Quyển 3 - Chương 10
Lúc này, Ngạo Triết Thiên đột nhiên cảm thấy một trận hàn ý rùng mình từ phía sau lưng truyền đến khắp cơ thể hắn, hắn theo bản năng lập tức đưa tay lên huy đao phản kích! Với thân thể của hắn bây giờ, tuy rằng đã gần đến cực hạn, nhưng cũng không phải là không có cơ may chiến thắng.
Một người khi quyết tâm vì một người khác, thường thường có thể làm được nhưng chuyện mà bình thường tuyệt đối không thể làm được, đặc biệt là khi liên hệ đến tính mệnh.
Tuy rằng ý chí cường lực phát huy tác dụng tại thời điểm này là rất tốt, nhưng nếu như không có năng lực bản thân chống sỡ, cũng không thể bạo phát được như vậy, đó là một loại năng lượng không thuộc về bất cứ nguyên tố nào trên thế giới này, thường sẽ có lực công kích lớn đến không tưởng.
Thế nhưng, dù Ngạo Triết Thiên nắm trong tay không ít phần thắng, nhưng thân thể trong nháy mắt đột nhiên lại cứng đờ lại, mọi công kích đều dừng lại. Bởi vì, hắn trông thấy cảnh tượng bên kia.
Hàn mộng hoa?
Bông hoa đang nằm trong tay của một tinh linh, mà khóe miệng đối phương lại mang theo một tiếu ý âm trầm, ngón tay thon dài mang đầy tính thị uy, một chút lại một chút thong thả bóp chặt lại, mà bông hoa, theo sức đè nén thong thả kia cũng từ từ thu lại thành một khối, móp méo lại phảng phất như chỉ cần dụng thêm chút lực nữa, cánh hoa sẽ lập tức bị hủy hoại thành những mảnh nhỏ vụn nát.
“Không!!!” Khuôn mặt Ngạo Triết Thiên nhất thời trắng bệch ra, bởi vì bông hoa đang từng chút bị bóp lấy trong tay người kia, lúc này trong mắt Ngạo Triết Thiên, lại giống như đang nhìn thấy sinh mệnh của Vong Dạ bị nắm lấy, đang từng bước từng bước bị hủy diệt.
“Thế nào? Ngươi cũng biết sợ?” Nam nhân phía sau, những ngón tay băng lãnh nhẹ nhàng mà mang theo hàm ý không thể chống cự chộp lấy cổ hắn, chậm rãi siết lại. Mà nam nhân cũng không hề có ý phản kháng.
“Các ngươi đến tột cùng là muốn thế nào…”
Ngạo Triết Thiên thấp giọng có chút mệt mỏi nói, mang theo một loại ý tứ từ bỏ phản kháng.
“Ha hả…”
Tinh linh phía sau nhẹ nhàng nở nụ cười, cười đến khiến kẻ khác phải phát lạnh, cùng lúc đấy bàn tay kia, vô thanh vô tức ôm lấy thắt lưng hắn, ngay lúc đưa hắn kéo vào lòng mình cũng nhẹ nhàng ghé vào tai hắn thổi khẽ một cái, dùng ngữ điệu băng lãnh đến dị thường nói: “Chúng ta nghĩ bản thân có nghĩa vụ làm cho ngươi hiểu rõ ràng triệt để cái lập trường của chính ngươi, sau đó, chúng ta sẽ thả ngươi đi, đương nhiên, cùng với bông hoa kia.”
Lời vừa nói xong, ba tinh linh kia cũng bắt đầu tiến về phía Ngạo Triết Thiên. Thong thả, ưu nhã, nhưng cũng mang theo cảm giác đè nén không gì sánh được.
“Lập trường? Là có ý gì?”
