Quyển 1 - Chương 17
Khi Tiết Đào mang vẻ mặt ai oán cùng Tề vương điện hạ tới Túy Nguyệt lâu, trăng tròn mới nhú trên đầu ngọn Liễu.
Tề vương uống suốt một ngày, giờ phút này người đã chếch choáng, phản ứng ngây ngô, bướng bỉnh mà thành thật.
Tuy rằng đã ăn mặc cải trang, nhưng diện mạo hai người xuất chúng, khí thế bất phàm, Túy Nguyệt lâu lại là nơi tụ tập của nhóm người quyền quý trong kinh thành, cho nên không ít người lập tức nhận ra Tề vương từ trước đến nay chẳng ham mê nữ sắc này, hôm nay lại lôi kéo Quảng Uy tướng quân...... lén dạo thanh lâu?!
“Vào cái đêm Tề vương thắng trận hôm đó, các tướng sĩ dưới trướng như hổ dữ xuất chuồng, chạy thẳng đến thanh lâu. Nhưng Tề vương điện hạ lại vừa thả vừa đuổi các cung nữ hầu hạ, còn đánh Thị lang tặng nam sủng đến sưng người, cứ tưởng hắn chính là Liễu Hạ Huệ đầu thai...... Đúng là bậy quá.”
“...... Thì ra Tề vương điện hạ chỉ đang giả đứng đắn mà thôi. Trước nay mấy thiếu niên trẻ tuổi luôn ngượng ngùng với việc ấy, có thể cảm thông, có thể cảm thông.”
Kỳ Kiến Ngọc quyết ý coi nhẹ mọi ánh mắt, vừa vào Túy Nguyệt lâu liền nhìn trái ngó phải, truy quét bóng dáng người nào đó.
“Oa! Công tử này thật đẹp.” Thôi mụ mụ kéo khăn lụa che mặt, lả lơi bước đến.
Kỳ Kiến Ngọc vẫn tiếp tục nhìn quanh, ngay cả chân mày cũng không lay động.
“Công tử?”
Hay là đã tới lầu hai...... Kỳ Kiến Ngọc lôi kéo Quảng Uy tướng quân mặt nhăn như cắn phải Hoàng Liên, đi thẳng lên trên lầu.
“Công tử...... Công tử......”  ̄□ ̄
Tề vương thản nhiên đẩy tú bà lúc ẩn lúc hiện ra, vô cùng khí thế…đi bắt gian...... A, không phải...... là, là đi tiêu khiển.
“Này, vị công tử này!”
Bị thờ ơ một lúc lâu, rốt cuộc Thôi mụ mụ cũng bùng nổ.
Tề vương điện hạ liếc đuôi mắt, không hé răng.
Dưới ánh mắt tuột tới không độ này, Thôi mụ mụ lập tức dịu ngoan, hết sức hiền lành nói, “Công tử...... Là đang muốn tìm người?”
Tề vương cứng người một chút, dữ tợn nói, “Sao có thể! Ta chỉ tùy tiện tới dạo thôi!”
Quảng Uy tướng quân hoài nghi, yên lặng xoay đầu thoáng nhìn. [﹁﹁]
Thôi mụ mụ nói, “Nếu công tử chỉ muốn dạo chơi, dưới lầu cũng có chỗ tiêu tiền, trên lầu đều là phòng của các cô nương mà các công tử đã chọn.”
Vậy, vậy chính là nói...... Trên lầu là nơi đang làm việc?!
Làm việc...... Làm việc...... Làm việc?!
Giống như hòa cùng từng đợt sấm sét ầm ầm trong đầu Tề vương điện hạ, trong căn phòng bên phải đột nhiên truyền ra một loạt tiếng động mờ ám đầy nhịp điệu.
Mặt Tề vương điện hạ tối sầm, theo sát sau đó, phòng bên trái cũng bay tới một loạt tiếng rên rỉ phập phồng cao thấp!
Kỳ Kiến Ngọc chỉ cảm thấy trong đầu có một sợi dây đàn đột nhiên đứt đoạn, trong đầu toàn là hình ảnh người nọ đang ôm một nữ tử xa lạ nào đó, hết xx lại oo......
Quảng Uy tướng quân kinh hồn táng đảm nhìn sắc mặt Tề vương điện hạ từ đỏ chuyển sang trắng, từ trắng lại chuyển xanh.
Bỗng dưng một tiếng cười cất lên, liền thấy Tề vương điện hạ bỗng nhấc chân, một cước đá văng cửa phòng --
“...... Công, công tử!”
Giữa một loạt tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc, Tề vương điện hạ chăm chú thăm dò, lập tức đóng sầm cửa.
Tiết Đào cùng tú bà còn chưa kịp thở phào, lại nghe ‘ầm ầm’ một tiếng --
Cửa của căn phòng kế bên lại bị đá văng!
Cứ như vậy, giữa một loạt tiếng thét chói tai, Tề vương điện hạ theo thứ tự từ trước đến sau, đá văng cửa phòng, hù dọa vô số đôi uyên ương vụng trộm.
Thấy cửa các phòng ở lầu hai đều bị đá sạch, rốt cuộc Tề vương điện hạ cũng dừng lại ở đầu cầu thang, hít thở hổn hển, trong ánh mắt ngày càng khiếp sợ của Quảng Uy tướng quân và Thôi mụ mụ, như hổ rình mồi ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba lầu bốn!
Ôi má ơi ~ Thôi mụ mụ thầm khóc ra máu, có ai không, mau đưa Sát tinh này đi đi.
Có tiếng người vọng đến!
“Ha, Vạn Lang, chúng ta đến đúng dịp rồi, hôm nay Túy Nguyệt lâu rất náo nhiệt.”
