Quyển 3 - Chương 182: Lặng lẽ
Chuyện có liên quan đến Lý Sư Sư, cuối cùng thì đã quyết định là trướcThanh Minh hai ngày sẽ tổ chức hội Đạp thanh ở ngoại ô Giang Ninh. Lầntụ hội này trên danh nghĩa đương nhiên không phải là do Lý Sư Sư mờikhách, mà là một vị tên là Trần Lạc Nguyên ở Giang Ninh khởi xướng, mờimột nhóm tài tử giai nhân ra ngoài thành Giang Ninh dạo chơi. Nghe nóiTrần Lạc Nguyên này cùng đại tài tử Chu Bang Ngạn là bạn tốt, cho nênthông qua mối quan hệ này mà quen biết Lý Sư Sư.
Nói thì như thế còntrên thực tế trong đó còn có nguyên nhân gì nữa cũng khó mà nói được.Nhưng bất luận thế nào làm cho Đệ nhất danh kỹ Kinh Thành Lý Sư Sư xuấthiện ở Giang Ninh, thì lần hội Đạp Thanh này sẽ thu hút được rất nhiềusự chú ý của Giang Ninh. Tần Thiệu Hòa đã có tác động với bên kia, sauhai ngày nói với Ninh Nghị, tin tức được công bố, liên tiếp có mấy tấmthiệp mời gửi tới, nhưng hắn nhận được lại là thiệp mời đầu tiên của bên Bộc Dương Dật đưa tới.
Ninh Nghị dự định sẽ đi tham gia lần tụ hộinày, nguyên nhân chủ yếu không phải là do có người mời hắn, mà là vìchịu ảnh hưởng của Vân Trúc. Hắn vốn không có hứng thú lắm với âm nhạcthời đại này, Lý Sư Sư kia nếu có thể lưu danh truyền kỳ, vậy thì chắcchắn có tài năng xuất chúng, hắn không ngại có thể đến để xem. Thời đạinày để được nghe người hát hay nổi tiếng cũng chi có thể gặp dịp mớiđược nghe, có những lúc cũng thật nhàm chán.
Lời mời như này thôngthường gia quyến hoặc bằng hữu cũng có thể tham gia, Ninh Nghị muốn TôĐàn Nhi cùng đi, nhưng trong thời gian này Tô Đàn Nhi đang sắp xếp chuẩn bị mùa hè sẽ đi Hàng Châu, thật ra vẫn có thời gian rảnh nhưng cô vẫnlắc đầu từ chối. Hai người từng nói chuyện trên hành lang lầu hai về vấn đề này hơn một lần.
Lần tụ hội này đều là những văn nhân tài tử chưa từng kết hôn, tướng công định mang một thiếu phụ luống tuổi đi thì còncó ý nghĩa gì nữa?
- Nàng tự nhận mình là thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi sao? Không ngại à?
Không ngại Tướng công, nghĩ mà xem, nếu chàng mang thiếp đi hội Đạp Thanh,Khởi Lan cô nương, Lạc Miểu Miểu cô nương, Lý Sư Sư cô nương trước mọingười yêu cầu chàng làm thi từ, chàng có sáng tác thi từ cho các cô ấyđược không?
Ninh Nghị nhìn nàng một lúc lâu rồi ôm lấy vai nàng cười rộlên:
Hãy nghĩ đơn giản thôi, thê tử à, chúng ta đi nghe ca vũ, nếuBộc Dương Dật thực sự muốn ta viết thơ cho y, lén lút giao cho y là được, còn sốnghay ch.ết còn lại là do y.
Xì, thiếp không thích.
Tô Đàn Nhi lắc đầu cười:
Ca vũ thì có gì thú vị, tướng công không biết chứ, gần đâythiếp hay trò chuyện với con gái, phu nhân của chưởng quỹ, thích nghe họ đàm luậnvề thi từ gì đó của tướng công. Lúc trước nghe các cô ấy nói chuyện về tài tửLý Tần, Tào Quan, cảm giác thật là lợi hại. Bây giờ, thiếp thân lại thích tán gẫuvới người khác về những thứ này, thiếp trò chuyện về những người như Tào Quannày, sau đó tam cô lục bà sẽ nói, tướng công nhà ngươi cũng không kém gì bọn họ,thậm chí còn có người nói, bọn họ thì tính gì. Thiếp sẽ làm bộ như thật khiếm tốnnói: "Tướng công không thích những chuyện này lắm, chi là ngẫu hứng thì viết mấycâu này thôi." Nhưng trong lòng lại thấy vui vui.
