Quyển 3 - Chương 1
Ngạo Triết Thiên dựa vào ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng mà chạy thật nhanh trên con đường u tối trước mắt, hắn không thể xác định được vị trí của con trai mình, chỉ có thể dựa vào trực giác mà điên cuồng tìm kiếm, đồng thời cũng gọi tên hắn liên tục.
“Ngạo Tật! Ngươi ở đâu!?” Thế nhưng đáp lại hắn lại chỉ có một khoảng không tĩnh mịch, tựa hồ như thanh âm yếu ớt đến gần như không thể nghe thấy ban nãy chỉ như một loại ảo giác…
Mà phía sau Ngạo Triết Thiên, cũng lại không thấy Vong Dạ đuổi theo, cả một con đường dài sâu thăm thẳm, chí có duy nhất thân ảnh cô độc của Ngạo Triết Thiên, tưởng như như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóng tối nuốt chửng, khuôn mặt tuấn tú thường ngày luôn bình tĩnh đến mức lạnh lùng giờ khắc này cũng xuất hiện vài tia lo lắng bất an.
Tuy rằng hiện tại không có chút thanh âm nào, thế nhưng, hắn tin mình khi nãy không có nghe nhầm…
Là hài tử của hắn…
Là thân nhân duy nhất của hắn trong thế giới này…
Nam nhân tâm đang phiền loạn không hề phát hiện ra, ngay từ lúc hắn bỏ lại Vong Dạ phía sau, u hồn không có khuôn mặt một lần nữa lẳng lặng xuất hiện ở trong góc, vô thanh vô tức âm hiểm cười…
Đột nhiên, trước mắt Ngạo Triết Thiên lại xuất hiện một cánh cửa gỗ cũ kĩ nặng nề, hắn im lặng quan sát gian nhà mất nửa ngày, một cỗ hàn lãnh khí âm trầm mà u ám ẩn mật truyền ra từ bên trong, làm cho người khác cảm thấy khó chịu dị thường. Thế nhưng ngay sau đó, hắn lại đẩy cửa đi vào. Mà u hồn nguyên bản muốn bất ngờ đánh lén Ngạo Triết Thiên từ phía sau lại sợ hãi lui ra, tựa như trong căn phòng kia có thứ gì rất mạnh mẽ đang tồn tại. Chỉ có u hồn mà lúc trước xuất hiện giữa hai chân Ngạo Triết Thiên là không có chút sợ sệt nào mà cùng đi vào, khuôn mặt tuyết bạch bị che khuất dưới mái tóc màu xanh đen dài dưới ánh trăng mơ hồ tản ra một bạch quang mang mông lung, đôi môi ưu mỹ như một bông tường vi khẽ nhếch lên, mang theo một mạt tiếu ý băng lãnh thoảng qua.
Bước vào trong căn nhà u tối, dựa vào ánh trăng heo hắt bên ngoài cửa sổ, Ngạo Triết Thiên rất nhanh tìm được một cánh cửa phòng tản ra thứ cảm giác khác biệt dị thường, không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp tiến đến mở ra, u hồn mang dáng dấp như một thiếu niên lẳng lặng đi theo sau hắn cũng dần thu hồi lại tiếu ý của mình, có chút cảnh giác nhìn cánh cửa.
Đằng sau cánh cửa là tình cảnh cùng với mùi máu tươi nồng đậm khiến Ngạo Triết Thiên ch.ết lặng, một cơn giận dữ cường liệt mà chính hắn cũng không thể khống chế được dâng lên mãnh liệt, song nhãn nhất thời trở nên đỏ sậm…
Trên chiếc giường duy nhất trong căn phòng u ám, một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi toàn thân gần như xích lõa bị một đám ma vật hình người thoạt nhìn vô cùng cao lớn cường tráng vây lại…
Khuôn mặt của ma vật chỉ có một con mắt màu xanh đen hơi lớn hơn một chút so với mắt người thường, bên người tản ra một cỗ khí tức tanh mùi máu, bên dưới sống mũi cao thẳng là một cái miệng như một chậu máu tanh kéo dài đến tận mang tai, hàm răng sắc nhọn mọc kín khoang miệng, cái lưỡi màu đỏ sậm thật dài còn mang theo một cỗ dịch thể không thể xác định được, tham lam vươn ra ɭϊếʍƈ lấy thân thể của thiếu niên. Mà trong đó có một ma vật dường như không thể nhịn được cảm giác đói khát, liền đem cánh tay phải của thiếu niên lên miệng mà cắn xé, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra dường như còn rút theo sinh mệnh của thiếu niên yếu ớt, máu tươi không ngừng bị hút ra khỏi cơ thể, nhưng điều càng làm cho Ngạo Triết Thiên nổi giận cuồng loạn đến tối sầm cả hai mắt chính là, tên súc sinh còn đem hai chân của thiếu niên kéo mở, đem cái vật thô tô cứng rắn kinh khủng của mình đặt nơi tư mật của thiếu niên, một bộ dạng đang vận sức chuẩn bị tiến vào…
Mà thiếu niên tóc vàng kia, lúc này đã không còn chút động tĩnh…
Như một con búp bê vải để mặc cho đùa bỡn tàn phá, sống ch.ết không rõ ra sao…
Thế nhưng khuôn mặt phương Đông thanh tú mà trắng ngần kia, tuy rằng so với khuôn mặt trong trí nhớ của Ngạo Triết Thiên thì lớn hơn vài tuổi, thế nhưng…
Hắn biết, thiếu niên này chính là con trai của hắn…
Theo cơn tức giận mỗi lúc một cuồng loạn trong lòng, một cỗ sức mạnh dần tích tụ lại trong người hắn.
