Quyển 3 - Chương 8
Nỗi khổ ngày xưa khỏi kể ra; Sớm nay thỏa chí nức lòng ta
Gió xuân thả sức cho phi ngưạ; Ngày trọn Trường An xem hết hoa*.
(*Trích trong bài Đăng khoa hậu – Mạnh Giao)
Làm một vị Lễ bộ Thượng thư tài hoa, Vạn Dực vừa mới nhậm chức tân khoa liền gặp phải khoa thi 3 năm một lần, thử thách không hề nhỏ.
Dù sao thí sinh trong đó, người giàu sang, thân thích, quan hệ bám váy với quan lại trong triều không ít; người bần hàn, trong đó có một bộ phận trước đó bị ánh mắt sắc bén của đại thần mời chào nhìn trúng. Mặc dù y cũng hy vọng có thể ở nơi này phê bình vì đế quốc tâm huyết khai quật mấy người nhưng hạt giống tốt có khả năng trọng dụng không nhỉ......
Bởi vậy khoa thi 3 năm một lần này, cũng là một cuộc đấu mới tranh giành quyền lực khắp nơi, đảm nhiệm người chủ trì của cuộc tàn sát đẫm máu này, Vạn Dực có thể nào không thận trọng hả? Đúng dịp y năm nay hai mươi, ở trước lễ đội mũ mười này, trong tộc chọn ngày tốt, chuẩn bị bốn phía lo liệu lễ trưởng thành của y, năm đó tiểu chủ nhân đã bỏ qua lễ cập kê, trở thành tâm bệnh của các trưởng bối, bởi vậy lễ đội mũ lần này bọn họ liền dốc hết sức mình.
Thế nhưng kết quả chọn lựa cho thấy mười ngày sau cũng không phải là ngày tốt, vì thế đành phải coi bói một lần nữa chọn lựa ngày tốt trong tuần tới.
Bản thân Vạn Dực đối với lễ đội mũ cũng không quá chờ mong, sao cũng được, chờ đợi hơn mười ngày sau, rốt cuộc xác định năm ngày sau đó là ngày tốt. Thầy tế ngày kia còn muốn bói lại một lần nữa, lựa chọn khách mời chủ trì lễ đội mũ, cũng sẽ tuyển chọn một vị “Tán quan” trợ giúp nghi thức của lễ đội mũ.
Dù sao cũng đứng hàng lục bộ, thân phận Vạn Dực lại khác lúc trước,trong triều văn võ bá quan cửu phẩm đều nhận được thiệp mời. Vạn Dực ở trước lễ đội mũ một ngày liền xin nghỉ, hồi phủ xúc tiến thủ tục lễ nghi.
Kỳ Kiến Ngọc ở trong phủ của mình suy nghĩ trái phải, một khi làm lễ đội mũ xong chứng tỏ Vạn Dực đã trưởng thành, sau khi đã trưởng thành...... Nên lập gia đình, đến lúc đó sẽ cưới chính thất để quản lý nhà cửa......
Nghĩ vậy, trong lòng hắn càng phiền muộn, lưu loát xoay người, lập tức đi về phía Vạn phủ.
Phía bên này, Vạn Dực đối diện với ngày nghỉ cuối cùng xác định một lần công việc lễ đội mũ vào ngày mai. Bây giờ Vạn gia cả nhà chỉ còn lại mộtmình y, bởi vậy các bước trong đại bộ phận của lễ trưởng thành cần phải sửa chữa một lần nữa.
Đối với thói quen đi đêm của Tề vương, y đành phải mở cửa, cho hắn đi vào.
“Tề vương có gì chuyện quan trọng hả?”
Kỳ Kiến Ngọc rầu rĩ uốn nắn nói: “Lén gọi ta Ngọc Lang là tốt rồi.”