Cô nhắp miệng ngạo nghễ vỗ tay, có vẻ dương dương tự đắc,nhưng nói thế nào cũng không chịu đi cùng. Ninh Nghị cũng biết tụ hội thi từ làlệ cũ thôi, mà đây thực ra cũng là để cho đám tài tử văn nhân dương danh màthôi, mà đa số những người đến để dương danh
này cũng đều có liên quan đến công danh khoa cử. Nếu có giaquyến đi cùng, có mấy người phong lưu sẽ không câu nệ mà viết ra được những bàithơ hay chứ.
Tuy biết Ninh Nghị không như bọn họ nhưng Tô Đàn Nhi cũng hiểuđược, mình đi dù thế nào cũng chỉ làm mất hứng.
Thật ra trong mùa xuân này hai người đã từng đi ngoại thànhdạo chơi hai lần, Ninh Nghị xức hương liệu, mang đồ ăn đi nướng biểu diễn taynghề. Tô Đàn Nhi lúc đó còn phát giận nói đàn ông phải tránh xa nhà bếp, đây làviệc của nữ nhi, cô giương nanh múa vuốt cướp đồ trên tay Ninh Nghị, hai ngườigiằng co một hồi, Tô Đàn Nhi còn bị hắn đẩy ngã xuống bãi cỏ làm cô xấu hổ đếnđỏ cả mặt, dù là dã ngoại nhưng hành động ban ngày như này đối với nàng thật sựlà hơi quá phận, kết quả là hắn buộc cô phải nói không dám nữa mới buông thacho cô, cũng may hai người họ chọn chỗ yên vắng không người, không bị ai nhìnthấy.
Sau đó thì đám người Thiền Nhi mặt đỏ rực cũng mang đồ ăn đượcchuẩn bị tới, Tô Đàn Nhi đầu tiên là thở phì phì không chịu ăn đồ của Ninh Nghịlàm, sau đó ăn lấy ăn để, tuy tay nghề tàm tạm nhưng cô lại thấy do tướng cônglàm nên có một tư vị khác biệt. Trong lòng cô, đạp thanh như vậy mới là đạpthanh, thì cô sẽ nhất định đi cùng, mà hội thi hội thiếc gì đó, tướng công cóthể làm náo động, những người còn lại lục đục diễn trò với nhau, cô nhìn thấynhiều rồi, nên trong lòng thấy nhạt nhẽo không muốn tham gia.
Thấy thê tử mình không chịu đi, Ninh Nghị suy nghĩ định sẽđưa thiệp mời cho Vân Trúc và Cẩm Nhi, bình thường nghe Vân Trúc hát, hắn cảmthấy cô hát còn hay hơn Lý Sư Sư kia.
Vì hôm trước có mưa, sáng hôm sau hắn mới gặp Vân Trúc tạitiểu lâu được, nói đến việc này, cô hơi nghiêng đầu, có chút do dự.
Lập Hằng... .muốn muội cùng đi huynh sao?
Thực ra cô do dự là vì vấn đề thân phận, hội Đạp Thanh trướcThanh Minh, Lý Sư Sư, Khởi Lan, Lạc Miểu Miểu đều sẽ tham gia, thì nhiều thiếunữ thanh lâu cũng sẽ đến. Nếu quả thực cô đi cùng Ninh Nghị, đại khái sẽ có ngườinhận ra cô là Nhiếp Vân Trúc ở Kim Phong lầu, đặc biệt là cẩm Nhi lại càng bịngười ta nhận ra. Nếu như cô còn ở Kim Phong lầu, tham dự buổi tụ hội như nàythì đương nhiên có thể làm cho hắn càng dương danh hơn. Lúc này nếu Lập Hằng bảocô xuất đầu lộ diện, cô có lẽ sẽ nhẫn nhịn chịu đựng được, nhưng trong lòng côsẽ đau.