Hai chữ ‘Vạn Lang’ này giống như một liều thuốc dán hiệu nghiệm, xuyên qua từng đợt tiếng kêu thét sợ hãi lanh lảnh, lọt vào trong tai Tề vương điện hạ.
Hắn thu tay lại quay đầu, cách lan can đỏ, nhìn xuống dưới lầu.
Người nọ cũng đang mỉm cười, quần áo màu đen viền đỏ hiếm thấy, ngửa đầu nhìn lên --
Trong phút chốc, nhịp tim mất đi khống chế, đáy lòng bình thản bị khuấy đảo, lồng nhực hắn phập phồng như đang chịu một cơn đau buốt.
Kỳ Kiến Ngọc một tay ôm ngực, vội vàng quay đầu qua chỗ khác, cuống quít lui về sau hiên.
Tiết Đào thấy hắn bỗng thay đổi sắc mặt, gấp gáp, “Điện hạ, người bị sao vậy?”
“Không sao.” Kỳ Kiến Ngọc đẩy tay y ra, ngập ngà ngập ngừng, lại không nhịn được mà lần nữa thò người ra nhìn xuống --
A, người đâu rồi?
Lúc say rượu, nhất cử nhất động của Tề vương điện hạ đều vô cùng trung thành với lòng mình.
Hắn bèn làm ra hành động khiến hắn hối hận cả đời --
“Vạn Dực!” Tề vương điện hạ vung cánh tay hô to một tiếng, một tay chống tay vịn nhảy xuống lầu, “-- bổn vương đến đây!”
Thoáng chốc cả sảnh hốt hoảng, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Huyết thống Hoàng thất mỏng manh, trừ bệ hạ, Vương gia đương thời chỉ còn sót lại một Tề vương điện hạ......
Oanh oanh liệt liệt tùy tiện tự bộc lộ thân phận, đại náo thanh lâu, Tề vương điện hạ...... ngài cải trang vi hành làm quái gì chứ?
Quảng Uy tướng quân lấy tay che mặt, sớm biết đã không đồng ý mang mấy bình rượu nặng lâu năm trong hầm đến, nếu việc này bị Thái hậu biết được, không băm mình ra mới là lạ.
Sau khi Tề vương điện hạ sát khí tận trời nhảy xuống, bèn đưa mắt nhìn bốn phía, không nhìn thấy ai đó. Hắn lập tức xoay người, phát hiện Vạn Dực đang lẳng lặng đứng sau lưng hắn.
Hắn liếc tầm mắt, bên tai đỏ bừng, miệng chỉ thốt ra, “...... Thật khéo.”
Ánh mắt Vạn Dực chạm tầm mắt hắn một lát, khóe miệng cong lên, “Đúng là rất khéo.”
Quảng Uy tướng quân cũng vừa chạy tới, cười khổ ôm quyền chào Vạn Dực, “Điện hạ, hôm nay điện hạ uống nhiều rồi, say rượu lỡ lời, xin hãy bỏ qua.”
Vạn Dực mỉm cười, “Không dám.”
Lý Hoan Khanh lạnh mặt, gọi Thôi mụ mụ đang bước xuống theo, “Còn không mau mau bưng trà giải rượu đến.”
Thôi mụ mụ tức khắc nhận lệnh rời đi.
Bầu không khí vì Tề vương điện hạ hò hét lúc nãy, thực có chút xấu hổ.
Vạn Dực lại bất động đứng đó, bình thản ung dung quay đầu nói với Kỳ Kiến Ngọc, “Điện hạ có cần đến sảnh trước ngồi nghỉ một chút không?”
Tề vương hiếm khi gật đầu nghe theo, gần như dính vào phía sau Vạn Dực bước vào sảnh.
Thương Hủ thầm ảm đạm, toàn bộ triều Đại Chu, ai có thể sánh cùng Tề vương điện hạ chứ?
Lý Hoan Khanh cũng trầm mặt, đuổi theo bóng dáng hai người phía trước.
Đợi sau khi người hầu dâng trà giải rượu màu xanh biếc lên, Tề vương điện hạ liền nốc cạn, hình như cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm? Lại gọi người bưng thêm một ly.
Vạn Dực cũng không nhiều lời với hắn, tựa như chẳng có việc gì, vẫn như cũ bình tĩnh tiếp tục tán gẫu chuyện trò cùng các công tử khác.
Mọi người vốn đều có chút không được tự nhiên, nhưng đương sự bình thản như vậy, cũng liền hăng hái tiếp tục đề tài, mọi việc cứ thế mà miễn cưỡng trôi qua.
Ngay lúc ta tốt ngươi tốt mọi người đều tốt, không khí đang dần hài hòa, đã nuốt một tá trà giải rượu, Tề vương điện hạ dần dần tỉnh táo, liền vô cùng không tốt!
“Tiết Đào......”
Lý trí bắt đầu quay lại, Tề vương cố gắng tự kiềm chế xúc động muốn chui đầu xuống đất, suy yếu nghiêng người qua nhỏ giọng hỏi, “Nói cho bổn vương xem, lúc nãy...... mấy việc lúc nãy...... đều là ảo giác?”
Tiết Đào đau xót đánh vỡ ảo tưởng của hắn, “Điện hạ, trăm triệu lần đều thật!”
Tề vương điện hạ vẫn đang đầu choáng mắt hoa thoáng chốc bị sự thừa nhận này đánh sâu vào.
Nhưng ngay sau đó, Thôi mụ mụ lại đâm thêm một dao vào tim hắn --
“Các vị công tử, lão thân đã đưa đến mấy vị nữ nhi, mời mọi người chọn lựa.”