Chương 6: Trần phong đích thâm cung bí sử dữ di thất đích độc bình quả
(Thâm cung bí sử phủ đầy bụi và quả táo độc bị đánh rơi.)
Nàng từng nghĩ rằng mình đã tìm được hạnh phúc nhất trên thế giới.
Nam nhân ấy dắt tay nàng, ôn nhu đeo nhẫn cho nàng, lời thề son sắt nói rằng đời này hắn chỉ yêu duy nhất mình nàng—— nàng thậm chí cao hứng đến hỉ cực nhi khấp(hân hoan vui vẻ).
Vì cùng hắn một chỗ, nàng không để ý tất cả người nhà phản đối, cũng không để ý những kẻ gia tài bạc triệu khác, không thèm để ý thê tử thực sự của hắn, buông tha hết thảy của bản thân, cũng chỉ vì được ở bên cạnh hắn, ôm hắn, hôn môi hắn, vì hắn sinh đứa nhỏ.
Sau đó nàng thật sự vì hắn sinh đứa nhỏ.
Bụng bị cắt ra làm cho nàng thống khổ khóc lớn, mồ hôi lạnh tẩm ướt toàn thân, nhưng mặc dù như thế, vì nam nhân kia, vì kết tinh của bọn họ, nàng vẫn cố cắn răng chịu đựng.
Đứa nhỏ bị nam nhân an bài tới chỗ bà mụ phòng cách vách, bọn họ nói là một cô gái xinh đẹp. Nàng nhẹ nhàng thở ra rồi hôn mê bất tỉnh.
Khi nàng rốt cục từ hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy cục cưng của chính mình, là một nữ oa có mái tóc vàng xinh đẹp như cha nàng, thực may mắn, ít nhất đứa bé xinh đẹp này cũng không giống nàng có mái tóc đen nguyền rủa.
Nàng cố gắng tĩnh dưỡng thân thể, yêu mến cục cưng, cơ hồ không có một khắc rời khỏi nàng, tuy rằng nam nhân bởi vì công vụ bận rộn cho nên trở nên rất ít bồi bên nàng, nhưng nàng không lo lắng, nàng cho rằng phụ thân của cục cưng rồi sẽ đến tìm xem nàng.
Nhưng khi nam nhân lại xuất hiện trước mắt nàng, nàng chỉ biết mọi thứ đã không như trước nữa.
Hắn đem một quả táo đỏ tươi đặt trước mặt nàng, dùng lời lẽ ngọt ngào khuyên nàng ăn hết. Nàng rơi lệ đầy mặt.
“Ngươi muốn giết ta?” Nàng thét chói tai: “Ta sinh đứa nhỏ cho ngươi, ngươi lại muốn giết ta!”
“Ngươi bình tĩnh một chút, Đào Nhạc Ti.” Nam nhân áp chế bả vai của nàng, trấn an nói: “Đây là bất đắc dĩ mà thôi, ngươi không hiểu được bên ngoài nói khó nghe cỡ nào đâu, ta cũng thấy thực khó xử.”
“Khó nghe?” Nàng đề cao thanh âm, cơ hồ như muốn xé vỡ yết hầu: “Ngươi nói bởi có người đố kị sự sủng ái của ta, cho nên tung tin vịt ra ta là ma nữ? Vì vậy cho nên ngươi phải phản bội ta?”
Nàng hiện ra bộ dáng như tâm thần khi thấy người nàng yêu lộ ra biểu tình chán ghét, mà nàng cảm thấy được toàn thân lạnh như băng, như mùa đông giá rét lại có người dội cho nàng một thùng nước đá.
“...... Còn cục cưng mà?” Nàng lẩm bẩm, rồi như cầu xin nói: “Đó là cục cưng của chúng ta mà? Ngươi không cần cục cưng của chúng ta sao?”
Nam nhân rốt cục vứt bỏ tất cả vẻ ngụy trang, bình tĩnh trừng mắt nhìn nàng, thái độ lạnh lùng ra lệnh cho nàng khiến nàng thấy người chắc mắt đã trở nên xa lạ như chưa từng quen biết.
“Thê tử của ta đã sinh cho ta nam hài.” Hắn bình tĩnh nói.
Câu nói này nghe có vẻ cùng với đứa con của nàng không quan hệ, nhưng lại làm hai chân nàng hư nhuyễn, mất đi trọng tâm, trở nên lảo đảo. Thanh âm bùm bùm từ đáy lòng vang lên, như thứ mà nàng xưa nay vẫn dựa vào mà chống đỡ đã không còn, vỡ vụn.
Thật lâu sau, nàng ngẩng đầu, nước mắt che kín cửu hận cùng tơ máu trong hai mắt chảy ra “...... Ta muốn nguyền rủa ngươi......” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, thanh âm khàn đục như vọng lên từ đáy sâu của địa ngục.
“Ta muốn nguyền rủa ngươi! Ta muốn nguyền rủa ngươi! Ta muốn nguyền rủa quốc gia của ngươi!” Nàng điên cuồng thét chói tai, mái tóc tối đen bị nguyền rủa tung bay, bộ dáng dữ tợn khiến nam nhân cũng phải lui lại hai bước.
