn ănCora xương cốt cũng không còn, tốt nhất làm cho đến cả ma lực của cậucũng đều có hương vị của mình…
“Ư…”
Lyve cúi đầu, dùng lưỡi cạy mở bờ môi mím chặt, “Ngoan, không đau, kêu lên nào…” Cora bảo bối…
Hiện tại bọn họ chính là… Ừm, có một từ hiện rất thịnh hành gọi là…
A, sống chung!
Trước mắt tạm thời cứ chung sống đã, cũng không có gì không tốt.
*~TOÀN VĂN HOÀN~*