Vạn Dực ngoan ngoãn nghe lời: “Ngọc Lang.”
trên mặt Tề vương điện hạ lúc này mới hòa hoãn, lẳng lặng tiến gần về phía trước một bước, đỉnh đầu nóng hừng hực đè vào gáy y.
Vạn Dực bị cọ xát có chút ngứa, một tay đẩy đầu hắn ra, hỏi: “Vậy không biết trễ như vậy Ngọc Lang đến đây, có chuyện quan trọng gì?”
Kỳ Kiến Ngọc chỉ yên lặng nhìn y một cái, không nói câu nào, nhưng cũng không chịu đi.
Vạn Dực bất đắc dĩ, cũng may ngực giả còn chưa cởi bỏ, cũng thích hợp cho hắn ngủ lại trong phòng y. Ban đêm, chung chăn chung gối, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Vạn Dực mơ hồ cảm giác trước ngực có nguyên một bàn tay sờ soạng --
“Bằng phẳng quá...... Cứng quá a......” Kỳ Kiến Ngọc mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm một tiếng: “không thể tưởng tượng được Vạn Lang gầy như que củi, nhưng cơ ngực so với cô còn rắn chắc......”
Vạn Dực như sợi mỳ trước gió, nước mắt tuôn rơi, âm thầm cắn răng.
Ngươi cứ tập kích ban đêm vài lần nữa, cho dù sau này cởi ngực giả xuống, ngực ta cũng không to ra được đâu!
Hôm sau
Trước lễ đội mũ Vạn Dực mặc thải y, một mái tóc đen thật dài như nước chảy thẳng đứng xuống đầu gối.
Ba vị tỳ nữ xinh đẹp cúi mắt sửa sang cẩn thận cho chủ nhân.
“Công tử, hôm nay là ngày trọng đại của ngài......” Trông thấy Vạn Dực lại đẩy hộp phấn ra, đại nha hoàn cầm đầu nhìn gương mặt không chút phấn son của y, muốn nói lại thôi. Dù sao ở Đại Chu trong trường hợp quan trọng, chủ nhân nếu không hết lòng trang điểm, đối tân khách mà nói khôngkhỏi thất lễ qua quít, huống chi lễ trưởng thành của công tử chính là mở tiệc chiêu đãi trong triều từ trên xuống dưới......
Thôi thôi.
Vạn Dực ngưng tụ lại mi mắt: “Phấn đừng quá dày, son đỏ đưa cho ta, tự ta nhấp.”
Kỳ Kiến Ngọc chống cằm, xem Vạn Dực phía bên kia bận rộn nhốn nháo, thật vất vả rốt cuộc đợi y hoàn tất, Vạn Dực nghiêng đầu cười với hắn, hỏi: “Ngọc Lang, như thế nào?”
Lớp son phấn mỏng làm dung mạo giống như tuyết tan ra vào đầu xuân động lòng người, y còn chưa vấn tóc, tóc dài buông xuống dưới gối tôn lên làn da như tuyết, mặt mày như ngọc, so với ngày thường càng lộ ra không khí thiếu nữ mỏng manh, nếu không có hai hàng lông mày kéo xếch lên kia thuộc loại nam tử khí khái phong lưu, hắn gần như cho rằng người đứng ở trước mặt là một mỹ nhân khuynh thành.
“Tại sao không nói chuyện?” Vạn Dực vẫn như cũ cười tủm tỉm nhìn hắn.
Kỳ Kiến Ngọc đến gần y vài bước, hai bên nha hoàn thức thời đi ra, hắn không nhịn được khẽ vuốt nhẹ mái tóc dài đen nhánh kia, yên tĩnh khôngtiếng động nhớ tới câu hát lúc nửa đêm--
“Đêm xưa quên chẳng búi đầu, đôi bờ vai phủ kín màu tóc xanh, thân mềm gả xuống gối anh, chỗ nào mà chẳng đượm tình đôi ta.” (Trích trong Tử dạ ca kỳ 03 của Nhạc phủ thi tập)
Vạn Dực nhịn không được cười ra tiếng: “Tề vương điện hạ từ lúc nào lại có tình thơ ý hoạ thế hả?”