Nàng lên tiếng cuồng tiếu, nước mắt không ngừng chảy xuống lại thành máu đỏ, theo nguyện vọng của thế nhân mà trở thanh một ma nữ thực thụ, nàng mang theo con gái của mình ly khai vương đô, trốn vào rừng rậm xa xôi.
Nhưng sự phản bội của nam nhân vẫn chưa chấm dứt.
Khi nàng mới sinh hạ bé gái, nàng biết được hoàng hậu sinh hạ nam hài, trở thành dấu vết hủy diệt mới.
—— hoàng hậu tóc màu đỏ.
—— quốc vương tóc màu vàng.
Bọn họ không có khả năng sẽ có đứa con tóc đen.
Tim của nàng đập bình bịch bình bịch cực nhanh, nhanh đến mức nàng cơ hồ nghĩ giây tiếp theo sẽ lưu động theo máu ra khỏi cơ thể.
Nàng thật hận. Thật hận. Thật hận —— nếu trên cái thế giới có thứ có thể báo thù giải đi oán hận cho nàng, nàng thậm chí có thể nguyện ý đem tánh mạng cùng tôn nghiêm bán cho ác ma ——
Vì thế khi nàng mở mắt, chính tay nàng đã bóp ch.ết đứa con tưởng như của mình, nhưng trên thực tế cũng là con của người khác. Mà nước mắt của nàng đã rơi trên khuôn mặt đã mất đi độ ấm của nữ hài.
Nàng đem con chôn ở tòa nhà sau viện, không lập mộ bia, chỉ chừa một đống đất nho nhỏ xác nhận vị trí.
Nàng mờ mịt nhìn đống đất không biết đã bao nhiêu năm tháng, sau đó có người gõ cửa nhà nàng. Nàng giống như cái xác không hồn mở cửa, sau đó nhìn thấy một đôi vợ chồng mang theo tiểu hài tử đến hỏi đường.
Nàng giết bọn họ, đưa thi thể bọn họ uy quạ đen trong rừng, sau đó biểu tình dữ tợn trừng mắt nhìn nam hài đang oa oa khóc lớn trên sàn nhà.
Mái tóc đạm kim sắc chói mắt khiến nàng cảm thấy vô cùng oán hận, nhưng thanh âm nam hài khóc lại làm cho nàng cảm giác trái tim rất đau. Nàng đã vô lực khóc.
Nàng ngồi một bên, ôm đầu gối lẳng lặng nhìn nam hài vẫn khóc không ngừng, nghe thanh âm hắn dần dần mỏng manh, nhìn hắn mệt đến mê man, sau đó nàng ch.ết lặng sinh ra một ý tưởng trong đầu.
—— Ta phải lấy lại con mình.
Ý tưởng này càng ngày càng mãnh liệt. Nàng như tìm được mục tiêu chống đỡ mới, đồng tử ảm đạm lần thứ hai dấy lên ánh sáng.
Nàng đem nam hài lấy thân phận con gái nuôi lớn lên, đem tên do cha mẹ thân sinh hắn đặt từ “Duy Tháp” đổi thành “Vi Nhi Tháp”, cho hắn phụ trách làm bữa cơm cho nàng và tất cả những tạp vụ trong rừng, mục đích là vũ hội vương tử.
Khi con trai nàng mười tám tuổi, bọn họ sẽ mời tất cả những cô gái trên cả nước, nếu Vi Nhi Tháp có thể mượn cơ hội tiếp cận vương tử, vậy nàng sẽ có cơ hội nhìn thấy đứa con trai ruột mà nàng chưa từng gặp mặt......
Nhưng mà con trai của nàng lại mất tích năm hắn mười sáu tuổi.
Bị đánh vỡ hi vòng nàng lập tức điên cuồng hỏi thăm tin tức xung quanh. Sau đó vài ngày mới biết được tin hắn đi vào rừng rậm. Vì thế nàng vội vàng chạy về rừng rậm, hơn nữa từ miệng đứa con nàng nhận nuôi biết được chuyện con nàng bị biến thành quạ đen là thật.
“Ngươi đồ con gái ngu xuẩn! Nhìn xem ngươi phạm phải chuyện tốt gì này!” Nàng phẫn nộ cầm chậu nước sôi nóng bỏng dội lên người con gái, hắn đau đến ai ai kêu, rất giống trứng tôm nấu chín bị uốn khúc, sau đó nghe hắn khóc hô to: “Mụ mụ, mụ mụ, thực xin lỗi!”
Mà nàng cảm giác nội tâm phẫn nộ cùng ý định trả thù đã biến mất vô tung, biến thành cái gì cũng như chưa từng tồn tại.
Hắn không phải hài tử của ta. Nàng xả đám tốc khô nứt của mình lẩm bẩm nói, cái tên thay thế phẩm kia không phải đứa nhỏ chân chính của mình.
Chù dù nàng đã dành nửa đời người cùng tuổi thanh xuân đi dưỡng hắn, dạy hắn, nhưng nàng cũng dùng ngôn ngữ tàn khốc mắng hắn, đánh hắn, cười nhạo hắn......
