Quyển 3 - Chương 3

Ngạo Triết Thiên vừa mới chạy tới nơi, nhưng cũng chỉ lẳng lặng nhìn Vong Dạ đem nhi tử của mình đặt giữa sân. Tựa hồ như cảm ứng được mình đang quan sát, đối phương ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nhưng rất nhanh đã liền cúi xuống, ngay giữa không trung dùng hồng sắc ma lực vẽ lên một loại dạng như viễn cổ đồ văn, ma pháp nguyên tố trong không khí cũng dần dần vũ động.


Một cái liếc mắt kia, lại khiến cho Ngạo Triết Thiên cảm thấy có chút lãnh đạm ẩn giấu, nhất thời một loại cảm giác hoảng loạn không rõ từ đâu xuất hiện dấy lên trong tâm trí hắn.
Vong Dạ cũng chưa một lần dùng nhãn thần như vậy nhìn hắn, một lần cũng không có.


Đối phương luôn luôn dùng ánh mắt như muốn thiêu đốt kẻ khác mà yên lặng quan sát hắn, trong đó còn ẩn chứa cả ái tình say đắm sâu sắc mà ai cũng dễ dàng nhìn ra được, nhãn thần khiến hắn mỗi lần nhìn vào đều khiến thâm tâm hắn rối loạn.


Mà chưa bao giờ lại giống như ngày hôm nay, dường như là có một tầng phân cách nào đó rất khó nói.


Nam nhân trong lòng rối loạn, đưa mắt nhìn hai người đứng giữa nghiễm tràng, tâm tư không hay là đã phiêu lãng đến tận nơi nào, đến khi hắn tìm lại được ý thức của mình thì việc chữa trị của Vong Dạ cũng đã tới hồi kết thúc. Chỉ thấy một viên hồng sắc đỏ như máu, là một ma pháp cầu có hình dáng cực đẹp chậm rãi từ bụng của Ngạo Tật đi vào cơ thể hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nguyên bản tái nhợt đến không chút huyết sắc cũng dần dần trở nên hồng nhuận.


Ngạo Triết Thiên yên lặng đi tới. Nhưng lúc này hắn lại không nhìn Vong Dạ, bởi vì trong thâm tâm hắn đang kháng cự rất kịch liệt, thậm chí còn sợ nhìn thấy nhãn thần hờ hững của Vong Dạ một lần nữa.


available on google playdownload on app store


Thế nhưng, cũng bởi vì hành động này, hắn chỉ chuyên tâm nhìn chăm chú vào nhi tử, nên cũng không hề phát hiện ra sắc mặt Vong Dạ trắng bệch, thảm hại hơn vừa nãy rất nhiều, trên cổ áo cũng còn vương lại một vết máu nhàn nhạt. Ngay cả song nhãn đẹp như hai viên hồng ngọc tuyệt mỹ, giờ phút này cũng phủ lên một tầng xám đen suy yếu.


Mơ hồ nghe được một tiếng thở dài nhẹ như có như không, hắn ngây ngốc đứng ngẩn người ra, trong ngực chợt cảm thấy căng thẳng, đến khi hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Vong Dạ, lại chỉ thấy được bóng lưng của đối phương.


Hồng phát nam nhân như là nhẹ nhàng lắc đầu, ngay cả quay đầu nhìn cũng không, hướng thẳng đến phía con đường tối mù trước mắt mà đi.


“Vong Dạ…” Ngạo Triết Thiên nhẹ nhàng kêu một tiếng. Không biết vì sao, Vong Dạ thân thể rõ ràng là rất cường hãn mà anh tuấn, nay thoạt nhìn lại có chút suy yếu, có phải vì việc trị bệnh vừa rồi?
Đối phương dừng lại, thế nhưng cũng không hề quay đầu.
“Ngươi phải quay lại sao?”


Yên lặng trong chốc lát, hồng phát nam nhân lặng lẽ gật đầu.
“Ta chờ ngươi.”


