Chương 18

Nông trại Golden Spurs
Ngày lễ lao động cuối tuần
Chuông reo báo giờ ăn tối khi những tia sáng cuối cùng của ánh mặt trời quét qua đồng cỏ, chiếu sáng lên những chiếc đinh thúc ngựa treo trên các nhánh cây mesquite khẳng khiu.


Cái cây mesquite này thật là đặc biệt. Những chiếc đinh thúc ngựa được treo trên đó chứa đựng ý nghĩa huyền thoại khiến cho những thành viên trong gia đình tụ tập lại quanh nó.
“Đã đến giờ ăn tối rồi”, giọng một phụ nữ la lên một cách giục giã từ nhà lớn vọng ra.


Bữa ăn tối được dọn ra ngoài hiên bên trong những chiếc lều được dựng lên phía sau nhà lớn để ăn mừng sự trở về của Becky. Tất cả các chủ trang trại từ những quận gần đó cũng được mời đến. Hàng chục người bạn từ San Antonio và Austin đã bay đến để dự tiệc và ngay cả thống đốc cũng góp phần tham dự.


Cô công chúa lạc mất từ lâu của nông trại cuối cùng đã trở về nhà.
“Đã đến giờ ăn tôi rồi”, người phụ nữ gọi lần hai.


“Có lẽ là Sy’rai đấy”, Leo nói, “Nếu chúng ta thông minh thì chúng ta nên trở vào nhà trước khi bà ta nổi giận. Bà ta không thích thức ăn của bà ta bị để cho nguội lạnh đâu”.


Bàn tay của Becky đang cầm chặt lấy cặp đinh thúc ngựa mà Lizzy, người chị cùng cha khác mẹ của cô, vừa trao cho cô, “Cám ơn chị nhé”.
“Em đã lại trở về nhà vì thế chúng không cần nằm trên cây nữa”, Lizzy dịu dàng nói, “Vậy thì em sẽ giữ chúng ở một nơi thật an toàn nhé”, Becky thì thầm.


available on google playdownload on app store


“Đối với một số người, họ không thích nhìn cái cây đầy đinh thúc ngựa này”, Lizzy nói tiếp.
“Vì họ không biết nguồn gốc truyền thuyết phía sau nó đấy”, Connor lên tiếng.
“Vài người cho rằng đó là truyền thuyết không lành mạnh”, Leo phản đối.


“Những người đó thật bất kính”, Connor cười thích thú, “Đã có nhiều người phải hy sinh rất nhiều mới xây dựng nông trại này được như hôm nay đấy. Chúng ta phải tôn trọng điều đó chứ”. Lấy chiếc nón Stetson xuống, anh ấp nó vào trước ngực ngay vị trí tim mình. Đó là biểu hiện tin tưởng của người đàn ông khi họ đang đứng gần điều gì đó thật linh thiêng. Tuy nhiên, điều này cũng không ngăn được anh lén đá một viên đá cuội về phía chân của anh mình và siết chặt lấy bàn tay của Becky như chứng tỏ cô là của anh.


“Bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào thuộc về nông trại này hay có góp phần làm việc cho nông trại này mà rời khỏi đây ra đi vào bất cứ thời điểm nào thì chúng tôi sẽ treo cặp đinh thúc ngựa của họ lên đấy cho đến khi họ trở về”. Lizzy nói.


“Và con đã trở về”, Joanne nói với Becky dù bà vẫn đang liếc nhìn về phía Terence.
“Cuối cùng thì em đã trở về”, Connor thì thầm.
“Mãi mãi nhé”, Becky thì thầm trả lời anh.


Terence đang đứng bên cạnh Joanne, tay ông vòng ôm lấy eo bà. Họ đã sánh đôi với nhau kể từ khi Becky trở về nhà. Becky rất vui mừng khi thấy cha đã tìm được người chia sẻ và cô biết rằng nếu cô không về thì có lẽ ông sẽ cứ tiếp tục sống trong khu đất hoang đầy bụi rậm nguy hiểm ch.ết người.


Mỗi ngày cô được sống với những người này, đặc biệt là Connor, cô cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, can đảm hơn và hạnh phúc hơn.
Connor đột ngột xoay lại và kéo cô sát lại gần anh. Cô cảm thấy một cảm giác thật thú vị dâng lên khi đôi môi ấm của anh chạm vào khoé miệng cô.


“Anh yêu em”, anh thì thầm bằng một giọng thật ấm áp mà anh chỉ dùng nó khi nói với cô, “Anh rất yêu em”.
Những người trong gia đình cô quan sát họ nhưng lại giả vờ như không thấy gì và cùng mỉm cười.
Cô thấy yêu thương tất cả mọi người. Cô cảm thấy thật an toàn. Và thật quá hạnh phúc.






Truyện liên quan