Quyển 1 - Chương 11
Xét thấy trận chiến này, là trận chiến lớn đầu tiên kể từ khi tân đế kế vị.
Toàn bộ triều Đại Chu chú ý khác thường đến trận chiến đầu tiên này, chủ yếu vì Kỳ Kiến Ngọc làm chủ tướng, theo lý thì càng trở thành tâm điểm chú ý của thiên hạ.
Trong một năm này, dù Vạn Dực đi đến đâu, cũng có thể nghe được tin tức mới nhất về Tề vương điện hạ.
Đương nhiên, bản thân nàng cũng không nhàn rỗi......
Mười bốn tuổi, vóc dáng Vạn Dực ngày càng nảy nở, chấn động kinh thành, ở cái nơi đẹp là nhất này, trên dưới đều lưu truyền -- “Thiên hạ ai cũng biết vẻ đẹp của Vạn Lang!”
Về phần Quốc Tử Giám ngày nay, Thái Học song bích chỉ còn sót lại một mình Vạn Dực, nàng dung mạo xinh tươi nói cười duyên dáng, nghiễm nhiên đã thành tình nhân trong mộng của hầu hết thiếu niên đang tuổi xuân thì.
Đương nhiên, triều Đại Chu thịnh hành tình cảm nam - nam, trong đó cũng không thiếu những chàng trai gan lớn, vụng trộm viết thư hẹn nàng ra sau núi, muốn tỏ bày tâm sự.
Ngặt nỗi Vạn Dực vẫn chỉ mỉm cười tươi tắn, nhưng nhất định không đến.
Trừ những nam thiếu niên xao động, đương nhiên cũng có các thiếu nữ dũng cảm ở ngoài Quốc Tử Giám, thừa lúc mỗi tháng Vạn Dực đều cố định về nhà mà ra sức chờ đợi bên đường......
Chỉ tiếc hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.
Trong khoảng thời gian này, dù thiếu nam hay thiếu nữ, nhắc đến Vạn Dực đều muốn ngâm một bài thơ –
Núi có phù tô, ao còn sen thắm...... Tuấn tú khó tìm, gặp toàn điên dại. (Bài Sơn hữu Phù tô 1 còn có bản dịch khác của Tạ Quang Phát: Phù tô mọc ở núi cao,Hoa sen dưới thấp dưới ao mọc cùng.Gặp người trai đẹp thì không, Nào ngờ gặp đứa cuồng ngông như chàng.– Thi Viện)
Với phương thức kỳ dị mà kiều diễm này mà dung mạo của Vạn Dực nổi tiếng khắp Đại Chu, vô hại lại nổi bật tỏ rõ sự tồn tại của nàng, khiến một đám anh tài ưa đẹp xúm xích bên cạnh.
Gì? Ngươi hỏi vì sao không ai nghi ngờ dung nhan xuất chúng này ấy à?
Đến đây đến đây, ta nói cho nghe.
Nên biết rằng, các thế hệ con cháu Vạn gia đều là nam tử xinh đẹp nổi danh khắp triều Đại Chu, nhất là gia gia của Vạn gia, chính là người đẹp đứng đầu thiên hạ!
...... Bất quá, cũng là người bạc tình nhất thiên hạ!
Nam nữ không từ, tuổi tác không ngại...... Chủng tộc cũng chẳng quan tâm = =! Quả là đa tình đến mức khiến người ta giận sôi.
Kế đó tuy Vạn lão gia cũng là mỹ nam có dung mạo tuấn tú, nhưng rốt cuộc vẫn cách người đẹp nhất thiên hạ một khoảng...... Bất quá người ta đi bằng con đường thực lực, không dùng sắc đẹp mà dùng tài năng trời phú giành vị trí đầu tiếp tục hùng bá Đại Chu.
Xem ra Vạn Dực này, chẳng lẽ là muốn đi theo con đường sắc đẹp của gia gia Vạn gia?
Ha...... Thật khiến người ta nhịn không được mà muốn ôm mũi chờ mong.