Ngay lúc Ngạo Triết Thiên xông vào, bảy con ma thú kia đều nhất loạt quay ngoắt qua nhìn hắn, dừng lại hết thảy mọi động tác… Đám ma vật này so với những con đi theo đoàn nô lệ ngày trước hoàn toàn khác nhau. Con mắt của bọn chúng, khôn ranh hơn, bình tĩnh hơn, đồng thời, cũng băng lãnh hơn.
Tựa như những cỗ máy vô cùng tinh xảo, âm thầm đánh giá gã nhân loại ch.ết tiệt dám xông vào phá đám, đồng thời trong đầu cũng rất nhanh tính toán phải tấn công như thế nào.
Như một đám lang sói dữ tợn trong sa mạc, làm cho người khác không rét mà run.
Nhưng Ngạo Triết Thiên lúc này ngoại trừ sát ý điên cuồng ra, hoàn toàn không còn tâm tình nào khác, chỉ là bên ngoài mặt của hắn, vẫn còn có chút bình tĩnh như cũ, hắn không biết vì sao Vong Dạ còn chưa tới, thế nhưng, vô luận ra sao, hắn đều phải đem hết đám ma vật này giải quyết triệt để, cho dù hắn chỉ có một mình.
Khi đó, ma vật khi nãy chuẩn bị xâm phạm thiếu niên dường như lại thấy có hứng thú với con mồi trước mắt hơn, hắn vóc người thon dài, thân trên xích lõa, bên dưới là một hắc sắc trường quần [ váy dài đen] không biết làm từ chất liệu gì, vạt dưới xẻ tà đến tận đùi. Ngay lúc hắn hướng qua Ngạo Triết Thiên, một cỗ khí tức âm lãnh mà tanh tưởi trong nháy mắt dâng lên, con mắt màu xanh thẫm lộ ra một tia trào phúng không hề che dấu nhìn chăm chăm vào Ngạo Triết Thiên, cái miệng mở lớn ra rồi lại chậm rãi khôi phục về hình dạng như của một nam tử bình thường, mơ hồ còn mang theo một tiếu ý băng lãnh.
Trong ánh mắt của hắn, kẻ vừa xông vào bất quá chỉ là một gã nhân loại liều lĩnh, trên người hắn không có bất luận cái gì như ma pháp lưu động hay đấu khí của chiến sĩ…
Cái gì cũng không có, chỉ là một kẻ toàn thân lộ đầy sơ hở đứng trước mặt hắn.
Duy chỉ có một thứ khiến cho hắn lưu ý, chính là nhãn thần của đối phương, tựa như hàng vạn lưỡi đao sắc bén muốn đâm chém trực tiếp kẻ vô tình lọt vào mắt mình, khiến cho hắn có chút không dám nhìn thẳng vào, đồng thời còn mang theo xung động khiến người khác phải cảm thấy rùng mình. Hơn nữa, trực giác mơ hồ nói cho hắn biết, không nên tới gần… Nam nhân này có lẽ rất nguy hiểm.
Thế nhưng hết thảy đều bị ma đầu ném ra phía sau…
Một nhân loại, thì có gì nguy hiểm? Phải biết rằng, hắn là một ma vật ám hệ cấp cao — Thị Lão.