Nhìn ba người đang từ từ đến gần, Ngạo Triết Thiên chau mày lại. Hắn không thể lý giải được ý tứ của bọn họ, nhưng từ tận sâu trong đáy lòng vẫn nổi lên một trận bất an không thôi. Hắn nguyên là không có thói quen cùng nam nhân khác tiếp xúc quá gần, theo bản năng muốn giãy ra nhưng lại bị ôm chặt hơn, chặt đến mức có thể cảm thấy rõ ràng được nam tính khí tức băng lãnh của đối phương.
“Không nên phản kháng, nếu như ngươi không muốn trông thấy đóa hoa kia bị bóp nát.”
Tinh tế thì thầm bên tai Ngạo Triết Thiên, ngón tay tinh linh vuốt một đường trên cái cổ màu mật ong của Ngạo Triết Thiên, tiếp đó, tiến đến miệng vết thương trên vai hắn, cố sức đè xuống!
“Ô!” Nam nhân không chịu được mà thấp giọng kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể đau đến mức không thể khống chế mà run lên.
“Rất đau sao? Mới nãy rất thô bạo… Ngay cả ở đây cũng bị thương a…” Tinh linh tiến lại gần Ngạo Triết Thiên, bàn tay thon dài xoa lấy vết đao thương ở bên trong đùi nam nhân, cực kỳ ái muội.
Nơi này là hắn cố ý chém thương.
Nam nhân đau đến hít vào mấy ngụm lãnh khí, song nhãn sắc bén trừng lên nhìn kẻ kia, sát khí nồng đậm nhất thời tản ra, nhưng vẫn như cũ không hề phản kháng lại. Tựa như một con hắc báo giương lên móng vuốt sắc lạnh uy nghi, nhưng lại có chút kiêng kỵ mà không hề nhúc nhích.
Trông thấy vậy, tinh linh với mái tóc dài lượn sóng khoái trá nở nụ cười, ngón tay khẽ động cái di chuyển lên phía trước.
“Ngươi dùng cái gì để mê hoặc Minh vương?” Tinh linh phía sau cúi đầu cười, móng tay nhẹ nhàng khơi lấy bộ y phục màu đen của Ngạo Triết Thiên, sau đó, theo thân thể hắn mà từng chút một xả xuống, thẳng đến khi từng đường cơ thước da phiêu lượng trên thân lộ ra trước ánh mắt của những nam nhân kia.
Thân thể màu mật ong, mang theo những vết giảo ngân cùng vết thương.
“Chỉ bằng thân thể lão nam nhân này?”
Tiếng cười trào phúng truyền đến bên tai, đầu lưỡi ướt át tiến vào ɭϊếʍƈ lấy lỗ tai hắn, giống như lưỡi xà. Nam nhân không chịu được mà nhăn mi lại, nghiêng đầu qua một bên, nhưng vô tình lại đưa cái cổ đến bên miệng đối phương.
“Vết thương còn đang chảy máu, nếu như ch.ết, chơi đùa cũng không còn vui nữa…” Đầu lưỡi lạnh lẽo theo cái cổ nam nhân trượt dần xuống, sau đó chuyển qua ɭϊếʍƈ lấy miệng vết thương bên vai nam nhân.
Ngạo Triết Thiên đầu tiên là thấy một trận tê dại, sau đó là lạnh lẽo, cuối cùng là một đau đớn như kim châm xát muối từ chỗ vết thương truyền đến.
Theo sự ɭϊếʍƈ lộng của tinh linh, vết thương sâu hoắm dữ tợn cũng bắt đầu chậm rãi khép lại, nhưng khép lại như vậy, vết thương giống như liên tục bị kéo xé ra rồi lại liền vào, đau đến mức khiến nam nhân run rẩy lên từng đợt, nhưng trước sau vẫn kiên cường cắn răng không rên lấy một tiếng. Bởi vì hắn đến tột cùng không thể biết được các tinh linh muốn gì, vậy nên hắn hiện tại cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
ch.ết tiệt, thật chóng mặt…
Mồ hôi theo gương mặt cương nghị của nam nhân không ngừng chảy xuống, mất máu quá nhiều cùng với đau đớn kịch liệt khiến đôi môi nam nhân đã thành một mảnh trắng bệch. Hắn rõ ràng đã rất suy yếu nhưng lại cố bày ra dáng vẻ kiên cường khiến tinh linh kia lần nữa khoái trá nhếch khóe miệng lên, song nhãn mơ hồ như có dục hỏa thi ngược thiêu đốt.