Ba chữ này nói ra, cảm giác được rất rõ ràng nam nhân vừa cứng người lại trong thoáng chốc. Hắn dường như đang kiềm chế điều gì đó, thậm chí có chút nôn nóng mà nắm nắm lấy bàn tay mình, sau lại mãnh liệt tiêu thất trong bóng tối.


Nhìn nơi Vong Dạ vừa tiêu thất, lo lắng trong thâm tâm Ngạo Triết Thiên càng thêm nhiều, hắn sao phải quay lại đó? Vì sao lại đột nhiên ly khai? Vì sao cái gì cũng không nói?


Những câu hỏi không lời giải đáp cứ vậy khuấy đảo toàn bộ trí óc hắn, khiến hắn có chút không để ý rằng con trai của mình đã yếu ớt tỉnh dậy.


“Đau quá…” Thanh âm suy yếu có chút vô lực truyền từ đôi môi tái nhợt của thiếu niên, hắn đầu tiên là mịt mờ nhìn Ngạo Triết Thiên, sau đó nước mắt cũng kềm không được mà rơi xuống.


“Ba ba…” Tiếng nói khàn khàn mà ngây ngô tại nơi nghiễm tràng vắng vẻ này lại xúc động sâu sắc một cách dị thường.


Ngạo Triết Thiên ngay lập tức ôm lấy con trai mình đầy yêu thương, vuốt đầu hắn, có chút kìm nén mà vừa tự trách mình vừa an ủi: “Xin lỗi, ta đã tới chậm… Đừng khóc, không còn việc gì nữa, những quái vật kia đều ch.ết hết rồi…” Bề ngoài của hắn dù thay đổi nhiều thế nào, bất quá cũng chỉ là một hài tử mười tuổi, gặp phải chuyện tình như vậy, không có bị điên đã là hiếm thấy rồi.


Thế nhưng cũng may là còn sống…
Sống, thật tốt…


“Thật đáng sợ… Những quái vật kia thật đáng sợ… Ô…” Thiếu niên sợ hãi run rẩy trong lòng nam nhân, thanh âm có chút không rõ ràng, hắn sống ch.ết cũng nắm chặt lấy y phục của nam nhân, sợ hãi chỉ ngay giây tiếp theo thôi tất cả mọi thứ đều tiêu thất, chính bản thân mình thì một lần nữa rơi vào tay quái vật, hắn không muốn… ch.ết cũng không muốn…


Nam nhân thầm lặng mà ôm chặt lấy thiếu niên trong lòng, chỉ hận không thể tự mình thay thế hắn hứng chịu tất cả mọi thống khổ kia.
“… Tay của ta… Tay của ta !!!” Đột nhiên thiếu niên hét lên thê lương, kinh hoàng nhìn vào cánh tay phải đã bị cụt của mình, hành động hốt hoảng có chút không kiềm chế.


“Ngạo Tật, ngươi bình tĩnh một chút…”
“Tay của ta! Ta muốn tay của ta!!!”


“Ngạo Tật…” Hắn không thể nói với con trai là tay của hắn đã bị ăn tươi… Hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy con mình phản ứng mãnh liệt như vậy, đứa con này đối với hắn trước giờ luôn lạnh lùng, thậm chí đôi khi hắn còn không biết phải đối xử thế nào với nó.


“Đều tại ngươi!!! Đều tại ngươi!!! Ngươi vì sao không xuất hiện sớm hơn… Vì sao!” Thiếu niên điên cuồng đấm vào ngực phụ thân, hắn tuy niên kỉ còn nhỏ nhưng lại sớm theo chủ nghĩa hoàn mỹ, dù thế nào cũng không thể chấp nhận được việc mình thực sự biến thành một người tàn tật.


Nghe những lời chỉ trích này có lẽ là hơi hoang đường, nhưng Ngạo Triết Thiên lại hiểu rất rõ ràng việc con mình trở thành như vậy quả thực là do hắn, nếu như không phải do hắn, thì đứa con sẽ không phải đến thế giới này, càng không lọt vào hiểm cảnh chịu đối đãi dã man như ban nãy.


Vậy nên hắn chỉ có thể im lặng, không hé miệng nói câu nào mặc cho thiếu niên điên cuồng đánh mình.


Cứ như vậy, thiếu niên vừa khóc vừa mắng, đó là hành động phát tiết bất an trong nội tâm, hành động hoàn toàn theo bản năng, nếu không làm vậy, thì hắn cũng không biết bản thân mình phải như thế nào nữa.


“Câm miệng.” Không biết qua bao lâu, thanh âm vừa băng lãnh vừa nghiêm nghị không một dấu hiệu báo trước đột nhiên vang lên từ bên cạnh. Ngữ điệu mơ hồ hàm chứa cả sát ý khiến thiếu niên toàn bộ đều đông cứng tại chỗ. Hai người theo hướng thanh âm vang đến mà quay đầu qua, chỉ thấy Vong Dạ không hay từ lúc nào đã xuất hiện, trên người đã thay một kiện áo ngoài màu đen, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, hồng sắc trường phát tĩnh lặng buông xuống bên người, rõ ràng không có bất cứ một động tác công kích nào, nhưng lại khiến cho Ngạo Tật có loại cảm giác sợ hãi như sắp bị giết tới nơi, so với ma vật thì cảm giác này còn kinh khủng hơn gấp trăm ngàn lần. Nhất thời, thân thể hắn run rẩy, co lại như một cái lá khô trước gió lớn, cả người trốn vào trong lòng Ngạo Triết Thiên, ngay cả hàm răng cũng lập cập va vào nhau.


“Đừng dọa hắn.” Thanh âm bình tĩnh mà ổn trọng của Ngạo Triết Thiên nhất thời xoa dịu đi bầu không khí giữa hai người, cũng có chút không bằng lòng mà liếc qua Vong Dạ, đối phương nhất thời thu lại sát khí khiến kẻ khác phải run lạnh.
Vô hại mà trầm ổn.


Thấy hai người yên lặng đối mặt nhau, Ngạo Tật thỉnh thoảng cẩn cẩn dực dực từ trong lòng phụ thân đưa mắt lên, lén nhìn người nam nhân cường hãn tuy khiến mình sợ hãi vô cùng nhưng cũng lại tuấn mỹ đến không thể tưởng tượng được, thậm chí có chút ngốc người ra, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó khiến cho khuôn mặt đỏ ửng, run rẩy cảng thêm lợi hại.


Hắn mơ hồ còn nhớ, nam nhân kia, từng đối với hắn…


“Chúng ta trước quay về lữ ***.” Thấy con mình đã bình tĩnh lại không ít, Ngạo Triết Thiên chủ động quyết định, sau liền ôm lấy con trai đi về hướng khánh ***, Vong Dạ im lặng bám theo sau, tuy rằng hắn rất muốn giúp Ngạo Triết Thiên ôm đứa trẻ kia, thế nhưng, hắn e là không thể, dù sao hắn vừa rồi cũng làm cái nhân loại kia bị kinh hãi rồi.


Thấy tiểu hài tử xấu xa kia cư nhiên lại dám đánh Thiên Thiên, hắn trong tức thì không kiềm chế được sát ý của mình, tuy rằng mấy cú đánh lực đạo không lớn, nhưng dù thế nào thì hắn cũng không cho phép.
Hắn vừa rồi quả thực là muốn giết đối phương, chứ không đơn thuần chỉ là hù dọa.


May cho tiểu tử xấu xa kia là hắn còn nghe lời Thiên Thiên.


Ba người về đến lữ ***, Ngạo Triết Thiên vốn tưởng có thể một mình tìm Vong Dạ nói chuyện nhưng lại thấy con trai mình liên tục kêu lạnh, đại khái là di chứng do bị mất máu quá nhiều, vậy nên trước mắt phải tìm cho hắn nước sạch và đồ ăn. Ngạo Triết Thiên vốn định nhờ Vong Dạ tìm hộ nhưng Ngạo Tật lại nhất quyết cự tuyệt.