Muốn chơi đùa với một gã nhân loại như vậy, thì chỉ cần một ngón tay cũng đủ rồi.
Đương nhiên, là phải chơi từ từ…
Mà những ma vật khác cũng đều chỉ đứng ở một bên quan sát.
Ma vật vận hắc sắc trường quần đi tới trước mặt Ngạo Triết Thiên, móng vuốt sắc nhọn giương lên hướng tới gương mặt đối phương, thế nhưng hắn lại có chút do dự, tuy rằng hắn tin là khuôn mặt này có thêm vài vết cắt cùng với những dòng máu tươi chảy xuống nhất định là một hình ảnh phi thường tuyệt đẹp, thế nhưng hắn lại nghĩ có điểm hơi tiếc, vậy nên móng vuốt lại chuyển hướng xuống cái cổ của đối phương, giả như ngay tại chỗ này mà cho một đạo thương ngân lớn, máu tươi ngay lập tức sẽ tuôn chảy… Nhất định là rất đẹp a… Nếu kết hợp thêm với biểu tình tuyệt vọng…
Hắn bắt đầu cảm thấy hưng phấn lên…
Thế nhưng gã nhân loại này đây lại không có chút biểu tình sợ hãi nào.
Hắn nghĩ có điểm khó chịu.
Đang mải miết trong suy nghĩ, đột nhiên gã nhân loại kia sử dụng một thủ pháp kỳ quái mà hắn không thể biết được mà chế trụ lấy cổ tay hắn, song nhãn ngập trong sát ý băng lãnh.
Có một loại người như vậy, khi hắn phẫn nộ tới cực điểm, thì trí óc của hắn lại trở nên thanh tỉnh dị thường, có thể đưa ra những phán đoán chuẩn xác trước sự biến đổi của tình thế. Ngạo Triết Thiên là một kẻ như vậy. Vậy nên, hắn không có trực tiếp xông vào, mà chỉ im lặng đứng một chỗ, như một gã nhân loại bình thường không có chút nguy hiểm. Mà ma vật, căn cứ vào những gì hắn biết từ trước đến nay thì đều là loài rất tự đại, như vậy, ngay khi đối phương tiếp cận hắn, sẽ phải công kích một cách bất ngờ, để khiến cho bọn chúng không kịp phòng bị.
Vậy nên hắn âm thầm chờ thời cơ, im lặng đem nguồn năng lượng không thuộc về bất cứ một loại thuộc tính nào ngưng tụ lại ở tay trái. Ngay lúc hắn tiến đến chế trụ cổ tay đối phương, thì năng lượng trong bàn tay bất ngờ bộc phát, như một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua bàn tay của ma vật.
Ngạo Triết Thiên dự tính sẽ trực tiếp mượn lực ngã của đối phương mà đẩy xuống, chế trụ rồi uy hϊế͙p͙ những kẻ còn lại, thế nhưng ngay khi năng lượng của hắn xuyên vào thân thể của ma vật, trí óc hắn đột nhiên như nhận được hàng loạt thông tin kỳ quái mà rõ rệt, cảm giác được chính mình có thể khống chế được năng lượng mà xâm nhập vào kinh mạch toàn thân của đối phương rồi sau đó tàn phá triệt để.
Ngay trong nháy mắt khi hắn tiếp xúc đến ma vật, hình ảnh về toàn bộ linh thể của đối phương như một đồ án giải phẫu hoàn chỉnh hiện lên ngay trong trí óc hắn, ngay cả những chỗ nhược điểm, vậy nên, hắn không chút do dự nào liền dùng năng lượng trói buộc linh thể của đối phương.
Ma vật rống lên một tràng thanh âm thê thảm, hắn phẫn nộ, dùng nhãn thẫn không thể tin được nhìn vào nam nhân trước mắt, con ngươi vì tâm lý bị kích động mạnh mà co rút lại mãnh liệt.
Hắn không thể động đậy được, càng không thể phản kích được, thậm chí hắn nghĩ nếu như kẻ đang chế trụ hắn muốn, thì liền có thể trực tiếp hủy được sinh mệnh hắn.
Ngay lúc Ngạo Triết Thiên khống chế được ma vật, những con khác cũng đồng loạt phản ứng, vừa muốn lập tức công kích, nhưng rồi lại bị thủ thế của Ngạo Triết Thiên làm cho dừng khựng lại.
Trước là nâng bàn tay thon dài lên hướng thẳng đến bọn chúng, sau đó tay kia dùng sức phối hợp thành một động tác, nhất thời thành công trong việc khiến bọn ma vật này phải dè chừng mà ngừng lại.
