Chương 75: Ngộ Thích

Ngộ thích: Gặp ám sát
- --
Đoan Minh Sùng với Tuế Yến ở lại Tướng Quốc tự thêm một ngày.


Cả ngày Đoan Minh Sùng đều ở ngoài, y bận lo chuyện đại điển tế thiên. Tuế Yến thì không có gì làm bèn chạy tới khu kiến trúc nhỏ nơi đặt đèn đá để nhìn cây đèn trường mệnh Đoan Minh Sùng thắp cho. Trong khu ấy toàn là đèn lồ ng đá được thắp lên, Tuế Yến vừa vào đã chạm mặt Canh Tuyết đại sư, trong tay lão còn cầm chuỗi phật châu.


Tuế Yến: "..."
Hắn thấp giọng chửi thầm một câu oan gia ngõ hẹp, nhưng vì lễ số, hắn cũng không thể quay người bỏ đi được.
Tuế Yến đi tới gật đầu coi như hành lễ: "Đại sư vẫn khỏe."
Canh Tuyết cười như không cười, lão đáp lễ lại, thản nhiên nói: "Hầu gia tới đây làm gì vậy?"


Tuế Yến không chớp mắt đã đáp: "Đi lạc rồi."
Canh Tuyết lại cười, không biết lão có tin mấy lời quỷ nói của Tuế Yến không nữa. Lão nghiêng người: "Vậy hầu gia muốn đi đâu, bần tăng đưa người đi."
Tuế Yến ngoài mặt cười cười, hắn nghiến răng: "Đi… đi tới pháp đường nghe phật pháp."


Canh Tuyết cười lên: "Vậy thì khéo thật, hôm nay vừa hay tới lượt bần tăng diễn thuyết phật pháp ở đấy, hầu gia đi cùng ta đi."
Tuế Yến: "..."
Hắn nghiến răng nghiến lợi đi theo Canh Tuyết tới pháp đường.


Tuế Yến nhìn chòng chọc vô gáy lão hòa thượng, trong đầu thì nghĩ linh tinh: Nếu như mình hốt một vốc tuyết đập lên cái đầu trọc lóc ấy, Canh Tuyết thông thấu hồng trần liệu có mặc kệ hình tượng mà đập mình không?
Nhưng Tuế Yến cũng chỉ dám nghĩ, hắn không có gan cũng không rảnh mà làm.


available on google playdownload on app store


Hắn nghĩ ngợi suốt dọc đường, sau cùng cũng theo Canh Tuyết tới pháp đường.
Trong pháp đường, nhiều vị tăng nhân đã đến, tất cả đều ngồi ngay ngắn ở pháp tọa, tay ai cũng cầm phật châu nhắm mắt niệm kinh. Canh Tuyết đi tới trước tọa đài chính giữa pháp đường rồi chắp tay hành lễ.


Sau pháp tọa là một tấm bình phong rất lớn, loáng thoáng thấy hoa văn vẽ dã thú trên đấy. Tuế Yến chẳng nhìn kỹ, hắn chọn bừa một chỗ gần cửa rồi ngồi xuống, định bụng chút nữa sẽ lén chuồn đi.
Hắn vừa ngồi xếp bằng, cạnh bên đã vang lên một giọng nói ngạc nhiên: "Vong Quy?"
Tuế Yến nhìn sang: "A."


Là Giang Ân Hòa.
Tay Giang Ân Hòa quấn vòng phật châu nhỏ, y đang quỳ tê hết cả chân. Thấy Tuế Yến đột nhiên xuất hiện thì không khác nào thấy người thân sau khi bôn ba vạn dặm, y nhìn hắn, nước mắt rơi đầm đìa.
Tuế Yến cả kinh, hắn hỏi khẽ: "Sao ngươi ở đây?"


Canh Tuyết ngồi trên pháp tọa đã bắt đầu giảng giải mấy lời quay vòng mà Tuế Yến với Giang Ân Hòa nghe không hiểu. Hai người lén lút châu đầu kề tai, thần thần bí bí, ai không biết còn tưởng bọn họ mật mưu chuyện xấu gì đấy.


Giang Ân Hòa khịt mũi, ra chiều ấm ức lắm: "Hôm qua có thích khách lẻn vào hầu phủ, Tuế Tuần tướng quân bị ám sát…"
Chỉ nói một câu Tuế Yến đã suýt nhảy dựng: "Cái gì?!"
Canh Tuyết hỏi vọng xuống: "Hầu gia, có vấn đề gì sao?"
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn hắn.


Giang Ân Hòa ra sức kéo Tuế Yến: "Bằng vào thân thủ Tuế tướng quân thì không thể nào xảy ra chuyện, ngươi sốt ruột cái gì chứ?!"
Tuế Yến bị y kéo mới quỳ xuống, hắn cười với Canh Tuyết một cái rồi tiếp tục cúi đầu.
Canh Tuyết cũng không để ý mà tiếp tục giảng kinh.


Giang Ân Hòa vẫn muốn nhỏ giọng nói chuyện riêng nhưng bị Tuế Yến kéo đi, hắn không thể ngồi yên được nữa cũng không để ý sắc mặt ai mà vọt ra ngoài. Canh Tuyết cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao thì chỉ cần cái vị hầu gia chẳng chút đàng hoàng kia không tới trộm xăm của mình thì cái gì cũng được.


Giang Ân Hòa bị hắn lôi đi còn đang kêu: "Ê ê, ê ngươi đợi chút, đợi chút! Ta còn phải nghe phật kinh đó!"
Tuế Yến kéo y vào lương đình nơi vắng vẻ ngoài pháp đường mới thả tay ra. Hắn hít sâu rồi nói: "Ngươi nói kỹ ta xem, rốt cuộc chuyện gặp thích khách hôm qua là thế nào?"


Giang Ân Hòa còn chỉ vào pháp đường: "Kinh!"
Tuế Yến hết đợi nổi, hắn vốc nắm tuyết đọng trên cây vò thành một cục rồi uy hϊế͙p͙: "Ngươi còn không nói ta sẽ nhét tuyết vào cổ ngươi."
Giang Ân Hòa: "..."
Giang Ân Hòa kinh hãi nhìn hắn: "Tuế Vong Quy! Ngươi lại điên gì vậy?!"


Tuế Yến nắm tay Giang Ân Hòa, truy hỏi y: "Rốt cuộc ca của ta gặp ám sát gì? Bắt được thích khách không? Là người của ai?"


Giang Ân Hòa bị hắn hỏi váng cả đầu, nhưng thấy sắc mặt hắn sa sầm, có vẻ thật sự rất lo lắng, y bèn đáp theo sự thật: "Đã nói với ngươi rồi, Tuế Tuần tướng quân không có gì đáng ngại…"


Xưa nay hầu phủ canh phòng nghiêm ngặt, hơn nữa ám vệ trong viện Tuế Tuần đều là mãnh tướng chinh chiến sa trường nhiều năm, hẳn nhiên đám thích khách đó chẳng làm tổn thương Tuế Tuần được tí nào cả. Chỉ là thích khách tới có hơi kỳ lạ, chúng không màng sống ch.ết xông vào thiên viện của Tuế Yến còn Tuế Tuần vừa đúng lúc tới đó tìm đồ mới chạm mặt nhóm thích khách áo đen đấy.


Tuế Tuần không nói hai lời đã cho thân vệ bắt sạch, nhưng y không sử dụng lối hoang dã như Tuế Yến mà dựa theo thói quen trong quân đội, cho thủ hạ thẩm vấn. Đến nửa đêm thì biết được một cái tên từ miệng của một kẻ trong bọn chúng.
… Đoan Minh Sùng.


Tuế Tuần biến sắc, y âm thầm cho người diệt khẩu rồi truyền tin tới Đoan Minh Sùng nơi Tướng Quốc tự ngay trong đêm.
Chi tiết trong đẩy Giang Ân Hòa không hề rõ, y chỉ biết trời còn chưa sáng Giang Ninh đã đẩy cửa xông vào phòng lôi mình ra khỏi chăn.


Giang Ân Hòa bị đông lạnh đến tỉnh cả người, y đau khổ van nài: "Tỷ! Nhị tỷ! Ta là đệ đệ ruột của tỷ đó, tỷ muốn giết ta à?"
Giang Ninh ghét bỏ ném áo ngoài cho y rồi dặn: "Nhanh rửa mặt mặc quần áo, ta có việc cần đệ đi làm."


Giang Ân Hòa lười nhác mặc y phục, y không tình nguyện hỏi: "Chuyện gì?"
"Đến Tướng Quốc tự cầu bùa bình an thay ta."
Giang Ân Hòa: "..."
Y ngờ là mình còn chưa tỉnh. Bùa bình an còn cầu thế người khác được cơ à?
"Cầu cho ai vậy?"
"Tuế Tuần."
Giang Ân Hòa: "..."


"Hôm nay ta phải tới hầu phủ, sợ là không có thời gian lên Tướng Quốc tự. Dù sao ở nhà đệ cũng rảnh không có việc làm, thay ta đi một chuyến đi."
Giang Ân Hòa run môi, y nhìn tỷ tỷ mình mà không tin nổi, cả buổi cũng không nói được gì.


Giang Ninh mất kiên nhẫn "chậc" một tiếng, nàng ta thuận tay lấy một tờ ngân phiếu khỏi tay áo mình rồi ném cho Giang Ân Hòa: "Nè."
Giang Ân Hòa hoàn toàn sụp đổ: "Tỷ, ta đã không còn là con nít, không thiếu tiền!"


Lúc còn nhỏ, hễ Giang Ninh có chuyện sai Giang Ân Hòa đi làm đều cho nó mấy xu hoặc chút bạc vụn phí sai vặt. Ân Hòa bé con hồi đó ngây thơ trong sáng, kiếm được tiền thì vui không gì bằng, nó cầm tiền nhảy chân sáo đi làm việc cho tỷ tỷ.


Lớn rồi Giang Ân Hòa muốn thì lúc nào cũng có thể vung ra ngàn vàng, không thiếu chút tiền chạy vặt của Giang Ninh.
Giang Ninh cất ngân phiếu lại: "Vậy thì hay, ta có thể tiết kiệm chút tiền mua đôi giày da hươu cho Tuế Tuần."
Giang Ân Hòa: "..."


Cuối cùng, dưới sự bức ép quyền uy của Giang Ninh, y bận y phục, một mình uất ức chạy lên Tướng Quốc tự.


Giang Ân Hòa ngồi xổm dưới đất, y giơ tay ôm cổ, liếc Tuế Yến: "Ai mà biết ta tới nơi, nói thay một người xin bùa bình an cho một người còn phải nghe phật pháp, nói lòng chân thành mới linh. Ta đành vào đó nghe."
Nghe vậy Tuế Yến mớ thở phào. Hắn xoa đầu chó của Giang Ân Hòa xem như an ủi y.


"Không sao, ngươi cầu bùa bình an với ta đi."
Giang Ân Hòa ngước lên nhìn hắn: "Ngươi cầu cho ai thế?"
Tuế Yến đếm ngón tay: "Ca của ta, tỷ của ngươi, thái tử điện hạ."
Ngay lập tức Giang Ân Hòa háo hức nhìn hắn: "Ta đâu? Của ta đâu?"


"Ồ đúng ha, còn ngươi nữa. Vậy để tới chừng đó ta hỏi xin ba cái có được tặng một cái không, nếu có tặng ta ta sẽ đưa ngươi."
Giang Ân Hòa: "..."
"Phì!"


Biết Tuế Tuần không xảy ra chuyện gì, Tuế Yến cũng yên tâm. Hắn với Giang Ân hòa lén quay lại pháp đường, làm bộ như nghe Canh Tuyết giảng thiên thư cả buổi trời mới lấy được mấy cái bùa bình an.
Tuế Yến đưa Giang Ân Hòa một cái: "Nè, tặng ngươi đó."
Giang Ân Hòa trừng hắn nhưng cũng cất vào.


"Vậy của tỷ tỷ ta đâu? Ngươi đưa ta đi để ta có cái ăn nói với tỷ ấy."
Tuế Yến lắc đầu: "Không cần đâu, về ta kêu nhị ca mình đưa tỷ ấy cho."
Như vậy Tuế Tuần sẽ không tính sổ chuyện hắn bỗng dưng rời hầu phủ theo Đoan Minh Sùng tới Tướng Quốc tự.


Tuế Yến gõ bàn tính như ý cạch cạch. Hắn với Giang Ân Hòa ở lại dùng bữa chay, sau đó y mới cầm theo lá bùa xuống núi. Tuế Yến cũng không còn tâm trạng đâu mà đi xem đèn trường mệnh. Hắn quay về trong viện thì phát hiện cung nhân đang dọn đồ khắp nơi, có vẻ định quay về cung.


Tuế Yến vội đi vào, hắn thấy Đoan Minh Sùng đang ngồi trên giường, y rũ mắt nhìn mớ xăm thượng thượng trong tay, không biết đang nghĩ gì nữa.
"Điện hạ?"
Đoan Minh Sùng bị hắn gọi thì lấy lại tinh thần, y cong môi cười: "Về rồi à, Tướng Quốc tự chơi vui không?"


Tuế Yến thuận miệng đáp mấy câu có lệ rồi hỏi: "Chúng ta phải về hả? Chuyện của điện hạ đã làm xong rồi à?"


Đoan Minh Sùng gật đầu, y chỉ vào chiếc hộp gỗ bên cạnh: "Kinh thư ta chép ở đây cả, đại điển tế thiên cũng đã bàn bạc ổn thỏa với Canh Tuyết đại sư, không còn chuyện gì quan trọng cần làm nữa."
"Vậy thì tốt."


Đồ đạc của Tuế Yến tất nhiên có người dọn giúp, hắn chỉ ôm chặt bùa bình an với xăm gỗ mình vót, chuyện khác không tới phiên hắn lo.
Nữa canh giờ sau, đoàn người cuồn cuộn đi xuống núi, đến khi mặt trời khuất bóng, hai người mới về tới trong kinh.


Thời gian đã trễ, mai chính là Tết ông Táo, Đoan Minh Sùng không ở lại thêm, chỉ cho xe ngựa dừng ở cổng hầu phủ.


Tuế Yến tự tay đeo bùa bình an mình cầu được lên hông Đoan Minh Sùng. Hắn suy nghĩ thật lâu rồi hạ quyết tâm, hơi ngẩng đầu nói: "Qua tết điện hạ đã 19, tam điện hạ với ngũ điện hạ đã thành hôn nhiều năm mà vẫn chưa thấy người có ý định lập phi, người đây là…"


Hắn mấp máy môi, đổi cách nói khác: "Người thích người như thế nào hơn?"
Đoan Minh Sùng sửng sốt, y nhìn hắn đầy kinh ngạc, bên tai hơi đỏ.
Tuế Yến nhìn y có chút mong đợi.


Đoan Minh Sùng suy nghĩ nghiêm túc rồi nói khẽ: "Thân ở địa vị cao thì tất nhiên không do mình làm chủ. Phụ hoàng hẳn là sợ không nắm đại quyền trong tay, người vẫn luôn không biết phải tìm nhà ai mới được. Nếu cửa nhà quá cao, người sẽ cố kỵ, nếu bậc nhà quá thấp thì khó tránh miệng kẻ khác lấy cớ thành ra cứ kéo dài đến hôm nay."


Ba năm đã khiến Đoan Minh Sùng nhìn rõ hơn không ít. Y đã không còn hoàn toàn tin lời hoàng đế với kẻ khác, đã biết xem thời xét thế, phán đoán đúng sai.
Lời y nói là sự thật, nhưng đó không phải thứ Tuế Yến muốn nghe.
"Vậy nếu thật sự có một ngày bệ hạ tứ hôn, điện hạ sẽ làm sao?"


Đoan Ninh Sùng cười cười: "Cho dù là ban hôn thì người đó hẳn cũng là quân cờ cản tay ta, có thể là bất ai. Nên với ta mà nói mình thích người như thế nào từ lâu đã chẳng còn quan trọng."


Tuế Yến gượng cười, hắn vén rèm lên nhảy khỏi xe ngựa rồi quay lại hành lễ với Đoan Minh Sùng, y còn đang giở rèm, mặt đầy vẻ khó hiểu nhìn Tuế Yến.
Giọng Tuế Yến có hơi run: "Cung tiễn thái tử điện hạ."


Đoan Minh Sùng có hơi mờ mịt, y không biết mình đã nói sai cái gì, chỉ đành gật đầu: "Vậy mai gặp."
Tuế Yến đứng thẳng dậy, hắn ngẩng đầu nhìn Đoan Minh Sùng, nháy mắt đó, nụ cười trên khuôn mặt hắn cũng khôi phục lại, ríu rít đáp: "Được."
Bấy giờ Đoan Minh Sùng mới rời đi.


Tuế Yến ở cửa hầu phủ trông theo bóng xe ngựa dần rời xa rồi mới mệt lả quay vào phủ.
Tuế Tuần nghe tin hắn về thì sầm mặt ra đón. Vừa thấy hắn từ đằng xa y đã cất giọng: "Một câu cũng không nói đã chạy ra ngoài còn chạy nhiều ngày như vậy, đệ còn biết đường về nhà đấy à?"


Tuế Yến ngẩng đầu nhìn y, hắn day trán: "Ta không có."
Tuế Tuần đến gần, phát hiện khuôn mặt Tuế Yến đượm vẻ mệt mỏi, mặt mày tái nhợt thì cau mày: "Không phải đệ ra ngoài với thái tử à, sao bộ dáng không vui vẻ gì mấy thế này? Thái tử bắt nạt đệ à?"


Tuế Yến không làm gì cả nhưng không hiểu sao thấy mệt nhọc vô cùng, nghe thấy câu Tuế Tuần hỏi, hắn đang định lắc đầu phủ nhận thì lại nghĩ tới gì đó, sau một hồi ngây ra thế mà lại gật đầu như quỷ sai thần khiến.
"Ừa, là y đó."
Tuế Tuần: "..."
Lời tác giả:


Tuế Tuần: "Ta tùy tiện hỏi thế thôi, câu này của đệ làm ta không cách nào tiếp lời được.






Truyện liên quan