So với vẻ đẹp hơn người, thành tích của Vạn Dực ở Quốc Tử Giám cũng không tính là xuất sắc.
Nán mãi đến nửa năm cuối, Vạn Dực đã tích lũy được sáu phần, xem ra nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm liền có thể tích đủ tám phần, thuận lợi tốt nghiệp.
Trong ba năm ở Dẫn Tính đường, Thư đồng nhỏ cũng trưởng thành với tốc độ kinh người, vào năm cuối cùng, lại kỳ tích không gây ra thêm bất kỳ việc gì khiến Vạn Dực mất mặt.
Vạn Dực thực vui mừng, vỗ vỗ bả vai Ảnh Nhất cổ vũ.
“Vạn Dực!” Ngoài phòng ngủ lại truyền đến tiếng gọi.
Vạn Dực nghe ra là giọng của Thương Hủ, chỉnh đốn quần áo, đẩy cửa bước ra.
Phải nói thêm, Thương Hủ cũng là một thằng nhóc xui xẻo, bởi vì đắc tội với Tề vương điện hạ vào ba năm trước, y xấu số bị lưu ban ba năm, đến năm nay Tề vương ‘bị trừng mắt tất báo thù’ lãnh binh chinh chiến phương Bắc, rời khỏi kinh thành, rốt cuộc y mới có thể thăng cấp vào được Dẫn Tính đường.
Nhưng chuyện khiến Thương Hủ bị xui xẻo này, căn bản lại không phải do y gây ra!
Chân tướng mọi việc là, lão Thủ phụ nhà y muốn học theo tiền bối Vạn An, lệnh cho thư đồng bên cạnh y chớp cơ hội ra tay, ngáng chân Kỳ Kiến Ngọc, tốt nhất có thể khiến hắn phải lưu ban, mượn dư luận, dập ch.ết phe bảo vệ thân vương Kỳ Kiến Ngọc.
Vì thế bạn học Thương Hủ đáng thương liền gặp bi kịch.
Sau khi gặp chuyện không may, Tề vương nhỏ mọn tiện đó liền giận chó đánh mèo trút lên y, ba năm sống kiếp lưu ban, Thương Hủ tính tình vốn đôn hậu, thẳng thắn cương trực, bị ức hϊế͙p͙ thiếu chút nữa tính tình trở nên vặn vẹo.
Mà Vạn Dực, từ sau việc đó, lấy thân phận là đại diện của quần chúng trong Học viện, cứu vớt y -- Thu phục tùy tùng là một việc khổ cực mà.
Lòng Vạn Dực thầm than, nhưng trên mặt vẫn như cũ mỉm cười chấp nhận lời mời của Thái học sinh mới Thương Hủ, chờ sau khi cuộc thi cuối năm kết thúc, cùng xuống thuyền hoa du ngoạn.
Kỳ thật ngâm thơ đối câu gì đó...... Thật là đáng chán.
Gương mặt nghiêm nghị của Thương Hủ ửng đỏ, sau khi Vạn Dực đồng ý, bước chân y liền nhẹ như bay.
Hắn đồng ý rồi, hắn thế mà lại đồng ý rồi!
Phải biết rằng thành công mời được Vạn Dực, là một việc hiếm có, mấy năm nay việc Vạn Dực chính miệng đồng ý lời mời, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Còn kẻ trước kia khi dễ Vạn Dực, hô “Đồ bỏ đi” lớn nhất - Lý Hoan Khanh con trai của Lý Thượng thư, nay nghiễm nhiên đã thành người ủng hộ lớn nhất của Vạn Dực.
Chỉ là ‘người đẹp rắn rết’ này, Vạn Dực không tiếp nhận nổi.
Lý Hoan Khanh đương nhiên cũng cảm thấy Vạn Dực thờ ơ với gã, mặc dù chưa bao giờ nói lời gay gắt, nhưng mọi chuyện đều xa lánh. Vì thế gã càng ân cần, với mấy thiếu niên ham mê nhan sắc Vạn Dực, dù ngoài sáng hay trong tối gã cũng thuận tiện sửa trị một phen.