Trong ánh mắt của ma vật không thể che dấu được sự khẩn trương cùng lo lắng sốt ruột.
Ngạo Triết Thiên cười nhạt, hắn phát hiện ra rằng, cho dù là ma vật, cũng sẽ tồn tại một thứ gọi là tình nghĩa sâu sắc giữa các cá thể, nhất là loài ma vật có trí tuệ cao.
Hảo.
“Không được nhúc nhích, nếu như các ngươi muốn hắn sống.” Thanh âm của Ngạo Triết Thiên rất thấp, rất kiên định, tựa hồ như tất cả mọi việc ở đây đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, song nhãn mang theo một sự tự tin sắc bén. Thế nhưng có điều này chỉ có một mình hắn biết, tình thế hắn lúc này có chút bất ổn, bởi vì hắn bây giờ tuy là khống chế được linh thể của ma vật, nhưng lại không thể hủy hắn được, nặng tay thì hắn sẽ ch.ết, mà nhẹ tay thì hắn sẽ thoát, hoàn toàn không thể khống chế năng lượng một cách thuần thục, hắn đã bắt đầu cảm thấy có chút khó nhọc.
Đồng thời, hắn ngoại trừ liếc thật nhanh vào hài tử của mình một cái ra, sau cũng không nhìn đến nữa. Hắn cố hết sức để biểu lộ ra một biểu tình không chút quan tâm nào, khiến cho đám ma vật kia không có cơ hội nhìn ra mối liên hệ giữa hai người mà đem hài tử ra uy hϊế͙p͙ lại hắn, mặc dù trong lòng hắn thì đau đến muốn vỡ vụn ra.
“Thả hài tử kia ra.”
“Không, hắn là con mồi của chúng ta.” Thanh âm của ma vật rất khàn. “Nhân loại, ngươi đang tự tìm đến cái ch.ết, ngươi cho là ngươi an toàn rời khỏi đây được?”
“Nga?” Bàn tay khẽ dùng lực, ma vật bị hắn khống chế nhất thời phun ra một ngụm máu tươi. Mấy con khác cả kinh đến sắc mặt cũng trắng bệch ra. Ngạo Triết Thiên trong lòng thầm phỏng đoán mấy ma vật này có lẽ là huynh đệ gì đó, bởi vì khuôn mặt có phần giống nhau.
“Ngươi muốn thế nào? Chúng ta thả, nhưng ngươi có cách gì đảm bảo là sẽ không làm thương tổn đến hắn? ” Ma vật cuối cùng cũng phải nhượng bộ.
“Dùng khế ước, lấy linh hồn làm vật thế chấp.” Nam tử phương Đông cười nhạt.
“… Khế ước với một gã nhân loại hèn hạ như ngươi?” Một ma vật khinh bỉ hừ lạnh một tiếng.
“Hảo.” Thế nhưng những ma vật khác lại đồng ý với điều kiện này, bởi vì hiệu lực của thế ước là không thể thay đổi. Nhưng ma vật cũng không chỉ có mấy kẻ thế này, bên ngoài kia còn có một người trấn thủ, chỉ cần chờ chút nữa nhất định sẽ giết được gã nhân loại ghê tởm này!
“Nội dung khế ước, các ngươi không được dùng bất cứ phương pháp nào hoặc cho người săn giết hai người bọn ta, lúc đấy ta cũng sẽ tuân theo mà phóng thả sinh mệnh của hắn.” Ngạo Triết Thiên trực tiếp chặn lại mọi khả năng mà ma vật có thể gây nguy hiểm cho hắn.
Không còn biện pháp nào khác, những ma vật này vừa định thỏa hiệp, đột nhiên, thiếu niên đang nằm lặng trên giường lại vô cùng chật vật kêu hoán một tiếng: “Ba ba…” Thanh âm khàn khàn nức nở…
Một tiếng gọi đó, lại khiến thâm tâm Ngạo Triết Thiên run lên, năng lượng khống chế ma vật nhất thời xuất hiện một tia rối loạn, khiến cho ma vật có cơ hội xoay chuyển tình thế mà dùng hắc ám nguyên lực cường liệt phản phệ.
Nhưng Ngạo Triết Thiên cũng phản ứng lại rất nhanh, vội vàng dùng tay kia chụp lấy cái cổ của hắn, ngay lúc đối phương còn chưa hoàn toàn thoát được mà trực tiếp đưa năng lượng vào trong cơ thể hắn, hung hăng đả phá vào nơi xuất phát của nguồn năng lượng phản phệ, đồng thời tận lực lộng thương đến linh thể của đối phương.