Ngón tay thon dài lần nữa hướng đến miệng vết thương bên trong đùi nam nhân, mấy chú văn âm ngầm khó hiểu vang lên, vết thương do đao thương chém ra bắt đầu khép lại, đau đớn so với ban nãy còn tăng thêm vài phần.
“Ô…”
Vết thương trên đùi một lần nữa bị trùng kích, đau đớn không ngừng tăng lên đến mức khó có thể chịu đựng, Ngạo Triết Thiên có chút vô lực mà quỳ rạp xuống đất, đau đớn kịch liệt khiến song nhãn hắn tối lại, ý thức nhất thời có chút hỗn loạn. Tinh linh ôm lấy hắn ở phía sau càng lúc càng làm càn, lại không biết được bàn tay ai đang tùy ý vuốt ve thân thể, không chịu được muốn giãy vài lần nhưng đổi lại là một cái tát không hề lưu tình. Ngay sau đó lại bị đối phương nắm lấy tóc kéo ngược ra đằng sau, thẳng đến khi đôi môi bị hung hăng cắn xé, Ngạo Triết Thiên lúc này mới hiểu được cảnh ngộ mà mình sắp phải đối mặt kế tiếp.
Hắn trước là âm thầm cả kinh, sau đó, lại trở lại vẻ băng lãnh.
Thắt lưng màu đen bị xả xuống một cách nóng vội, cái quần duy nhất cũng nhanh chóng theo móng tay của tinh linh bị kéo xuống thành một mớ vải rách tươm. Ngạo Triết Thiên cảm thấy hai chân mình bị ai đó xả ra, cuối cùng là một nam tính thân thể băng lãnh chen vào. Hắn đầu tiên là khẽ nhíu mày lại, cuối cùng lại yên lặng nhắm mắt, không còn bất luận phản ứng nào nữa.
Tựa hồ như bất mãn với thái đội vô cùng coi thường của Ngạo Triết Thiên, tinh linh với mái tóc dài dợn sóng màu trắng đưa tay ra bắt lấy cằm hắn, ép hắn phải chuyển qua nhìn mình, thẳng đến khi song nhãn trong suốt đen như bóng đêm ẩn chứa quang mang kia lần nữa băng lãnh nhìn mình, tinh linh mới hòa hoãn lại kích động nôn nóng, thậm chí còn ác ý nở nụ cười, rõ ràng là một khuôn mặt thanh tú, lúc này so với ai cũng đều cười đến mức nhan hiểm hơn hẳn.
Ngạo Triết Thiên hiểu rõ đối phương muốn nói gì, vậy nên hắn im lặng chờ đợi, nhưng trong thâm tâm lại vô thức lại kháng cự lại, không muốn nghe những lời tinh linh nói, hắn cảm thấy thật khó hiểu, tựa hồ những tất cả mọi chuyện đây sẽ vì những lời nói kế tiếp mà thay đổi hoàn toàn.
“Ngươi biết lập trường của chính mình không?” Ngón tay tinh tế vuốt ve lấy cơ bụng rắn chắc mà trơn mượt của nam nhân, tinh linh ghé sát vào bên tai Ngạo Triết Thiên nói. “Hay phải nói là… Chính ngươi cũng cảm nhận được rồi?”
Tiếp đó tinh linh rất khoái trá khi phát hiện ra, trong song nhãn luôn bình tĩnh của nam nhân lúc này lại xuất hiện một tia dao động run rẩy khó nhận thấy.
“Ta nghĩ chính ngươi cũng biết… Ngươi căn bản không phải là Tinh Linh Hoàng, đương nhiên, càng không thể là chuyển thế của hắn…” Nói xong, tinh linh phá lên cười, tiếng cười lộ rõ hàm ý châm chọc cùng giễu cợt.