“Ba ba, ngươi tìm giúp ta đi… Có hắn chiếu cố ta là được rồi…”
“… Ngươi chắc chắn chứ?” Hắn không phải mới nãy còn rất sợ sao? Thế nào lại…
“Ân… Thúc thúc này không phải người xấu… Ta biết, khi nãy hắn đã cứu ta…”
“…” Sắc mặt Vong Dạ trở nên rất kém.


“Như vậy, làm phiền ngươi, khi trở về ta có chuyện muốn nói với ngươi…” Ngạo Triết Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn Vong Dạ.
“…” Vong Dạ nhíu mày có chút không bằng lòng, nhưng cũng không cách nào cự tuyệt yêu cầu của nam nhân.
“Ba ba… Ta lạnh…”


“Đợi chút hắn sẽ giúp ngươi đốt lửa.” Ngạo Triết Thiên trấn an nói, thoáng nhìn qua thấy bên cạnh có một hỏa lò, cũng có đủ củi lửa.


“Có thể để hắn ôm ta không… Ta không thích lửa, ngươi biết mà…” Ngạo Tật cúi đầu ủ rũ, Vong Dạ nhất thời nhịn không được mà sát ý dâng lên, nhưng trước mặt Ngạo Triết Thiên cũng không dám để xuất hiện quá lộ liễu.


“…” Ngạo Triết Thiên im lặng mất nửa ngày, cuối cùng bản thân đành phải thỏa hiệp, lần thứ hai có chút áy náy nhìn về phía Vong Dạ nãy giờ không nói gì:”Làm phiền ngươi, ta sẽ rất mau quay lại.”
“…”


Cuối cùng, Ngạo Triết Thiên mang theo cây đuốc đơn độc xuất môn, mà Ngạo Tật thì lại rất thỏa mãn, tuy có hơi hồi hộp mà ngả vào trong lòng Vong Dạ, hắn thậm chí còn nghe được tiếng tim đập cuồng loạn của mình. Nam nhân này tuy rất băng lãnh, thế nhưng thân thể lại vô cùng ấm áp, khí tức trên người cũng dễ chịu vô cùng.


Thế nhưng hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi được bao lâu, ngay lúc Ngạo Triết Thiên rời đi, Vong Dạ liền dùng sức đem hắn từ trong lòng xô ngã xuống mặt đất.


Một thanh huyết sắc trường kiếm vô thanh vô tức vươn ra từ trong tay Vong Dạ, mũi kiếm chỉ thẳng vào mặt Ngạo Tật, đôi ngươi lạnh lùng không giống thường nhân như đang nhìn xuống một con giòi bọ bẩn thỉu không đáng để mắt tới, có thể tùy ý giẫm nát bất cứ lúc nào, hoàn toàn không có chút cảm xúc.


Ở nơi không có Ngạo Triết Thiên, hắn cũng keo kiệt không muốn lãng phí tâm tư của mình lên kẻ khác.
Thế nhưng, đối với thiếu niên bị dọa đến muốn phát khóc kia, hắn chung quy vẫn không xuống tay.


Không phải là không đành lòng, chỉ là hắn dù thế nào cũng không muốn trông thấy bộ dạng đau lòng của người kia, còn chưa nói đến người kia hoàn toàn có khả năng vì việc này mà hận hắn.


Nhẹ tay giương lên, huyết sắc trường kiếm nhanh chóng hóa thành một đám sương hồng sắc rồi tiêu thất trong lòng bàn tay hắn. Vong Dạ ngay cả nhìn cũng lười, không buồn liếc mắt đến thiếu niên mà ngồi xuống bên cạnh.


Mà kim phát thiếu niên vẫn còn ngồi dưới đất thì lại ủy khuất vô cùng, môi run lên nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra chút thanh tú hơi khả ái cúi xuống, không thể trông thấy được vẻ mặt hắn, nhưng theo bờ vai đang run rẩy kia thì lại cảm giác được hắn vô cùng tủi thân.