Chẳng qua những suy nghĩ này chi hơi xẹt qua trong đầu, côbiết Ninh Nghị sẽ không để mình làm chuyện này, quả nhiên như vậy hắn nói:
Đương nhiên không thể mặc trang phục nữ để đi rồi, giả làmnam thì được rồi.
Tay nghề nướng nướng của ta rất được, đến lúc đó chúng ta sẽcùng ăn đồ nướng, xem họ đối tác ngâm thơ, xem Lý Sư Sư bọn họ hát ca nhảy múa.Thực ra bị ảnh hưởng nhất là muội, muốn nhìn xem rốt cuộc là Lý Sư Sư có baonhiêu lợi hại, nếu như rối tinh rối mù mà dám xưng là đệ nhất kinh thành thì tasẽ viết một bài thơ mắng cô ta, ha ha
Vân Trúc ngồi ở đó, suýt bật cười, Ninh Nghị nói cô bị ảnhhưởng, trong lòng ngọt ngào, lại có chút cao hứng:
Chưa từng nghe, tất nhiên là đúng như vậy rồi. Nhưng nếu cô ấycó thể được xưng là đệ nhất kinh thành thì như hẳn cũng là người tài nghệ xuấtchúng, mà muội cũng không sợ cô ấy.
Tính cách cô đơn giản, không ham danh lợi, do dự một lúc lâusau mới nói câu cũng không sợ cô ấy rất khẽ, nhưng cũng đã bộc lộ sự kiêu ngạovà tự tin nho nhỏ.
Ninh Nghị cười lắc đầu:
Không hẳn là sẽ đấu cùng cô ta đâu ừm, quyết định rồi?
Lập Hằng đã nói vậy, thì đi.
Cô suy nghĩ một chút:
Thực ra muội cũng không muốn xem Lý cô nương biểu diễn.
- A
Hai người bàn bạc chuyện này xong, lúc đang ngồi trên bậcthang nói chuyện thì cửa phòng đằng sau mở ra. Bình thường vào lúc này người xuấthiện đằng sau cũng chi có một,
không cần quay đầu lại nhìn là biết, Nguyên cẩm Nhi hôm nàylà mặc nam trang, ngồi xuống bên cạnh Vân Trúc, thoáng nhìn qua bên này, sắc mặtkhông thiện cảm chút nào.
Tuy trước kia sắc mặt cô bình thường cũng không hề thiện cảmnhưng hôm nay cảm giác không giống, Ninh Nghị ngẩn người ra, nói qua Vân Trúc:
Sắc mặt của cô hôm nay không được tốt lắm.
Cẩm Nhi hất cằm với hắn một cái, sau đó nhìn vào người bên cạnh:
- Vân Trúc tỷ, tỷđi vào một chút được không? Em có lời muốn nói với hắn!
Hả
Vân Trúc ngẩn người ra, cũng không nghĩ ra cái gì, sắc mặt đỏlên có chút nghi ngờ nhìn sang cẩm Nhi. cẩm Nhi nói nhỏ:
Vân Trúc tỷ yên tâm đi, sẽ không nói với hắn chuyện lúc sángđâu, chi là có chuyện quan trọng muốn nói với hắn thôi.
Vân Trúc suy nghĩ, nhìn vẻ mặt nàng kiên quyết, rốt cuộc vẫnphải đứng lên, cười nói:
Hai người đứng đánh nhau đấy nhé!
Sẽ không đánh đâu!
Ninh Nghị cười phá lên:
Cùng lắm là ẩu đả đơn phương.
- Hừ!
Cẩm Nhi khinh thường cười lạnh. Đợi cho Vân Trúc đi vào đóngcửa lại, hai người nhìn nhau một lúc lâu, hắn cười nói:
Được rồi, hôm nay lại làm sao vậy? Ta lại làm chuyện gì taihại rồi sao?
Cẩm Nhi vòng qua Ninh Nghị ngồi vào đúng chỗ của Vân Trúc,liếc mắt nhìn hắn sau đó quay đầu về phía trước:
Ta có lời muốn nói với ngươi.
