Quyển 2 - Chương 20

Lam Phượng Hoàng
​Hai người cách nhau một cái kiệu.
Một bên là kỵ sĩ phong trần mệt mỏi ngồi trên lưng ngựa, bên còn lại là con người phong lưu cầm dù trúc cười tao nhã.
Khi hắn thực sự nhìn thấy người nào đó liền trở thành anh hùng hụt hơi, không oán được, mà cũng không thể giận.


Kỳ Kiến Ngọc bình tĩnh nhìn chằm chằm người dưới tán dù, há miệng ngậm miệng một lúc lâu, cũng chỉ cúi đầu gọi được tên y, “...... Vạn Dực......”
Thật có vài phần uất ức, anh minh thần võ gì đó sớm đã vứt lên chín tầng mây.


Vạn Dực nâng dù cao hơn vài phần, rốt cuộc lộ ra đôi mắt mà hắn nhớ thương.
“Điện hạ......” Cuối cùng y cũng không thối lui, bất đắc dĩ đứng từ xa mở miệng, “Điện hạ...... sao lúc này ngài lại trở về.”


Kỳ Kiến Ngọc một tay chống lên lưng ngựa, ung dung lưu loát nhẹ nhàng nhảy xuống, một khắc khi hắn chạm đất, con ngựa đen như cũng đến cực hạn, khi chủ nhân bình an nhảy xuống liền hí vang một tiếng, ầm ầm ngã xuống!
“Rầm” thật mạnh một tiếng --


Thân ngựa cao cao ngã mạnh văng lên một vòng nước, Tề vương điện hạ râu lởm chởm, tóc hỗn độn, toàn thân bụi đất bị nước bùn vẩy ướt càng thêm chật vật......
Kỳ Kiến Ngọc lúng ta lúng túng nói, “Đây là...... con ngựa thứ tư kiệt sức mà ch.ết......”
Lại muốn dùng khổ nhục kế với y?


Vạn Dực rũ mắt, không đáp lại ánh mắt tha thiết của Tề vương, im lặng xoay người quay về phủ.
Đi được hai bước, quay đầu phát hiện Tề vương điện hạ đã cụp tai, nhìn trông mong theo y, không khỏi tức giận liếc hắn một cái, “Nhà cửa đơn sơ, điện hạ có nguyện hạ mình vào nghỉ ngơi một lát.”


available on google playdownload on app store


Kỳ Kiến Ngọc lập tức sáng cả hai mắt, bước nhanh đuổi theo, “Tất nhiên là nguyện ý.”
Hai người một trước một sau vào cửa phủ, Vạn Dực vừa vào cửa liền dùng ánh mắt ra hiệu với người gác cổng, ở phía sau bọn họ không xa, phu khiên kiệu lúc nãy đã bị bịt miệng, lặng yên không tiếng động bị tha đi.


Vạn Dực vừa vào sảnh chính liền gọi người hầu ở ven đường chuẩn bị nước ấm cho Tề vương tắm rửa, quay đầu nói với Tề vương đang nhắm mắt theo sát bên y, “Điện hạ dừng bước, trước hết hãy để người hầu đưa ngài đi rửa mặt chải đầu, Vạn Dực sẽ ở đây chờ ngài.”


Kỳ Kiến Ngọc vừa định lên tiếng, Vạn Dực không đợi hắn cất lời, liền quay lưng đi.
Tề vương nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của người nọ, yên lặng nuốt lời muốn nói vào lòng.


Đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Vạn Dực suy nghĩ, quay đầu bảo nha hoàn chọn một bộ quần áo cũ hơi rộng một chút đưa đến cho Tề vương. Thức ăn vốn đã được y yêu cầu hâm sẵn, chờ Tề vương tắm rửa xong sẽ bưng lên.


“Công tử có muốn dùng trước một chút điểm tâm dằn bụng không?”
“Cũng được,” Vạn Dực gật gật đầu, “Nấu thêm một bát trà gừng mật ong đi.”


Nha hoàn nhận lệnh lui ra, còn chưa ra khỏi cửa, đã bị công tử gọi lại, “Thuận tiện thông báo với Trần đại phu trong phủ, sắp xếp hòm thuốc, đến hậu viện phía đông đi.”
Nha hoàn kính cẩn đáp, “Dạ.”
Vạn Dực liền vung tay, cho nàng ta lui xuống.


