Chương 90: Tín Vật

Tín vật
Tín vật định tình.


Không hiểu tại sao Tuế Yến lại bị lời tình cảm bình thường tới không thể bình thường hơn này chọc mềm cả eo, hắn ngây ngốc nhìn Đoan Minh Sùng, trong một chốc bỗng quên mất phải làm gì. Mà chính Đoan Minh Sùng sau khi nói xong rồi nhìn vào mắt Tuế Yến y mới phản ứng được lời ban nãy có bao nhiêu mờ ám và vô ý trêu ghẹo. Y nhanh chóng cúi đầu, đỏ bừng mang tai.


Tuế Yến: "..."
Hắn cảm thấy tính cách này của thái tử quá là dụ người yêu thích, lời âu yếm vô tâm nói ra mà cũng có thể làm y bất giác đỏ mặt thẹn thùng.


Nhưng mà chắc Đoan Minh Sùng cũng thấy cứ vậy mãi thì không ổn, y nhanh chóng ngẩng đầu, làm bộ bình tĩnh nói: "Sáng mai ta phải quay về, không thể ở với ngươi quá lâu."
"Ừ." Tuế Yến nhích người vào trong, hắn kéo Đoan Minh Sùng: "Vào đây."


Đoan Minh Sùng vội kéo tay hắn lại: "Bên ngoài rét căm, trên người ta còn vương hơi lạnh. Ngươi ngủ trước đi, ta cởi ngoại bào rồi vào với ngươi sau."
Y nói xong, đang định ra ngoài màn cởi y phục, Tuế Yến đã không để ý đáp: "Cởi ở đây là được."


Đoan Minh Sùng siết tay áo, y nghiêng đầu hoảng sợ nhìn Tuế Yến.
Tuế Yến khó hiểu nhìn lại y: "Sao thế?"
Đoan Minh Sùng cất tiếng ho khô khốc, đối diện với ánh mắt mờ mịt của Tuế Yến y mới biết mình nghĩ quá nhiều rồi.
Tai y đỏ hơn, y nói nhỏ: "Không có gì, ngươi nằm xuống trước đi."


available on google playdownload on app store


Nói xong, y cuống quýt giở màn giường đi ra ngoài. Tuế Yến mù tịt.


Thái tử thoạt nhìn nho nhã biết kiềm chế, không chạm khói lửa nhân gian bây giờ đang lơ đễnh cởi áo ngoài ở ngoại thất. Y sờ thử tay mình, thấy có chút lạnh bèn ngồi cạnh chậu than một chốc, mãi tới khi cả người hoàn toàn ấm áp y mới đi vào.


Tuế Yến đợi lâu quá, hắn nằm dựa gối đầu mơ màng ngủ gật gà. Khóe mắt liếc thấy Đoan Minh Sùng ăn mặc phong phanh đi vào, hắn chống hụt đập đầu vào gối, hoàn toàn tỉnh ngủ.


Đoan Minh Sùng cụp mắt nhẹ nhàng chui vào chăn của Tuế Yến, cứ lo hơi ấm tản ra. Tuế Yến trở mình, hắn giương đôi mắt mong mỏi nhìn y: "Điện hạ, hôm nay cung yến vui không?"


Cuối năm là quãng thời gian cả kinh thành đều náo nhiệt, Tuế Yến cứ nằm bệnh trên giường mãi, ngay cả ngắm pháo hoa cũng bị Tuế Tuần trách không cho xem. Hắn thích chơi bời thích đông vui tới vậy lại bị cưỡng chế không cho ra khỏi cửa, đúng là làm khó hắn đây mà.


Đoan Minh Sùng hơi nghiêng người, y dém chặt góc chăn trên vai Tuế Yến rồi đáp: "Cũng được, cũng giống mấy năm trước thôi, không có gì mới mẻ cả."
Tuế Yến lại có chút mong ngóng: "Có ca múa để xem ý, còn có thể lấy điểm tâm."
Đoan Minh Sùng mỉm cười: "Thích ăn điểm tâm trong cung yến à?"


Tuế Yến ngoẹo đầu nghĩ: "Chè cũng ngon nè, mấy thứ khác thì không ngon bằng đầu bếp cung điện hạ làm."
Nhắc tới Vô Mặc, đồng tử Đoan Minh Sùng hơi co lại, y nói như không có gì: "Nếu ngươi thích ta sẽ cho tặng hắn tới hầu phủ làm điểm tâm cho ngươi ăn mỗi ngày."