Theo một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, thanh âm nức nở nhỏ vụn bắt đầu truyền khắp căn phòng tĩnh mịch, thương cảm dị thường.
Chỉ đáng tiếc là hồng phát nam nhân ngồi an tĩnh bên kia lại hoàn toàn không thèm đếm xỉa.


Khóc khóc, tựa hồ như phát hiện ra nam nhân căn bản sẽ không đến an ủi mình, thiếu niên ngừng khóc, ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Vong Dạ hồi lâu, có chút chật vật dựa vào cái bàn bên cạnh mà đứng lên, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh gắt gao nắm lấy tấm chăn, ngồi thu lại thành một khối.


Một cỗ hỏa nộ từ song nhãn hắn tỏa ra, hắn không nhìn Vong Dạ nữa.


Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại bắt đầu không thể kiểm soát được hai mắt mình, lúc nào cũng không tự giác mà liếc sang nam nhân đang ngồi nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng là ánh nến tỏa ra rất ấm áp, mà hồng sắc nam nhân bán dựa vào ghế vẫn mang vẻ lạnh lùng như cũ, càng lúc càng trở nên tuấn tú, song nhãn hẹp dài có chút lười biếng mà khép hờ, lẳng lặng trông ra bên ngoài cửa sổ, ánh trăng bạc ôm lấy những đường cong hoàn mỹ bên mặt nghiêng của hắn, hòa cùng với thân thể thon dài mà cường hãn.


Giống như một con huyết báo đang nghỉ ngơi.
Không để cho kẻ khác quấy rối.
Cũng chẳng buồn để tâm đến sự tồn tại của kẻ khác.


Ngạo Tật tay nắm chặt lấy tấm chăn đơn, hắn nghĩ muốn được song nhãn hồng sắc kia nhìn vào… Cho dù là trừng lên nhìn mình cũng được. Thế nhưng, hắn lại không dám làm gì, vì người kia… Thật sự là muốn giết hắn.


Đột nhiên, bên trong cơ thể hồng phát nam nhân như bị trúng một đòn trọng kích, chấn động mãnh liệt, huyết sắc trường phát dường như cũng dự cảm được điều không lành mà cuồng loạn diêu động.


Dưới ánh nến mịt mù, chỉ thấy Vong Dạ dường như là phi thường thống khổ mà nắm lấy vạt y phục trước ngực, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống gương mặt trắng bệch của hắn, ngay cả thân thể cũng run rẩy kịch liệt.


Ngạo Tật kinh hoảng nhìn nam nhân đột nhiên trở nên như vậy, nhất thời không biết phải làm thế nào.


Một tiếng “Đông” lớn vang lên, Vong Dạ từ trên ghế ngã sõng xoài xuống đất, huyết sắc trường phát mất trật tự xõa trên mặt đất, thống khổ cuộn mình lại, một loại đau đớn như toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị cắn xé khiến hắn ngay cả chút thanh âm cũng không bật ra được, chỉ có thể cuồng loạn đem toàn bộ xung quanh phá nát. Thậm chí móng tay sắc nhọn còn để lại trên sàn đá những vết trảo ghê người.


“… Ô” Tiếng kêu rên cố kiềm nén truyền ra từ đôi môi bị chính hắn cắn đến bật máu, Vong Dạ rên rỉ như một con dã thú đang dần tiến cái ch.ết, khàn khàn mà vô lực. Một cỗ máu tươi tanh tưởi mang theo nhiệt độ nóng bỏng từ nội tạng dâng thẳng lên yết hầu hắn, song nhãn huyết sắc nhất thời phủ lên một màu xám ngắt, ngay cả hô hấp cũng ngừng trệ, nhưng hắn lại ngoan cố đem ngụm máu đen kia nuốt ngược xuống, nhất thời cảm thấy hỏa nhiệt nóng kinh người kia so với thống khổ khi nãy còn kinh khủng hơn gấp mười lần, hắn làm vậy đơn giản chỉ vì không muốn người kia nhìn thấy máu của hắn.


“Ngươi… Ngươi làm sao vậy…” Không biết đã qua bao lâu, Vong Dạ toàn thân hư thoát bán nằm trên mặt đất, Ngạo Tật lúc này mới có dùng khí cẩn cẩn dực dực tiến lại gần.


“…” Vong Dạ không để ý đến đối phương, hắn liều mạng tự mình khôi phục lại nơi vừa bị đả phá trong cơ thể. Tranh thủ nhanh lúc Ngạo Triết Thiên chưa trở về mà điều chỉnh lại để hắn không nhìn ra điểm dị thường.


“Uy… Thế nào lại không để ý tới người khác…” Một lần lại tiếp một lần bị khinh thường khiến thiếu niên cảm thấy phi thường phẫn nộ. Hắn cũng là vì quan tâm đối phương… Vì sao lại không để ý đến hắn…


“Ngươi nói chuyện a, ngươi rốt cuộc là người thế nào vậy…” Hắn mất hứng đẩy Vong Dạ một cái, đồng thời cũng lại phát hiện nhiệt độ trên người đối phương thực sự nóng đến dọa người, nhất thời có chút đau xót.
“Cút.” Đối phương lãnh đạm đáp lại hắn một chữ.


Ngạo Tật nhất thời bị dọa đến phát run, thế nhưng vẫn cố chấp không chịu ly khai, chỉ lẳng lặng nhìn Vong Dạ nằm trên mặt đất, lại nhìn thấy huyết sắc trường phát của hắn vương tán loạn trên mặt đất, nhìn thấy đôi chân mày nhíu chặt lại cùng với đôi môi tuy tái nhợt nhưng vẫn rất khêu gợi.


Trong đầu nhất thời hiện ra một hình ảnh…
Khi người kia uy hắn uống hết dược thủy…
Thiếu niên trở nên thất thần, trong lúc chờ hắn phục hồi lại tinh thần, ngón tay mình trong vô thức đã vươn ra tìm đến đôi môi tái nhợt kia, lạnh lẽo mà mềm mại.


Mà song nhãn nam nhân lại tràn ngập sát ý giương lên trừng nhìn hắn, nhưng không có phản kháng…
Bởi vì hiện tại hắn chưa thể động đậy được…
Hắn ngay cả cử động một ngón tay cũng rất là khó nhọc —


“Ta nói lại một lần nữa, ngươi cút cho ta…” Thế nhưng câu nói tiếp theo của Vong Dạ lại tiêu thất trong miệng của thiếu niên. Thiếu niên bị mê hoặc cố sức cúi người cường hôn nam nhân, giống như một con tiểu miêu đang ɭϊếʍƈ lộng một con hùng sư.


Một trận chán ghét cường liệt dâng lên khiến Vong Dạ tức giận đến nỗi nội tức vừa mới điều chỉnh ổn định ngay lập tức lại trở nên hỗn loạn, nhưng hắn lại đem những hỗn khí này lần thứ hai nén xuống. Khí lực khôi phục, trong nháy mắt hắn mãnh liệt một tay hất văng thiếu niên ra ngoài, thân thể nhỏ bé yếu ớt nhất thời bị đánh văng đến cái bàn, rồi lại tiếp tục đập mạnh vào tường, vết thương ở cánh tay bị cắn đứt lần nữa lại chảy ra máu tươi, ngay cả chỗ đầu bị đập vào cũng bắt đầu chảy máu.


Thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
“Ngươi muốn ch.ết…” Nam nhân đứng lên, song nhãn lạnh lùng xuất hiện một tia huyết hàn quang. Hắn vừa định bước đến, lại bị một bóng người đột nhiên xuất hiện làm cho đông cứng lại.


“Ngươi muốn làm gì!” Ngạo Triết Thiên song nhãn từ trước đến nay luôn bình tĩnh giờ phút này lại mang theo hỏa nộ cường liệt nhìn thẳng vào Vong Dạ, tức giận đến cả người đều phát run.






Truyện liên quan