Khi trong sảnh chỉ còn lại một mình y, Vạn Dực thở dài một hơi, khẽ khép mắt tựa lên ghế quý phi, tỉ mỉ sắp xếp lại suy nghĩ.
Vào thời điểm quan trọng này Tề vương đột nhiên gấp gáp trở về, thật khiến y có chút trở tay không kịp......
Suy nghĩ lộn xộn thành đống, bỏ không xong, quan tâm càng loạn.


Nên đuổi hắn đi thế nào đây?
Vạn Dực hỏi chính mình, lại nhất thời không tìm được đáp án.
-- “Công tử!”
Lý quản gia vội vã từ phòng nhỏ phía đông chạy tới, khi đến được trước mặt công tử, lại ấp a ấp úng, “Người khách đó không chịu...... Không chịu......”


“Không chịu gì?”
Lý quản gia nhắm mắt cắn răng, “Vị khách đó nói, nếu công tử không đến gặp hắn, hắn liền...... Hắn nhất định sẽ không mặc quần áo!”
Vạn Dực: “......” ̄ ̄
“Công tử, công tử?” Trả lời đi chứ?


Vạn Dực nghiêm mặt, nghiêng đầu, “Vậy cứ để hắn trần truồng thôi.”
“Công tử à!” Lý quản gia phun lệ! T0T
“Được rồi, được rồi,” Vạn Dực chầm chậm đứng dậy, như chẳng việc gì kéo vạt áo, “Cũng chẳng phải chưa từng.”


Còn chưa đi đến phòng phía đông, liền nghe được bên kia ồn ào náo loạn.
Người hầu vây quanh ngoài cửa van xin khuyên bảo, quần áo trên tay vẫn đầy đủ không sứt mẻ bị cản ở ngoài phòng, trong phòng không một tiếng động.


Thấy công tử đến, bọn nha hoàn người hầu giống như tìm được chỗ dựa, nhẹ nhàng thở hắt một hơi, sôi nổi hành lễ, “Công tử vạn an......”


Vạn Dực khẽ gật đầu, cầm lấy quần áo trên tay gã sai vặt đứng ở đầu hàng, phất tay cho bọn họ lui ra, sau đó nhẹ nhàng gõ gõ cửa, “Ta đến rồi đây.”
Cửa bỗng nhiên nhẹ bẫng, ngay sau đó liền nghe thấy nước “ùm” một tiếng, giọng nói khàn khàn từ bên trong cửa truyền đến, “...... Vào đi.”


Chỉ nghe két một tiếng, Vạn Dực đẩy cửa bước vào.


Trong phòng ngập đầy hơi nước, Tề vương điện hạ đối diện y, vươn người đứng trong thùng nước tắm, thắt lưng gầy mạnh mẽ rắn chắc hằn rõ hình dáng cơ bụng, buộc tóc của hắn đặt trên bàn nhỏ, mái tóc dài xõa xuống tấm lưng ướt đẫm nước, dính sát lên vai và eo, đang nhỏ từng giọt nước......


Lại một tiếng tí tách......
Vài lọn tóc rũ xuống trước ngực che đi lớp mồ hôi mỏng, hòa cùng dòng nước, dọc theo đường cong cơ thể trơn nhẵn tuyệt đẹp, chạy thẳng vào háng...
Tình cảnh này sao mà quen thuộc, chỉ là đôi bên đổi vị trí mà thôi.


Vạn Dực cũng không lảng tránh, sắc mặt như thường nhìn thẳng hắn, “Người hầu săn sóc không chu toàn, điện hạ còn có gì không hài lòng không?”
Kỳ Kiến Ngọc không khỏi có chút thất bại......
Xem ra sắc dụ không hữu hiệu rồi nhỉ?


Nhưng mà, nhưng mà năm đó, với chính mình mà nói...... Thực, vô cùng hữu hiệu!
Vạn Dực cũng nói thẳng, “Điện hạ gọi ta đến, rốt cuộc là muốn làm gì? Vạn Dực bất tài, cũng không muốn chơi trò suy đoán với điện hạ.”


Vành tai đỏ ửng của hắn dưới ánh mắt không hề che giấu của Vạn Dực, theo sự lạnh nhạt trong câu nói này của y mà chợt phục hồi, Kỳ Kiến Ngọc đương nhiên biết với tài năng của Vạn Dực, nếu trốn về kinh thành, thì sao lại không biết chuyện kỳ lạ trong đó, nhưng không biết nên giải thích thế nào với y? Hắn chăm chú nhìn y, thành kính trước nay chưa từng có - nói, “Ta không hề muốn tổn thương ngươi, bất luận vào lúc nào, bổn vương không muốn, cũng sẽ không làm.”