Hắc ám ma vật lần thứ hai bị áp chế không nhúc nhích nổi, hắn thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Con mắt lớn hơn một chút so với người bình thường hung hăng nhìn chăm chăm vào Ngạo Triết Thiên, một loại hận ý mãnh liệt không hề che dấu biểu lộ hết ra bên ngoài.
“…” Trừng mắt nhìn lại.
“Nhân loại hèn mọn, vật nhỏ này là con trai của ngươi?” Đột nhiên, ma vật nở nụ cười, cười đến ngạo mạn, cười đến cuồng vọng. Con mắt hắn nhìn chăm chăm vào Ngạo Triết Thiên bắt đầu có chút tiếu ý đầy tính toán, cũng không quay đầu lại nhìn mà phân phó đến mấy gã đồng bọn bên kia: “Đem tiểu tử kia bắt lại, hắn chính là nhi tử bảo bối của vị nam sĩ này, phải không?”
Câu nói sau cùng hắn cố tình ghé vào bên tai Ngạo Triết Thiên mà nói, thậm chí còn ác ý vươn đầu lưỡi ra ɭϊếʍƈ lộng, thế nhưng rất nhanh sau đó, linh thể hắn liền bị siết lại mãnh liệt, trước mắt hắn nhất thời bị phủ bởi một màu đen tuyền…
“Ngươi tưởng là có thể uy hϊế͙p͙ ta sao? Hay là, ngươi nghĩ rằng ta không giết được mấy người các ngươi?” Ngữ khí băng lãnh, tựa như một người máy không có chút gì cảm xúc. Ngạo Triết Thiên cho tới lúc này cũng không hề nhìn lấy hài tử mình một cái, Nhưng thực tế trên trán hắn đã toát chút mồ hôi lạnh, chỉ là quá mờ, nên không thể trông thấy.
ch.ết tiệt, bọn chúng muốn dùng Ngạo Tật uy hϊế͙p͙ lại hắn, chỉ cần hắn lơ là một chút, thì kết cục sau cùng của cả hai người bọn hắn chỉ có cái ch.ết. Những ma vật này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ, vậy nên, hiện tại chỉ có thể đánh cược một phen.
Đem sinh mệnh của bọn họ ra đánh cược.
Dựa theo tâm lý ích kỉ của ma vật, bọn chúng hẳn sẽ không mạo hiểm sinh mệnh của mình đến giết hại một hài tử không có chút uy hϊế͙p͙ nào, bởi vì trong mắt bọn chúng, vì một gã nhân loại mà chấp nhận may rủi với sinh mệnh, chính là rất không đáng.
Điểm này, là hắn dựa theo nhãn thần cao ngạo của bọn chúng cùng hành vi mà phán đoán.
Vậy nên sẽ có bảy phần cơ hội là bọn chúng sẽ chọn dùng khế ước, mà ba phần còn lại chính là chọn lựa mạo hiểm, bởi vì bọn chúng cũng không thể nhẫn nhịn được khi có kẻ khác dẫm đạp lên đầu bọn chúng, chỉ là so với bị sỉ nhục, tính mệnh quan trọng hơn mà thôi.
Giả như, trong trường hợp xấu nhất, bọn chúng thực sự muốn giết Ngạo Tật, như vậy thì dù cho phải hy sinh cả tính mệnh này, hắn cũng sẽ bắt bọn chúng phải đền mạng!
“Nhân loại! Ngươi không để ý đến sự sống ch.ết của hắn sao? Hắn là con của ngươi!” Bọn chúng nắm lấy con trai của Ngạo Triết Thiên giơ lên thị uy, thế nhưng vẫn không thể thấy được bất luận một biểu tình khẩn trương gì trên khuôn mặt của gã nhân loại kia, bọn chúng cảm thấy có chút kinh ngạc cùng thất vọng.
“Thật buồn cười, giả như ta có tuân theo, các người sẽ tha cho chúng ta? Thỉnh không nên xem người khác cũng ngu ngốc như mình, hay là, các ngươi muốn đem tính mệnh ra đánh cược với ta?” Bàn tay Ngạo Triết Thiên vẫn nắm chặt cái cổ của ma vật, song nhãn bình tĩnh không chút gợn.
“Ngươi nghĩ rằng chúng ta không dám giết hắn? Chúng ta sẽ đem hắn xả làm tám mảnh!”
“…” Ngạo Triết Thiên vẫn bất động.
“Nếu không, chúng ta sẽ xé toạc hắn ra ngay trước mặt ngươi!” Thanh âm của ma vật đã không còn khí thế như trước.
“Không nên thử thách lòng kiên nhẫn của ta như vậy, một, là chúng ta ký kết khế ước, tất cả mọi người đều an toàn như không có chuyện gì xảy ra. Hai, các ngươi giết hắn, ta giết các ngươi, ta thề sẽ không khiến cho các ngươi phải thất vọng.” Tự tin, một sự tự tin tuyệt đối. Lúc này khóe miệng Ngạo Triết Thiên đã nhếch lên thành một nụ cười nhạt. Theo phân tích tâm lý, ma vật sẽ không có ý giết Ngạo Tật, bởi vì bọn chúng đã nói ra phương pháp giết chóc, sau lại sợ hắn không tin mà đổi sang một biện pháp khác, muốn dọa hắn sợ, thế nhưng lại không hề hay biết cách nói chuyện như vậy lại vô tình để lộ ra ý định thỏa hiệp trong lòng bọn chúng.
“…” Mấy ma vật đã có chút bất lực, xem ra, thực sự phải ký kết khế ước, dù sao, vì một gã nhân loại thấp kém nhỏ nhoi mà đánh cược tính mệnh. thực không đáng chút nào.
Ngay khi Ngạo Triết Thiên định ký kết khế ước theo bọn chúng, sau lưng cư nhiên lại phát lạnh, cũng cùng lúc đấy khóe miệng của ma vật lại câu lên thành một tiếu ý âm hiểm như đang thưởng thức một vở hài kịch.
Hỏng!
Phía sau lưng Ngạo Triết Thiên, một ma vật tóc dài vô thanh vô tức âm thầm xuất hiện, khuôn mặt hắn cũng với mấy gã khác có chút bất đồng, hắn có hai mắt, tướng mạo cũng tương đối giống với một nhân loại bình thường, chỉ là anh tuấn hơn rất nhiều, trên thân còn có một hình xăm kỳ dị mà thần bí, xem ra hắn là thủ lĩnh của đám ma vật này.
Khuôn mặt hắn trong bóng tối hoàn toàn không có chút biểu tình nào, nhưng song nhãn lại mang theo một loại quang mang băng lãnh tàn nhẫn. Móng vuốt dài sắc bén dưới ánh trăng hiện lên một tia sáng quỷ dị, trong nháy mắt ngay khi móng vuốt kia trực tiếp xả xuống muốn xé toạc gã nam nhân không kịp phòng bị trước mắt, thế nhưng cuối cùng bàn tay hắn lại bất chợt dừng khựng lại giữa không trung.
Tựa như bị điện giật.
Ngạo Triết Thiên tuy chưa hề nhận bất cứ thương tổn nào, nhưng vì một khắc sơ suất như vậy cũng khiến hắn toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng rất nhanh phát hiện ra không chỉ riêng hắn mà đám ma vật phía sau cũng đột nhiên run rẩy, ngay cả ma vật đang bị hắn khống chế cũng phát run, ánh mắt của bọn chúng như một con cá bị quẳng lên bờ, trợn to kinh hoảng, ngay cả hô hấp cũng dần trở nên hỗn loạn.
Mà không khí, dường như cũng ngưng trọng, áp lực, nặng nề.
Đột nhiên, Ngạo Triết Thiên quay đầu qua nhìn.
Ánh trăng không hay từ khi nào đã nhuốm một màu đỏ rực, một thân ảnh cao lớn mà thon dài lẳng lặng đứng sừng sững ngay bên lan can. Ánh sáng yếu ớt từ đằng sau phản lên khiến cho không thể trông thấy rõ hình dạng của hắn, thế nhưng dưới ánh tàn nguyệt u ám lại có thể thấy được những lọn tóc dài đỏ như máu của hắn diêu động ưu nhã trong gió, cuồng vọng và cao ngạo, dường như là một bậc vương giả quân lâm thiên hạ, một khí thế mạnh mẽ không để kẻ khác có cơ hội phản kháng lại, tản ra một cách tự nhiên như thể vốn đã là như vậy, khiến cho những kẻ thấp hèn hơn không thể không cúi đầu mà tung hô thần thánh.
Mà người này, Ngạo Triết Thiên cảm thấy vừa có phần quen thuộc, nhưng rồi lại thấy thật xa lạ.