“Như vậy ngươi còn muốn gọi ta là mâu thân sao? Ngươi không oán hận ta là hung thủ đã giết cha mẹ ngươi sao?”
“Chính là...... Mụ mụ chính là mụ mụ nha? Ta chỉ có mụ mụ mà thôi a......”
Chỉ còn lại cô độc một mình. Chỉ còn có nhau.
“Nhưng ngươi không phải hài tử của ta!” Nàng điên cuồng thét chói tai, mắng. Nàng từ đáy lòng phiền chán hắn cười ngây ngô, nàng oán hận hắn thấy không rõ sự thật.
...... Nàng sợ hãi chính mình lại sinh ra thứ tình yêu không hề bảo đảm với người khác.
Cho nên nàng đối xử với hắn rất tàn khốc, giống như có thể từ hành vi ấy mà thấy rằng nàng không hề yêu thương đứa nhỏ này.
“Vì cái sao muốn gả ta cho vương tử?” Vi Nhi Tháp khóc nói, thân thể không ngừng ứa ra máu tươi, “Nếu bọn họ biết ta là......”
“Đúng vậy! Ta chính là muốn bọn họ biết!” Nàng thanh âm khàn khàn thét chói tai, “Ta muốn xem bọn hắn chê cười! Ta muốn hắn mất mặt trước toàn bộ dân chúng không ngóc đầu lên được!”
Nàng phá mở cánh cửa, liều mạng chạy, hướng chỗ sâu trong rừng rậm chạy tới, đi tìm đứa nhỏ đã bị biến thành quạ đen của nàng, đứa nhỏ của nàng, đứa nhỏ chân chính của nàng, tất cả của nàng, hết thảy của nàng, của nàng ——
Màu đen cơ hồ đem toàn bộ rừng cây bao trùm.
“Không ——!” Nàng thét chói tai, ý đồ muốn tìm đứa con của mình trong đàn quạ đen, “Con của ta a —— con của ta a ——!”
Nhưng nàng không nhận ra gì cả.
Nàng không biết đứa nhỏ của mình giờ đã thành cái dạng gì, càng đừng nói đến phân biệt từ đám quạ đen kia. Mặc dù như thế, nàng vẫn khản cả giọng hô to, thẳng đến lúc không phát ra tiếng nổi nữa mới quỳ sụp xuống đất, rồi tập tễnh đi về căn nhà gỗ nhỏ.
Ngày hôm sau. Ngày thứ ba. Ngày thứ tư. Ngày thứ năm. Ngày thứ sáu. Ngày thứ bảy.
Vô số những tối bảy ngày nàng đến sâu trong rừng rậm tìm con trai.
Mãi đến khi.
Bất tri bất giác đã gần đến sinh nhật mười tám tuổi của vương tử thứ hai.
Nàng quyết định muốn tìm tên nam nhân kia hỏi cho rõ ràng, hỏi hắn vì sao không quan tâm đến đứa nhỏ của bọn họ? Nàng quyết định mang theo Vi Nhi Tháp tham gia vũ hội vương tử, thừa dịp chất vấn tên nam nhân vô lương tâm kia! Phải để hắn thể nghiệm sự sợ hãi của nguyền rủa!
Nói cho Vi Nhi Tháp rằng không lâu sau sẽ phải đến vũ hội vương tử, nàng lại đến chỗ sâu trong rừng rậm.
Nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Tuyệt vọng khiến nàng đột nhiên phát hiện...... Đây là báo ứng.
Tựa như khi nàng hạ nguyền rủa với khách lữ hành, hiện tại đến phiên nàng tìm kiếm con mình trong đàn quạ, mà nàng đồng dạng thất bại.
Con trai của nàng sẽ không trở lại.
Thậm chí cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua.
Nàng chảy nước mắt lung lay lảo đảo ra khỏi rừng rậm, đã quên đứa con, đã quên Vi Nhi Tháp, đã quên vũ hội, chỉ dựa vào bản năng mà tập tễnh bước về kinh đô. Nơi đã từng làm cho nàng hạnh phúc cũng từng khiến nàng đau khổ tột cùng.
Nàng dọc theo đường đi không ăn không uống chỉ chăm chăm tiến bước, thẳng đến khi đứng trước mặt tên nam nhân kia mới dừng lại, nàng trực tiếp hỏi: “Vì sao ngươi bỏ rơi con của chúng ta?”
Toàn thân đầy thịt lồi ra một mớ, lộ ra biểu tình lo lắng hãi hùng ngồi trên vương tọa, không còn là người anh dũng như trước kia nữa, mà là giống như nàng một lão bà xấu xí, hắn cũng là một lão đầu tử bình thường, mà nàng đối hắn chỉ còn lại oán hận.
“Lúc trước ngươi vì muốn xác định uy tín cùng ổn định quốc vương của mình, đoạt đi con ta, sao hiện tại lại phái người đưa hắn vào rừng rậm?” Giọng nói của nàng cứng nhắc hỏi, bình tĩnh mức mức ngay cả nàng cũng phải giật mình. Tiếng nói thô dát giống như hồi âm thét chói tai từ trong rừng rậm, giống như đến từ nguyền rủa cùng oán hận trong lòng, “Ngươi đã không thương hắn, vì sao lúc trước còn muốn tráo đổi hài tử của ta? Hơn nữa hắn cũng là hài tử của ngươi, không phải sao?”
“Hắn không phải hài tử của ta! Đó là con của ma nữ a!” Nam nhân hướng nàng rống to: “Hắn tàn sát tôi tớ, dân chúng, thậm chí là thê tử tương lai! Tên kia căn bản không phải là con người! Hắn sẽ hủy hoại quốc gia mà ta đã vất vả gây dựng!”
Miệng nàng hiện lên một tia cười lạnh: “Con của ma nữ? Ngươi có từng nhớ rõ mình là phụ thân của hắn? Ngươi có từng quan tâm tới hắn? Ngươi có từng giải thích với hắn màu tóc nguyền rủa kia từ đâu tới? Ngươi không có!” Nàng rống to: “Các ngươi cười nhạo hắn, khinh bỉ hắn! Mặc hắn giết hại lại mặc hắn mang danh hiệu ma vương! Ngươi đồ lang tâm cẩu phế! Đây là kết quả khi ngươi không tiếc hi sinh ta!”
“Ta hối hận! Ta hối hận! Đào Nhạc Ti!” Nam nhân ngửa mặt lên trời than thở: “Nếu có thể! Ta nguyện ý lấy nghiệt tử kia trao đổi lấy chân chính nữ hài của ta!”
“...... Tốt lắm, ngươi sẽ tìm lại được con gái của ngươi.” Nàng lạnh lùng nói, “Nàng sẽ tham dự vũ hội tổ chức một tuần sau, hơn nữa sẽ trở thành vợ của con ngươi.”
Nam nhân nhãn tình sáng lên: “Nữ nhi của ta? Nữ nhi của ta sẽ đến nơi này?”
“Đúng vậy, nàng kêu Vi Nhi Tháp.”
“Vi Nhi Tháp, Vi Nhi Tháp...... Thật sự là tên rất hay......” Trong mắt nam nhân tràn ngập quang mang vui sướng của phụ thân, nhưng hào quang đó lập tức bị sát ý lạnh như băng thay thế. Đồng thời, chung quanh nàng hiện ra rất nhiều kỵ sĩ cùng hắc y nhân.
“Cảm tạ ngươi đã có cống hiến cuối cùng cho quốc gia này, Đào Nhạc Ti.” Hắn lạnh lùng nói.
Nội tâm của nàng không có cảm thụ gì...... Có lẽ có một chút bi thương, nhưng chỉ là một chút, tâm tình đã ch.ết lặng đối với nàng mà nói đã không còn tạo nên gợn sóng gì nữa.
Bọn họ đem thân thể nàng cột lên một cây cột, đem tứ chi nàng trói lại, tất cả dân chúng khủng hoảng, cười nhạo, thậm chí là ném đồ vật này nọ khi cây đuốc giơ lên.
Thanh niên tóc vàng đứng trước mặt nàng vì nàng cầu nguyện.
“Nguyện thần...... Che chở cho ngươi.” Thanh âm hắn mỏng manh nói, mà nàng cảm giác được trong ánh mắt màu lam kia cũng có bi thương.
Nàng theo lý thuyết hẳn là cười lạnh, cười nhạo hắn chúc phúc không thực tế, nhưng mà biểu tình chân thành như vậy chân thành lại làm cho nàng không thể bảo trì kiên cường của bản thân, giống như thấy nam nhân trước kia đáp ứng cho nàng hạnh phúc. Biết rất rõ rất ngu xuẩn, nhưng nàng lại chỉ có thể giống cái rửa tội giả mà nước mắt chảy ròng.
“Thực xin lỗi......” Hắn nói, sau đó dấy lên ngọn lửa.
Náng ở giữa liệt hỏa hừng hực không ngừng mang đến đau đớn vô cùng gào khóc, nàng nguyền rủa nam nhân kia, nguyền rủa quốc gia này, nguyền rủa tất cả.
Nhưng nàng muốn con trai của nàng —— con trai của nàng —— Đức Nhĩ Đa Tư......
Cuối cùng nàng cúi thấp đầu xuống, ánh mắt sớm mất đi thị lực nhìn không thấy gì, tất cả tri giác càng ngày càng xa, nàng biết hết thảy đều đã xong, tiếp theo chỉ còn lại một mảnh hắc ám.
“Mụ mụ, mụ mụ, mụ mụ......”
Đứa con...... Của nàng.......
“...... Duy...... Tháp......”
Nước mắt chảy xuống, theo ý thức của nàng nhanh chóng bốc hơi khỏi thế giới này.
++++
Khi cảm giác có vật lạnh như băng kề trên cổ, đã là khi tơ máu thật nhỏ chảy ra từ miệng vết thương.
tr.a Lý Tư vẫn duy trì bộ dạng cầm chén chén trà trong tay, kinh ngạc trừng lớn ánh mắt —— nhưng lập tức, hắn lại phát ra tiếng cười khẽ như là “Rốt cục đến đây”.
“Đừng nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp trả lời vấn đề của ta.” Ngữ khí ra lệnh lưu loát như trong ấn tượng của hắn từ phía sau phát ra, thanh âm lạnh như băng ngoại trừ càng thêm trầm thấp, thì không mất đi bất kì tia khí thế nào: “Lúc trước phái người đem ta vào rừng rậm là ngươi sao?”
tr.a Lý Tư có chút hoài niệm thở dài.
“Không phải.”
“Một vấn đề khác. Là ngươi phái người tập kích ta sao?”
“A......?” tr.a Lý Tư vẻ mặt kinh ngạc quay đầu lại, “Ngươi bị tập kích? Khi nào vậy?”
Yên lặng theo dõi thấy vẻ mặt y không mang chút biểu tình dối trá nào, Đức Nhĩ Đa Tư lặng lẽ thu hồi kiếm.
tr.a Lý Tư vội thở hổn hển, không tự giác lấy tay sờ sờ cổ mình, sau mới nhìn thẳng vào gương mặt người trước mặt.
Ở trước mặt hắn chính là vị huynh trưởng đã lâu không nhìn thấy. Tóc đen làm cho người ta ấn tượng cùng gương mặt lạnh lùng kia làm hắn không khỏi phiếm lệ hai mắt.
“Ta rất nhớ ngươi, Vương huynh.” (JQ!!! =A=*)
Đức Nhĩ Đa Tư lộ ra biểu tình chán ghét (yeah!), thấy thế, tr.a Lý Tư chỉ có thể cười khổ xác nhận, người trước mắt quả nhiên là vị huynh trưởng đã mất tích lâu nay của hắn.
“Chuyện ngươi vừa mới nói là...........”
“Không liên quan đến ngươi thì thôi.” Đức Nhĩ Đa Tư bày ra một bộ không muốn nói thêm, “Ta chỉ biết rằng ngươi tham dự cũng ít nhiều.”
“...... Phải nói là, ta phải biết ít nhiều mới đúng......” tr.a Lý Tư hơi hơi nhíu mày, tươi cười có chút chua xót, “Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng chỉ thấy ngươi xuất hiện ở quảng trường, mới đoán được ngươi có thể không ch.ết. Hơn nữa, tuy rằng biết ngươi khẳng định sẽ tìm được đến đây......” Hắn bất đắc dĩ nói, thần thái thoải mái một chút cũng không giống bộ dáng người hai giây trước bị kề kiếm vào cổ.
“Ngươi biết?”
“Đúng vậy...... Bất quá hiện tại thật sự thấy ngươi ở trong này, ta lại nhịn không được muốn biết hộ vệ cung đình đang làm gì...... Cư nhiên một chút tin tức cũng không có.” Hắn đi đến bàn trà rót chén nước, “Ngồi đi, Vương huynh, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả những thứ ta biết.”
Đức Nhĩ Đa Tư không ngồi xuống, chỉ nheo mắt lãnh trừng hắn.
“Ta thề ta nói đều là sự thật.” tr.a Lý Tư giơ lên hai tay nói: “Lúc biết ngươi không ch.ết, ta thật sự rất cảm động, qua nhiều năm cũng chưa từng có tin tức của ngươi......”
“Ngươi hẳn là đã nghe kỵ sĩ của mình báo cáo.”
“Ân...... Đúng vậy, bọn họ nói là ngươi đã ch.ết.” Hắn nhún vai, “Từng nghe lời đồn đại về khu rừng bị nguyền rủa, ai đi vào đều bị ma nữ giết ch.ết, sau đó chỉ còn bọn họ quay về —— nhưng ai sẽ tin tưởng vô điều kiện loại lời nói trăm ngàn chỗ hở như vậy chứ?”
Trước không nói đến chuyện với thực lực của Đức Nhĩ Đa Tư có thể giết ch.ết hai tên hộ vệ kia, nếu không nói đến vì sao hắn có thể thoát khỏi hai tên kia sống bình an vô sự...... Hoặc giả thiết nếu lúc ấy bọn họ gặp ma nữ, Đức Nhĩ Đa Tư khẳng định sẽ chủ động chém con ma nữ trước...... Hoặc là đem hai người kia làm vật hi sinh mà quay về, như vậy mới đúng chứ?
“Bất quá...... Ngươi vì cái gì mà tin lời của ta?” tr.a Lý Tư hỏi: “Ta còn tưởng rằng lấy cá tính của ngươi, sẽ không xem xem ta có phải tên màn chủ phía sau không, mà trực tiếp đem những kẻ khả nghi giết sạch mới đúng.”
“Bởi vì rất rõ ràng.” Đức Nhĩ Đa Tư lạnh lùng đáp, thuận tay đem trường kiếm thu vào vỏ, “Nếu là ngươi sẽ không để khi sự tình chấm dứt, xem như an toàn mà đem hai quân cờ đã dùng đặt lại bên người”
Tuy rằng hai người không hề tiếp xúc, cơ hồ đều nghe từ lời đồn mà biết chuyện của đối phương.
Tạm thời bất luận tr.a Lý Tư có phải kẻ nhân nghĩa đạo đức như trong lời đồn đại hay không, nhưng Đức Nhĩ Đa Tư ít nhất có thể từ trong đó hiểu rõ một điều —— tr.a Lý Tư tuyệt đối không phải vì tính thiện lương kia mà làm một người ngu xuẩn.
Hoàn toàn ngược lại với vẻ tâm tư thuần khiết, hiểu được tiến lui. Cũng là nhân tài giữa hoàng cung dơ bẩn, biết cách khéo léo mà sinh tồn.
“Cái gì mà quân cờ đã dùng qua chứ......” tr.a Lý Tư cười khổ.
“Như vậy, hai người kia quả nhiên là hắn phái tới?” Không để ý tới kháng nghị của tr.a Lý Tư, Đức Nhĩ Đa Tư lãnh đạm hỏi.
tr.a Lý Tư cười khổ nhất thời có chút ảm đạm.
“Ngươi có biết, lúc ấy, cả nước đã bởi sự hung ác cùng khát máu của ngươi mà ồn ào huyên náo......” Hắn sâu kín nói: “Tất cả mọi người lại hoài nghi ngươi không phải con của phụ vương, cho nên hắn mới......”
“Trên thực tế cũng là thật đi.” Đức Nhĩ Đa Tư không có cảm tình gì nói.
tr.a Lý Tư không phủ nhận, chính là dời đi tầm mắt.
“Ta tốn không ít thời gian điều tra, cơ hồ từ lúc ngươi mất tích mà bắt đầu bắt tay vào làm......” Hắn thở dài nói: “Tuy rằng hắn chú ý che giấu, nhưng loại chuyện này muốn giấu cũng không phải dễ —— đúng vậy, ngươi không phải con thân sinh của mẫu hậu, mà là con ngoài giá thú của phụ vương. Đứa nhỏ chân chính của mẫu hậu là nữ hài, hơn nữa tên cô gái đó......” Đôi mắt màu lam tràn ngập trí tuệ cẩn thận theo dõi hắn, giống như là muốn tìm ra một tia biến hóa trên khuôn mặt.”—— tên là”Vi Nhi Tháp”.”
Đức Nhĩ Đa Tư mở to hai mắt nhìn.
“Đúng vậy, hiện tại cô gái đi theo bên cạnh ngươi, mới là công chúa chân chính.” tr.a Lý Tư ngữ khí trầm trọng nói.
Hắn nghĩ đến sẽ thấy được biểu tình dao động của Đức Nhĩ Đa Tư —— trên thực tế hắn đích xác dao động —— nhưng sau lại trở nên có chút cổ quái. tr.a Lý Tư nhịn không được nhăn lại mi.
“...... Công chúa?” Đức Nhĩ Đa Tư thì thào tự nói, biểu tình vẫn thật quái dị, tr.a Lý Tư nhịn không được có chút khẩn trương, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua Đức Nhĩ Đa Tư kỳ quái như vậy.
“Ta biết ngươi rất khó chấp nhận, bất quá......”
“Không, không phải.” Đức Nhĩ Đa Tư đánh gãy lời hắn, thu hồi biểu tình cổ quái, nhưng hiển nhiên lại lâm vào trầm tư.
“...... Đức Nhĩ Đa Tư, Vương huynh?” tr.a Lý Tư trầm mặc hồi lâu mới nhịn không được mở miệng gọi hắn. Mà đối phương cũng vừa lúc ngẩng đầu.
“Ta nghĩ ta đại khái biết sao lại thế này.” Hắn nói: “Ta phải đi.”
tr.a Lý Tư trừng lớn mắt: “Phải đi? Hiện tại sao? Cứ như vậy đi sao?”
“Ân, bất quá ngày mai ta sẽ dẫn Duy......” Hắn nhíu nhíu mày, chữa lại nói: “Ta sẽ dẫn Vi Nhi Tháp tham gia vũ hội của ngươi.”
“Không —— thỉnh đừng tới!” tr.a Lý Tư khẩn trương kinh hô: “Đây là tự tìm đường ch.ết, ngươi không hiểu phụ vương đã đem canh gác toàn bộ ——”
“Không có khả năng.” Đức Nhĩ Đa Tư đánh gãy lời hắn, “Vu bà bị giết, Vi Nhi Tháp sẽ không bỏ qua cho hắn, mà ngay cả ta cũng vô pháp ngăn cản —— cũng không tính toán ngăn cản.” Gợi lên khóe miệng, trong mắt của hắn không có…chút nào sợ hãi, chỉ có ý chí chiến đấu đẫm máu bùng nổ.
tr.a Lý Tư lo lắng nhìn hắn, tuy không thể lý giải, nhưng hắn cũng biết cho dù ngăn cản, Đức Nhĩ Đa Tư cũng tuyệt đối sẽ không nghe hắn.
Vì thế hắn nhún vai, vòng vo đổi chủ đề, thoải mái hỏi: “Ngươi muốn dẫn công chúa đến? Ta có thể thỉnh nàng khiêu vũ sao?”
“Không thể nào.” Đức Nhĩ Đa Tư không để cho người khác cự tuyệt, thanh âm lạnh lùng nói, trong ánh mắt không có chút ý tứ đùa giỡn nào, “Ngươi nếu thích hắn, ta sẽ giết ngươi.”
tr.a Lý Tư trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, một lúc sau vẫn không nói nên lời.