Vạn Dực quay đầu đi, trong mắt chứa oán giận như thực như giả, “Không ư? Xem ra không phải là do mạng Vạn Dực lớn, mà do điện hạ xuống tay lưu tình? Thì ra đây chính là không tổn thương của điện hạ? Không ch.ết chính là không tổn thương?”


Kỳ Kiến Ngọc khẽ mở miệng, nhưng người thật sự muốn giết Vạn Dực... là mẫu hậu hắn.
Hắn không thể mở miệng.


“Lời của Điện hạ trước nay đều rất xui tai,” Vạn Dực không nể mặt nói, “Đáng tiếc Vạn Dực mạng lớn, chưa khiến điện hạ có cơ hội cảm thán: ‘Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà ch.ết’.”
“Vạn Dực......” Kỳ Kiến Ngọc không thể biện bạch, lòng như lửa đốt.


Vạn Dực lại đã xoay người, “Nếu Điện hạ tắm rửa xong rồi, liền mặc quần áo rồi nghỉ tạm, đợi khi ăn xong, xin điện hạ hãy rời đi, Vạn phủ này chỉ là miếu nhỏ, sao có thể chứa nổi pho tượng phật lớn như ngài.”


Nhìn bóng dáng y lạnh lùng rời đi, Kỳ Kiến Ngọc nóng nảy, “Vạn Dực, đợi đã......”
Vạn Dực lại như không nghe thấy, bước chân không ngừng, xoay người rời khỏi.
“Vạn Dực......”
Y bỏ ngoài tai cái người réo gọi phía sau, khi đầu ngón tay chạm tới khung cửa, đột nhiên nghe rầm rầm một tiếng --


Vạn Dực không kiên nhẫn dừng bước, lại muốn dùng khổ nhục kế gì đây?
Phía sau chợt không còn tiếng động.


Vạn Dực nhíu mày, cuối cùng tâm không cam lòng không nguyện quay đầu lại, đã thấy người nọ uể oải nằm trên đất, thùng nước tắm đổ ập một bên, gương mặt tuấn tú từng cao cao tại thượng khiến người ngưỡng mộ rũ xuống, như hôn mê bất tỉnh, miệng vết thương trên người hắn nứt toát, da thịt ngấm nước sưng phù, nhuộm thùng nước thành máu loãng......


Khổ nhục kế này, thật...... thật quá vô sỉ rồi.
Vạn Dực bực tức, nhưng cũng đành không tình nguyện di chuyển hai chân, túm Tề vương điện hạ - tựa như trung khuyển bị chủ nhân vứt bỏ, cố sức nâng dậy......
Vừa mới dính vào người, Tề vương điện hạ lập tức giống như con lười, lăn vào lòng Vạn Dực!


Tim Vạn Dực thịch một cái, khi cúi đầu nhìn lại, ánh mắt đảo nhanh như chớp qua khu vực dưới bụng Tề vương ba tấc...... Dù y có bình tĩnh hơn nữa, cũng nhịn không được mà nóng bừng cả tai, nhíu mày vung tay vội phủ quần áo lên trên người hắn.


“Đừng giả vờ giả vịt,” Vạn Dực không chút khách sáo lắc tỉnh Tề vương điện hạ đang giả ch.ết, “Tự mình bước ra, hay là để ta mở cửa sai bọn tôi tớ vào khiên ngài ra? Tiện đó cũng giúp mọi người được chiêm ngưỡng phong thái của điện hạ.”


Kỳ Kiến Ngọc tựa vào lòng Vạn Dực không muốn tỉnh dậy, nhưng mánh khóe đã bị vạch trần, chỉ đành dè dặt mở mắt, thấy sắc mặt Vạn Dực biến thành màu đen liền không dám nói thêm lời nào, ngoan ngoãn tự đứng lên mặc quần áo.


Vạn Dực chờ Tề vương điện hạ đứng dậy xong, không dấu vết cúi đầu vỗ vỗ ngực của mình...... lòng vui buồn lẫn lộn.
Như vậy...... Thậm chí ngay cả như vậy, cũng không khiến người ta phát hiện ra điều khác thường sao?






Truyện liên quan