Ngạo Triết Thiên nghe xong, còn chưa kịp phản ứng triệt để với lời nói của tinh linh, hai chân liền bị giật ra mãnh liệt, cố sức xỏ xuyên qua, không có bất luận cái gì ngoạn đùa trước, cứ vậy cương ngạnh mà tiến nhập.
Nam nhân không khỏi ngẩng đầu lên, thống khổ hít từng ngụm khí lạnh, cảm thấy thân thể mình như bị xé rách ra, có cảm giác muốn nghẹt thở.
Nhưng trong đầu hắn vẫn luôn lặp đi lặp lại một câu nói.
Ngươi căn bản không phải Tinh Linh Hoàng…
Ngươi căn bản không phải Tinh Linh Hoàng…
Ngươi căn bản không phải Tinh Linh Hoàng!
Không…
“Thế nào, sự thật này ngươi không thể chấp nhận?” Thấp giọng khàn khàn nói, tinh linh nắm chặt lấy thắt lưng có chút run rẩy của nam nhân, khóe miệng mang theo tiếu ý cúi xuống ɭϊếʍƈ lấy cái cổ của hắn, bên dưới thân đầu tiên là chậm rãi rời ra, sau lại tiến nhập cường liệt, phảng phất như muốn đem người dưới thân cường ngạnh đâm đến rách toạc: “Hay nên nói là… Hiện thực rằng tình yêu của Minh vương căn bản không phải là thuộc về ngươi nên mới không thể chấp nhận?”
“Câm miệng…” Nam nhân ngay cả thanh âm cũng phảng phất như đang kiềm nén điều gì đó, hắn muốn đẩy tinh linh ra, thế nhưng, lại vô lực.
Băng tinh linh phía sau bắt lấy hai tay hắn, sau lại dùng thanh âm so với ác ma còn âm trầm hơn nói bên tai hắn: “Toàn bộ mọi người trên đại lục này đều biết, Minh vương chỉ yêu duy nhất Tinh Linh Hoàng… Có một câu chuyện kể thế này ngươi có biết không? Một vị hồng phát vương giả so với bất luận kẻ nào cũng đều cường hãn vượt trội, đã từng vì cái ch.ết của ái nhân mà giáng xuống huyết vũ khắp bầu trời khắp đại lục. Mọi người nói đó là nước mắt của hắn, bởi vì con người khi chạm đến huyết vũ đều không tự chủ được mà bật khóc… Ta nghĩ, ngươi cùng hắn ở lâu như vậy, so với bất luận kẻ nào cũng rõ ràng hơn cả, vị vương giả kia đối với Tinh Linh Hoàng yêu thương biết nhường nào…”
“…” Sắc mặt nam nhân lúc này, xám đen đến đáng sợ hơn bất cứ lúc nào.
“Còn ngươi, chỉ là vật chứa tạm thời cho Tinh Linh chi tức. Tinh Linh Hoàng của chúng ta ngày trước chọn ngươi, chỉ là do thể chất của ngươi rất thích hợp mà thôi, đó là vinh quang vô thượng của ngươi. Mà ngươi, cư nhiên lại đón nhận lấy tình cảm thuộc về người khác, lại còn hoang tưởng đó là tình cảm dành cho ngươi! Buồn cười! Quá mức buồn cười! Nhân loại ti tiện! Ngươi hẳn là phải thấy rõ thân phận của mình! Ngươi chỉ là một gã đê tiện mà bất cứ ai cũng có thể thượng! Không có bất luận tư cách gì đứng bên cạnh Minh vương.” Tinh linh phía sau đột nhiên thu lại tiếu ý, thô bạo đem Ngạo Triết Thiên dưới thân tinh linh kia kéo ra, cầm lấy tóc hắn xoay lại ấn xuống mặt đất, sau đó, điên cuồng từ phía sau tiến nhập hắn.