Tuế Yến dẫu môi, hắn nhích tới trước thử dựa lên vai Đoan Minh Sùng rồi nói khẽ: "Nhưng mà lang trung nhà ta nói khoảng thời gian này ta không được ăn điểm tâm, tặng hắn tới đây còn không bằng chọc ta tức ch.ết."


Hắn bất chợt dựa gần, cả người Đoan Minh Sùng cứng còng theo bản năng, nhưng rất nhanh đã thả lỏng, y cụp mắt, hơi mất tự nhiên ôm Tuế Yến vào lòng.
"Hôm nay ta gặp Đoan Chấp Túc."


Tuế Yến đang thận trọng gác tay lên eo Đoan Minh Sùng, nghe thấy lời này thì khựng tay. Hắn không cam tâm quay đầu lại: "Hoàng thân quốc thích đều có thể đến cung yến, y đi cũng đương nhiên thôi. Sao vậy, y tìm ngươi nói gì à?"
"Y hỏi sức khỏe ngươi ra sao rồi."
"Ha."
Đoan Minh Sùng: "..."


Xem ra Tuế Yến không muốn gặp Đoan Chấp Túc lắm. Bấy giờ Đoan Minh Sùng đã hoàn toàn yên tâm.
Nhưng nghĩ kỹ lại, y bỗng thấy mình làm ầm vô lý: Không phải tất cả mọi người đều động lòng với một người đàn ông.
Đoan Minh Sùng than nhẹ: "Ừ, không nhắc y nữa, ngươi không mệt à? Nhanh ngủ đi."


"Đợi thêm chút nữa."
"Đợi gì?"
Tuế Yến u oán nhìn y: "Đợi điện hạ nguyện ý ôm ta."
Đoan Minh Sùng: "..."
Đoan Minh Sùng khô khốc ho một tiếng, y xấu hổ vươn tay về phía Tuế Yến, chỉ là còn chưa ôm chặt, cả người Tuế Yến đã dính vào.


Thân thể ấm áp mảnh khảnh trong lòng làm Đoan Minh Sùng hơi run, y ngây ra, bỗng dưng không biết nên để tay chỗ nào mới trông đoan chính một chút.
Tuế Yến nhận ra y có vẻ kháng cự, hắn ngẩng đầu: "Là mùi thuốc trên người ta nồng quá à, hay là…"


Đoan Minh Sùng nhớ lại trước đó Mạnh ngự y có nói tâm tư Tuế Yến nặng nề, bế tắc nghẹn khuất thành bệnh. Sợ Tuế Yến lại nghĩ nhiều, y bỗng đột ngột dùng sức ôm chặt eo hắn.
Tuế Yến: "Ặc…"


Đoan Minh Sùng ra tay không biết nặng nhẹ, suýt siết gãy eo Tuế Yến. Nghe Tuế Yến hừ một tiếng, Đoan Minh Sùng lập tức luống cuống buông tay, xấu hổ vô cùng.
"Xin, xin lỗi…"
Tuế Yến cau mày xoa eo, nghĩ thầm bầu không khí tốt thế này còn có thể xảy ra chuyện, coi bộ hôm nay không hợp tán tỉnh rồi.


Hắn tự mình cho ra kết luận cũng không yêu cầu vớ vẩn nữa, chỉ nhẹ nhàng sáp tới hôn lên khóe môi Đoan Minh Sùng. Đoan Minh Sùng, người này còn đang xấu hổ đỏ mặt tía tai, y không đề phòng đã bị hôn thì ngây ra một chốc, đỉnh đầu đã muốn bốc khói.


Tuế Yến mỉm cười: "Điện hạ, phải mơ thấy ta đó."
Tai Đoan Minh Sùng chẳng nghe rõ gì, y chỉ biết gật đầu.


Trước đó Tuế Yến đã bệnh thành ra thế này, dù Đoan Minh Sùng có hôn hắn thì cũng là nụ hôn vỗ về, chẳng mang chút h@m muốn gì, mà khi đó Tuế Yến còn đang mơ màng, không biết hắn có nhớ hay không nên đương nhiên Đoan Minh Sùng cũng không nghĩ nhiều. Còn bây giờ, có lẽ hai người tâm ý tương thông, Tuế Yến nằm trên giường lại bỗng dưng trêu chọc y bằng một nụ hôn, Đoan Minh Sùng chỉ thấy con tim mình đập như trống, suýt nữa đã không kiềm chế được mà nghĩ sẽ vọt tới ôm lấy hắn.