“...... Ngươi thay đổi.” Thật lâu sau, hắn như thở dài nói, ngữ khí mang theo ý chúc phúc chân thành.
Đức Nhĩ Đa Tư không mở miệng, yên lặng nhìn thanh niên trước mắt.
“Ta thật cao hứng khi ngươi tìm được người ngươi nguyện ý để bảo hộ.” Hắn có chút chua xót mỉm cười, “Ta nói rồi...... Cho dù là ngươi, cũng có thể trở nên ôn nhu.”
Đức Nhĩ Đa Tư không nói gì thêm, dừng lại một chút rồi xoay người định đi.
“Vương huynh......” Thấy thế, tr.a Lý Tư rốt cục vẫn nhịn không được mở miệng hô to, vẻ mặt có chút lo lắng, “Kính nhờ ngươi...... Không cần giết người kia! Nói như thế nào hắn cũng là......”
“Hắn không phải.” Đức Nhĩ Đa Tư không chút lưu tình đáp, không hề dừng bước.
tr.a Lý Tư chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh thon dài nhảy ra khỏi cửa sổ biến mất vô tung, cuối cùng thở dài thật sâu.
+++++
Đức Nhĩ Đa Tư mang theo giỏ đầy táo trở về.
Duy Tháp có chút kinh ngạc nhìn hắn, biểu tình có chút cổ quái.
Hiện tại đã chạng vạng.
Cả ngày Duy Tháp đều không có gì làm, chỉ ngồi trên ghế ở pháp trường, ngơ ngác nhìn nơi thiêu cháy ma nữ.
Đích xác ngay cả bụi cũng không còn.
Hắn từng ôm ấp hy vọng, nếu còn tro cốt vu bà, hắn có thể mang về rừng rậm quạ đen. Nhưng Đức Nhĩ Đa Tư lại nói cho hắn biết là không có khả năng, cho dù có còn lại bụi, người trong thành tuyệt đối cũng không lưu lại, nhất định là rải hết vào sông trôi đi rồi. Bọn họ nghĩ như vậy có thể đem nguyền rủa cùng điềm xấu xua đi.
“Bất quá như vậy cũng tốt.” Đức Nhĩ Đa Tư nói: “Nàng khẳng định không phải bởi vì thích rừng rậm quạ đen mới ở lại rừng rậm, nếu có thể sau khi ch.ết theo dòng nước trôi đi ngắm nhìn xung quanh, nói không chừng lại tốt hơn đó.”
Khó được nghe cách nói lãng mạn từ Đức Nhĩ Đa Tư, có vẻ không được tự nhiên, nhưng Duy Tháp vẫn là cảm nhận được dụng tậm của đối phương.
Y thu liễm ánh mắt, trầm mặc hồi lâu mới nhận thức mà “Ân” một tiếng, rồi nói: “Chính là, ta cảm giác thực tịch mịch.”
Đức Nhĩ Đa Tư cau mày trừng mắt nhìn y, đưa ra một quả táo.
“Nếu như không có Đức Nhĩ Đa Tư đi cùng ta, ta nhất định sẽ tịch mịch đến ch.ết mất.” Duy Tháp ngẩng đầu cười nói, không ngoài dự đoán nghe được Đức Nhĩ Đa Tư hừ một tiếng.
Duy Tháp tiếp được quả táo, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm đến sững sờ.
“Làm sao?”
“Ân...... Ta chỉ nghĩ, loại quả này không phải có độc sao?”
Đức Nhĩ Đa Tư chọn mi.
“A...... Ta là nghe mụ mụ nói...... Thật lâu trước kia từng lấy được quả này trên người khách qua đường, vốn nghĩ muốn cấp mụ mụ ăn, kết quả nàng lại thét chói tai đánh ta.” Duy Tháp cười khổ mà nói: “Nàng nói loại quả này có độc, tuyệt đối không thể ăn...... Cho nên ta cách ngày sẽ đem nó cầm uy quạ đen.” Y cúi đầu một hồi, sau đó bổ sung: “Chính là sau lại phát hiện số lượng quạ đen cũng không giảm bớt mà.”
Đức Nhĩ Đa Tư không buồn lên tiếng đoạt lại quả táo.
“Ngươi làm cái......”
Đức Nhĩ Đa Tư không giải thích nhiều, trực tiếp đem quả táo vào miệng cắn, sau đó vẻ mặt giống như rất khó ăn thối mặt ra, nhưng vẫn không nói một lời đem quả táo ăn sạch.
Duy Tháp không biết mình quá mức khẩn trương hay bởi quá mức cảm động mà muốn khóc, nhưng y rất nhanh thấy biểu tình Đức Nhĩ Đa Tư không muốn thấy y khóc, cho nên cũng cầm một quả táo khóc thút thít cắn.
Sau đó y thấy Đức Nhĩ Đa Tư hướng y trở mình xem thường, Duy Tháp bật cười.
“Nột, Đức Nhĩ Đa Tư...... Ngươi có nhớ mẹ mình không?”