Kỳ Kiến Ngọc cũng không hiểu sao ma xui quỷ khiến lại đem câu thơ này nói ra, trên mặt nóng rần lên.
Vạn Dực tâm tình thật tốt vẫy vẫy tay, “không cùng ngài nhiều lời, đến giờ rồi, ta ra ngoài sân chuẩn bị đây.”
Vì chứa đựng đủ loại quan lại dự lễ, Vạn phủ tạm thời sẽ mở rộng đại sảnh, Vạn Dực theo một đường hầm khác đi ra trước lại còn chuyển động vòng quanh một nửa lễ đường, đưa mắt bình tĩnh nhìn thật lâu vào thủ phụ Thương Lượng, cùng với vài vị nội các đại học sĩ phía sau lão ta.
Nếu muốn kế thừa truyền thống tốt đẹp mấy đời Vạn gia, vị thủ phụ Thương Lượng này, tất nhiên phải trở thành vật trong bàn tay của y.
Chẳng qua cậy góc tường của người khác, cũng muốn cậy cho xinh đẹp một chút, so sánh thực lực hiện nay, y đấu không lại Thương Lượng, nhưng nếu là nội ứng ngoại hợp -- phần thắng có thể to lắm đây.
Đến tột cùng nên chọn ai làm nội gián thích hợp, Vạn Dực ngắm nghía mấy năm, trong lòng mơ hồ đã có sự lựa chọn, bất quá y từ trước đến nay đa nghi, thừa dịp trường hợp hôm nay không phải ở trên triều đình, Vạn Dực thầm nghĩ ẩn nấp đi vòng qua tân khách mấy vòng để quan sát thêm.
“Công tử, nên ra sân thôi!” Ngôn Trọng cấp bách hoang mang rối loạn chạy tới.
Vạn Dực mới vừa thản nhiên xoay người, chầm chậm đi trở về, nhưng còn chưa chờ y ngồi vào vị trí, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận xôn xao, sau đó, gã sai vặt đầu đầy mồ môi chạy vào, thở gấp nói,“Công tử! Trong cung cho truyền thánh chỉ đến, đã chờ ở phía sau cửa nhỏ hoàng môn.”
Tiểu hoàng đế này lại bày thêm chuyện cho y rồi!
Vạn Dực cũng không đổi lại y phục, vội vàng đi ra nghênh tiếp thánh chỉ. Hai vị công công phụng chỉ mặc dù đợi hơn một khắc, vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ, một người đang cầm hộp gỗ lộng lẫy, tên còn lại nhìn thấy Vạn Dực muốn khom người nhận tội thì vội vội vàng nâng dậy, trái lại nói: “Vạn đại nhân không cần đa lễ, Tạp gia ngày sau còn cần Vạn đại nhân dẫn dắt nhiều hơn đấy.”
Vạn Dực nghe xong thánh chỉ ngắn gọn như lọt vào trong sương mù, mới vừa hiểu rõ ra, một người đứng bên canh cửa nhỏ hoàng môn lập tức cúi đầu khom lưng đem hộp gỗ đưa cho y, tình cảm yêu mến của hoàng đế hôm nay là đến đây tặng quà cho y.
Mở hộp gỗ ra, Phi ngư phục** vàng rực ở dưới ánh sáng hết sức chói mắt, đáy lòng của quần thần tại đây không khỏi hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vạn Dực không khỏi càng thu liễm vài phần.
Phi ngư giống như mãng xà, có 2 sừng, gần hình rồng, vốn dĩ triều trước đã cấm trang phục này, nhưng cái vị hoàng đế kế vị tới nay lại phá lệ khâm thưởng Phi ngư phục, Vạn Thượng thư này, có thể nói là vinh sủng cực thịnh một thời rồi đó.
**Hình ảnh Phi ngư phục: