Chương 2
Người đàn ông đi đến phòng thay đồ, mở ngăn kéo, lấy ra một cái gì đó, cắm vào, tiếng “woo woo woo” vang lên, anh ta cứ cầm cái thứ nhỏ ấy thổi bay tóc của mình.
“Thì ra đây chính là cái Tiểu Giá hay nói, bạn trai cậu ấy cũng có một cái.” Tôi tò mò đứng sang một bên nhìn.
Sau một hồi, tóc của người đàn ông đã được sấy khô.
Cái thứ đồ chơi nhỏ này xem ra cũng hữu ích ha!
Người đàn ông cất máy sấy tóc, xoay người bước ra ngoài, cầm điện thoại rồi ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu nhìn điện thoại.
Tôi đi theo.
Có điều thay vì ngồi trên ghế sofa, tôi lại ngồi trên bàn trước mặt anh ta.
Mái tóc mới được thổi phồng của người đàn ông có phần bồng bềnh với hơi rối, nhưng điều đó lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhan sắc của anh ta.
Anh ta thật ưa nhìn.
Nước da thanh tú, sống mũi cao cao, mày rậm, mắt to, hốc mắt hơi sâu, môi dày vừa phải.
Ngũ quan tuấn tú khôi ngô ba chiều này thật sự chấn động thẩm mỹ.
“Êi~.” Tôi thở dài, “Tiểu Giá luôn bảo mình tâm tư chỉ nghĩ đến việc ăn ngon nên mới không bao giờ câu được ma nam. Nhưng theo mình thấy ấy à, vốn dĩ trước đây mình không câu được ma nam là do chính mấy ma nam mình gặp toàn xấu ẻ. … Thử có người đẹp trai bằng một nửa anh đây đi, mình sẵn sàng bỏ tiền ra make up lồng lộn, nhất quyết câu anh ta cho bằng được cho coi!”
Bàn tay đang lướt điện thoại của người đàn ông đột nhiên cứng đờ.
Tôi cũng chú ý điểm này.
“Fuck, đừng có bảo là anh ta có thể nhìn thấy được mình nha?” Tôi sợ hãi đến mức bật dậy.
Mặc dù anh ta dường như không hề cảm giác được nhưng tôi vẫn có chút hoảng sợ nhẹ.
Suy cho cùng không có thần cửa, trong nhà cũng chẳng thờ cúng tổ tiên thì không hẳn là người bình thường được?
“Này, anh đẹp troai, anh có nhìn thấy em hông?” Tôi đưa tay ra quơ quơ trước mặt anh ta.
Anh ta cúi đầu, tiếp tục nhìn vào điện thoại của mình.
Tôi gục đầu trước mặt anh ta, bắt đầu giở trò ma quỷ.
“Ta là một ác ma, nếu ngươi không nói thật, đợi người đi ngủ ta sẽ ăn thịt ngươi!”
Tôi bày ra vẻ mặt dữ tợn, tiếp tục đe dọa: “Ta siêu dữ luôn đó!”
Người đàn ông thình lình đặt điện thoại xuống.
Tôi giật mình, đang định đối đầu với anh ta thì anh ta chỉ đứng dậy, sờ sờ cái bụng “hơi đói rồi.”
Đây là câu đầu tiên anh ta nói.
Giọng nói mềm mại từ tính, nghe rất êm tai.
Dứt lời, anh ta xoay người bước ra ngoài.
Tôi lại đi theo anh ta.
Anh ta xuống nhà, đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu ra.
Xem ra tôi đã nghĩ quá nhiều, anh ta căn bản không thấy được tôi.
Trong lúc anh ta nấu ăn, tôi nhanh chóng trở về phòng ngủ tắm rửa.
Tôi nhấc công tắc vòi lên, nước “phụt” ra dữ dội, là loại vòi nước thẳng đứng nên lượng nước cực lớn.
Tôi nhanh chóng tắt vòi.
“Không đúng, lúc nãy mình bước vào rõ ràng là nước phun như mưa từ trên đầu người đàn ông xuống…”
Sau một hồi nghiên cứu tỉ mỉ, tôi phát hiện một công tắc có thể xoay được.
Tôi xoay qua một bên, vòi nước chảy ra.
Ngay lập tức phun “ào ào” xuống đầu!
“Mình thông minh quá đi…” Lần này đã đúng.
Nhưng mà tôi ướt sũng rồi.
“Thôi cũng đúng lúc mình mặc bộ này đã ba bốn ngày rồi, không bằng giặt chung luôn!” Tôi thích thú vào lại nhà tắm, tắm như đứng dưới cơn mưa nặng hạt.
Tắm xong rồi, giặt đồ thui.
Giặt cả bộ đồ lót nhỏ nữa.
Người đàn ông vẫn chưa trở lại phòng nên tôi treo quần áo lên giá phơi quần áo ở ban công nhà anh ta rồi cầm lấy bộ đồ lót nhỏ chạy đến phòng thay đồ.
Tôi kéo ngăn tủ, lấy mấy sấy tóc ra, sấy bộ đồ lót xong thì mặc vào tiếp tục sấy khô tóc.
Tôi có mái tóc vừa đen vừa mượt, dài cỡ ngang vai với độ phồng vừa phải. Bởi vì tôi có một khuôn mặt ngây thơ thanh tú, làn da lại trắng nên trước khi chết tôi đã cắt tóc mái để phù hợp với ngoại hình của mình hơn.
Tiểu Giá nói con người tôi không phù hợp với hình tương ma quỷ.
Chả có con ma nào lại dễ thương thế này.
Thật ra tôi cũng không muốn trở thành một con ma.
Tôi thực sự chưa làm điều gì xấu xa lắm ngoại trừ việc thỉnh thoảng lẻn vào nhà vệ sinh của người khác để ngủ.
Ngay cả ngôi nhà tốt này, tôi cũng chỉ trộm phòng tắm của anh ta, trộm máy sấy tóc của anh ta mà thôi.
Tôi không muốn làm tổn thương anh ta.
Đột nhiên, có tiếng động từ ngoài cửa.
Tôi nhanh chóng tắt máy sấy tóc, cất lại vào ngăn kéo.
Lúc tôi ra khỏi phòng thay dồ, người đàn ông đã quay trở lại phòng.
Có tật giật mình, tôi sững sờ một lúc, có chút sợ hãi.
Người đàn ông không hề dừng lại, cứ thế đi tới.
“Phải rồi ha, anh ta không thể nhìn thấy mình mà!” Tôi cười cười một cách bất đắc dĩ.