Đương nhiên, có vết xe đổ ban nãy nên y cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Rất nhanh Tuế Yến đã thiếp đi nhưng Đoan Minh Sùng lại chẳng thấy buồn ngủ bao nhiêu, y gối đầu lên cánh tay rồi say sưa nhìn gương mặt ngủ ngon của Tuế Yến.


Mùng một năm mới, trời còn chưa sáng cả kinh thành đã nối nhau trong tiếng pháo đì đùng.
Tuế Tuần đã dậy từ sớm, y sắp xếp mọi việc trong phủ đâu ra đấy rồi luyện kiếm ở tiền viện một hồi sau đó mới thong thả đi tới thiên viện của Tuế Yến.
Thiên viện.


Lệ Chiêu đang xúc tuyết, trông thấy Tuế Tuần đến, lão vội nói: "Nhị thiếu gia, tiểu thiếu gia bệnh chưa khỏi hẳn, tới giờ còn chưa có dấu hiệu thức dậy."


Dù Tuế Yến có dậy cũng nằm trên giường nhưng Tuế Tuần xưa nay rất có kỷ luật, y không cho phép Tuế Yến đầu năm lại ngủ lười. Tuế Tuần vứt kiếm cho Lệ Chiêu rồi nói: "Ta đi gọi đệ ấy."
Lệ Chiêu "uầy" một tiếng.
Tuế Tuần cũng không gõ cửa mà đẩy cửa đi thẳng vào.


Trong phòng chậu than còn chưa cháy hết, bình phong ở ngoại thất còn treo mãng bào bốn vuốt. Tuế Tuần liếc thấy bộ y phục đó thì cau mày nhưng cũng không nghĩ nhiều đã vén rèm châu bước vào nội thất gọi: "Vong Quy, đệ dậy chưa?"
Màn giường thả xuống giấu kín cảnh tượng bên trong.
"Vong Quy?"


Y lại gọi một tiếng thì nghe bên trong vang lên giọng nói ậm ờ.
"Ta dậy rồi, ta sắp dậy rồi… ừm…"
Nghe giọng này thì chắc nằm lại giường rồi.


Tuế Tuần cau mày: "Đệ dậy rồi cái quỷ gì, nhanh ngồi dậy. Bây giờ còn sốt không, Hải Đường sắp bê thuốc sang, đệ đừng có mà kén cá chọn canh không uống thuốc."


Y vừa trách vừa định vén màn giường lên, còn chưa ra tay đã trông thấy một bàn tay vươn ra giữa tầng tầng lớp lớp màn che, trên ngón tay còn đeo ban chỉ bằng ngọc xanh biếc.
Tuế Tuần sững sờ.
Kế đó màn giường được vén lên để lộ khuôn mặt ôn hòa nhã nhặn của Đoan Minh Sùng.
Tuế Tuần: "..."


Ngu người đứng đực ra đó.
Mái tóc dài của Đoan Minh Sùng còn rối, y khoác ngoại bào màu tím của Tuế Yến, chắc là vừa tỉnh, trên mặt còn lộ vẻ biếng nhác.


Y treo màn giường lên móc câu vàng rồi hơi gật đầu nói khẽ: "Tuế tướng quân, lát nữa cô sẽ gọi A Yến dậy, để y ngủ thêm chút nữa đi."
Tuế Yến ló đầu khỏi chăn, mắt mũi tèm nhèm kêu: "Ta sắp dậy rồi, ngủ chút nữa, một, một nén nhang…"
Tuế Tuần: "..."


Y xanh mặt xanh mày tái mét nhìn Tuế Yến ngái ngủ khó chịu nằm trên giường trở mình tới lui. Bờ môi Tuế Tuần run rẩy cả buổi trời nhưng chẳng nói được câu nào đã xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Tuế Yến lại vùi đầu xuống gối, mơ màng nhắm mắt lại.


Trước mặt người ngoài, vẻ mặt Đoan Minh Sùng luôn là thành thạo chuẩn xác, cho dù Tuế Tuần bắt gặp cảnh mình bước khỏi giường Tuế Yến, trên mặt y cũng không chút gợn sóng, không hề nao núng. Y cũng chẳng quan tâm  đến Tuế Tuần vừa chịu đả kích mà bước ra ngoại thất lấy quần áo trên bình phong xuống mặc vào. Lúc đang buộc thắt lưng, y vô tình sờ phải mảnh ngọc bội vẫn luôn đeo bên hông.