Cô nghiêm trang, Ninh Nghị cũng thôi cười gật đầu: ừ, đangnghe đây.
Cho dù ngươi cười cũng vô ích.
Tâm lý học đã chứng minh, lúc bạn nói ra những lời này thìngười khác cười nửa phần cũng có ích.
Ta thích Trúc Vân tỷ.
- Hả?
Ninh Nghị ngẩn cả người ra, trước kia cẩm Nhi cứ luôn mồm gọicái gì mà Trúc Vân
tỷ, nhưng lần này cảm giác không giống, cẩm Nhi không nghethấy câu trả lời của hắn, một lát sau quay sang nhìn, lặp lại một lần nữa: truyệncập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Ta thích Vân Trúc tỷ.
Thích không giống trước kia hả?
Nói chuyện với người thông minh thật đơn giản
Cẩm Nhi bực bội lẩm bẩm một câu, nhưng biểu hiện nghi hoặc củađối phương như vậy cũng là bình thường:
Chính là ta thích thôi.
Chuyện này ta không có thành kiến gì, nhưng mà Ta thừa nhậnnghe cô nói ra cảm giác của ta rất phức tạp.
Ninh Nghị cười, nhưng không phải là nụ cười đùa cợt.
Hôm qua ta phát hiện ra, vì những lời của Vân Trúc tỷ nói vớita, sau đó nói về người, sau đó ta thấy mình đã thích tỷ ấy rồi.
Cô chống cằm nhìn ra con đường phía trước có chút buồn bã,thoạt nhìn cứ như là nỗi buồn của một thiếu niên vậy, sau đó quay sang nói:
Ta biết ngươi sẽ cảm thấy kì lạ, nhưng chuyện này trước kiacũng có nơi có đấy, ai bảo đàn ông các người chẳng có ai tốt cả!
Ta không thấy lạ
Ninh Nghị bĩu môi, kiếp trước ở vị trí cao ta cũng từng thấynhiều người cổ quái rồi, đồng tính nữ có gì lạ. Đương nhiên ngàn năm sau họkiên định là chấp nhận được nhưng trước mắt thì thật khó tiếp nhận. Mà xem ra cẩmNhi cũng có chút cảm giác hoài nghi với bản, có lẽ cô cũng không dám khẳng địnhnên mới nói kiêu ngạo như vậy:
Ngươi biết không? Ngươi không xứng đáng với Vân Trúc tỷ Côkhông nhìn hắn mà cứ thế nói:
Tuy tính cách ngươi cũng không tệ nhưng ngay cả đem Vân Trúctỷ về nhà mà ngươi cũng không có cách nào, ngươi cũng biết, Vân Trúc tỷ cũng biết,mà ngươi lại cố tinh không hề giấu giếm, không che đậy lỗi lầm, nhưng mọi tráchnhiệm đều để Vân Trúc
tỷ gánh chịu, ngươi là tên đê tiện nhất...Ngươi biết không?Sáng sớm hôm qua chúng ta đã nói về ngươi.
- ừ.
Ninh Nghị gật đầu, không biện giải, hắn vốn định nói cho dùlà cô thích người ta nhưng cũng không có kết quả gì với Vân Trúc đâu, nhưng thấytâm tình cẩm Nhi không ổn định, vì thế buông tha cho cô.
Ta hỏi Vân Trúc tỷ, hai người sau này sẽ định thế nào, tỷ ấynói một câu
Cô chi về con đường phía trước, lúc này sắc trời đã sáng hẳn,rặng liễu dài bên bờ sông sương trắng giăng mờ mịt, làm cho con đường cũng biếnmất:
- Vân Trúc tỷ nói"Đợi đến lúc sáu mươi tuổi thành bà lão rồi, ta cũng có thể dậy sớm, lúc đó trờicòn chưa sáng, huynh ấy từ bên kia tản bộ đi tới, còn ta thì ở chỗ này đợihuynh
ấy
Ninh Nghị hoàn toàn im lặng, cẩm Nhi nhìn hắn:
Tỷ ấy nói như vậy đấy, ngươi nghe rõ chứ?