Bọn họ sóng vai đứng trên pháp trường trống rỗng, chuyên tâm như nhìn thấy người nguyền rủa cả quốc gia này, tưởng niệm đứa con mình, toàn bộ quá trình nữ nhân bị hỏa cháy.
Đức Nhĩ Đa Tư nhớ tới mẫu thân trên danh nghĩa mà chính mình chưa gặp qua quá vài lần, sau đó lại nghĩ nữ nhân điên cuồng la thét gọi con trong rừng.
“...... Không có.” Hắn bình tĩnh nói, sau đó mới chú ý tới Duy Tháp ôm lấy cánh tay hắn, biểu tình có chút khẩn trương.
“Kia...... Nếu như nói, kỳ thật mụ mụ của ngươi chính là......”
“Ai nói cho ngươi biết?” Đức Nhĩ Đa Tư đánh gãy lời y.
Duy Tháp ngẩn người, do dự một lúc mới ấp a ấp úng trả lời: “Buổi sáng mấy người … bị ta giết ch.ết......”
Nghe vậy, Đức Nhĩ Đa Tư lộ ra trong mắt một tia chán ghét. Duy Tháp rụt lui, y biết mình dính tới máu làm cho y tức giận, cho dù sau đó đã thay đổi y phục, sửa mặc nam phục bình thường, vẻ mặt không có gì pha trò cùng hắn, nhưng Đức Nhĩ Đa Tư vẫn đối y rống: vì sao không để cho ta xử lý!
Duy Tháp có dự cảm, nếu lưu cho Đức Nhĩ Đa Tư xử lý, mấy người kia tám phần là sống không bằng ch.ết. Cho dù cũng thực chán ghét những người đó, nhưng Duy Tháp suy nghĩ đến tình hình như vậy cũng cảm thấy đồng tình.
“Bọn họ nói như thế nào?” Đức Nhĩ Đa Tư áp chế chán ghét, lãnh thanh âm hỏi.
“Bọn họ nói, ta kỳ thật là con vua, sau đó Đức Nhĩ Đa Tư là con mụ mụ......” Không dám lừa gạt nam nhân trước mắt, Duy Tháp thành thật khai báo: “Ách, cảm giác không giống như nói dối, chính là bọn họ căn bản nhầm giới tính của ta, cho nên......”
“Ta nghe được cũng là như vậy.” Đức Nhĩ Đa Tư thì thào tự nói, tuy rằng cầm táo trong tay, nhưng lại lâm vào trầm tư. Một hồi lâu sau hắn đột nhiên chuyển hướng Duy Tháp bên cạnh: “Ngươi thực để ý sao? Thân thế của mình?”
Duy Tháp ngẩn ra, sau đó dùng sức lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, những tên kia cũng không nên tin tưởng ——” Đức Nhĩ Đa Tư nói, sau đó lại như nghĩ tới cái gì, bổ sung: “Trừ bỏ lời của ta ra, những người khác đều không nên tin.”(anh dạy vợ, anh dạy vợ phải nghe lời, anh dạy vợ phải ngoan phải nghe lời, anh dạy vợ phải ngoan chỉ nghe lời mình anh *yaoming*)
Duy Tháp ngơ ngác nhìn hắn, sau đó thuận theo gật đầu.
“Ân, ” Đức Nhĩ Đa Tư vừa lòng gợi lên khóe miệng, “Ta phán đoán, không phải bọn họ nhầm cái gì, ngay cả người cố ý bày ra chuyện này cũng nhầm. Mấy người bị ngươi giết… bất quá cũng chỉ là vật hi sinh, kế tiếp chỉ sợ còn có thể có nhiều hơn nữa......”
“Tại sao phải làm như vậy?” Duy Tháp thần tình hoang mang.
“Để vận hành quốc gia tốt đẹp, cho dù việc làm dơ bẩn xấu xa thế nào, chỉ cần có thể cấp dân chúng một cái công đạo che dấu là đủ.” Đức Nhĩ Đa Tư trào phúng trả lời: “Trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy, cho dù là sự tồn tại của ta cũng vậy......” Nói còn chưa dứt lời, hắn lại cảm thấy tay áo mình bị người khác kéo.
Đức Nhĩ Đa Tư cúi đầu nhìn y, ánh chiều mờ nhạt rải trên khuôn mặt của Duy Tháp, biểu tình không tán thành cũng không thương hại chỉ có đau lòng khiến Đức Nhĩ Đa Tư mỉm cười.
Hắn phải gặp rất nhiều sự trùng hợp trong vận mệnh, mới có thể ngồi cũng một chỗ với y như bây giờ.
Đức Nhĩ Đa Tư lần đầu tiên cảm thấy những điều đã trải qua, nguyên lai đều có ý nghĩa —— ngay trên người người làm bạn cùng hắn năm năm.
Hắn nhắm lại mắt, khẽ cúi người hôn môi y, toàn bộ quá trình như đang tiến hành một nghi lễ thần thánh trang trọng.
Thời gian từng đại biểu nguyền rủa bọn họ- mặt trời lặn, kéo dài bóng họ xuống mặt đất, rồi hòa lẫn vào màn đêm.
Rốt cục, ngày mai chính là vũ hội vương tử.