Đây là lúc trước Tuế Yến tặng y.
Lúc đó sau khi hắn tặng còn tít mắt nói: "Tín vật định tình."
Nhưng khi ấy Đoan Minh Sùng chỉ xem như hắn nói đùa, y không mấy để ý còn trách hắn làm rộn, từ sau khi y nói câu đó, sắc mặt Tuế Yến xấu tới muốn mạng người ta.


Lúc đó rõ ràng Tuế Yến đã động lòng rồi, hắn còn dùng đủ mọi cách để nói cho y hay mà y chẳng hiểu chẳng để ý còn đi trách hắn.
Không dưng Đoan Minh Sùng không dám nghĩ lại khi ấy trong lòng Tuế Yến là cảm giác gì.


Đoan Minh Sùng nhớ lại những chi tiết khi ấy, y hận không thể quay lại tát mình của lúc đó một bạt tai.
Y nhịn lại cơn đau lòng thắt miếng ngọc bội như vật quý đó vào bên hông. Nghĩ một chốc, y lại cẩn thận gỡ ra rồi quấn tua rua kỹ càng sau đó nhét vào vạt áo nơi lồ ng ngực.


Tuế Yến nằm trên giường lăn tới lui trong vô thức, chắc là thấy thoải mái, hắn gác hai tay lên gối, thích ý tít cả mắt.
Đoan Minh Sùng đi sang đấy: "A Yến?"
Tuế Yến ậm ờ "ừa" một tiếng.
Đoan Minh Sùng nắm tay trái của Tuế Yến rồi tháo ngọc ban chỉ trong tay mình ra, nhẹ nhàng đeo vào ngón tay hắn.


Bị xúc cảm gọi tỉnh, Tuế Yến mơ màng mở mắt ra. Hắn nhìn Đoan Minh Sùng rồi lại nhìn thứ thừa ra trên tay mình, mịt mờ ngoẹo đầu hỏi: "Gì vậy?"
Đoan Minh Sùng cười khẽ, y học giọng điệu Tuế Yến: "Tín vật định tình."
Tuế Yến: "..."
Hắn chớp mắt, trong một chốc không nghe hiểu đây là ý gì.


Lúc Đoan Minh Sùng tặng ngọc ban chỉ thì thấy không có vấn đề gì, nhưng giờ phút này nhìn thấy trên ngón tay thon dài của Tuế Yến đeo đồ vật của mình y lại đỏ tai trong vô thức.


Lúc nãy thái tử điện hạ bị huynh trưởng bắt gặp cảnh quần áo không chỉnh tề trên mặt y cũng không có chút gì là khổ sở thẹn thùng, bây giờ sau khi tự tay mình tặng món đồ quý trọng nhất thì lại thấy xấu hổ không chốn dung thân, chỉ hận không thể tìm cái lỗ nẻ chui vào.


Tuế Yến nhìn gương mặt đỏ bừng lan dần tới mang tai của Đoan Minh Sùng thì phản ứng đầu tiên không phải cảm động mà là...
"Kỳ lạ thật." Hắn nghĩ, "Không phải y tự tay tặng à, sao lúc đeo vào không đỏ mặt mà giờ mới nhớ ra phải đỏ mặt thế?"


Đoan Minh Sùng cố làm ra vẻ bình tĩnh: "Ngươi… ngươi không thích à?"
Tuế Yến còn chìm đắm trong nghi hoặc tại sao Đoan Minh Sùng cứ luôn đỏ mặt trong muộn màng. Hắn lơ đễnh "a" một tiếng, âm thanh chẳng hề có chút cảm động nào: "Thích, thích lắm, cám ơn điện hạ."
Đoan Minh Sùng: "..."


Xem ra hắn không thích rồi.
Lời tác giả:
Tuế Yến sờ eo Đoan Minh Sùng.
Tuế Yến [Nghiêm túc buồn bã]: Eo của điện hạ vừa mảnh vừa mềm, bao giờ mình mới được như thế?
Tuế Yến [Thật ra thì lười]: Cứ trực tiếp c ởi đồ đê.
Đoan Minh Sùng: ¥%... *&%¥…


【Cảnh cáo: Trong đầu thái tử lái xe quá nhanh, đề nghị thắng lại kịp lúc để bảo vệ mạng chó, cám ơn.】
Lời qinghe:
Trước lạ sau quen.
Lần đầu sợ bị hốt ngay ổ lần hai thì ngang nhiên nói chuyện.
Chuyện đã đến mức này thì tất cả là tại Tuế Yến. (´・ω・")
- --


Ngọc ban chỉ: Nhẫn khổ to thường đeo ở ngón cái thể hiện địa vị hoặc đeo khi bắn cung






Truyện liên quan