Vạn Dực đương nhiên càng thêm vui mừng.
Đợi sau khi Lý Hoan Khanh sửa trị người ta xong, nàng nhân cơ hội đó thêm chút hào quang, bóp ch.ết từng trái tim yếu ớt trong lòng bàn tay.
Nên biết rằng một khi nàng đã ra tay, thì đừng mong chạy trốn!
Sau khi lập đông, chiến tích truyền về từ Mông Cổ ngày càng huy hoàng.
Kỳ Kiến Ngọc không phụ danh tiếng tinh anh hùng mạnh, tuy rằng cục diện hai tháng đầu lúc mới vừa vào Mông Cổ gần như đều bị vây bị động bị đánh, nhưng tình thế mấy tháng sau lại dần ổn định, hai bên có thắng có bại, đến mấy tháng sau này...... Chỉ ngắn ngủn nửa năm, vị Tề vương thiếu niên gần mười sáu này, lại thành công xoay chuyển tình thế!
Tuổi trẻ ngang trời, tài năng xuất thế...... Phố lớn ngõ nhỏ, quán rượu tiệm trà, vô số lời khen ngợi tung bay, hết thảy đều dồn lên người Tề vương. Dân gian ồn ào huyên náo nhiệt tình cộng thêm văn võ bá quan trong triều mãnh liệt, vô số ‘chinh ca chiến từ’ truyền lưu, chẳng mấy chốc mà trong ngoài triều đình, chỉ biết đến Tề vương, không biết có Hoàng thượng.
Thời cơ đã đến......
Mùa thu năm cuối trong lần Vạn Dực về nhà, thấp giọng yêu cầu nhóm phụ tá dừng tay, không cần tiếp tục khơi nguồn dư luận nữa...... Dân chúng nay đã sục sôi, hoàn toàn có thể tự bồng bột mà phát triển.
Đợi đến Tết năm sau, ép được Mông Cổ viết Hàng thư, Tề vương Kỳ Kiến Ngọc đã mười bảy tuổi thống lĩnh quân đội chiến thắng quay về, thắng trận về triều --
Triều đình và chúng dân chấn động, trong nháy mắt dư luận liền nổ tung.
Vào hôm Kỳ Kiến Ngọc thống lĩnh ba quân gõ cửa thành, tân đế Kỳ Kiến Thành mười hai tuổi mặc Miện phục* màu đen, ngồi một mình trên ngai rồng, yên lặng tiếp nhận lá thư do nội thị trình lên.
Sao vào lúc này Vạn Dực lại sai người gửi thư đến?
Kỳ Kiến Thành lộ vẻ lạnh lùng nghiêm túc không chút nào tương xứng với khuôn mặt trẻ con đáng yêu, nhẹ nhàng mở phong thư, trong thư chỉ có một câu --
Kế quản thúc.
Mà vào lúc này, Vạn Dực đang đứng đón gió trên cổng thành màu son.
Nàng thích áo nho sinh, dáng người trắng muốt cùng những người vận Duệ Tát tươi sáng đứng bên cạnh trên cổng thành màu son, hết sức bắt mắt.
Cúi mắt nhìn đại quân màu đen đang dần kéo đến từ nơi xa, quân đội vừa đánh trận phương xa còn chưa nguôi sát khí, khí thế chém giết chưa nguôi bức người, quân đội ngay ngắn trật tự giống như chủ soái của bọn họ, lộ rõ tài năng, tài hoa lợi hại.
Trước đội quân một đoạn, là màu đỏ chói mắt, đi trước làm gương.
Ngay khi ghìm cương trước cổng thành, mũ giáp lạnh như băng được tháo ra......
Trong nháy mắt mọi người có mặt đều nín thở......
Sự kiện Lan Lăng vương tháo mặt nạ trước trận chiến trong sử sách, bất quá cũng là như thế.